Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 903: Em cùng đi với anh



Ed: Anh Nhi

Beta: Gấu

Cô kêu lên một tiếng: "A" cả người bị một đôi tay kéo dậy, hơi thở quen thuộc của Hàn Thất Lục kèm theo dày đặc mùi khói thuốc truyền vào mũi của cô, nhịn không được liền nhíu mày.

"Em như thế nào... Ngồi chồm hổm ở chỗ này?" Hàn Thất Lục ánh mắt tối sầm, trách móc nói: "Không biết trên mặt đất rất lạnh sao? Nếu là bị cảm phải làm sao? Lần đó rơi xuống sông cơ thể của em liền không tốt như trước kia chính em cũng biết, hãy yêu quý cơ thể của chính mình một chút, được không?"

Hàn Thất Lục mở miệng đều là lời lẽ đều như súng máy liên thanh không nừng dùng lòi nói bắn vào người cô, nhưng từng chữ đều là quan tâm cô.

An Sơ Hạ mắt nóng lên, bất chấp tất cả, cơ thể liền ôm lấy Hàn Thất Lục, gắt gao ôm lấy!

Hàn Thất Lục im bặt không nói, trên mặt hiện lên tia kinh ngạc.

Cô ngốc này... Làm sao vậy?

"Như thế nào rồi... hả?" Anh kinh ngạc hỏi, một tay nhẹ nhàng ôm lấy cô, tay còn lại là nhẹ nhàng để trên đầu cô: "Ai khi dễ em sao? Nói cho anh biết!"

Trong lòng anh, chính là sợ hãi, An Sơ Hạ biết rõ Khương Thập Tam nói với anh chuyện gì.

Nếu lỡ An Sơ Hạ biết rõ, có thể sẽ tức giận không để ý tới anh, hay vẫn lại là sẽ... Vì Khương già này, rời bỏ anh?

"Không có." An Sơ Hạ ôm Hàn Thất Lục, rầu rĩ nói: "Anh trở về cũng không tới tìm em, lo lắng cho anh, lại sợ quấy rầy anh, nên chờ ở cửa. Thất Lục, về sau đừng làm cho em lo lắng, được không?"

Hàn Thất Lục sắc mặt thay đổi, anh ở bên trong lâu như vậy, cô cứ như vậy vẫn chờ ở cửa.

Trong lòng, cảm xúc nhất thời không rõ ràng.

"Được." anh giọng trầm thấp nói, ngay sau đó buông ra, đem thân thể của cô nhích ra khỏi mình một chút, cúi người nhẹ nhàng hôn lên trán cô: "Lần sau, sẽ không làm em lo lắng, nếu không Hàn Thất Lục anh sẽ là con rùa rút đầu."

An Sơ Hạ trợn to mắt nhìn anh, bộ dạng của Hàn Thất Lục, không cần nói cũng biết co bao nhiêu chọc ghẹo người khác!

Nhưng mà, cô lại không cẩn thận cười một trận: "Ha ha ha... Hàn Thất Lục, anh không phải thường xuyên bị mẹ mắng làm "rùa rụt đầu" sao?"

Sắc mặt Hàn Thất Lục, nhất thời trở nên tối sầm!

Người làm lúc này đi lên lầu, báo là Khương Viên Viên hôm nay muốn cùng các chị em tốt chơi mạt chược suốt đêm, không về nhà.

"Cha không có ở đây, mẹ liền không có người quản rồi." Hàn Thất Lục khóe môi cong lên, nhìn người làm gật đầu: "Tôi biết rõ, cô đi xuống đi."

"Vâng, thiếu gia, có việc gì người hãy gọi tôi." Người làm nói xong, nhanh chóng đi khỏi.

"Người lớn không có ở đây, chúng ta cô nam quả nữ, nếu không làm chút gì đó kích thích..." Hàn Thất Lục bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía cô, ánh mắt cực nóng như muốn đốt cháy cô.

Nghe xong, An Sơ Hạ liền đỏ mặt: "Hàn Thất lục, anh liền bớt đùa giỡn đi! Em về phòng ngủ!"

Nói xong, cô nhanh chóng chạỵ trốn về phòng.

Mà Hàn Thất Lục cũng không đi ngay, đứng ở trước cửa phòng cô một hồi lâu, đến khi thấy bên trong không còn động tĩnh, anh mới nhấc chân rời khỏi, trở lại phòng của anh. Trong phòng anh, vẫn bày đặt những dụng cụ như cũ, thậm chí còn có mấy quyển sách khi anh ở nhà trẻ xem qua 《ngụ ngôn Aesop"s》, 《 truyện cổ Grimm 》, đều đã tràn đầy hồi ức lúc nhỏ.

Trước đây, nếu anh so với hiện tại thì thoải mái hơn, tại đây trong Tứ Hợp viện này. Thân phận đơn giản chỉ là con trai của Khương Viên Viên. Thêm cậu của anh Khương Quốc Lập còn trẻ là chỗ dựa, anh liền mười phần là Tiểu Bá Vương.

Đúng là, anh càng thích hiện tại, bởi vì, hiện tại có An Sơ Hạ tại bên cạnh.

Một buổi tối, lăn qua lộn lại, anh không ngủ.

Sáng sớm hôm sau.

"Mẹ, người chừng nào chịu trở về?"

"Nửa đêm, vốn nghĩ chơi thâu đêm, nhưng là chúng ta mấy người cũng không còn trẻ, đến sau nửa đêm mí mắt căn bản là không mở ra được, cho nên rõ ràng liền mỗi người đều trở về phòng đi ngủ."

Khương Viên Viên cùng An Sơ Hạ thanh âm truyền vào phòng, Hàn Thất Lục ngồi dậy, nhìn đồng hồ, chỉ mới hơn sáu giờ.

Anh luôn không dậy sớm như vậy, vì không làm cho cô nghi ngờ, nhanh nằm trở về. Lần này, tự nhiên lại ngủ thiếp đi.

"Hàn Thất Lục, mau dậy."

Có người ở kêu hô anh, tiếng nói rất quen thuộc, là ai?

"Anh là heo sao? Đã hơn tám giờ, Mau dậy!"

Anh đột nhiên mở to mắt, nhìn thấy khuông mặt An Sơ Hạ đập vào mắt. Mà cô, giờ phút này đang ngồi ở trên thân anh, theo đó níu chặt lỗ tai chính mình.

"Rốt cuộc cũng thức dậy..." An Sơ Hạ buông ra, nhìn theo ánh mắt Hàn Thất Lục cuối xuống, lúc này mới ý thức đến tư thế của hai người... Thật ám muội!

"Thực xin lỗi! Thực xin lỗi!" Trong lòng cô hoảng hốt, vội vàng muốn xoay người đi xuống.

Nhưng là cô còn chưa kịp nhấc chân, đã bị Hàn Thất Lục kéo lại, nhếch môi cười tà mị nói: "Thì ra, em thích tư thế này? Chậc, thật là nhìn không ra!"

Cô nhất thời mặt đỏ đến tận mang tai.

"Anh nói bậy, xem em sẽ xé nát của anh..."

"Hai con đang làm gì?!" Một tiếng hô to tại cửa vang lên, Khương Viên Viên ngay sau đó lập tức đóng cửa lại, hô: "Các con cứ tiếp tục! Bất quá nhớ rõ làm tốt các biện pháp!"

Một chữ "Quẫn" khắc ở trên mặt An Sơ Hạ . nó thế này đây 

Như thế nào lại bị hiểu lầm?

Mặt An Sơ Hạ đỏ lên hung hăng trừng mắt một cái, Hàn Thất Lục liền buông tay, cô lúc này mới được tự do, nhảy xuống.

Ăn xong điểm tâm, Khương Viên Viên nhìn hai người liếc mắt một cái, dăn dò nói: "Hai người các con rảnh rỗi không có việc gì làm thì đi "Khách sạn Đại Huy Hoàng nhìn xem có sai sót gì không, ngày mai đã diễn ra đại hôn lễ, một chút cũng không thể có sai lầm.

Hàn Thất Lục vừa nghe, nhất thời không vừa ý.

"Mẹ, mấy việc nhỏ này người tùy tiện kêu mấy người hầu đi xem là được, sao lại để cho hai chúng con tự mình đi một chuyến chứ?" Trong ngữ khí của anh tràn đầy không vui, anh còn muốn cơm nước xong liền trở về phòng ngủ bù một giấc nha.

Khương Viên Viên nghe xong cũng không giận, chỉ là bình tĩnh buông đũa xuống, nhìn Hàn Thất Lục, nheo lại ánh mắt hỏi: "Sao? Nói như vậy, con càng thích ở nhà với ông cố ngoại của con tán gẫu nói chuyện đời người sao?"

Hàn Thất Lục tay nắm chiếc đũa nhất thời nắm chặt, anh còn đang nghĩ, việc nhỏ như thế này sao nhất thiết cần anh phải đi xem, không nghĩ tới Khương Viên Viên là vì cho bọn anh cơ hội tạm thời rời xa ông cố ngoại kia một chút.

"Cùng ông cố ngoại nói chuyện phiếm con đương nhiên là rất thích ý, bất quá thôi..." Hàn Thất Lục buông đũa xuống, ánh mắt sáng ngời nói với Khương Viên Viên: "Vì hôn lễ của cậu được thuận lợi cử hành, con cùng Sơ Hạ đành chịu khổ một chút cũng được!"

Khương Viên Viên ở trong lòng trợn trừng mắt, đứng dậy tránh ra.

An Sơ Hạ nhìn này toàn bộ cảnh này, trong lòng ít nhiều cũng hiểu rõ dụng tâm của Khương Viên Viên. Cô chỉ cảm thấy trong lòng nặng trịch.

Từ trước đến giờ ở Hàn gia, cô chưa bao giờ từng có đối diện áp lực từ trưởng bối nhiều như vậy, mà lúc này, vị lão nhân gia đức cao vọng trọng kia tựa hồ đối cô rất không hài lòng. Điều này làm cho cô cảm thấy được hô hấp đều rất khó khăn rồi.

Tựa hồ là chú ý tới thần sắc của cô có chút không thích hợp, Hàn Thất Lục cầm lấy chiếc đũa gắp một miếng củ cải ngọt cho cô, thấp giọng hỏi: "Vợ anh giống như có phần không vui."

An Sơ Hạ vội vàng thu lại hậm hực trong mắt, cong lên khóe miệng cười nói: "Em có thể có cái chuyện gì không vui chứ?"

"Vậy sao em lại cười đến cứng ngắc như vậy?" Hàn Thất Lục dừng ở ánh mắt cô: "Em đừng để ý quá những lời của ông cố ngoại nói, cho dù tất cả mọi người phản đối chúng ta cùng một chỗ, Hàn Thất Lục anh đời này cũng chỉ muốn em là vợ của mình!"

Buồn bực trong lòng, nhất thời bị những lời này của Hàn Thất Lục nói ra làm tâm trạng vui vẻ trở lại.

"Ừm." Cô gật đầu, trong ánh mắt trong suốt tràn ngập tín nhiệm.

Cô tin tưởng, ngoại trừ cái chết, cái gì cũng không thể tách cô cừng Hàn Thất Lục ra được!

Ăn điểm tâm xong, Khương Viên Viên đã thay đổi một bộ quần áo, y phục là Tiểu Tây trang cực kỳ nghiêm túc, cảnh này khiến Khương Viên Viên có vẻ khí thế bức người.

Xuất phát từ nghi hoặc, An Sơ Hạ hỏi: "Mẹ, người mặc như vậy là muốn đi đâu?"

Khương Viên Viên cười cười, vui sướng lộ hết trên mặt.

"Có mấy vị khách quan trọng, cần mẹ đích thân đi chuyển thiệp mời."

Nói đến thiệp mời, An Sơ Hạ không tự chủ được nghĩ tới người phụ nữ bận rộn kia, đôi mắt cô hơi trầm xuống, gật gật đầu, dặn dò: "Vậy mẹ đi đường cẩn thận."

