Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 135: Chăm sóc dạy dỗ



Thời điểm một nam một nữ đang muốn giữa ban ngày ban mặt ngay tại trong sân trường phát triển chuyện không phù hợp tinh thần văn minh của chủ nghĩa xã hội, có người đột nhiên nhẹ nhàng ho khan một tiếng.

Đây chính là tiếng ho khan đắc ý, kèm theo tiếng ho khan này, Tư Đồ San San từ từ đi ra.

Cô cầm một chiếc điện thoại di động MOTO kiểu mới, camera hướng về phía hai người Thường Nhạc và Lâm Quai Quai, vẻ mặt vô cùng đắc ý:

- Ha ha, không biết sau khi phát tán những hình ảnh này lên mạng thì sẽ tạo ra chấn động như nào nhỉ? Anh nói xem, họ Thường kia?

Mặt Lâm Quai Quai có chút căng thẳng, ngây ngốc nhìn Thường Nhạc, dù sao cô cũng là con gái nhà lành, loại chuyện này bị người khác chụp trộm khiến cô rất muốn sụp đổ.

Thường Nhạc thì giả bộ kinh ngạc liếc mắt nhìn Tư Đồ San San, trong lòng thì nghĩ đến điều mà người ta không tài nào hiểu nổi. Người trên trái đất đều biết, với công lực của Thường Nhạc, có người đứng gần trong khoảng mười bước, hắn không thể không nhận ra. Trừ phi người nọ là cao thủ cao thủ cao cao thủ, mà Tư Đồ San San kia đương nhiên không phải.

Có âm mưu, nhất định có âm mưu!

Tuy nhiên, hai cô gái không phát hiện ra tâm tư này của Thường Nhạc, chỉ thấy Thường Nhạc rất phối hợp lộ ra một vẻ mặt cực kỳ sợ hãi, yếu ớt nói:

- Cô có ý gì?

- Không có ý gì, tố giác phong thái bất chính trong sân trường thôi!

Tư Đồ San San vô cùng đắc ý, có thể nhìn thấy Thường Nhạc kinh ngạc, lòng cô quả thực vô cùng vui sướng. Cô cảm thấy ông trời không vứt bỏ mình, cảm thấy cuộc đời mình lại có ý nghĩa, nhìn nhìn hai người cười nói:

- Các người cảm thấy tôi phát tán những bức hình này lên Forum của trường học thì sẽ thế nào?

- Đáng ghét!

Lâm Quai Quai nổi giận, hừ một tiếng, vô cùng hào khí xông về phía Tư Đồ San San nói:

- Tư Đồ San San, sao cô có thể làm ra loại chuyện chụp lén như này!

- Bản tiểu thư vì sao không thể làm?

Tư Đồ San San không khỏi giơ di động lên, vẻ mặt tự đắc, ngang ngược kiêu ngạo nói:

- Làm như vậy rất mất mặt sao? Các các người giữa ban ngày ban mặt làm trò xằng bậy trong sân trường có mất mặt không? Ha ha, hơn nữa, bản tiểu thư thích, các người quản được không?

Lâm Quai Quai sắc mặt tái nhợt, lại vô cùng xấu hổ. Gặp loại chuyện này, cô không biết làm sao bây giờ. Chỉ có thể nhẹ nhàng kéo tay Thường Nhạc.

Trên mặt lộ ra nụ cười như có như không, Thường Nhạc nhìn Tư Đồ San San, khẽ cười nói:

- Xóa ảnh đi, nói đi, cô có điều kiện gì?

Nhìn bộ dạng kinh ngạc của Thường Nhạc, trái tim Tư Đồ San San không khỏi kích động, từ trước đến giờ Thường Nhạc đều không để ý đến cô. Hôm nay hắn cuối cùng cũng chủ động chịu thua rồi, điều này quả thật chính là sự việc khiến người ta vui sướng!

Đối với loại hot girl như cô ta, chắc chắn sẽ không phát tán ảnh chụp lên mạng, cô chỉ là muốn Thường Nhạc cúi đầu trước mình mà thôi. Vì thế cô thấy tốt thì thu lợi nói:

- Rất đơn giản, anh theo giúp tôi một ngày, bà cô bảo anh làm gì thì anh làm cái đó. Nếu như tâm tình của bản tiểu thư tốt mà nói, thì sẽ xóa toàn bộ ảnh chụp vừa rồi.

- Cái gì?

Lâm Quai Quai giật mình kinh hãi, nghe giọng điệu này của Tư Đồ San San, chẳng phải là muốn Thường Nhạc làm nô lệ cho cô ta sao? Phải biết rằng, danh tiếng ngang ngược kiêu ngạo không nói đạo lý của Tư Đồ nhị tiểu thư như sấm ở bên tai trong học viện Kiêu Tử, nếu như Thường Nhạc thật sự đồng ý, vậy có thể tưởng tượng kết cục sẽ thê lương cỡ nào.

Ngoài dự đoán của mọi người, Thường Nhạc không hề nghĩ ngợi trả lời:

- Không thành vấn đề, mặc cả xong!

Lời này vừa nói ra, không chỉ Lâm Quai Quai ngây ngẩn cả người, mà ngay cả Tư Đồ San San cũng trợn tròn mắt. Bạn học Thường cũng quá hiền hậu đi?

Tuy nhiên, đây chính là kết quả Tư Đồ San San muốn, rất hài lòng cười nói:

- Được lắm, quân tử nhất ngôn.

- Tứ mã nan truy!

- Họ Thường kia, đừng hòng nghĩ âm mưu đùa giỡn gì, mấy trò khôn mặt này của anh trước mặt bản tiểu thư không đáng một đồng.

Tư Đồ San San oán hận nói, trong lòng đã nghĩ đến mấy trăm loại phương pháp để lăng nhục Thường Nhạc.

- Vậy sao? Yên tâm đi, tôi sẽ tuân thủ lời hứa.

Thường Nhạc thản nhiên cười.

- Tốt, bản tiểu thư đi trước, nhớ kỹ, ngày mai anh phải nghe theo tôi toàn bộ!

Nhìn bóng lưng Tư Đồ San San rời đi, mắt Lâm Quai Quai long lánh nước, cô cảm thấy Thường Nhạc vì cô cam chịu ủy khuất lớn như vậy, thật sự quá vĩ đại.

Tuy bạn học Thường mặt ngoài giống như nghĩa khí ngất trời, nhưng trong đôi mắt thâm thúy kia lại hiện lên chút ánh sáng của âm mưu.

Tất cả mọi người đều biết, hậu nhân của ngũ đại thế gia bình thường đều không thể nội đấu quá lộ liễu, đây cũng không phải là nguyên nhân mà Thường Nhạc chủ động trêu chọc Mộ Dung Trường Thiên và Tư Đồ San San, nhưng chuyện này cũng không đại diện cho việc đối phương sẽ không trêu chọc hắn. Có một câu thành ngữ nói như thế này, ‘Gậy ông đập lưng ông’.

Đối với bộ ngực lớn của Tư Đồ San San, kẻ nào đó sớm đã thèm chảy cả nước miếng rồi, chẳng qua là thiếu một cơ hội thích hợp mà thôi. Phải biết rằng, Thường Nhạc có người áo đen âm thầm bảo vệ, Tư Đồ San San cũng vậy, Thường Nhạc cũng không phải sợ đánh không lại đám vệ sĩ đó, mà là không muốn làm mọi chuyện lớn lên sẽ không dễ ăn nói với các lão gia. Hiện giờ Tư Đồ San San chủ động tìm tới tận cửa, về tình về lý, Thường Nhạc đều rất là bị động, một Hoa hoa công tử sao có thể buông tha cơ hội ngàn năm một thuở này?

Có lẽ, ân oán giữa Đông Phương gia và Tư Đồ gia, sẽ mở màn từ ngày hôm nay.

Sáng sớm ngày thứ hai, một trận tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức Thường Nhạc. Cô bé điêu ngoa Tư Đồ San San tức giận đứng ở cửa, mở đầu chính là một câu:

- Sao lại lâu mở cửa như vậy!

Thường Nhạc nhẫn nại hỏi:

- Tam tiểu thư, sớm như vậy đã đến phòng tôi là có gì chỉ bảo?

- Anh nói xem?

Tư Đồ San San đắc ý, đĩnh đạc nói,

- Nhớ kỹ, cả ngày hôm nay anh phải theo tôi!

Thường Nhạc cười khổ nói:

- Vậy cũng không cần sớm như vậy chứ?

Còn chưa nói xong, Tư Đồ San San liền ngắt lời:

- Tôi mặc kệ! Lời anh nói có tính hay không?

Nhìn thấy sắc mặt Thường Nhạc thay đổi, trong lòng cô gái nhỏ vô cùng đắc ý. Cô đã chuẩn bị tốt để trêu chọc tên vạn ác này. Hừ hừ, Đệ nhất Nhân khí thiên vương học viện Kiêu Tử cái gì chứ, còn không phải để bà cô đây chơi đùa sao!

Vì thế, cô ta tăng thêm uy hiếp nói:

- Nếu anh không đi, tôi lập tức post ảnh chụp lên forum, anh không nghĩ cho mình, cũng phải nghĩ một chút cho Lâm Quai Quai nha!

Thường Nhạc thay đổi sắc mặt, không còn cách nào khác buông tay:

- Được rồi, đi!

Tư Đồ San San quả thật muốn hoan hô nhảy nhót, nhưng vẫn cố giữ hình tượng ác nghiệt trước mặt Thường Nhạc, cô lôi kéo Thường Nhạc nhét vào chiếc Ferrari 599GTB Fiorano II style mới!

Một giờ tiếp theo, Thường Nhạc cảm nhận được cái gì gọi là nhanh như điện chớp thật sự. Nhìn không ra, Tư Đồ San San ngồi ở ghế lái giống như được sung điện, tốc độ chưa bao giờ xuống dưới 180km/giờ.

Khoa trương hơn chính là, cô vẫn đang chạy ở trong nội thành!

Tuy trời vừa mới tờ mờ sáng, nhưng trên đường đã có không ít xe đang chạy, cũng có học sinh sáng sớm xếp hàng đi học đều bị ánh sáng chợt lóe lên làm cho sợ hãi.

- Này, nhanh quá rồi đấy?

Thường Nhạc cầm chặt tay vịn, phát huy hành động, lắp bắp nói. Không thể không thừa nhận, hắn đúng là có chút xem trọng kỹ thuật lái xe của Tư Đồ San San, tuy nhiên vẫn có chênh lệch lớn với hắn.

Tư Đồ San San xem thường nhìn hắn:

- Đây đã tính là gì? Khi tôi còn ở Hải Thành, tốc độ lái xe còn nhanh hơn bây giờ nhiều, chỉ là chưa quen đường ở đây. Xe ở bên cạnh cũng quá ít, nếu có nhiều xe mà nói... loại chuyện đó quả thật khiến người ta kích thích đến ngây người!

Đang nói chuyện cô chợt quay mạnh lại, các xe chạy ngược hướng tả đột hữu xung, sợ tới mức dạt mạnh về hai bên, trong không khí lập tức tràn ngập mùi cháy khét của phanh xe.

Tư Đồ San San mừng rỡ hò reo.

Thường Nhạc nhíu mày nói:

- Cô ở Hải Thành cũng lái xe như vậy sao?

- Đương nhiên, rất kích thích, loại người nhát gan như anh sẽ không hiểu!

- Như vậy không tốt.

Vẻ mặt của Thường Nhạc rất thành khẩn, rất nghiêm túc nói:

- Lệnh tôn lệnh đường cũng không dễ dàng mới sinh ra cô, làm con gái hẳn nên yêu quý thân thể mình, sau này mới có thể báo đáp công ơn nuôi dưỡng của cha mẹ, nếu cô xảy ra chuyện gì, bọn họ sẽ rất đau lòng.

- Họ Thường kia, đừng có mèo khóc chuột giả từ bi!

Tư Đồ San San hừ lạnh một tiếng:

- Bọn họ đâu cần để ý gì đến tôi, cả đám người đều vội vàng làm toàn chuyện đại sự, cho dù tôi có chết cũng không ai để ý đâu! Anh cũng đừng giống mấy lão già, đừng có lắm mồm!

Thường Nhạc tiếp tục nói:

- Cho dù cả cô và cha mẹ cô đều không để ý, tính mạng của người khác cũng là tính mạng. Nếu chẳng may đâm bị thương hoặc chết người vô tội, như vậy cũng không tốt đâu.

Nói tới đây, Thường Nhạc đột nhiên cảm thấy mình rất có tinh thần của chủ nghĩa nhân đạo.

Tư Đồ San San thắng gấp khiến chiếc xe thể thao quay vòng 180 độ, lớn tiếng nói:

- Anh là ai, có tư cách gì nói tôi? Hừ, tiếp tục lắm mồm tôi sẽ post hết ảnh thân mật của các người lên!

- À ừ, ta đây không nói nữa.

Thường Nhạc cúi đầu, không ai biết được ánh mắt của hắn cất dấu điều gì khi cúi xuống.

Lúc này đã là buổi sáng, Tư Đồ San San này vẫn coi là khá biết thưởng thức, đưa Thường Nhạc đến chợ đồ cổ nổi tiếng cả nước ở thành phố J.

Thường Nhạc liếc mắt một cái liền chọn trúng một khối ngọc bội Phỉ Thủy, hắn nhớ rõ sắp đến sinh nhật của Vũ Thì Tình, chi bằng tiện tay mua lấy.

Ai ngờ vị đại tiểu thư kia lại không đồng ý, cô tức giận đoạt lấy miếng ngọc bội ngã xuống đất, khóc lóc om sòm nói:

- Lúc ở cùng tôi không được mua đồ cho người phụ nữ khác, phải toàn tâm toàn ý phục vụ tôi! Hừ, không được phép đưa cho bất kỳ người phụ nữ nào! Bằng không, tôi...

Một người như thế nào mới có thể nuôi dưỡng ra loại tính cách cố chấp này, Thường Nhạc quả thật hoang mang khó hiểu, cô gái này dường như sinh ra để mang phiền não đến cho người khác.

Nhưng hiện tại hắn cũng chỉ có thể dễ dàng tha thứ mà thôi.

Qua không bao lâu, cô lại nghĩ ra một trò bịp bợp mới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện