Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 582: Kỳ thực không phải không muốn



Edit: juki_mai

Beta: @nhoxpanda2 (Gấu)

​Đi nơi nào ngược lại thật sự là chính là vấn đề.

​Cổ họng Tiêu Minh Lạc đột nhiên căng thẳng, đề nghị của Lăng lão thái gia hiện ra trong lòng anh. Xem ra đến bây giờ, đúng là...... Chỉ có một cách này.

​Nhìn thấy Tiêu Minh Lạc trầm mặc, bên trong xe bầu không khí lập tức trở nên vi diệu lên, chỉ vì Manh Tiểu Nam cũng nhớ tới lời Lăng lão thái gia đã nói.

​"Cái kia......" Manh Tiểu Nam làm bộ ho khan một tiếng: "Kỳ thực, không nhất định chỉ có cách kia mà Lăng lão thái gia."

​"Hả?" Tiêu Minh Lạc quay đầu nhìn về phía Manh Tiểu Nam, cười nhạt một tiếng hỏi: "Em nói, em có cách khác sao?"

​"Đương nhiên......" Manh Tiểu Nam quay đầu đi, nhìn về phía phía ngoài cửa xe: "Đương nhiên không có."

​Thấy Manh Tiểu Nam quay đầu đi, Tiêu Minh Lạc đáy mắt nổi lên ý cười, ôn nhu thẳng tới đáy mắt này. Loại ôn nhu này, anh chưa từng có đối với những cô gái khác.

​Anh đem cánh tay từ trên tay lái bỏ xuống, đưa tới nắm chặt tay đang hơi lạnh của Manh Tiểu Nam: "Nếu như em không muốn, chúng ta còn có thể nghĩ lại cách khác, cách giải quyết khẳng định cách không chỉ có một."

​Manh Tiểu Nam vẫn không nói lời nào, Tiêu Minh Lạc đã liền tiếp tục nói rằng: "Hơn nữa, dù là không còn cách khác, anh cũng sẽ vẫn cùng ở bên cạnh em, vĩnh viễn không rời khỏi em."

​Cửa sổ của xe phản chiếu khuông mặt Manh Tiểu Nam, trong mắt của cô nổi lên vệt sáng lấp lánh.

​"Kỳ thực......" Cô xoay đầu lại, liếc mắt nhìn anh sau đó lại cúi đầu: "Kỳ thực, em không phải không muốn......"

​Tiêu Minh Lạc nắm tay cô căng thẳng: "Em nói cái gì?"

​Manh Tiểu Nam hít sâu một hơi, rốt cục lấy dũng khí nhìn Tiêu Minh Lạc: "Em là nói, em không phải không muốn. Em...... Cũng hi vọng vĩnh viễn ở được ở lại bên cạnh anh."

​Một chút ý cười từ trên mặt Tiêu Minh Lạc hiện ra, anh thay đổi sắc mặt kêu tên Manh Tiểu Nam: "Giang Nam......"

​"Nói anh bao nhiêu lần, ra khỏi cửa ở bên ngoài gọi bằng biệt danh." Manh Tiểu Nam nói rồi đưa tay vỗ tay Tiêu Minh Lạc một cái: "Lái xe! Vẫn đứng ở cửa đợi lát nữa mẹ của em đi ra liền đi không được nữa."

​"Được." Tiêu Minh Lạc gật gù, nghe lời khởi động động cơ xe, xe chay như bay trên đường.

​Bọn họ không có chú ý tới, mẹ Giang vẫn đứng tại lầu hai trước cửa sổ nơi nhìn bọn họ. Mãi cho đến khi không nhìn thấy xe, mẹ Giang mới từ bên cửa sổ đi ra, đi đến phòng bên trong. Cha Giang chính là đang sắp xếp lại công văn trong cặp, trên mặt tràn ngập sự tham lam.

​"Con của chúng ta......" mẹ Giang vài bước đi tới: "Tuy rằng, em cũng cảm thấy thằng nhóc kia quả thật không tệ, nhưng, chúng ta với gia tộc bọn họ không môn đăng hộ đối, ngộ nhỡ sau này con gái chúng ta gả đi bị người ta bắt nạt làm sao bây giờ? Bằng không, vẫn là thừa dịp hiện tại, để cho hai đứa tình cảm chưa sâu mà tách ra đi?"

​Tay cha Giang đang thu dọn cặp đựng giấy tờ dừng lại, quay đầu nhìn về phía mẹ Giang nói rằng: "Không thấy Tiêu thiếu gia nhất kiến chân tình sao? Làm sao có khả năng sẽ để cho Giang Nam chịu bắt nạt? Hơn nữa, tính cách kia của con gái chúng ta...... là sẽ bị người ta bắt nạt sao? Nó không bắt nạt người ta cũng rất tốt rồi."

​"Nói thì nói như thế, nhưng là......"

​"Không có nhưng nhị gì cả." Cha Giang như chặt đinh chém sắt cắt lời mẹ Giang, cầm lấy cặp đựng giấy tờ nói: "Anh đi hội nghị không thì sẽ muộn, anh đi trước, em đừng suy nghĩ lung tung.""

​Nói xong, cha Giang cũng không quay đầu ra cửa phòng.

​Bên ngoài ánh mặt trời rực rỡ, có điều dù sao cũng là mùa đông, mặt trời dù có to lớn hơn nữa mang đến độ nóng cũng không có bao nhiêu. Hàn Thất Lục cho xe dừng ở ven đường, mở ra dây an toàn trên người cũng không thèm nhìn An Sơ Hạ nói: "Xuống xe đi."

​An Sơ Hạ nhìn một chút ngoài cửa sổ, cô xưa nay chưa từng tới bao giờ tới đây.

​"Đây là nơi nào?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện