Thiếu Gia Giúp Đỡ Chút Nào

Chương 2



Hôn lễ này có bầu không khí thật quỉ dị.

Ngoài phòng, tia chớp xuất hiện, mưa to giàn giụa; bên trong nhà, trên khuôn mặt tân lang mây đen giăng đầy, không khí nặng nề, chỉ kém không có sấm chớp đùng đùng mà thôi, cả kinh một đám khách mời liền im lặng thở cũng không dám thở gấp, hiện trường yên tĩnh cả cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy, nếu không phải trong đại sảnh trang hoàng lộng lẫy đỏ rực, quả thật muốn cho người hoài nghi bây giờ không phải là đang cử hành hôn lễ, mà là đang tang lễ thượng túc trực bên linh cữu rồi.

“Cô cô cô. . . . . . Thầm thì. . . . . .”

Bỗng dưng, một chuỗi tiếng gà mẹ thầm thì phá vỡ bầu không khí ngột ngạt hiện tại, không lớn không nhỏ vang lên.

Nhất thời, khách mời lúng túng hai mặt nhìn nhau, lại không người dám chắc tân lang sắc mặt xanh mét, cổ họng nghẹn cứng không nói được nửa câu có phải kết giao với Diêm vương gia hay không, chỉ có lão nhân gia mặc bộ đò đỏ thẫm thần sắc vui vẻ, hơn nữa tiếng “Cô cô cô” còn là từ con gà mái hắn đang ôm phát ra.

“Gia gia, ngài đây là ý gì?” Nhìn chằm chằm lão nhân gia

Tốt nhất không phải hắn nghĩ cái hình dạng kia! Nhất định không phải thế đi!

“Ách. . . . . .” Rốt cuộc ý thức được có cỗ hỏa khí đang hướng mình phóng đến, Ngao lão gia nhìn gà mẹ trong tay, sau đó lại xem một chút âm u sắc mặt phía trước, cuối cùng, lúng túng cười xin lỗi.”A Hạo, cháu dâu ta hôm nay thân thể khó chịu, gia gia ta thông cảm nàng không thuận tiện, cho nên. . . . . . Cho nên. . . . . .”

“Cho nên?” Giọng nói như vậy êm ái, êm ái đến làm cho người ta không nhịn được lông mao dựng đứng, từ lòng bàn chân một đường tê dại đến ót.

“Cho nên ta để cho nàng trước ở tân phòng nghỉ ngơi rồi, ngày hôm nay con chịu chút uất ức , cùng con gà mẹ này thế thân bái đường hoàn thành nghi thức đi! Sau khi nói hết lời, Ngao lão gia lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lại tự mình vui vẻ ha ha nở nụ cười.

Sét đánh ngang tai, dự cảm xấu nhất thế nhưng thành sự thật!

Trong nháy mắt cuồng rực lửa giận thiêu đốt, Ngao Hạo giận quá hóa cười, giọng nói lạnh tới cực điểm.”Gia gia, ngài cho là đây là trò đùa? Không có nghe người ta nói tân nương tử còn có thể dùng một con gà mẹ tới thế thân bái đường .”

“Thế nào không được?” Nói đến cái này, Ngao lão gia lẽ thẳng khí hùng nói, âm thanh tự nhiên cũng liền lớn hơn.”Người ta cưới vợ tới xung hỉ , cũng có thể dùng gà trống thế thân tân lang bệnh không rời giường được tới bái đường, làm sao lại không thể dùng gà mẹ thế thân cô dâu?” Không có đạo lý sao! Có phải không?

Xung hỉ?Thử hỏi bây giờ là cái gì xung cái gì hỉ?

Ngao hạo nghe vậy nổi đóa, trong lòng biết nếu cứ như vậy nữa cùng lão nhân gia gạt đi khẳng định không dứt, lập tức tay áo vung lên, xanh mặt tức giận nói: “Không ngờ tân nương tử hư như vậy, thì ra ta cưới phải người bệnh vào nhà? Bệnh hiểm nghèo nhưng thất xuất một trong, không khỏi ngày sau phiền toái, cuộc hôn lễ này vì vậy hủy bỏ.”

“Ai nói?” Chợt nhảy lên, Ngao lão ông đem gà mẹ nhét vào tay tôn nhi, trừng mắt kiên trì kêu lên: “tiếp tục cử hành cho ta, hoàn thành nghi thức bái đường!”

“Gia gia, ngài cho là con sẽ làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy?” Nheo mắt, ngao hạo cười lạnh không dứt.

“A Hạo, ngươi phải biết, lão nhân gia ta thân thể không nhịn được tức giận, sẽ không muốn cho ngày này năm sau thành ngày giỗ của gia gia chứ?” Tay nắm lấy ngực áo, Ngao lão gia trên mặt cười mị mị, lão nhãn lại lóe lên nghiêm túc bất quá ánh sáng.

Đáng ghét! Gia gia đây là đang uy hiếp hắn phải không?

Trố mắt căm tức nhìn, Ngao Hạo tức đến nói không ra lời, nhưng cũng không dám phất tay áo rời đi, chỉ sợ thật có gì chuyện xảy ra ăn năn không kịp nữa.

Thoáng chốc, chỉ thấy hai ông cháu khí thế hiên ngang đối đầu nhau, trong đại sảnh giăng đèn kết hoa ,hỉ khí dương dương, tân khách có mặt bấy giờ nhất loạt im lặng, không khí bên trong một mảnh trầm ngưng , chỉ có gà mẹ đảm đương thanh âm “Thầm thì”, thật có thể nói là khẩn trương kích thích không kiểm soát được ──

“Phụt!”

Bỗng dưng, một đạo tiếng cười không lớn không nhỏ vang lên cắt đứt bầu không khí ngột ngạt, rước lấy ánh mắt trợn lên giận dữ của tân lang, thân ảnh quen thuộc khiến hắn không thể phiền lòng hơn xuất hiện trong đám khách mời.

“Xin lỗi! Xin lỗi! ông cháu hai người xin tiếp tục.” Cố nén tiếng cười kích động, Thiếu Thu liên tục không ngừng tạ lỗi, nhưng đáy mắt lại không che đậy được ý cười.

Vừa giận vừa bực, nhưng trong lòng hắn biết cứ như vậy giằng co, chỉ làm tăng thêm chuyện cười khiến người ngoài nhìn mà thôi, lập tức, Ngao Hạo chỉ vào một cái mặt đen, vừa trong miệng hắn phát ra câu”Chuyện ngu xuẩn” ──

“Hôn lễ tiếp tục!”

***

“Ầm!”

Một đạo ầm ầm nổ vang chợt vang lên cánh cửa được chạm khắc tinh tế bị đạp mở, mấy nha hoàn trong tân phòng toàn bộ bị sợ hãi làm cho quýnh quáng, mặt không chút máu nhìn tới trước đương gia chủ tử mặt lạnh đi tới.

“ách, thiếu gia?” Trong đó, một nha hoàn lớn tuổi hơn cố gắng tăng thêm can đảm, âm thanh run rẩy chần chờ lên tiếng, không biết đám người bọn họ nên lưu lại hay là nên đi mới phải?

“Tất cả đều đi ra ngoài!” Nhìn chằm chằm một thân phượng quan hà bí (1)tân nương ngồi ở mép giường , Ngao Hạo cố gắng chịu đựng tức giận dâng trào,trầm giọng quát lên.

(1) phượng quan hà bí: lễ phục có hình phượng dành cho phụ nữ hồi xưa khi xuất giá.

Vừa được ra lệnh, chúng nha hoàn tức khắc không dám chần chờ, động tác thật nhanh rối rít chạy đi, lúc rời khỏi đồng thời không quên đem cửa phòng đóng chặt, đem cơn thịnh nộ của tân lang để lại cho tân nương chính mình tự đi giải quyết.

Đợi tân phòng bên trong chỉ còn lại hai người, Ngao Hạo không có hăng hái đến vén lên khăn đỏ nhìn dung mạo tân nương tử ,ánh mắt hắn trầm trầm ngưng dò xét, sau một lúc lâu mới cố đè xuống tức giận lên tiếng ──

“Có lẽ đây đối với nàng mà nói là rất không công bằng, nhưng ta vẫn phải nói, ta cũng không phải là cam tâm tình nguyện cưới nàng vào cửa, cho nên ta sẽ không chạm vào nàng .

“Có lẽ nàng sẽ oán trách ta khiến nàng thành Ngao thiếu phu nhân hữu danh vô thực , nhưng tương lai, chỉ cần nàng có ý khác muốn rời đi, ta cũng sẽ không bạc đãi nàng, hậu đãi nàng một phần đồ cưới phong phú để nàng tái giá, giúp nàng nửa đời sau không lo thiếu thốn. Ta từ ngữ nông cạn không còn gì để nói nữa, nàng tự mình nghỉ ngơi đi!”

Dứt lời, xoay người mở cửa, trước khi trước khi rời đi, hắn theo bản năng quay đầu lại xem “Ngao thiếu phu nhân” tân nhiệm có phản ứng gì , nghĩ tới đối phương có thể sẽ bực tức gạt khăn đỏ yêu cầu từ hôn; cũng có lẽ sẽ chấn kinh đến kêu khóc ra ngoài, nhưng đập vào mi mắt,nàng vẫn trầm tĩnh mà ngồi đấy, hoàn toàn không có chút nào động tĩnh.

Loại phản ứng này của nàng thật ngoài dự liệu, hắn không khỏi kỳ quái thâm sâu liếc nhìn nàng một cái, nhưng nghĩ tới mình mới vừa cùng một con gà mẹ bái đường, chuyện ngu xuẩn là bái đường cùng tân nương yếu ớt cũng không biết là thật hay giả thân thể dễ hư nhược, nguyên bản là đối với hôn sự này bất mãn, hôm nay đối nàng càng thêm chán ghét, lập tức không nói thêm lời nào, trong lòng buồn bực đầy ngập tức giận rời đi.

Cẩn thận lắng nghe tiếng bước chân từ từ đi xa, cuối cùng không có tiếng vang, bên dưới khăn trùm đỏ thắm, khuôn mặt bình tĩnh lặng lẽ cong lên một nụ cười nhè nhẹ.

Oán hắn, trách hắn? Làm sao chứ? Nàng rất mừng rỡ “Vị hôn phu” này cùng nàng ý nghĩ giống nhau nha! A. . . . . . Nói đến bọn họ đây làm đôi vợ chồng hữu danh vô thực cũng coi như là”Cùng một ý chí” rồi, mức độ ăn ý thật không tệ, có phải không?

Nàng mỉm cười thầm nghĩ. Thượng Quan Thu ánh mắt trong trẻo nhẹ nhàng gạt khăn trùm đỏ, còn chưa kịp mở miệng, mấy nha hoàn vừa bị đuổi ra ngoài, trong lòng run sợ, lần nữa tiến vào tân phòng chờ hầu hạ tân nhiệm thiếu phu nhân. Vậy mà, liếc thấy đến dung nhan vừa hiện ra dưới mũ phượng thì nhất thời không hẹn mà cùng kinh hô lên, mọi người hai mặt nhìn nhau, không dám nói một câu, nhưng trong lòng ý nghĩ cùng giống nhau.

Mới vừa rồi có phải thiếu gia nhìn thấy gương mặt này của thiếu phu nhân thì sinh lòng ghét bỏ, cho nên mới không quay đầu lại bước nhanh mà rời đi, không muốn động phòng chứ?

Cũng khó trách à! Thiếu gia là tuấn lãng nam tử, ngay cả Kinh Thành đệ nhất hoa khôi Hàm Hương cô nương cũng vì hắn mà khuynh tâm, nhan sắc thanh tú như vậy còn không lọt nổi mắt xanh của hắn, dung nhan thiếu phu nhân bị hủy thành như vậy, nhất định là bị ghét bỏ phân phòng thôi.

Ai. . . . . . Thật đáng thương, mới vừa nhập vào cửa còn chưa động phòng liền thất sủng, xem ra sau này cũng không cần dụng tâm hầu hạ nịnh nọt rồi, dù sao nịnh bợ một phu nhân bị thất sủng, thật sự cũng không tốt gì. Có lẽ ngày sau thiếu gia chuộc thân cho Hàm Hương cô nương, nạp vào phủ làm thiếp sau này, đó mới đúng là đối tượng nên nịnh nọt lấy lòng .

Gia đình giàu có tôi tớ dựa vào thanh thế chủ nhân,tất yếu dựa vào người được sủng ái, hôm nay vừa nhìn thiếu gia nhà mình ở đêm động phòng hoa chúc liền ghét bỏ tân hôn nương tử, tình thế đã rõ ràng như vậy, lập tức đã có một vài nha hoàn mơ hồ lộ ra ánh mắt giễu cợt muốn xem kịch vui.

Làm sao không biết ý định của bọn họ, thế nhưng Thượng Quan Thu lại tuyệt không quan tâm, chỉ là nhàn nhạt cười yếu ớt, khách khí nói: “Các người tất cả đi xuống đi! Ta muốn nghỉ ngơi.”

Lấy một tân nương sau một đêm liền vườn không nhà trống mà nói, nàng thật sự trầm tĩnh quá mức khác thường, chúng nha hoàn mặc dù đáy lòng cảm thấy cổ quái, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, lập tức rối rít tuân theo rời đi.

Ngay khi chúng nha hoàn rời đi tân phòng, tức khắc tin đồn Ngao gia thiếu phu nhân bởi vì diện mạo xấu xí mà bị ghét bỏ liền bị truyền ra, tựa như hỏa hoạn cháy lan đến cỏ khô, ngắn ngủn trong một ngày truyền đi khắp cả Kinh Thành.

Về phần người ngồi trong tân phòng, Thượng Quan Thu cũng không biết bên ngoài mấy tên nha hoàn mới vừa lui ra, đã ồn ào lộn xộn cố gắng tung tin đồn, hôm nay tâm tư của nàng đang nghĩ tới một người khác.

“Sư huynh. . . . . .” Nhìn bên ngoài cửa sổ không một bóng người, nàng thở dài khẽ gọi. Ai! . . . . . Sư huynh từ trước đến giờ không yên lòng về nàng, vào lúc này nhất định là đang canh giữ ở bên ngoài.

Quả nhiên, tiếng gọi còn chưa dứt, một bóng dáng cao lớn bỗng dưng từ cửa sổ lật người mà vào, đôi mắt đẹp nhìn về phía nàng không hài lòng.

“Muội căn bản không nên gả vào Ngao gia! Muội có nghe tên Ngao Hạo đó vừa nói gì không? Hắn rõ ràng muốn muội làm quả phụ, lầm lỡ muội cả đời? Ta nào có thể đem muội giao cho nam nhân như vậy!” Thượng Quan Thanh Phong tính khí từ trước đến nay tao nhã lịch sự, khó có ai làm hắn nổi giận, nhưng hôm nay hắn là từ đáy lòng đối với Ngao Hạo cực kỳ không vui.

“Chuyện này là muội tự nguyện!” Mỉm cười nhắc nhở, Thượng Quan Thu đối với chuyện này cảm thấy thực hài lòng.

“Muội thật muốn gả vào Ngao gia giữ trọn đạo hiếu, ba năm sau cầm hưu thư rời đi sao?” Thượng Quan Thanh Phong thật sự không biết nên nói thế nào với nàng, chỉ có thể liên tiếp than thở.

“Muội cũng không muốn gả, bất đắc dĩ phụ thân đã sớm vì muội định ra cửa hôn sự này, muội không muốn làm trái với nguyện vọng của cha, không thể làm gì khác hơn là làm như vậy, cũng coi là phương pháp xử lí thỏa đáng rồi.” Cười đến gió nhẹ nước chảy, nàng cảm thấy đầu tiên là giữ tròn đạo hiếu, đợi ba năm sau có thể cầm hưu thư tự do rời đi, thật sự là không có gì không tốt.

“Khắp thiên hạ ta thấy cũng chỉ có mình muội đem hạnh phúc cả đời để giữ đạo hiếu.”Giọng nói mang ý nhỏ chỉ trích, Thượng Quan Thanh Phong không có cách nào thay đổi được suy nghĩ của nàng, lắc đầu liên tục than thở.”Ai. . . . . . Nếu sư phụ sớm biết có thể như vậy, chắc chắn sẽ không để muội đáp ứng cửa hôn sự này.” Một cô nương nhà gia giáo, gả vào phu gia lại bị hưu ly, tuy đây là theo ý muốn của muội, nhưng bên ngoài người không biết sẽ nói nhiều điều khó nghe?

Cố tình…. nàng không thèm để ý chút nào.

Nghe vậy, Thượng Quan Thu trong đáy mắt hện lên ý cười khẽ, biết sư huynh là lo lắng nàng, mới có thể như vậy chỉ trích nàng.

Tóm lại, hiện tại cũng đã bái đường thành thân, nói thêm gì nữa cũng không sửa được, có thể tưởng tượng nâng mới vừa ngao hạo cái kia một phen, Thượng Quan Thanh Phong vẫn còn cảm thấy không vui.(không biết phải edit câu này như thế nào nữa)

“Cái đó, Ngao Hạo biết rõ mình đối với việc hôn sự này vô ý, vẫn là đem muội cưới vào cửa làm quả phụ, thật không phải tốt đẹp gì!”Hôm nay là sư muội đối với hắn cũng vô ý, nếu không chẳng phải cả đời hạnh phúc vì vậy chôn vùi sao.

Thật sự mà nói, nàng và Ngao Hạo cũng không phải như vậy! Sư huynh ở đây xiên xỏ nàng sao?

Thượng Quan Thu bật cười thầm nghĩ, trong lòng biết sư huynh người này cái gì cũng tốt, chính là quá che chở nàng, để ý tới không để ý, tất cả lấy nàng làm chủ.”Hắn không tệ! Ít nhất không phải xem qua diện mạo của ta sau mới bày tỏ đối với ta vô ý, nếu không chẳng phải càng đả thương người hơn sao.”

“Nếu thật như thế, vậy hắn chính là người có mắt như mù, căn bản không xứng với muội!” Nghĩ tới nếu thật xảy ra loại tình huống đó, khuôn mặt tuấn dật ôn hòa của Thượng Quan Thanh Phong liền không nhịn được phủ lên một tầng sương lạnh.

Ai nha! Trên mặt nàng vết sẹo cùng chân thọt, là chuyện sư huynh trong đáy lòng để ý nhất, chỉ cần người khác hơi có ý châm biếm, hắn liền trong nháy mắt như Địa Tạng Bồ Tát biến sắc mặt thành địa ngục La Sát, rất đáng sợ đấy!

Nghĩ đến đây, trong mắt Thượng Quan Thu chứa đựng ý cười yếu ớt biến chuyển đề tài.”Sư huynh, huynh cũng đừng để tâm chuyện này nhiều, coi như muội là tới bồi Ngao lão gia tử qua ba năm thời gian thanh nhàn đi!”A. . . . . . Ngao lão gia tử và cha nàng trước kia là bạn tốt, trước kia lão nhân gia thường cùng cha ôn chuyện thế nào cũng cùng nàng tán gẫu, thật là một lão nhân gia tính tình ôn hòa làm nàng thực yêu thích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện