Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 815: Lập tức, lập tức cút cho ta



Ed: HuongMjuMju

Beta: Thanh Tuệ An

​Định vị! Anh là có hệ thống định vị trên di động của An Sơ Hạ!

​"Sao lại thế này..." sắc mặt Hàn Thất Lục cứng đờ.

​Một bên Hàn quản gia vội vàng đi lên phía trước hỏi: "Làm sao vậy? Thiếu gia?"

​Hàn Thất Lục nhìn màn hình nói: "Trước tôi cài một phần mềm định vị trên điện thoại của cô ấy, cho dù là tắt điện thoại cũng có thể kiểm tra xác định đúng vị trí, nhưng hiện tại, không có biểu hiện cô ấy ở nơi nào."

​Hàn quản gia thở dài nói: "Điện thoại đi động vào nước, khẳng định đã bị hỏng. Nhưng mà thiếu gia cậu đừng lo lắng, tôi đã báo với lão gia chuyện này, hơn nữa thông báo cho Lăng gia, gọi thêm người đến hỗ trợ tìm kiếm! Nhất định có thể tìm được thiếu phu nhân!"

​Hàn quản gia nói lời thề son sắt, nhưng kỳ thật trong lòng ông cũng là không dám nắm chắc. Tìm được người cũng không khó, nhưng là tìm đến thời điểm người có còn sống hay không thì thật khó nói rồi. Thương cho An Sơ Hạ vì cứu người, cuối cùng chính mình rơi xuống.

​"Tôi, tôi cũng có thể giúp!" Hứa Niệm Niệm từ trên mặt đất đứng lên, thở phì phò nói: "Chỉ cần tôi có thể hỗ trợ, tôi nhất định..."

​"Cô câm miệng cho tôi!" Hàn Thất Lục ánh mắt giống như lửa thiêu nhìn chằm chằm cô ta, như là muốn nuốt sống cô ta: "Hiện tại, lập tức, lập tức cút cho tôi!"

​"Thực xin lỗi, tôi chỉ là..." Câu nói kế tiếp còn không kịp nói ra miệng, Hứa Niệm Niệm hô hấp căng thẳng, Hàn Thất Lục đã xông lên, một bàn tay gắt gao bóp cổ cô ta, dưỡng khí nháy mắt không đủ, mặt cô ta máu dồn lên đỏ bừng.

​Hàn quản gia bị hoảng sợ, vội vàng chạy lên khuyên bảo: "Thiếu gia, cậu mau buông tay! Xin cậu giữ bình tĩnh!"

​"Tôi cực kỳ bình tĩnh!" Đôi mắt Hàn Thất Lục mang theo màu máu rực rỡ, nhìn chằm chằm cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu không phải cô, nếu không cô ấy làm sao có thể ngã xuống! Tôi nói cho cô biết! Nếu Sơ Hạ có xảy ra chuyện gì không hay, tôi sẽ không để cho cô được sống tử tế, tôi sẽ cho cô... Sống không bằng chết!"

​Hứa Niệm Niệm toàn thân phát run, môi không thể khống chế phát run.

​"Thiếu gia, cậu mau buông tay..." Hàn quản gia vội vàng khuyên bảo.

​Hàn Thất Lục hừ lạnh một tiếng, rốt cục thả tay, đè nặng cổ họng quát: "Cút!"

​Hứa Niệm Niệm khóc từ trên mặt đất đứng lên, Hàn quản gia hảo tâm tiến lên đỡ, lại chỉ nghe "Oành" một tiếng, có tiếng vật nặng gì đó rơi xuống nước. Hàn quản gia tay run lên, vội vàng buông tay đỡ Hứa Niệm Niệm, nhìn ngó chung quanh, Hàn Thất Lục đã không thấy đâu rồi!

Người vừa rồi ngã xuống... Là Hàn Thất Lục!

​"Thiếu gia!" Hàn quản gia như là phát điên chạy đến bên cầu, trên mặt nước không có ai, thuyền viên đội cứu hộ muốn đi xuống bơi ra cứu người nghi hoặc quay đầu lại.

​"Nhanh! Nhanh cứu thiếu gia, cứu thiếu gia chúng tôi!" Hàn quản gia lớn tiếng hô, những thuyền viên này mới ý thức được tiếng động vừa rồi là lại có người rơi xuống nước, vội vàng chạy trở về, mà ngay vào lúc này, từ trên mặt nước xuất hiện một người.

​Hàn Thất Lục! Anh chỉ lộ ra nửa người, lại gần thuyền cứu hộ, tránh đi tay những người đó, tự mình nhanh chóng lên thuyền.

​"Tôi và các người cùng đi tìm!" Tiếng Hàn Thất Lục trầm thấp nói như vậy một câu, thủy thủ đoàn đưa mắt nhìn nhau, khi nhận được nhiệm vụ bọn họ liền biết người cần tìm là một nhân vật rất quan trọng, cuối cùng có nên đồng ý hay không? Đó là một vấn đề khó có thể trả lời.

​"Có thể!" Người nói chuyện chính là một người đứng phía trước thuyền, anh ta xoay người lại, là đội trưởng đội cứu hộ sông Lệ Giang, anh ta giương tay lên, ném một tấm khăn lông khô đến, nói với Hàn Thất Lục: "Trước lau người đi, thời tiết như vậy, cẩn thận không sẽ chết rét rồi!"

​Thủy thủ đoàn giúp Hàn Thất Lục nhặt lên khăn mặt đưa tới, Hàn Thất Lục đến ngó cũng không thèm ngó một cái nói: "Cô ấy có thể chịu được rét lạnh, tôi vì cái gì có thể không chịu được?"

​Anh nghĩ muốn cùng An Sơ Hạ cùng chịu lạnh, cùng bị chết rét, cảm thụ cái rét An Sơ Hạ chịu đựng, như vậy, nội tâm anh mới có thể dễ chịu một chút.

​Chuyện nhảy sông như vậy, người nhà kỳ quái, muốn đồng cam cộng khổ giống như thế anh ta cũng thấy rất nhiều, chỉ chưa thấy người thân phận tôn quý như vậy lại vẫn nặng tình. Nếu trước đây anh ta sẽ mặc kệ người nhà như thến này, nhưng mà hôm nay anh ta lại nhịn không được nói: "Tôi hiểu tâm tình của cậu, đồng cam cộng khổ. Nhưng cậu đã nghĩ qua chưa, vẫn chưa tìm được người chính cậu ngã bệnh trước, chẳng lẽ còn muốn mang bệnh tìm người? Người trên thuyền của chúng tôi còn phải chăm sóc cậu!"

​Hàn Thất Lục nâng mắt, thâm sâu nhìn đội trưởng kia liếc mắt một cái, tiện đà lấy khăn mặt thuyền viên kia đưa qua.

​"Tốt! Vậy là được rồi! Trên đời này liền không có không nghĩ ra, chưa từng gặp chuyện này!" Đội trưởng nói một câu như vậy, xoay người cầm loa phóng thanh bắt đầu tiến hành bố trí cứu người.

​Trên cầu Hàn quản gia lúc này mới nhẹ nhõm đôi chút.

​"Niệm Niệm!" Bà Hứa khóc chạy tới, hai mẹ con vừa chạm mặt, lập tức ôm lấy nhau thất thanh khóc rống: "Con sao lại ngu ngốc như vậy! Con có biết hay không cha mẹ đều muốn phát điên rồi? Cha con chỉ tại nhất thời nổi nóng nói nặng lời, con như thế nào có thể cho là thật? Nếu là không có con, con để cho ta với cha con sống như thế nào!"

​Hứa Niệm Niệm nức nở khóc lóc, thì ra An Sơ Hạ nói thật, cha mẹ cho rằng cô là sỉ nhục hận không thể không sinh ra cô ta những lời này đều là nói nhảm. Rồi sau đó An Sơ Hạ nói để cho cô ta muốn suy nghĩ gì thì tha hồ nói, chỉ là vì muốn chuyển sự chú ý của cô, mượn thời cơ này lại gần cô, cứu cô mà thôi.

​Mà Chủ tịch Hứa vẻ mặt nghiêm túc đi đến trước mặt Hàn quản gia: "Sự tình tôi đã nghe nói, thật sự là xin lỗi! Tôi đã phân phó mọi người chuẩn bị gia nhập nghĩ cách cứu viện. Có cái gì cần Hứa gia chúng tôi hỗ trợ, mong đừng khách khí!"

​"Tâm ý của Chủ tịch Hứa chúng tôi nhận, nếu có cái gì cần hỗ trợ tôi sẽ cho biết, lại vẫn mong ngài không cần quá tự trách. Thiếu phu nhân của chúng tôi có tấm lòng thiện lương, cứu người là cô ấy tự nguyện, tôi tin tưởng ông trời nhất định hẳn không để cho thiếu phu nhân của chúng tôi cứ như vậy mà đi." Hàn quản gia khách khí nói, nhanh theo Hàn Thất Lục đi cùng đội cứu hộ, nếu không nghe được tiếng chủ tịch Hứa tiếp tục nói xin lỗi ông sẽ tức giận mất.

​Loại chuyện này, một vạn lời, một triệu lời thực xin lỗi cũng là phí công.

​"Tôi trước hết đem con gái về, có cái gì cần trực tiếp gọi điện thoại cho tôi." Nói xong, Chủ tịch Hứa đi tới trước mặt mẹ con Hứa Niệm Niệm nói: "Đi thôi, cầu này sẽ bị phong tỏa, mặc kệ như thế nào, về nhà trước đã."

​"Cha..." Hứa Niệm Niệm hai mắt đẫm lệ, lại phát hiện Chủ tịch Hứa đã đi về hướng đầu cầu rồi.

​"Về nhà, về nhà nói tiếp." Bà Hứa vỗ vỗ lưng con gái mình, đối với Hàn quản gia khẽ gật đầu, đỡ Hứa Niệm Niệm đi về hướng đầu cầu.

​Đầu cầu đầy ắp người, nhưng là nhiều tập đoàn nhao nhao phái người tới hỗ trợ, các phóng viên căn bản không thể tiến lên, trong lúc này thật cũng không cần lo lắng bị phóng viên vây quanh. Ba người lên xe thương vụ của nhà mình, dọc theo đường đi chỉ nghe bà Hứa cùng Hứa Niệm Niệm nhỏ giọng khóc nức nở, Chủ tịch Hứa còn lại là không nói được một lời.

​Vừa về tới nhà, bà Hứa rất nhanh kêu bác sĩ gia đình đến, sau khi kiểm tra hoàn tất bác sĩ nói cũng không có gì đáng ngại, chỉ cần nghỉ ngơi tốt là được.

​Bác sĩ vừa đi, bà Hứa thân thiết kéo tay Hứa Niệm Niệm, nhỏ giọng hỏi: "Còn có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không? Bằng không vẫn nên đưa con đi bệnh viện tiến hành kiểm tra tổng thể một lần, mẹ vẫn lo lắng."

​"Mẹ, mẹ yên tâm đi, con không sao rồi." Hứa Niệm Niệm nói xong, có chút sợ hãi nhìn về phía Chủ tịch Hứa.

​Chủ tịch Hứa vừa lúc liếc mắt một cái nhìn đến, ánh mắt lợi hại: "Không có việc gì chứ?"

​Hứa Niệm Niệm vội vàng gật đầu: "Không, đã không có việc gì rồi."

​"Không có việc gì liền theo cha đi!" Chủ tịch Hứa giọng điệu lạnh lẽo, trước kia ông ở nhà cũng cực kỳ nghiêm túc, nhưng thái độ hiện tại hoàn toàn là lạnh lẽo đến mức có thể đóng băng.

​"Đi nơi nào?" Bà Hứa ngăn Chủ tịch Hứa lại, cau mày nói: "Ông vừa rồi không có nghe bác sĩ nói à? Con gái còn cần phải nghỉ ngơi thật tốt, trải qua nhiều... chuyện dằn vặt thế này, nếu muốn nói gì cũng để sau khi khỏe hơn đã."

​"Bà ngậm miệng!" Chủ tịch Hứa không cho Hứa phu nhân chút mặt mũi nào, trực tiếp đẩy bà ra, lạnh như băng nhìn Hứa Niệm Niệm nói: "Đều đã là vì nó, An tiểu thư bây giờ sống chết còn chưa biết! Nếu xảy ra chuyện gì, mười Hứa gia chúng ta cũng không thể bồi thường!"

​Hứa phu nhân sửng sốt, tiện đà nói: "Nhưng đã phái nhiều người như vậy đi tìm, rất nhanh sẽ tìm được, hiện tại quan trọng nhất là sức khỏe của Niệm Niệm, con bé..."

​"Đều nói cho bà ngậm miệng! Hay là bà nghĩ muốn ly hôn với tôi?" Chủ tịch Hứa hung hăng liếc bà Hứa một cái, chính mình dẫn đầu đi ra cửa.

​Hứa Niệm Niệm cắn cắn môi dưới, vội vàng đi theo.

​"Niệm Niệm..." Bà Hứa "Ài" một tiếng, cũng vội vàng đi theo.

​ Chủ tịch Hứa trực tiếp đi ra đại sảnh, đi đến mặt sau biệt thự, phía trước là kiến trúc Tây Âu, nhưng mặt sau là một gian nhà cổ kính bằng gỗ. Người hầu vội vàng mở khoá cửa, bên trong một mùi hương nhang chậm rãi nhẹ nhàng bay ra.

​Chủ tịch Hứa đi nhanh tiến vào, đây là một nhà bày đặt rất nhiều bài vị, gian phòng được dọn dẹp không nhuốm bụi trần, trước bài vị hoa quả lại vẫn mới vừa thay đi.

​Những cái này đều là bài vị của liệt tổ liệt tông nhà họ Hứa, Chủ tịch Hứa đứng ở trước bài vị, chỉ vào cái đệm trên mặt đất lạnh lùng nói: "Quỳ xuống!"

​Có thể là tiếng nói quá mức dọa người, Hứa Niệm Niệm vội vàng quỳ xuống, sau lưng nghe tiếng bà Hứa khóc nói: "Hứa Thanh Sơn! Ông làm cái gì vậy?! Con bé là con gái ông sinh ra mà!"

​"Đem phu nhân ra ngoài." Chủ tịch Hứa lạnh lùng nói, tiện đà nhìn Hứa Niệm Niệm nói: "Trước khi tìm được người, con hãy quỳ ở trong này, trước mặt liệt tổ liệt tông cẩn thận suy nghĩ về sai lầm của mình!"

​"Con biết rõ." Hứa Niệm Niệm thấp giọng trả lời, rất nhanh cửa nhà chính bị đóng lại, bên trong cũng chỉ còn lại có một mình cô ta, nhưng cô ta biết, ngoài cửa khẳng định có người hầu trông coi không cho cô ta ra ngoài.

​Nhưng cô ta cũng không có nghĩ muốn ra ngoài, chuyện này, đích thật là cô ta sai lầm rồi.

​Sai lầm liền là sai lầm rồi, sai lầm rồi nên nhận phạt, đừng nói quỳ đến khi tìm được người, cho dù là để cho cô ta đời này đều ngây ngốc ở trong này, cô ta cũng cam tâm.

​"Liệt tổ liệt tông." Hứa Niệm Niệm quỳ thẳng thân thể, hai tay tạo thành chữ thập, nhắm mắt lại thành khẩn nói: "Cầu xin người phù hộ Sơ Hạ có thể bình an vô sự, cô ấy là vì cứu con mới ngã xuống, cô ấy là người tốt, cầu xin người phù hộ cho cô ấy..."

Trong​ nhà chính, một mảnh hương nhang lượn lờ, chỉ nghe Hứa Niệm Niệm cầu nguyện.

​"Các người để cho ta đi vào!" Bà Hứa muốn xông vào nhà chính, lại bị người hầu ngăn lại.

​"Thực xin lỗi phu nhân, thật không phải, lão gia ra lệnh, người nào cũng không thể đi vào." Nhóm người hầu vẻ mặt ngượng nghịu nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện