Thiếu Gia Ăn Chơi Đừng Làm Phiền Tôi

Chương 3: 3: Buổi Mừng Thọ




“ anh yêu hôm nay anh giỏi lắm” người phụ nữ ngồi trong xe hắn liên tục khen
“ ngày nào cũng bị bám theo giống như đi tù vậy” hắn thở dài tỏ thái độ không hài lòng về người em trai của mình
“ Tử Minh em trai anh chỉ muốn tốt cho anh thôi với lại anh là người thừa kế duy nhất của Lục thị , lỡ như anh mà xảy ra chuyện gì thì phải làm sao” James vừa nói vừa liếc mắt qua xem thái độ của hắn
“ Em đừng có nhắc đến hai chữ Lục thị trước mặt anh nữa có được không ? nó quan trọng lắm à hay chỉ vì anh mang họ Lục” Hắn tức giận tỏ thái độ khi cô ta nhắc đến “ anh nói cho em biết anh tuyệt đối không sống chung với họ đâu họ chỉ lợi dụng anh trở thành công cụ kiếm tiền cho họ thôi”
James nghe anh nói như vậy cũng chẳng nói gì thêm chỉ biết im lặng trong suốt khoảng thời gian về đến khách sạn.

Buổi tối tại khách sạn Central
Tingg….

Tinhggg

“ Alo “
“ Ngãi Giai không xong rồi em con nó trốn bố và dì đi qua New York để tham gia buổi biểu diễn gì đó rồi con mau nghĩ cách tìm em nó về đây , bố gọi mãi mà nó chẳng chịu nghe máy” người đàn ông phía bên điện thoại gấp gáp nói chuyện
“ Bố! Bố hãy bình tĩnh trước đã bố vào phòng của Ngãi Kỳ xem em ấy có để lại địa chỉ gì không, nếu có bố chụp giúp con nhé” cô nhẹ nhàng chấn an phía bên kia màn hình
“ Ngãi Giai bố tìm được địa chỉ của buổi biểu diễn ở đường xxxx con mau đến đó xem em nó có ở đó không”
“ được ạ ! Bố chụp giúp con cái địa chỉ nhé”
“ được bố gửi cho con ngay” nói xong liền cúp máy, cô chỉ biết nhìn vào cái điện thoại một hình nền đen thui kia mà thở dài
Tại Biệt Thự Lục Viên
Hôm nay là buổi tiệc mừng thọ của bà nội Lục rất nhiều khách quý từ các công ty lớn nhỏ đến đây để chúc mừng , không ít người mang quà có giá trị đến để lấy lòng bà nội Lục , rất nhiều tiếng cười nói của trẻ con náo nhiệt nhưng ở một nơi nào đó đằng đằng sát khí vẻ mặt không mấy hài lòng
“ Tử Hàn chưa tới sao” người đàn ông mặt vest đen đi đến chỗ Tử Minh mà phàn nàn
“ Vâng thưa chú , anh ấy chưa đến” cậu lịch sử trả lời
“ hôm qua nó lại ăn chơi lêu lổng ở đâu có phải không”
“ không phải đâu chú , anh ấy bận công việc thôi”
“ cháu đừng nói đỡ cho nó hôm nay mà nó không đến thì có kịch hay để xem đấy, đại chiến cha con xem trăm lần cũng không ngán” Người đàn ông vừa cười cợt vừa nhăm nhi rượu trên tay
“ Chủ tịch cà phê của ông”
“ Ừm tới đủ hết chưa “
“ đủ rồi ạ “ người quản gia cung kính trả lời người đàn ông đối diện
“ Tử Hàn về rồi à”
“ Dạ ! Vẫn chưa “
Ông Lục nghe được câu trả lời chỉ biết thở dài người phụ nữ trong phòng thấy thái độ của ông chẳng lành liền cầm áo khoác đi đến

“ Nào Lâm Hải ông mau mặc áo vào đi trời đang lạnh kẻo ông lại bệnh “ bận áo giúp ông lục
“ tối qua Tử Hàn chắc chắn ở bên ngoài lêu lổng không phải tôi bắt ép nó nhưng buổi mừng thọ của mẹ nhất định nó phải về đó là quyên tắc nhà họ Lục đặt ra, bình thường nó ham chơi tôi cũng nhắm một mắt cho qua nhưng bây giờ nó không tung thủ quy tắc nữa đúng là không xem ai ra gì” ông Lục vừa nói vừa tức giận
“Được rồi được rồi ông đừng tức giận nữa kẻo lại đỗ bệnh nó nhất đinh phải về thôi” bà nghiêm túc chỉnh lại trang phục giúp ông
“ thằng nhãi ranh đó mà không đến tôi không đánh gãy chân nó tôi không phải Lục Như Hải khụ khụ“
“ Đấy đấy ông đừng lãi nhãi nữa mau xuống dưới tiếp khách phụ mẹ đi ! Nhanh lên” Bích Thần đưa tay đến vuốt nhẹ lưng ông rồi đẩy ông ra cửa
Buổi tiệc mừng thọ chỉ là cái cớ để một đám người có chức có quyền đến nịnh nọt mà thôi! Bề ngoài cười nói vui vẻ rót rượu với nhau nhưng thật chất chỉ tranh đấu về vật chất thật giả tạo! Hắn là rất ghét cái loại người như thế , hôm nay Hắn lái chiếc ferrari đến buổi tiệc chính vì tiếng ồn của nó mà làm mọi người trong buổi tiệc chú ý đến Hắn nhưng còn Hắn thì cứ mặt lạnh đi vào trong mặc kệ có ai đang nhìn Hắn hay không
“ Bác lý! bà nội đâu ạ”
“ Thiếu Gia cậu tới rồi , may quá bà nội Lục đang ở bên trong cứ nhắc cậu miết thôi cậu mau vào bên trong đi” người quản gia thấy cậu như thấy được vàng mừng rỡ mà hối cậu đi vào
Anh cười cười vỗ vai chú lý rồi vào trong “ cháu cảm ơn bác, bác đi làm việc của mình đi”
“ Bà nội” Hắn đi đến chiếc ghế đỏ gần đó nhìn thấy một cụ bà đang ngồi tám chuyện với những người xung quanh vì tiếng nói của anh làm bà cụ giật mình quay lại
“ Lục Tử Hàn! Ôi cháu của bà bà nhớ cháu lắm đấy nhìn cháu hôm nay lớn hơn rồi trưởng thành rồi” bà cụ Lục vui mừng đứng lên ôm lấy Hắn , Hắn chỉ nở nụ cười đáp lại
Đang nói chuyện được một lúc thì Như Hải đi xuống cùng với phu nhân của ông là Bích Thần đi sau là một đám người trong đó có em trai và chú của Hắn.

Tử Minh lúc này thấy Hắn trong lòng cũng bỏ gỡ được một phần gánh nặng xem như anh ấy không lừa gạt cậu! Hắn liếc nhìn sắc mặt của từng người liền hiểu được họ đang nghĩ gì nhất là bố của hắn, mặt lúc nào cũng chau mày khi nhìn thấy hắn

“ bố dì Bích Thần”
“ Ừm chịu tới rồi sao”
“ Bố là bố đang không vui khi con đến sao” Hắn biết câu trả lời nhưng vẫn muốn hỏi ông
“ Lát nữa bố nói chuyện với con sau , nào mọi người mau nhập tiệc thôi” ông lơ đi câu hỏi của hắn tay khoác lấy tay của Bích Thần đi đến bàn tiệc
“ Anh đừng để ý lời bố nhé “ Tử Minh vỗ nhẹ lên vai anh xem như là an ủi sau đó cũng đi theo đến bàn tiệc
Hắn chỉ đứng đó cười như không cười quay sang đi nhanh đến chỗ mọi người.

Sau khi bữa tiếc kết thúc anh cùng với họ hàng bàn chuyện tán gẫu với nhau
“ Tử Hàn bố cháu gọi cháu lên lầu có chuyện đấy cháu mau lên nhé “ Bác quản gia nói xong liền cúi người xin phép đi trước.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện