Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 117: Gào thét như chó (2)



- Đợi một chút.

Lý Lăng Tiêu đột nhiên hô lên.

Bình luận viên kinh ngạc nhìn y không biết y muốn làm gì.

Lý Lăng Tiêu từng bước một hướng tới Thường Nhạc, ánh mắt hung ác theo dõi hắn nói rõ ràng từng chữ một.

- Người nào thua phải từ bỏ Vũ Thì Tình.

- Ồ, tao cũng muốn xem xem mày có bản lĩnh gì thắng tao.

Thường Nhạc kéo tai thẳng dậy, dường như việc này đối với hắn như có chút không liên quan nhưng lại như chiếm vị trí rất lớn, giọng điệu bình tĩnh lại lạnh lùng dọa người.

- Đừng nói nhiều như vậy, dám hay không cứ nói thẳng đi.

Lý Lăng Tiêu căn bản không sợ khí thế bức người của Thường Nhạc, trong mắt dường như trên đời này không ai có thể chế phục được mình.

- Ồ, vốn dĩ là tao, tao vốn không cần đánh cược, nhưng thấy mày tự tin như vậy nên bị mày làm cho nổi hứng, thật sự không kìm nổi nên phối hợp với mày một chút. Được, tao đồng ý.

Thường Nhạc nhìn Lý Lăng Tiêu như thằng hề, theo thói quen sờ sờ mũi nói tiếp:

- Nếu mày thua còn dám động đến cô ấy, tao sẽ cho mày phải hối hận vì đã có mặt trên đời này.

- Hừ, ai thắng ai thua không phải mày nói là được, chờ xem, tao sẽ cho mày thua nhục nhã cho coi.

Lý Lăng Tiêu vẻ mặt tự đại căn bản không chú ý đến vẻ âm u lạnh lẽo trong mắt Thường Nhạc.

Trọng tài giật mình, trong lòng nghĩ hóa ra hai tên này là tranh giành tình nhân, chỉ phẫn nộ nói:

- Khụ, khụ, trận đánh cược này là do hai người tự đề xuất, chúng ta ở trên sân không có quyền can thiệp.

Không khí của hiện trường rất kỳ quái, bình luận viên cũng rất khéo léo đẩy không khí lên cao trào nói:

- Trận cược này thật lớn ngoài sức tưởng tưởng, hi vọng các bạn sẽ tiếp tục theo dõi. Cuộc đấu chia làm năm ngày, mỗi ngày hai trận mỗi trận do một người đề xuất. Được rồi, bây giờ trận đấu Đường đua Ma quỷ do Lý Lăng Tiêu đề xuất. Hai bị đã chuẩn bị xong chưa?

- Tôi không vấn đề gì.

Lý Lăng Tiêu nghiêm mặt lại, lạnh lùng nói.

- Tôi thì càng không thành vấn đề.

Thường Nhạc vặn mình dường như đứng lâu như vậy rất vất cả, tuỳ tiện tìm một chỗ ngồi xuống nói tiếp:

- Đường đua đâu? Không phải đường đua này chứ?

Nói xong chỉ vào một vòng vây thành một đường đua nói, bên trong xếp rất nhiều chướng ngại vật, còn có rất nhiều dây thép gai loại quân đội dùng để huấn luyện xếp thành một vòng lửa dài hẹp, cống ngầm dài khoảng hai mét, bên trong là một cá sấu hung hãn, một bên là mũi nhọn. Đường đua không dài nhưng sự hiểm ác bên trong không phải tốc độ có thể thắng được, còn phải xem dũng khí của con chó.

Người xem bên sân nhìn trường đấu này không khỏi hít một hơi khí lạnh. Trường đấu này dùng để đấu chó cũng đúng là quá khoa trương. Chỉ hơi sơ sểnh một chút số phận con chó có giá vài triệu sẽ tổn thương thậm chí còn khó giữ mạng.

Nhạy bén nhận thấy phản ứng người xem, bình luận viên đắc ý cười, cầm mic nói:

- Đúng vậy, đây chính là Đường đấu ma quỷ trứ danh dùng để thi đấu chó, bên trong không biết đã đánh ngã bao nhiêu danh khuyển, hy vọng Bull and Terrier và Boli Dayton này có thể thành công vượt qua.

Đường đua này trước đó chưa hiện ra, nó bị phủ nilon dầy, đầu tiên sẽ không khiến người ta cảm thấy đây là đường đua được mệnh danh Đường đua ma quỷ mà là một thứ trang sức, khi tấm bọc nilon được xé ra làm cho người thường không tự chủ được hít vào một ngụm khí lạnh.

Toàn bộ đường thi đấu được cuộc thành một chỉnh thể dài chừng 1km, cách 10m lại có một chướng ngại vật, từ đó có thể thấy đường đua này còn có bao nhiêu phương pháp thi đấu.

- Bây giờ tôi xin nói quy tắc thi đấu, hai con chó cùng đứng vào đường chạy, khi nào tiếng súng của trọng tài nổi lên thì bắt đầu chạy. Chó bị chết trên đường đua chúng tôi không chịu trách nhiệm, hai con chó có thể cắn xé lẫn nhau, chỉ có con nào sống được đến cuối cùng chạy về đích mới được coi là thắng. Nếu cả hai đều chết trên đường thì coi như hòa. Hai vị có ý kiến gì không?

Thường Nhạc cười cười, Lý Lăng Tiêu sợ hãi nhìn đường đua dường như có chút không đợi được nữa liền lắc lắc đầu tỏ ý không ý kiến gì.

- Tốt lắm, mời hai vị dắt chó đến điểm xuất phát, sau khi chuẩn bị xong trọng tài sẽ tuyên bố bắt đầu.

Bình luận viên hưng phấn nói.

Thường Nhạc hai tay đút túi, gương mặt tuấn tú cùng điệu cười tà tà kia quét đến chỗ hắn liền đưa tới vô số tiếng thét chói tai, đến Hoa Nhã Ca thủy tố nữ nhân này dưới sự uy áp của chị mình cũng không kìm nổi liều lĩnh đứng lên cổ vũ.

- Pằng!

Sau một tiếng súng nổ vang Boli Dayton chạy trước tiên, mà Big Ben thì xoay người 360 độ trông thật hoa lệ và tự nhiên, phóng khoáng cởi sạch bộ tây trang màu đen trên người. Không ngờ nó không nóng lòng tiến lên mà là ưỡn ngực bày thế pose “Anh đang đứng trong gió lớn, hận không thể xóa đi nỗi đau trong lòng”.

Cao Tiếu kích động trợn tròn mắt, thì thào tự nói với âm thanh nghẹn ngào:

- Big Ben a Big Ben, cuối cùng không uổng phí nỗi khổ tâm của anh! Cái tư thế đẹp đến thế lần đầu tiên xuất hiện trên người một con chó, anh thật vĩ con mẹ nó đại quá rồi.

Big Ben tự nhiên phóng khoáng như thế khiến khán giả sôi trào, bạn đã từng thấy chú chó nào như thế chưa? Rất hiển nhiên, chưa ai thấy bao giờ.

Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, Big Ben học theo động tác của đám trâu trước khi chạy kia, chân sau cào một trận, cái đầu nó ngẩng cao, ánh mắt hung hãn, hàm răng nhọn hung ác, nện bước vững vàng, còn có thân hình khỏe mạnh cùng đường cong hoàn mỹ từ ngực đến bụng kia khiến tất cả những ai ham giống Bull and Terrier này phải điên cuồng.

Một tiếng “tốc” vang lên, Big Ben như một tia chớp đuổi theo Boli Dayton phía trước. Bull and Terrier không hổ là đệ nhất thế giới trong tất cả các danh khuyển về chạy nước rút, chỉ vài giây đồng hồ nó liền đuổi kịp Boli Dayton. Hai con chó đầu tiên là phải vượt qua chướng ngại vật là một cái lan can cao hơn một mét, chúng đều hoàn thành rất hoàn mỹ, khiến khán giả vỗ tay nhiệt liệt.

Hai chú chó không dừng lại mà tiếp tục chạy. Chướng ngại vật thứ hai là một chiếc túi dài đến ba mươi mét uốn lượn. Hai con chó không có phương hướng mà nhảy loạn ở trong, Big Ben cực kỳ âm hiểm vươn cái đùi phải tráng kiện ngáng cho Boli Dayton ngã một phát, khiến con Boli Dayton kia đập thẳng vào tường.

Sau đó Big Ben giả vờ như không phát hiện mà ra sức chạy trốn. Chỉ có Cao Tiếu biết vì để Big Ben dùng chiêu này đã phải tốn sức thế nào, phải đồng ý thắng rồi sẽ dẫn nó đi tán gái, à không, tán chó cái, nó mới miễn cưỡng đồng ý. Hiện giờ hoàn thành chiêu đánh lén trong ống nhựa này mà khán giả không nhìn tới này, Big Ben rất cao hứng, cho dù nó vẫn khinh thường dùng chiêu đó.

Thường Nhạc rất ngượng ngùng vò đầu che mặt mình lại, con Big Ben này thật quá dâm đãng, ở trước mặt bao người mà lại ra ám chiêu, thế này thì khiến bản thiếu gia nên để mặt mũi ở đâu đây. Tuy vậy từ tận đáy lòng chàng ta vẫn rất thưởng thức rất hài lòng biểu hiện này của Big Ben. Điều bất ngờ là khán giả đều điên cuồng khen ngợi, khiến Thường Nhạc cảm thấy ông trời vẫn chưa bỏ rơi hắn, hắn cảm thấy cuộc đời mình lại có ý nghĩa.

Ống nhựa nhìn không thấy cuối đã bị Big Ben nhanh chóng chạy xong, Boli Dayton thì chậm hơn mười giây, nó hung ác nhìn chằm chằm mông Big Ben, dường như không cắn một cái thì khó mà hết giận được.

Big Ben cố ý chọc tức Boli, tốc độ không chậm lại mà nó lại uốn éo mông, cái bộ dáng kia thật quá lẳng lơ lại rất thèm đòn.

Cao Tiếu từ xa giơ ngón tay cái lên, khẽ nói:

- Cao, thật quá cao! Dùng chiến thuật công tâm chọc tức con Boli hay chảy nước miếng kia, nhiễu loạn tâm trí nó! Big Ben, chú mày thật đúng là âm hiểm!

Không ngờ lời này lại bị người nghe thấy, người xem Giáp ở một bên hỏi:

- Anh bạn này, xem ra anh rất tâm đắc với con Bull and Terrier này?

Cao Tiếu đắc ý lắc đầu, ra vẻ cung kính nói:

- Phật viết: không thể nói, không thể nói.

Dừng một chút, Cao Tiếu lại trêu chọc nói:

- Nhưng anh bạn chắc là biết lịch sử của loài Bull and Terrier, như vậy tôi sẽ tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn (*).

(*) : biết thì sẽ nói, nói thì sẽ nói hết.

Dứt lời, gã cầm lấy lon Coca còn chưa mở ra của người xem Giáp, trực tiếp bật nắp rồi uống một ngụm, rồi lại vịn vai anh chàng kia và bắt đầu thao thao bất tuyệt về lịch sử của Bull and Terrier.

Anh chàng kia ngây ngẩn cả người, thầm nghĩ là anh bạn này lại không hề coi mình là người ngoài.

Ống kính quay trở lại sân đấu, Big Ben lắc mông thật vui vẻ. Tầm mắt của Boli Dayton chỉ tập trung vào cái mông kia, gầm gừ gầm gừ, nhe ra hàm răng sắc nhọn, chờ thời cơ nhào tới rồi cắn một cái, nó đã hoàn toàn quên mất đây là trận đấu.

Big Ben chạy trước, bỗng nhiên quay đầu nhếch miệng với Boli Dayton một cái rồi quẹo sang ngã khác. Mà Boli Dayton cũng trở nên hồ đồ khi nhìn thấy cái nhếch miệng kia, lại nhìn thấy tảng đá to đùng trước mặt thì kinh hãi, nhưng tốc độ quá nhanh nên nó không kịp rẽ, “Rầm”, nó va vào chường ngại vật trước mặt, máu tươi ròng ròng chảy trên đầu.

Big Ben dừng lại, dâm đãng ngửa mặt lên trời hú một tiếng, lại chậm rãi bước đến, dùng chân đạp lên đầu Boli Dayton ra vẻ ta chính là đại ca, sau đó dưới háng nó có chất lỏng nào đó bắn ra, tưới ướt cái đầu vốn rất ghê tởm của Boli Dayton.

Lý Lăng Tiêu bi thương hô một tiếng, con Boli Dayton là chú chó yêu của gã nha! Nghe tiếng khán giả vỗ tay nhiệt liệt, lúc này ngay cả chết Lý Lăng Tiêu cũng nghĩ đến. Tại thời khắc này, gã đột nhiên cảm thấy, thiên thời địa lợi nhân hòa đã bị Thường Nhạc chiếm hết, mình không thua dường như là không có thiên lý vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện