Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi
Chương 875: Tiểu Thất?
Edit: Nấm
Beta: @lapluie99
Thời điểm mới ra khỏi cửa cô vẫn cảm thấy rất lạnh, khi chạy tới chạm xe, toàn thân cũng bởi vì vận động đã nóng lên.
Không lâu sau, tuyến xe thứ nhất đến nơi, trên xe có một vài người đang nhắm mắt vì đi làm sớm, cô tìm ghế trống ngồi xuống, cũng nhắm mắt lại ngủ bù một lúc. Tết âm lịch nhiều người dạo chơi trên đường phố, người mua trà sữa cũng nhiều, cho nên cô phải đảm giấc ngủ đầy đủ.
Mãi cho khi cô đến trạm xe muốn xuống, sắc trời đã sáng trưng, nhưng trên đường người đi đường rất ít. Khoảng cách đến tám giờ còn có nửa giờ, cô từ từ thong thả bước đi đến cửa hàng trà sữa mình làm thêm.
Nơi này, cô từng cũng Mạnh Tiêu Nam đến làm thêm rồi, cho nên từ xa cô đã nhận ra chủ cửa hàng đang đứng rửa đồ đạc.
"Bác!" An Sơ Hạ bước nhanh chạy tiến đến, chào hỏi: "Năm mới vui vẻ!"
"Là Sơ Hạ, tại sao cháu lại tới sớm như thế, ước chừng đến trước hai mươi phút!" Bác chủ cửa hàng cười hề hề nói: "Bác cũng vừa mới đến, cháu vẫn chăm chỉ giống như trước đây."
"Bác quá khen, cháu đi vào dọn dẹp vệ sinh ạ." An Sơ Hạ cười nói, nhấc chân vào "Thưởng thức".
Nơi này trang hoàng bố cục vẫn giống y như đúc với trước đây, ngoại trừ tăng thêm một bàn quầy bán đồ ngọt và mấy cái bàn. Nhận thấy rằng nơi này làm ăn ngày càng phát đạt rồi.
Sau khi nghe ngóng, làm thêm ở nơi này vẫn chỉ có hai người, hai chị tốt nghiệp trung học liền đi làm thêm ở chỗ này, còn có ba anh phụ trách đưa đồ ăn cho người mua ngoài. Nhưng một chị và hai anh kia đều đã xin phép nghỉ đến ngày mười lăm, thế nhưng khối lượng công việc cần đụng tay đụng chân lại nhiều, cho nên khẳng định cô sẽ đặc biệt vất vả.
Tuy nhiên không sao cả, tất nhiên là cô không sợ nhất là vất vả rồi!
Thời gian rất nhanh tới gần tám giờ, hai người làm khác cũng đã đến, nhìn thấy cô ở đây, tất cả mọi người cực kì cao hứng.
"Sơ Hạ à, tôi nghe nói, hiện tại em đến học ở học viện Tư Đế Lan hả?" Một người chị họ Hà kéo cô qua, thần tình hâm mộ, nói: "Tại sao chị lại không có số mệnh như thế?"
"Cô à, nghĩ kiếp sau đầu thai lại đi!" Giọng nam sinh từ phía xa truyền đến, khiến người chị kia lập tức nổi giận, cầm chổi lông gà liền đuổi đánh.
Bác chủ cửa hàng thong thả bước tiến vào, lắc đầu nói: "Hai người có thể về nhà liếc mắt đưa tình được không?"
"Về nhà?" An Sơ Hạ nghi hoặc nhìn về phía bọn họ, như thế nào mặt chị kia lập tức đỏ lên, còn anh lại "Hì hì" bật cười một tiếng, đưa tay mình lên khoác vai chị.
Cô nhất thời kinh ngạc, trước kia, hai người này cho dù có chết cũng đối đầu, không nghĩ rằng sau này hai người lại ở bên nhau. Thật đúng là vận mệnh trêu người a...
"Còn có năm phút đồng hồ, hai người thế nào, đủ chưa?" Bác chủ cửa hàng đứng ở cửa nhìn xung quanh vài lần, tức giận nói: "Ngày đầu tiên đi làm nếu khiến tôi mất khách, tôi sẽ lập tức thay đổi người khác!"
"Còn có người khác đến làm sao?" An Sơ Hạ nghi hoặc hỏi han.
"Đúng vậy." Bác chủ cửa hàng gật gật đầu nói: "Còn không phải bởi vì vài người khác ham chơi, muốn ngày mười lăm mới trở về. Người phụ trách đưa đồ ăn ra bên ngoài không đủ, cho nên chú lại thuê thêm một chàng trai. Nhạ đầu kia, tiểu tử đến đây, còn có hai phút, tính đúng giờ đến đây!"
Nghe nói, An Sơ Hạ tò mò thăm dò xem bên ngoài, hai anh chị kia cũng tràn ngập tò mò đi tới cửa nhìn xung quanh.
Sau khi nhìn thấy một người đang dựng chân trống xe điện, An Sơ Hạ cả khuôn mặt đều đen lại.
Làm sao có thể là anh ấy!
"An Sơ Hạ, tại sao em lại đến sớm như vậy để làm gì? Cũng không biết gọi bản thiếu gia!" Hàn Thất Lục bước xuống xe, vừa đi vào tới liền tức giận nói với cô như vậy.
"Anh cũng tới nơi này làm thêm?" An Sơ Hạ có chút không dám tin, nhưng chỉ có một mình anh đến, chủ cửa hàng nói tiểu tử khẳng định chính là anh, không sai rồi.
"Đúng vậy, có ý kiến sao?" Hàn Thất Lục nhíu mày, đi tới trước mặt chủ cửa hàng, khom người chào, nói: "Chủ cửa hàng xin chào, tôi là người trong điện thoại tên Tiểu Thất!"
"À, tôi biết, đã xem qua ảnh cậu gửi cho tôi rồi. Tiểu tử tinh thần khí rất đủ a! Chỉ là không nghĩ rằng, cậu lại quen An Sơ Hạ." Bác chủ cửa hàng nói: "Nếu quen biết, làm việc với nhau lại càng hài hoà, chào hỏi liền bắt đầu công việc đi!"
"Vâng." Hàn Thất lục ảm đạm cười, đi đến trước mặt hai người kia, nói: "Chào hai người, tôi tên là Tiểu Thất, là bạn trai Sơ Hạ, về sau xin chiếu cố nhiều hơn!"
"A... Sơ Hạ không biết em tìm ở đâu một người bạn trai đẹp trai như vậy?" Người chị kia cười khanh khách nhìn về phía Hàn Thất lục, nói: "Cậu có phải người mẫu hay không a? Tại sao tôi cảm thấy rằng nhìn thấy cậu ở đâu rồi, cực kỳ nhìn quen mắt a?"
Trên báo thường xuyên đăng tải hình ảnh và tin tức về Hàn Thất Lục, mặt anh xem ra đương nhiên là nhìn quen mắt rồi.
Hàn Thất Lục lắc đầu, cố ý chuyển hướng đề tài hỏi: "Tuy nhiên, xin hỏi... Công việc của tôi ở chỗ nào?"
"Còn không mau đi lấy!" Chị kia đạp một cước tới, anh bạn trai xấu hổ nhìn Hàn Thất lục mỉm cười, xoay người đi lấy đồ cần đưa ra ngoài và quần áo lao động.
Thừa dịp chị gì kia đi lau bàn, An Sơ Hạ vội vàng kéo Hàn Thất Lục qua, đè thấp thanh âm nghiến răng nghiến lợi nói: "Hàn Thất Lục, anh tới phá cái gì hả? Mau trở về!"
Hàn Thất Lục vẻ mặt vô tội: "Anh nào có quấy rối a? Anh chỉ tới để trải nghiệm cuộc sống mà thôi!"
"Anh lại còn lấy tên là cái mẹ gì? Cái gì Tiểu Thất... em sắp buồn nôn chết rồi!" Cô nhịn không được ghét bỏ nói.
Hàn Thất lục liếc xéo cô một cái: "Không thế thì là gì? Gọi Tiểu Lục? Gọi như vậy càng không thuận miệng, đúng không?"
"Anh có thể dùng tên thật mà!?" An Sơ Hạ tức giận nói.
"Anh là cải trang vi hành, tại sao có thể gọi là Hàn Thất Lục? Chuyện này không phải sẽ gây rối loạn hay sao?" Hàn Thất lục liếc cô một cái, vừa lúc lúc này chị kia đã đi tới, hai người nhất thời không lên tiếng nữa.
Mặt trời dần dần cao lên, thành phố A tăng thêm một tia ấm áp, người đi đường cũng càng ngày càng nhiều hơn.
Dần dần có khách hàng tới cửa hàng, Hàn Thất lục cũng cùng bạn trai chị kia ra ngoài đưa đồ ăn. Một ngày qua đi, cô trái lại cũng không cảm thấy mệt mỏi, chỉ là lên giường dính lấy gối liền ngủ thiếp đi.
Vẫn tiếp tục công việc đến ngày mười lắm, sau khi bàn giao công việc cho một vài người mới trở lại xong, cô liền cùng Hàn Thất Lục vào bên trong phòng nghỉ, chủ cửa hàng đang ở bên trong nghiên cứu chế tạo sản phẩm trà sữa mới.
"Bác." An Sơ Hạ mở miệng gọi.
Bác chủ cửa hàng buông tài liệu trong tay xuống, đẩy hạ kính mắt nhìn về phía cửa: "Là hai người à. Công việc đều đã giao lại hết rồi sao?"
"Mấy vị khách gọi trà liên tục trong vài ngày tới, còn mấy vị khách cần tìm vị trị đưa đến địa điểm bọn họ yêu cầu đều đã nói lại rõ ràng rồi ạ." An Sơ Hạ nghiêm túc nói, trong mắt có chút không nỡ.
Nếu không phải ngày mười tám trường đã khai giang rồi, cô thật sự muốn làm việc ở đây thêm vài ngày, tuy vất vả, nhưng có thể kiếm thêm tiền, so với đứng ở Hàn gia xem tivi có ý nghĩa hơn.
"Phía bên cháu cũng đều bàn giao hết rồi ạ." Hàn Thất Lục trong mắt cũng hiện ra tiếc nuối, ngay từ đầu tới "Thưởng thức", là vì muốn nhìn An Sơ Hạ, sau việc xảy ra ở sông, anh tuyệt đôi không yên tâm về cô.
Nhưng trong khoảng thời gian vừa vặn mười ngày nán lại đấy, lại khiến cho anh có được nhiều thứ ngoài dự kiến.
"Nghỉ đông ngắn ngày như vậy các cháu còn có thể tới làm việc ngoài giờ, thật sự là những đứa bé ngoan." Bác chủ cửa hàng trong mắt tràn đầy khen ngợi. Ngay sau đó ông lấy từ trong túi áo ra hai bao tiền lì xì, phân biệt rồi nhét vào trong tay cô và Hàn Thất Lục: "Bên trong này là tiền lương mười ngày công của hai người, cho vào bao lì xì để có chút không khí vui mừng. Được rồi, nhanh về nhà đi, không trở về nhà trời liền tối xuống rồi. Mùa Đông cũng không giống mùa Hạ, rất nhanh tối."
"Vâng." An Sơ Hạ gật đầu, chào hỏi bác chủ cửa hàng, ngồi trên xe điện cùng Hàn Thất Lục.
Tuy hai người đội mũ bảo hiểm, nhưng gió lạnh vẫn thổi vào trong tay áo, cảm giác lạnh đột nhiên truyền khắp cơ thể.
"Đên con phố thương mai!" An Sơ Hạ hét lớn.
Hàn Thất Lục nhíu mày: "Em muốn đến đó làm gì?"
"Mua quà tặng cho mẹ!" An Sơ Hạ trả lời, gió vù vù dội thẳng vào trong miệng, cô lập tức nắm thật chặt khăn quàng Khương Viên Viên đan cho cô trên cổ, lúc này mới cảm giác được hơi ấm một chút.
"Mua quà tặng cái gì chứ!" Hàn Thất Lục oán giận một tiếng, nhưng vẫn quay đầy xe điện, lái về hướng con phố thương mại.
Anh có chút hối hận đã giấu giếm thân phận của mình, lại muốn lái xe điện đi làm. Nếu sáng sớm gọi lại xe đến không phải chịu tội này rồi. Nhưng nếu lái xe tới, một chiếc xe không chừng có thể khiến chủ cửa hàng không dám nhận anh vào làm.
Sau khi dừng xe tại phố thương mại, An Sơ Hạ tò mò hỏi han: "Trước kia tại sao em không thấy có chiếc xe điện này trong gara? Chiếc xe này anh lấy từ đâu tới?"
"Đương nhiên là anh mua a." Hàn Thất Lục bất đắc dĩ nói: "Chủ cửa hàng yêu cầu thuê một người phải có xe điện, anh liền đi mua một chiếc. Vốn cho rằng sẽ rất khó lái, không nghĩ vừa lên liền đi như bay, em nói, bản thiếu gia có phải là thiên tài hay không?"
"90% học sinh bình thường đều lái xe điện dễ dàng, thế giới này có nhiều như vậy thiên tài sao?" An Sơ Hạ trợn mắt, tức giận nói: "Tiền lương làm thêm của hai chúng ta cộng lại mới được ba ngàn, anh mua chiếc xe điện nhiều hơn so với tiền lương chúng ta làm thêm, phải không?"
"Không có a." Hàn Thất lục nhún nhún vai: "Chỉ có hai ngàn chín trăm chín mươi thôi."
An Sơ Hạ dừng bước, hung hăng trừng mắt nhìn Hàn Thất Lục một cái: "Nói cách khác, chúng ta vất vả làm thêm mười ngày như vậy, chỉ có lời mười đồng!"
"..." Hàn Thất Lục rơi vào trầm mặc, vẻ mặt vô tội.
Chuyện này có thể trách anh sao? Nếu cô muốn đi làm kiếm tiền, thì có thể đi đến Hàn Thị, đi làm nhẹ nhàng một ngày đã được năm trăm rồi. Là chính cô muốn tới quán trà sữa, có thể trách anh sao?
Hiển nhiên không thể rồi!
"Coi như quên đi, đi thôi, em đã nghĩ ra muốn mua gì đó rồi, ở phía trước." Cô thở dài, không nề hà đi về phía trước.
Đi một đoạn không xa, cô dừng lại trước một cửa tiệm, không chút do dự kéo Hàn Thất Lục vào trong.
Trong cửa hàng mở điều hòa, ấm áp nhất thời bao phủ toàn thân.
"Hoan nghênh quý khách." Nữ chủ cửa hàng bước nhanh đón chào, dường như là lập tức nhận ra cô, cười khanh khách nói: "Là An tiểu thư? Tôi biết cô sẽ đúng hẹn, đồ tôi vẫn còn giúp cô lưu giữ a, vài vị khách hỏi qua, tôi đã từ chối rồi."
"Thật sự cám ơn cô rồi!" An Sơ Hạ kích động nói, đi theo nữ chủ cửa hàng đi vào bên trong.
Một toà lâu đài bằng gỗ cao cỡ nửa người để trên bàn, tất cả tòa lâu đài đều làm bằng gỗ, tản ra mùi hương thảo mộc nhàn nhạt. Người thợ chế tác cũng rất tinh xảo, quả thực là một toà lâu đài thu nhỏ, có thể thấy rõ một hai căn phòng nhỏ bên trong.
Beta: @lapluie99
Thời điểm mới ra khỏi cửa cô vẫn cảm thấy rất lạnh, khi chạy tới chạm xe, toàn thân cũng bởi vì vận động đã nóng lên.
Không lâu sau, tuyến xe thứ nhất đến nơi, trên xe có một vài người đang nhắm mắt vì đi làm sớm, cô tìm ghế trống ngồi xuống, cũng nhắm mắt lại ngủ bù một lúc. Tết âm lịch nhiều người dạo chơi trên đường phố, người mua trà sữa cũng nhiều, cho nên cô phải đảm giấc ngủ đầy đủ.
Mãi cho khi cô đến trạm xe muốn xuống, sắc trời đã sáng trưng, nhưng trên đường người đi đường rất ít. Khoảng cách đến tám giờ còn có nửa giờ, cô từ từ thong thả bước đi đến cửa hàng trà sữa mình làm thêm.
Nơi này, cô từng cũng Mạnh Tiêu Nam đến làm thêm rồi, cho nên từ xa cô đã nhận ra chủ cửa hàng đang đứng rửa đồ đạc.
"Bác!" An Sơ Hạ bước nhanh chạy tiến đến, chào hỏi: "Năm mới vui vẻ!"
"Là Sơ Hạ, tại sao cháu lại tới sớm như thế, ước chừng đến trước hai mươi phút!" Bác chủ cửa hàng cười hề hề nói: "Bác cũng vừa mới đến, cháu vẫn chăm chỉ giống như trước đây."
"Bác quá khen, cháu đi vào dọn dẹp vệ sinh ạ." An Sơ Hạ cười nói, nhấc chân vào "Thưởng thức".
Nơi này trang hoàng bố cục vẫn giống y như đúc với trước đây, ngoại trừ tăng thêm một bàn quầy bán đồ ngọt và mấy cái bàn. Nhận thấy rằng nơi này làm ăn ngày càng phát đạt rồi.
Sau khi nghe ngóng, làm thêm ở nơi này vẫn chỉ có hai người, hai chị tốt nghiệp trung học liền đi làm thêm ở chỗ này, còn có ba anh phụ trách đưa đồ ăn cho người mua ngoài. Nhưng một chị và hai anh kia đều đã xin phép nghỉ đến ngày mười lăm, thế nhưng khối lượng công việc cần đụng tay đụng chân lại nhiều, cho nên khẳng định cô sẽ đặc biệt vất vả.
Tuy nhiên không sao cả, tất nhiên là cô không sợ nhất là vất vả rồi!
Thời gian rất nhanh tới gần tám giờ, hai người làm khác cũng đã đến, nhìn thấy cô ở đây, tất cả mọi người cực kì cao hứng.
"Sơ Hạ à, tôi nghe nói, hiện tại em đến học ở học viện Tư Đế Lan hả?" Một người chị họ Hà kéo cô qua, thần tình hâm mộ, nói: "Tại sao chị lại không có số mệnh như thế?"
"Cô à, nghĩ kiếp sau đầu thai lại đi!" Giọng nam sinh từ phía xa truyền đến, khiến người chị kia lập tức nổi giận, cầm chổi lông gà liền đuổi đánh.
Bác chủ cửa hàng thong thả bước tiến vào, lắc đầu nói: "Hai người có thể về nhà liếc mắt đưa tình được không?"
"Về nhà?" An Sơ Hạ nghi hoặc nhìn về phía bọn họ, như thế nào mặt chị kia lập tức đỏ lên, còn anh lại "Hì hì" bật cười một tiếng, đưa tay mình lên khoác vai chị.
Cô nhất thời kinh ngạc, trước kia, hai người này cho dù có chết cũng đối đầu, không nghĩ rằng sau này hai người lại ở bên nhau. Thật đúng là vận mệnh trêu người a...
"Còn có năm phút đồng hồ, hai người thế nào, đủ chưa?" Bác chủ cửa hàng đứng ở cửa nhìn xung quanh vài lần, tức giận nói: "Ngày đầu tiên đi làm nếu khiến tôi mất khách, tôi sẽ lập tức thay đổi người khác!"
"Còn có người khác đến làm sao?" An Sơ Hạ nghi hoặc hỏi han.
"Đúng vậy." Bác chủ cửa hàng gật gật đầu nói: "Còn không phải bởi vì vài người khác ham chơi, muốn ngày mười lăm mới trở về. Người phụ trách đưa đồ ăn ra bên ngoài không đủ, cho nên chú lại thuê thêm một chàng trai. Nhạ đầu kia, tiểu tử đến đây, còn có hai phút, tính đúng giờ đến đây!"
Nghe nói, An Sơ Hạ tò mò thăm dò xem bên ngoài, hai anh chị kia cũng tràn ngập tò mò đi tới cửa nhìn xung quanh.
Sau khi nhìn thấy một người đang dựng chân trống xe điện, An Sơ Hạ cả khuôn mặt đều đen lại.
Làm sao có thể là anh ấy!
"An Sơ Hạ, tại sao em lại đến sớm như vậy để làm gì? Cũng không biết gọi bản thiếu gia!" Hàn Thất Lục bước xuống xe, vừa đi vào tới liền tức giận nói với cô như vậy.
"Anh cũng tới nơi này làm thêm?" An Sơ Hạ có chút không dám tin, nhưng chỉ có một mình anh đến, chủ cửa hàng nói tiểu tử khẳng định chính là anh, không sai rồi.
"Đúng vậy, có ý kiến sao?" Hàn Thất Lục nhíu mày, đi tới trước mặt chủ cửa hàng, khom người chào, nói: "Chủ cửa hàng xin chào, tôi là người trong điện thoại tên Tiểu Thất!"
"À, tôi biết, đã xem qua ảnh cậu gửi cho tôi rồi. Tiểu tử tinh thần khí rất đủ a! Chỉ là không nghĩ rằng, cậu lại quen An Sơ Hạ." Bác chủ cửa hàng nói: "Nếu quen biết, làm việc với nhau lại càng hài hoà, chào hỏi liền bắt đầu công việc đi!"
"Vâng." Hàn Thất lục ảm đạm cười, đi đến trước mặt hai người kia, nói: "Chào hai người, tôi tên là Tiểu Thất, là bạn trai Sơ Hạ, về sau xin chiếu cố nhiều hơn!"
"A... Sơ Hạ không biết em tìm ở đâu một người bạn trai đẹp trai như vậy?" Người chị kia cười khanh khách nhìn về phía Hàn Thất lục, nói: "Cậu có phải người mẫu hay không a? Tại sao tôi cảm thấy rằng nhìn thấy cậu ở đâu rồi, cực kỳ nhìn quen mắt a?"
Trên báo thường xuyên đăng tải hình ảnh và tin tức về Hàn Thất Lục, mặt anh xem ra đương nhiên là nhìn quen mắt rồi.
Hàn Thất Lục lắc đầu, cố ý chuyển hướng đề tài hỏi: "Tuy nhiên, xin hỏi... Công việc của tôi ở chỗ nào?"
"Còn không mau đi lấy!" Chị kia đạp một cước tới, anh bạn trai xấu hổ nhìn Hàn Thất lục mỉm cười, xoay người đi lấy đồ cần đưa ra ngoài và quần áo lao động.
Thừa dịp chị gì kia đi lau bàn, An Sơ Hạ vội vàng kéo Hàn Thất Lục qua, đè thấp thanh âm nghiến răng nghiến lợi nói: "Hàn Thất Lục, anh tới phá cái gì hả? Mau trở về!"
Hàn Thất Lục vẻ mặt vô tội: "Anh nào có quấy rối a? Anh chỉ tới để trải nghiệm cuộc sống mà thôi!"
"Anh lại còn lấy tên là cái mẹ gì? Cái gì Tiểu Thất... em sắp buồn nôn chết rồi!" Cô nhịn không được ghét bỏ nói.
Hàn Thất lục liếc xéo cô một cái: "Không thế thì là gì? Gọi Tiểu Lục? Gọi như vậy càng không thuận miệng, đúng không?"
"Anh có thể dùng tên thật mà!?" An Sơ Hạ tức giận nói.
"Anh là cải trang vi hành, tại sao có thể gọi là Hàn Thất Lục? Chuyện này không phải sẽ gây rối loạn hay sao?" Hàn Thất lục liếc cô một cái, vừa lúc lúc này chị kia đã đi tới, hai người nhất thời không lên tiếng nữa.
Mặt trời dần dần cao lên, thành phố A tăng thêm một tia ấm áp, người đi đường cũng càng ngày càng nhiều hơn.
Dần dần có khách hàng tới cửa hàng, Hàn Thất lục cũng cùng bạn trai chị kia ra ngoài đưa đồ ăn. Một ngày qua đi, cô trái lại cũng không cảm thấy mệt mỏi, chỉ là lên giường dính lấy gối liền ngủ thiếp đi.
Vẫn tiếp tục công việc đến ngày mười lắm, sau khi bàn giao công việc cho một vài người mới trở lại xong, cô liền cùng Hàn Thất Lục vào bên trong phòng nghỉ, chủ cửa hàng đang ở bên trong nghiên cứu chế tạo sản phẩm trà sữa mới.
"Bác." An Sơ Hạ mở miệng gọi.
Bác chủ cửa hàng buông tài liệu trong tay xuống, đẩy hạ kính mắt nhìn về phía cửa: "Là hai người à. Công việc đều đã giao lại hết rồi sao?"
"Mấy vị khách gọi trà liên tục trong vài ngày tới, còn mấy vị khách cần tìm vị trị đưa đến địa điểm bọn họ yêu cầu đều đã nói lại rõ ràng rồi ạ." An Sơ Hạ nghiêm túc nói, trong mắt có chút không nỡ.
Nếu không phải ngày mười tám trường đã khai giang rồi, cô thật sự muốn làm việc ở đây thêm vài ngày, tuy vất vả, nhưng có thể kiếm thêm tiền, so với đứng ở Hàn gia xem tivi có ý nghĩa hơn.
"Phía bên cháu cũng đều bàn giao hết rồi ạ." Hàn Thất Lục trong mắt cũng hiện ra tiếc nuối, ngay từ đầu tới "Thưởng thức", là vì muốn nhìn An Sơ Hạ, sau việc xảy ra ở sông, anh tuyệt đôi không yên tâm về cô.
Nhưng trong khoảng thời gian vừa vặn mười ngày nán lại đấy, lại khiến cho anh có được nhiều thứ ngoài dự kiến.
"Nghỉ đông ngắn ngày như vậy các cháu còn có thể tới làm việc ngoài giờ, thật sự là những đứa bé ngoan." Bác chủ cửa hàng trong mắt tràn đầy khen ngợi. Ngay sau đó ông lấy từ trong túi áo ra hai bao tiền lì xì, phân biệt rồi nhét vào trong tay cô và Hàn Thất Lục: "Bên trong này là tiền lương mười ngày công của hai người, cho vào bao lì xì để có chút không khí vui mừng. Được rồi, nhanh về nhà đi, không trở về nhà trời liền tối xuống rồi. Mùa Đông cũng không giống mùa Hạ, rất nhanh tối."
"Vâng." An Sơ Hạ gật đầu, chào hỏi bác chủ cửa hàng, ngồi trên xe điện cùng Hàn Thất Lục.
Tuy hai người đội mũ bảo hiểm, nhưng gió lạnh vẫn thổi vào trong tay áo, cảm giác lạnh đột nhiên truyền khắp cơ thể.
"Đên con phố thương mai!" An Sơ Hạ hét lớn.
Hàn Thất Lục nhíu mày: "Em muốn đến đó làm gì?"
"Mua quà tặng cho mẹ!" An Sơ Hạ trả lời, gió vù vù dội thẳng vào trong miệng, cô lập tức nắm thật chặt khăn quàng Khương Viên Viên đan cho cô trên cổ, lúc này mới cảm giác được hơi ấm một chút.
"Mua quà tặng cái gì chứ!" Hàn Thất Lục oán giận một tiếng, nhưng vẫn quay đầy xe điện, lái về hướng con phố thương mại.
Anh có chút hối hận đã giấu giếm thân phận của mình, lại muốn lái xe điện đi làm. Nếu sáng sớm gọi lại xe đến không phải chịu tội này rồi. Nhưng nếu lái xe tới, một chiếc xe không chừng có thể khiến chủ cửa hàng không dám nhận anh vào làm.
Sau khi dừng xe tại phố thương mại, An Sơ Hạ tò mò hỏi han: "Trước kia tại sao em không thấy có chiếc xe điện này trong gara? Chiếc xe này anh lấy từ đâu tới?"
"Đương nhiên là anh mua a." Hàn Thất Lục bất đắc dĩ nói: "Chủ cửa hàng yêu cầu thuê một người phải có xe điện, anh liền đi mua một chiếc. Vốn cho rằng sẽ rất khó lái, không nghĩ vừa lên liền đi như bay, em nói, bản thiếu gia có phải là thiên tài hay không?"
"90% học sinh bình thường đều lái xe điện dễ dàng, thế giới này có nhiều như vậy thiên tài sao?" An Sơ Hạ trợn mắt, tức giận nói: "Tiền lương làm thêm của hai chúng ta cộng lại mới được ba ngàn, anh mua chiếc xe điện nhiều hơn so với tiền lương chúng ta làm thêm, phải không?"
"Không có a." Hàn Thất lục nhún nhún vai: "Chỉ có hai ngàn chín trăm chín mươi thôi."
An Sơ Hạ dừng bước, hung hăng trừng mắt nhìn Hàn Thất Lục một cái: "Nói cách khác, chúng ta vất vả làm thêm mười ngày như vậy, chỉ có lời mười đồng!"
"..." Hàn Thất Lục rơi vào trầm mặc, vẻ mặt vô tội.
Chuyện này có thể trách anh sao? Nếu cô muốn đi làm kiếm tiền, thì có thể đi đến Hàn Thị, đi làm nhẹ nhàng một ngày đã được năm trăm rồi. Là chính cô muốn tới quán trà sữa, có thể trách anh sao?
Hiển nhiên không thể rồi!
"Coi như quên đi, đi thôi, em đã nghĩ ra muốn mua gì đó rồi, ở phía trước." Cô thở dài, không nề hà đi về phía trước.
Đi một đoạn không xa, cô dừng lại trước một cửa tiệm, không chút do dự kéo Hàn Thất Lục vào trong.
Trong cửa hàng mở điều hòa, ấm áp nhất thời bao phủ toàn thân.
"Hoan nghênh quý khách." Nữ chủ cửa hàng bước nhanh đón chào, dường như là lập tức nhận ra cô, cười khanh khách nói: "Là An tiểu thư? Tôi biết cô sẽ đúng hẹn, đồ tôi vẫn còn giúp cô lưu giữ a, vài vị khách hỏi qua, tôi đã từ chối rồi."
"Thật sự cám ơn cô rồi!" An Sơ Hạ kích động nói, đi theo nữ chủ cửa hàng đi vào bên trong.
Một toà lâu đài bằng gỗ cao cỡ nửa người để trên bàn, tất cả tòa lâu đài đều làm bằng gỗ, tản ra mùi hương thảo mộc nhàn nhạt. Người thợ chế tác cũng rất tinh xảo, quả thực là một toà lâu đài thu nhỏ, có thể thấy rõ một hai căn phòng nhỏ bên trong.
Bình luận truyện