"Được." Khương Viên Viên nói xong, nhìn về phía Hàn Thất Lục nói: "Đại Huy Hoàng bên kia mẹ đã gọi điện báo trước, các con lập tức đi đi. Nhớ kỹ, mỗi một chỗ đều phải tỉ mỉ kiểm tra, hôn lễ của cậu con một chút lầm cũng không thể có."

"Con biết rõ." Hàn Thất Lục gật đầu, anh đương nhiên rõ ràng Khương Viên Viên nói "Tỉ mỉ kiểm tra" mọi việc, kỳ thật là ở nói, trễ tí mới trở về.

Khương Viên Viên khẳng định là nhìn ra được ông cố ngoại kia đối An Sơ Hạ bất mãn, cho nên mới cố ý làm cho bọn họ không phải ở lâu nơi này.

Khương Viên Viên đi rồi, Hàn Thất Lục trong lòng ẩn ẩn cảm thấy được không thoải mái, tiện thúc giục An Sơ Hạ lên lầu thay quần áo: "Nhớ rõ mặc quần áo kín đáo một chút, anh không thích người đàn ông khác nhìn đến em quá nhiều."

An Sơ Hạ mặt đỏ lên, không nghĩ nhiều tiện đi lên lầu rồi.

Cô thay một cái váy dài mày trắng, dài đến gối, cổ áo cũng là thiết kế theo phong cách kín cổng cao tường. Cô đi xuống lâu, Hàn Thất Lục mãn ý gật gật đầu: "Liền là mặc quần áo như thế này, kiểu dáng rất đẹp mắt, về sau đều mặc kiểu dáng này đi!"

An Sơ Hạ mặt tối sầm: "Hàn Thất Lục, anh rốt cục là có bao nhiêu nhỏ mọn?"

"Này cũng không phải là nhỏ mọn, đây là cách anh thể hiện việc yêu em." Hàn Thất Lục đang muốn kéo tay cô qua, người hầu đột nhiên chạy vào đại sảnh.

Hàn Thất Lục không vui nhíu mày, người hầu kia không dám dong dài, đi thẳng vào vấn đề nói: "Thiếu gia, ông tìm cậu!"

Một loại dự cảm điềm xấu sắp đến làm ngực Hàn Thất Lục dựng đứng.

Cảnh tượng ngày hôm qua ông cố ngoại tìm anh nói chuyện lại vẫn rành rành trước mắt, tuy là mùa hè, anh lại cảm thấy được thấy lạnh cả người từ đỉnh đầu chạy thẳng lòng bàn chân.

Không khí ở trong một cái nháy mắt lạnh xuống tới, Hàn Thất Lục xoa xoa huyệt Thái Dương mới hỏi nói: "Có nói tìm ta chuyện gì hay không?"

Người hầu vô tội liếc hắn một cái, lắc đầu.

Tại Khương gia này, vị lão nhân kia liền như là hoàng đế một dạng tồn tại, làm sao có chuyện sẽ cùng một người hầu giải thích nguyên nhân chính mình tìm người?

Hàn Thất Lục khoát tay: "Ta biết rõ, đi xuống đi."

Người hầu vừa đi, An Sơ Hạ tiện kéo lại tay áo Hàn Thất Lục: "Em cùng đi với anh!"

Cô còn nhớ rõ chuyện ngày hôm qua Hàn Thất Lục trở về liền nhốt mình ở trong phòng, bất luận là chuyện gì, cô không nghĩ muốn Hàn Thất Lục một mình gánh chịu, cô hy vọng có thể giúp anh gánh vác! Dù cho cô cái gì đều làm không được, nhưng chỉ cần ở bên cạnh anh cũng được!

"Không cần." Hàn Thất Lục lắc đầu: "Lão nhân kia nếu chỉ nói tìm một mình anh, đó chính là chỉ cần một mình anh, em đi theo anh cũng không có dụng. Em đi trước trên xe chờ anh, anh đi rồi về ngay."

An Sơ Hạ muốn nói lại thôi, Hàn Thất Lục đưa tay xoa xoa lên đầu cô: "Nghe lời, đến trên xe chờ anh."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện