Chương 37: 37: Tổng Cộng Hai Triệu
“Vâng ạ”.
Trương Hàm thầm cười mỉa mai, chỉ có đám người không biết nhìn hàng này mới tự thấy vui vẻ thôi.
Cụ Ngụy lấy mắt kính từ trong túi ra, cẩn thận quan sát tỉ mỉ một lát rồi buông cái ấm xuống, sau đó trầm ngâm hỏi: “Tiểu Trương, cháu mua ấm trà này… ở đâu thế?”
“Không phải đã nói rồi sao, bảo đảm là mua từ sạp vỉa hè kia, chắc cũng không mất bao nhiêu tiền đâu ạ”, Ngụy Đình Đình không đợi Trương Hàm đáp lời đã vội vàng nói.
Bây giờ chị ta không muốn nhìn người này thêm một phút giây nào nữa, nhanh chóng giải quyết rồi đuổi Trương Hàm ra ngoài mới là vấn đề quan trọng.
“Cháu im miệng!”
Cụ Ngụy nhìn cháu gái miệng lưỡi sắc bén này, lớn tiếng trách mắng.
Ngụy Đình Đình bị cụ ông quát một câu thì không dám nói nữa, chỉ nghiêng đầu liếc xéo Trương Hàm một cái, trong lòng càng thấy căm hận hơn.
Đều tại tên vô dụng này hết.
Lúc này Sở Hà và Lý Thanh thấy cụ Ngụy nổi giận cũng không tiện nói gì thêm.
“Cụ Ngụy, khi nãy cháu nhớ ra chưa mang quà đến cho ông, bèn vội vàng kêu bạn mua một món đến, khi nãy ra ngoài là để lấy quà”.
Trương Hàm nói dối mà vẫn vô cùng bình tĩnh.
“Ồ…”, cụ Ngụy im lặng.
“Có lẽ người bạn này cũng là một kẻ nghèo khổ, có thể mua được thứ tốt gì chứ!”
Lý Thanh cười khinh bỉ.
“Cái này cháu có thể làm chứng, Trương Hàm hoàn toàn không quen biết với ai trong trường cả, đám người trong phòng ký túc xá của bọn họ cũng rất nghèo”.
Sở Hà thân là phó chủ tịch hội sinh viên, muốn điều tra những chuyện này cũng không có gì khó khăn.
“Bố, bố còn đang chần chừ gì thế, con sẽ kêu người đuổi cậu ta ra ngoài ngay!”, Ngụy Nguyên Sơn nói.
Dường như cụ Ngụy không nghe thấy lời của ông ta, mà nhìn sang Trương Hàm.
“Cái ấm này là đồ sứ của Đại Cảnh Đức à?”
“Cụ Ngụy đúng là có mắt nhìn!”, Trương Hàm gật đầu.
“Cái gì?”
Lý Thanh không hiểu ý câu này.
“Ha ha ha…”, cụ Ngụy cười ha ha, sau đó tán thưởng: “Cái ấm này là do trấn Cảnh Đức làm ra, tính đến nay đã có lịch sử hơn 400 năm rồi, nhìn xem vết trầy ở miệng ấm này đi”.
Cụ Ngụy nở nụ cười vui mừng, chỉ nhìn thôi đã biết cụ ta rất thích cái ấm trà này rồi.
“Đáng tiếc ấm tốt lại không có tách đi cùng, thật tiếc quá”.
Mọi người nghe thấy lời này đều sửng sốt!
Bọn họ đều biết đến trấn Cảnh Đức, trước kia nơi đó từng là nơi làm đồ sứ tốt nhất.
Đồ sứ nhà quan hay đồ sứ dân gian đều đứng hàng đầu, đối với một người sưu tầm, có được đồ sứ của trấn Cảnh Đức chính là báu vật vô giá!
“Ông nội, ông nói thứ này là đồ cổ sao?”
Sắc mặt Ngụy Đình Đình rất kỳ lạ: “Sao tên kia có đồ cổ được chứ, khi nãy rõ ràng cậu bạn Sở này nói nhà Trương Hàm rất nghèo mà”.
Nếu là thật, có lẽ còn đắt tiền hơn Phật ngọc mà Lý Thanh đã tặng nữa.
“Đừng nói là trộm nhé?”, Lý Thanh thầm ghen tị, nghi ngờ nói một câu.
Câu này như khiến mọi người bừng tỉnh.
“Anh không có chứng cứ sao có thể nghi ngờ người khác như vậy chứ?”, Ngụy Thanh Quân thấy Trương Hàm đã lấy quà ra rồi mà những người này vẫn làm khó thì thấy phẫn nộ.
“Thanh Quân, cháu đúng là ngây thơ, không hiểu lòng người hiểm ác”, Ngụy Nguyên Sơn dạy dỗ: “Cháu nói xem, bản thân Trương Hàm có thể mua nổi món quà như thế không?”
“Hừ, tôi thấy chắc là trộm rồi! Mau báo cảnh sát đi, nếu không sẽ liên luỵ đến nhà họ Ngụy của chúng ta đấy!”
“Bố, không thể nhận thứ này được!”
“Đúng đó ông nội, tuy nhà họ Ngụy chúng ta không giàu, nhưng tuyệt đối phải có nguyên tắc mới được!”
Hai bố con Ngụy Nguyên Sơn kẻ xướng người hoạ, chê bai Trương Hàm một cách thậm tệ, thậm chí còn nói là tội phạm.
Trên mặt cụ Ngụy mang theo chút do dự, sau đó vẫn để ấm trà vào trong hộp lại.
“Tiểu Trương, tuy ông thích thứ này, nhưng… không dám nhận”.
Cụ Ngụy vừa nói xong câu này, một giọng nói sang sảng đã vang lên:
“Cụ ông, ông chỉ việc yên tâm nhận lấy thôi, xảy ra chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm!”
Cách đó không xa, một người đàn ông vạm vỡ thong thả bước tới, trên người mang theo khí thế nghiêm nghị, nét mặt lạnh lùng, chỉ nhìn thôi đã biết không dễ trêu vào.
Trong tay người đàn ông cao to này cầm một cái hộp, chính là Trần Hổ được Trương Hàm gọi đến đợi lệnh.
“Cụ Ngụy, tuy hôm nay Trần Hổ tôi đến đây là để báo ơn tình một miếng cơm ngày xưa”.
Nói xong, lấy một món quà từ sau lưng mình ra để lên bàn.
“Nhưng hôm nay nếu có người sỉ nhục bạn tôi thì đừng trách tôi không khách sáo!”
Trần Hổ hạ tay xuống vỗ mạnh một cái lên bàn, khiến người nhà họ Ngụy giật nảy mình.
Ngụy Nguyên Sơn, Ngụy Đình Đình và cả Sở Hà vừa nghe thấy cái tên này thì đều tỏ vẻ khó tin.
Trần Hổ cũng coi như một người nổi tiếng trong hội thương mại với thủ đoạn tàn nhẫn sắc bén, nghe nói người này còn từng giết người, bây giờ được Ninh Viễn Khánh tán thưởng, đến canh giữ ở biệt thự Giải Trí!
Bạn của hắn ta… là Trương Hàm?
Tên nhóc nghèo này sao có thể kết bạn với nhân vật lớn như thế được?
Không đợi bọn họ nghĩ ra đã nghe Trần Hổ nói tiếp: “Trần Hổ tôi là một người thô tục, nhưng cũng biết tri ân báo đáp!”
Hắn ta mở hộp quà ra.
“Mấy thứ này là tôi mua cùng với anh Trương!”
Trong hộp là tám tách trà vuông, màu sắc giống với ấm trà, rõ ràng là cùng một bộ.
Nhưng điều mọi người để ý không phải cái đó, mà là hai chữ “anh Trương” mà Trần Hổ nói.
Nói đùa gì thế?
Trần Hổ gọi Trương Hàm là anh Trương?
Hai người có tuổi tác cách xa nhau, dù có ơn cũng đâu cần đến mức đó.
Nhưng nhìn khuôn mặt hung dữ của Trần Hổ, dù trong lòng mấy người Ngụy Đình Đình không tin cũng không dám cãi lại.
Trương Hàm thấy sau khi Trần Hổ đi vào đám người của nhà họ Ngụy đều vô cùng ngoan ngoãn thì hơi cảm thán, mình làm thế có tính là cáo mượn oai hùm không nhỉ?
“A Hổ à, thứ này hai người mua bao nhiêu thế?”
“Tiền là anh Trương và tôi cùng trả, tổng cộng hai triệu!”
Trần Hổ đáp, bây giờ địa vị ngày càng cao, cho nên hắn ta cũng tặng một món quà quý giá!
“Xuýt…”
Hai triệu, giá trị gấp mười lần Phật ngọc Lý Thanh tặng đấy!
Đám người Ngụy Đình Đình nhớ lại lời mình nói khi nãy, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, nín nhịn đến mức khó chịu.
Lý Thanh và Sở Hà là lúng túng nhất, vốn không phải người nhà họ Ngụy, khi nãy thuận thế cười nhạo Trương Hàm, nói anh là thằng nhóc nghèo, không ngờ đảo mắt một cái người ta đã tặng thứ có giá trị hai triệu, mặt mình cũng muốn sưng lên luôn.
Hai người đều lùi về sau mấy bước, nếu còn ở lại đây nữa thì mất mặt chết!
Ngụy Thanh Quân đảo mắt qua, tò mò nhìn Trương Hàm.
Trần Hổ thấy chuyện đã xong, liên tục rót ba ly rượu, một ly cho cụ Ngụy, một ly cho Trương Hàm.
“Ly rượu này, tôi kính hai vị quý nhân!”
Trương Hàm và cụ Ngụy cũng nâng ly rượu lên.
Những người còn lại nào dám nói gì, cứ thế ngơ ngác đứng nhìn.
Bàn ăn im ắng, mọi người im lặng ăn xong, Sở Hà đã chạy mất từ lâu, Lý Thanh ỉu xìu trở về bàn bên cạnh, không dám nói thêm một câu nào nữa.
.
Bình luận truyện