Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 805: Phóng viên uy hiếp



Ed: nấm

Beta: dangngocchau

An Sơ Hạ ngẩn ngơ, cái gương...Cô cũng không có thói quen mang gương theo. Đúng rồi, điện thoại di động!

Cô thần tốc lấy từ trong túi áo vươn tay mò, lấy màn hình điện thoại di động chiếu mặt mình. Ngay chỗ thái dương, một khối hồng hồng gì đó xuất hiện. Cô tự tay sờ sờ.

"Hí -- đau quá!"

Cô hít một ngụm khí lạnh, lúc này mới nhớ tới camera kia đập vào trán của cô. Lúc ấy cô vẫn chưa kịp cảm thấy nhức đầu, Hàn Thất Lục liền nổi bão, cô nhất thời đã bị sự mạnh mẽ của Hàn Thất Lục trấn áp, cả người lờ mờ lờ mờ, đã không có ý thức, làm sao lại nghĩ đến đau hay không?

Hơn nữa, cái trán này... Không đụng chạm thật đúng là không biết đau nhức.

"Em ngốc hay không ngốc!" Hàn Thất Lục nhìn cô mắng một câu như vậy, dắt tay cô, trong mắt tràn ngập đau lòng: "Lúc đập xuống cũng không né? Ngộ nhỡ đập vào mắt? Vậy thì cả đời đều sẽ không nhìn thấy!"

An Sơ Hạ nghịch ngợm thè lưỡi, cười hì hì nói: "Thời điểm đó quá đột ngột, mà còn nhiều người như vậy, thời điểm rơi xuống em căn bản cũng không biết, nếu biết em còn không biết né sao? Còn có... Cả đời không nhìn thấy, không phải còn có anh cùng em sao?"

Hàn Thất Lục đi bộ về phía trước đột nhiên ngừng một chút, lưng của anh đều đã thẳng dị thường.

Cô nghi hoặc trên dưới nhìn anh một cái, hỏi: "Anh làm sao vậy?"

Hàn Thất lục hít sâu một hơi, chợt quay đầu, tự tay gõ vào vết thương trên trán cô.

"A! Đau quá!" An Sơ Hạ lập tức ôm đầu, ngay sau đó hung hăng trừng mắt nhìn Hàn Thất Lục liếc mắt một cái: "Anh làm gì vậy?"

Đột nhiên gõ đầu cô, lại là gõ vào chỗ bị camera đập vào, quả thực quái lạ!

Hàn Thất lục không hề áy náy làm cô đau cô, thẳng lưng nói: "Anh không cho em về sau nói cái gì cả đời nhìn không thấy, em nghe nè, nếu em thật sự cả đời đều nhìn không thấy đông tây, anh tuyệt đối không ở bên cạnh em!"

Rõ ràng là... Không lưu tình chút nào mà!

Nhưng mà An Sơ Hạ nhạy bén bắt được lời nói này của Hàn Thất lục, khoảnh khắc ánh mắt lóe ra, đó là một loại che dấu, che dấu tình cảm chân thật của chính mình.

Người kia, căn bản đang nói dối!

"Em về sau không nói là được." An Sơ Hạ quyết định sợ, cùng Hàn Thất Lục không đấu khẩu, không cần thiết "Không chấp nhặt".

Nhận thức sợ kết quả liền là, Hàn Thất Lục kéo cô đi phòng khám bôi thuốc, không thể nói rõ cẩn thận, nhất định là thân mật.

Đợi đi tới khu nội trú, đã sau hai mươi phút nói chuyện rồi.

"Ôi chao, ai, ôi... Hai vị dừng bước." Phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc mà lại xa lạ, giọng này, cô dường như nghe được ở nơi nào đó.

An Sơ Hạ cùng Hàn Thất lục cơ hồ đồng thời xoay người, nhìn thấy một bác sĩ mặc áo trắng, bác sĩ mang khẩu trang, không thấy rõ mặt. Chỉ là giọng nói kia, cô thật sự cảm thấy rất quen thuộc!

"Hai vị đã lâu không gặp." Bác sĩ kia cười cười, tuy nhiên nhìn không ra mặt đang cười, nhưng ánh mắt hơi hơi cong lên, có chút phần bỉ ổi.

Hàn Thất lục đứng lại, trong mắt cũng có nghi hoặc: "Ông là vị nào?"

"Tôi là vị nào không quan trọng." Bác sĩ đè nặng cổ họng ha ha cười, đi lên phía trước vài bước: "Tôi nghĩ muốn cho hai vị xem một vật, nói vậy hai vị nhất định cảm thấy hứng thú."

Ông ấy nói xong, người chậm rãi đưa một phong thư màu kẹo sữa, dẹp, tựa hồ bên trong có cái gì đó cũng không nhiều.

An Sơ Hạ cùng Hàn Thất Lục hai người là từ phòng khám đi tới, lúc này bệnh viện đã được phong tỏa, bên trong bệnh nhân cũng đều bị chuyển đến các nơi khác, đi tới đi lui chỉ có bác sĩ và y tá, mà con đường này vừa lúc không có gì người đi qua, trái lại rất thích hợp "Tán dốc".

Mà trước mắt người này, hiển nhiên là cố ý ở chỗ này chờ bọn họ, rắp tâm cực kỳ rõ ràng.

Bên trong này có gì đó, tuyệt không phải là thứ tốt.

Nhưng vô luận như thế nào, người khác đưa tới gì đó liền không có đạo lý. Hàn Thất Lục mím môi, không do dự, nhanh chóng tự tay tiếp nhận phong thư, tiện đà đưa cho An Sơ Hạ bên cạnh. Còn ánh mắt thì nhìn cách ăn mặc của bác sĩ trước mặt - - người này không phải bác sĩ, tất nhiên là trà trộn vào.

An Sơ Hạ vội vàng tiếp nhận phong thư, nhanh chóng mở ra xem.

Bác sĩ kia nhìn An Sơ Hạ mở phong thư, ánh mắt cong lên, cười nói: "Đây là tôi tặng cho các người món lễ vật thứ nhất, thật sự là không nghĩ tới, nhìn hai vị ân ái, vậy mà mỗi người trong lòng đều có ý riêng. Ta làm phóng viên, nhiều chuyện thấy cũng nhiều, nhưng thật chưa thấy qua các người như vậy. Các người diễn trò ngược lại là có đủ!"

Mở phong thư, biểu tình trên mặt An Sơ Hạ lập tức đông lại, trên tấm ảnh, Hàn Thất Lục vẻ mặt cưng chiều nâng mặt Hướng Mạn Quỳ. Mà Hướng Mạn Quỳ vẻ mặt thẹn thùng cười, tay còn khoát lên hông Hàn Thất Lục. Một tấm hình, đủ để nói lên tiêu đề!

Lấy ra một tấm hình, phía dưới tấm hình, cự nhiên là Lạc Thiếu cùng cô!

Lạc Thiếu khoát lên trên vai cô, cười một cái thỏa mãn, mà mặt cô nghiêng đi, cũng nhìn không rõ biểu tình, nhưng đủ để phân biệt ra người kia là An Sơ Hạ không thể nghi ngờ.

Làm sao có thể lại có ảnh chụp như vậy? Cô cùng Lạc Thiếu, khi nào thì...

Từ từ, Hướng Mạn Quỳ cùng Hàn Thất Lục tấm hình này khẳng định là lúc Hàn Thất Lục chưa khôi phục trí nhớ, hoặc là lúc vẫn gạt mọi người làm bộ như chưa khôi phục trí nhớ. Mà Lạc thiếu cùng cô, con đường này... Cô nhớ lại! Lúc ấy cô cùng Mạnh Tiểu Nam đi dạo phố, ngẫu nhiên gặp Lạc Thiếu, Lạc Thiếu cực kỳ quen thuộc khoát tay lên trên vai cô.

Không nghĩ tới màn này lại bị bác sĩ này... Không, đó là một phóng viên, cũng là tục xưng Cẩu Tử chụp!

Quả thực là... Hơi quá đáng!

"Sơ Hạ, ảnh chụp này... anh cùng Hướng..."

Hàn Thất Lục muốn giải thích, cô dĩ nhiên mặt tươi cười, nhàn nhạt nói: "Em biết, lúc này anh chưa khôi phục trí nhớ, em hẳn không tức giận, anh yên tâm."

Hàn Thất Lục trên mặt biểu tình lúc này mới thư giãn.

"Bất quá..." An Sơ Hạ ngữ điệu ngừng một lát, có chút xấu hổ giải thích nói: "Tấm hình này em, kỳ thật là ngoài ý muốn. Khi đó chỉ là trùng hợp gặp Lạc Thiếu..."

"Anh đoán được." Hàn Thất Lục nhíu nhíu mày, nheo mắt nói: "Cậu ta dám khoác cái tay bẩn thỉu của cậu ta lên người em...Em yên tâm, món nợ này, anh sẽ từ từ cùng cậu ta tính!"

Tính sổ... Cô ghét nhất bị tính sổ rồi! Cực kỳ dễ dàng xảy ra chuyện!

Cô đang muốn khuyên bảo Hàn Thất Lục, không để ý tới nào có người đang nóng lên.

"Hai người các ngươi... Đủ chưa!" Bát Quái phóng viên khinh thường một tiếng hừ lạnh: "Tôi mới vừa khen hai người diễn trò đầy rồi, hai người ở trước mặt tôi diễn đúng không? Tôi phục các người, nhưng hai người cho rằng như vậy tôi sẽ tin hai người nói? Liền khiến tôi tin, ảnh chụp này phát tán, mọi người cũng không tin đi? Ánh mắt sáng như tuyết, thức thời, ngoan ngoãn làm một giao dịch với tôi. Hai người nếu không chịu... Tôi ở bên ngoài lập tức đem ảnh chụp phát tán trên mạng. Tôi biết, tòa soạn báo những thứ này hai người khẳng định có thể ngăn được, nhưng internet... Tôi xem hai người ngăn như thế nào!"

Hai người lúc này mới nhớ tới nơi này còn có một tên đáng ghét!

Hàn Thất Lục nhíu nhíu mày, lạnh lùng liếc mắt một cái,, nhìn Bát Quái phóng viên, cảm giác đè nén càng sâu!

"Cậu..." Bát Quái phóng viên hung hăng nuốt nước miếng một cái, đứng thẳng người nói: "Cậu đừng dùng loại ánh mắt này nhìn tôi! Tôi sẽ không sợ cậu! Cậu nếu dám động thủ đối với tôi, tôi lập tức gọi điện thoại để bọn họ đem ảnh chụp truyền trên mạng, cậu nên biết, ảnh chụp phim ảnh tôi đều để ở chỗ an toàn!"

"Ôi..." Hàn Thất lục cười lạnh một tiếng, kiềm chế hỏi: "Anh muốn làm giao dịch gì?"

"Này, như vậy mới đúng người thông minh không phải sao?" Bát Quái phóng viên đắc ý cười rộ lên: "Tôi muốn không nhiều, tôi không cần tiền bạc, chỉ cần tin tức. Vơ vét tài sản tiền tài loại sự tình này sẽ bị phạt, thế nhưng tin tức không giống nhau."

Nếu như thực bị cảnh sát tra được, có thể nói đây là Hàn Thất Lục tự nguyện. Hơn nữa, tin tức này cũng không phải tiền bạc, hình phạt cũng rất khó phán.

"Anh muốn có tin tức gì?" An Sơ Hạ hỏi.

Đều đã đến mức này, Bát Quái phóng viên cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói: "Tôi muốn hai người mang tôi tiến vào phòng bệnh Tiêu lão Đổng Sự Trưởng, để cho tôi làm một bộ sưu tầm, những thứ ảnh chụp này, còn có phim ảnh, tôi toàn bộ đều đã cho hai người, về sau cũng sẽ không mượn cái này uy hiếp hai người. Tôi nói được thì làm được, như thế nào?"

Anh ta vừa mới mượn trang phục và đạo cụ bác sĩ, theo cửa phòng khu nội trú bác sĩ nghe được Tiêu lão Đổng Sự Trưởng thân thể đã không việc gì, nhưng còn cần làm một cái kiểm tra toàn thân, rõ ràng Tiêu Lão Thái Gia đã không có việc gì rồi. Nhưng như vậy tin tức hiển nhiên vẫn còn chưa thể thỏa mãn khẩu vị dân chúng, nhưng mà bảo vệ phòng Tiêu lão Đổng Sự Trưởng uy nghiêm, cửa phòng bệnh lại có tám bảo vệ mang theo bộ đàm đứng, đi vào đều phải tiến hành kiểm tra nghiêm khắc, anh ta bất luận như thế nào không thể vào được.

Bởi vậy, anh ta nghĩ tới cùng Bàn Tử chụp ảnh Hàn Thất Lục, biết Hàn Thất Lục muốn dẫn An Sơ Hạ đi xử lý vết thương trên trán, vì thế liền yên lặng theo sát sau lưng bọn họ, một đường theo đuôi đến nơi này.

"Cự nhiên muốn chụp Tiêu Lão Thái Gia... Anh không biết ông ấy hiện tại người cực kỳ suy yếu sao?" An Sơ Hạ nhịn không được hướng tới đối diện hô.

"Tôi đã ở cửa văn phòng bác sĩ nghe được, người bệnh đã ổn định, sao tính suy yếu, nói với tôi mấy câu, chụp mấy tấm hình liền đi?"

Đối phương bộ dạng không lấy được hình thề không đi.

Dám cầm ảnh chụp đi tới trước mặt uy hiếp Hàn Thất Lục, anh ta cũng đã chuẩn bị tốt. Thảo luận lấy không được tin tức liền không cần đi về, cho nên anh ta bất đắc dĩ mới làm như vậy, toàn bộ bắt đầu, còn không phải là vì sinh kế?

Anh ta không nghĩ ra vì có nhiều người sinh ra liền được nâng niu trong lòng bàn tay, hưởng thụ ánh mắt mọi người tôn kính.

Mà anh ta... Giống như thế, chỉ cần không cố gắng, cũng sẽ bị xã hội đào thải, sẽ mất đi áo cơm.

Cho nên, anh ta mới phải làm như vậy!

"Được."

Hàn Thất Lục đột nhiên nói, ánh mắt anh sắc dần, một đôi mắt đen nhánh làm cho người ta nhìn không thấy nội tâm của anh suy nghĩ cái gì. Tay anh, nhẹ nhàng mà khoát lên vai An Sơ Hạ, vỗ một cái, an an ủi nội tâm của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện