Chương 27: Giả chết bắt quạ
- Tuyệt đối là sự thật, không thể giả được!
Áo gió nam miệng thì cam đoan, nhưng ánh mắt gian tà lại không kìm lòng được đảo quanh thân người Thường Nhạc, dựng ngón cái lên khen nói:
- Anh bạn, nhìn không ra, rất biết thưởng thức nha, toàn thân đều là Moschino, thoạt nhìn quả thật tuấn tú lịch sự!
- Khách khí khách khí, ha ha…
Thường Nhạc rất ngu ngốc ngây ngô cười, còn vô cùng phối hợp lộ ra vẻ mặt xin lỗi.
- Nếu trên người anh bạn thêm mấy thứ này, sẽ càng hoàn hảo!
Áo gió nam chậc chậc cảm thán, đột nhiên nắm tay Thường Nhạc, nhìn chăm chú chiếc đồng hồ Vacheron Tourdel "lle, sợ hãi hét lên:
- Vacheron Tourdel "lle?! Anh bạn, mua bao nhiêu tiền thế?
Thường Nhạc ngẩn ngơ, ấp a ấp úng nói:
- 150…
- Cái gì? 150?
Áo gió nam kinh sợ kêu lên một tiếng, khuôn mặt phẫn nộ, đầy nghĩa khí vỗ bả vai Thường Nhạc, thở dài nói:
- Anh bạn à, tôi thực tiếc cho anh, không biết là kẻ lòng dạ hiểm ác khốn kiếp nào gài anh, nếu cậu đi lấy hàng với tôi, nhiều lắm chỉ một trăm tệ là có thể mua được rồi!
Thường Nhạc trợn tròn mắt, cuối cùng cũng hồi phục được tinh thần, té ra anh chàng này là người bán hàng rong chuyên lưu động trên vỉa hè để chào hàng giả. Nhưng Thường Nhạc cũng lập tức bày ra vẻ mặt tức giận, rất sùng bái nhìn áo gió nam:
- Đại ca, thật sự có thể mua được với giá 100 sao? Vậy được, về sau tôi sẽ theo anh lăn lộn được không?
- Không thành vấn đề, tin tôi đi, sẽ không lầm đâu!
Áo gió nam hoành tráng hò hét sờ sờ mái tóc đang bay lên, đảo một vòng xung quanh Thường Nhạc, không nén nổi tiếng thở dài buồn bã:
- Ôi, anh bạn, lần này cậu bị hố quá rồi. Đúng rồi! Bộ Moschino này anh mua bao nhiêu tiền?
Vấn đề này thật vô cùng khó trả lời, Thường Nhạc có chút do dự, ngại ngùng nói:
- Đại ca, anh cho rằng trị giá bao nhiêu?
- Chế tác như này, kỹ thuật lại như này, quả thực lấy giả làm thật…
Áo gió nam rung đùi đắc ý bình luận, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, lấy thái độ quyền uy của chuyên gia khẳng định:
- Màu thượng đẳng trong loại hàng A, chắc khoảng 500 tệ, tôi đoán đúng không?
- Oa, đại ca, anh thật lợi hại!
Thường Nhạc vô cùng sùng bái, mắt như nước sông Hoàng Hà cuồn cuộn chảy ra, lập tức rất "u oán" thở dài:
- Móa nó, lần này tôi lại bị lừa, người kia bán cho tôi với giá 800 tệ, nếu tiểu đệ sớm quen biết "chuyên gia" như anh thì tốt rồi!
- Đừng lo, sau này đi theo tôi, cam đoan cậu sẽ không chịu thua thiệt!
- Ừ, được!
- Ok, bây giờ để tôi thiết kế cho cậu một chút, trên người cậu nếu thêm mấy thứ đồ nữa, sẽ đổi thành tạo hình hoàn toàn mới, vậy thì hoàn hảo rồi!
Áo gió nam suy nghĩ một chút nói. Truyện được copy tại Truyện Bất Hủ
- Thiết kế thế nào?
Thường Nhạc ngốc nghếch hỏi.
- Lại đây…
Áo gió nam kéo Thường Nhạc đến một chỗ kín ở góc đường, rất thần bí cởi áo gió ra, một trận những âm thanh loảng xoảng truyền đến, Thường Nhạc lập tức ngẩn cả người… Bên trong áo khoác đã được mở ra, hai bên trái phải đeo đầy những món đồng hồ và trang sức to nhỏ, đa dạng phong phú. Liếc nhìn lại, tất cả đều là thương hiệu cấp Thế giới…
Áo gió nam lấy ra một sợ dây chuyền, khoa tay múa chân trên cổ Thường Nhạc, vừa nhìn chăm chú vẻ mặt của Thường Nhạc, vừa tiến hành đẩy mạnh tiêu thụ:
- Anh bạn, vòng cổ "mô phỏng Cartier" này tuyệt đối hợp với cậu, quả thực tuyệt mẹ nó phối!
- Cái này…
Thường Nhạc thoạt nhìn rất do dự.
- Đừng cái này cái kia nữa, lúc nên ra tay thì phải ra tay, qua thôn này sẽ không còn tiệm này nữa! Đây là toàn bộ hàng của tôi, là độc nhất trên cả con đường này, hơn nữa tôi bán giá cả vô cùng vừa phải già trẻ không gạt, có thể nói là thỏa mãn túi tiền và nhu cầu lớn nhất của giai cấp bần nông và trung nông!
Áo gió nam thao thao bất tuyệt mê hoặc, sau đó lại lấy ra một cái vòng tròn nhỏ đen, rất tuyệt hảo nói:
- Chiếc vòng tai "Boucheron siêu thật" này cậu đeo đi, phối hợp với quần áo này, đơn giản là giữa suy sút lộ ra vẻ thanh lịch, nội liễm toát ra không kiềm chế được, hoàn toàn tạo thành một thế hệ lãng tử mới!
Dừng một chút, áo gió nam tiếp tục mê hoặc lòng người:
- Anh bạn, đừng do dự nữa, tôi dám đánh cuộc, anh mua mấy thứ này của tôi đeo ra ngoài, không ít phụ nữ đàng hoàng nhìn thấy cậu đều nổi điên hét lên chói tai! Cậu cẩn thận nghĩ xem, dùng tuổi trẻ của cậu, nhiệt huyết, tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn phía, lòng nghĩ xem, vô số mỹ nữ sẽ hoan nghênh cậu, thật con mẹ nó kích thích!
Thường Nhạc hoàn toàn bị thằng nhãi này đánh bại, mạnh mẽ kéo lên nụ cười, "ngại ngùng" hỏi:
- Đại ca, hai món này bao nhiêu tiền?
Nhìn thấy vẻ mặt này của Thường Nhạc, áo gió nam lộ ra nụ cười, dường như đang cố nén để không thể đắc ý vênh váo, rất sảng khoái vỗ tay nói:
- Chúng ta hợp nhau như vậy, đương nhiên bán rẻ cho cậu rồi, giá người quen, 700!
- Đắt thế?
Thường Nhạc thét lên một tiếng kinh hãi.
- Vậy cũng tính đắt?
Tiếng nói của áo gió nam át cả Thường Nhạc, lập tức dùng "ví dụ thực tế" để đả động khách hàng:
- Lần trước có một thằng nhóc lớp 8 ở thành phố J đến chỗ này của tôi mua một bộ, không tới mấy ngày liền tán được một em của học viện Kiêu Tử, đừng nói có bao nhiêu uy phong! Tướng mạo dáng người của cậu vô luận như nào đều mạnh mẽ hơn tên đó, lại đeo thêm trang bị của tôi quả thực chính là như hổ thêm cánh, phải biết rằng tùy tiện một kẻ còn cua được MM của học viện Kiêu Tử, ít nhất cũng bớt phấn đấu hai mươi năm!
- Thật sao?
Thường Nhạc lộ ra bộ mặt rất giống Trư ca (Trư Bát Giới), còn rất phối hợp chảy nước miếng.
- Đương nhiên là thật, cậu thấy tôi có giống đang lừa cậu không?
- Rất giống!
Thường Nhạc tự trả lời trong lòng mình như vậy, ngoài vẻ mặt lại vô cùng cẩn thận hỏi:
- Mặc hàng giả ra ngoài, không sợ bị vạch trần sao?
- Đương nhiên sẽ bị vạch trần rồi, đến lúc đó thì mất mặt rồi! Nhưng… ha ha, hàng của bọn tôi màu sắc kiểu cách toàn bộ lấy giả làm thật, quả thực còn thật hơn cả đồ thật, người bình thường căn bản là nhìn không ra!
Áo gió nam giọng điệu vô cùng đắc ý, trước tiên là đe dọa Thường Nhạc một chút, sau đó lại là quảng cáo cho hàng của mình.
- Lợi hại như vậy, có thể rẻ hơn một chút nữa không?
Thường Nhạc trợn tròn mắt, "thật hơn cả đồ thật" đây là có ý gì.
Áo gió nam biến thành con vịt chết mạnh miệng, quả quyết nói:
- Không được, 700 a, anh bạn, rẻ nhất thế giới rồi đấy, cậu còn muốn rẻ nữa á?
- Vậy thì thôi, tôi không mua nữa!
Thường Nhạc làm ra vẻ muốn bỏ đi.
- Đừng, anh bạn, mọi việc đều có thể bàn bạc, bàn bạc!
Áo gió nam bước nhanh đuổi theo Thường Nhạc, rất tang thương thở dài một tiếng, khuôn mặt nhịn đau bỏ những thứ yêu thích, nói:
- Anh bạn, như vậy đi, 600, không thể giảm nữa, giảm nữa thì tôi chỉ còn nước ăn không khí!
- Vẫn đắt.
Áo gió nam lại ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, làm ra bộ dáng không đám xỉa đến, cắn răng nói:
- Thánh Mahler ơi, tổng cộng 500, giá bán sỉ, thế nào? Anh bạn, tôi phải mang cả quần lót ra để bồi thường rồi, giá thấp hơn nữa thì con mẹ nó chứ, tôi chỉ còn nước đi bán máu!
Thường Nhạc lắc đầu, đẩy áo gió nam ra tiếp tục đi về phía trước.
- Đừng đi mà, 450, 450 thì thế nào?
- 400, 400! Cái gì cũng không cần nói nữa, nước mắt ào ra mất, 400 còn không được sao?
- 380, anh bạn, 380 nhé, đời người khó có được vài lần, đi qua đừng nên bỏ lỡ!
- 350, anh bạn ơi, 350 rồi! Quay đầu lại nhìn đi mà, tôi khóc, thật sự khóc, nước mắt đầu chảy ra rồi, 350, tôi quả thực là lỗ vốn đang bán phá giá mà!
- Người anh em, đại ca, lão Đại, anh đẹp trai, mỹ nam, chớ đi mà! Thánh ơi, 300, 300 còn không được, tôi hộc máu mất!
Áo gió nam vừa kêu gào vừa chạy theo sau Thường Nhạc, cuối cũng cũng thành công cản trước mặt Thường Nhạc, nước mắt nước mũi nức nở nói:
- Người anh em, chúng ta vừa gặp đã hợp, gặp lại lần nữa thì cảm mến, tình sâu như biển, nghĩa cao như trời, giang sơn như đa kiều, khiến vô số anh hùng khom lưng… Van xin cậu, 250, cậu mua đi mà!
Thường Nhạc thiếu chút hôn mê, vẫn cho rằng mình là nhân vật vô sỉ cấp tông sư rồi, không ngờ còn gặp một người cấp bậc lớn hơn tông sư một bậc, bĩu môi, Thường Nhạc bất mãn nói:
- 250 quá không may, anh mới là đồ 250!
Áo gió nam không chút tức giận, liên tục gật đầu:
- Đúng đúng đúng, tôi là 250, tôi là 250, 249 nhé, ok?
- Tôi thích đơn giản một chút, đối với những thứ đồ của anh tôi không cảm thấy hứng thú, nếu không tôi đã mua rồi…
Thường Nhạc được tiện nghi còn khoe mẽ từ từ nói, nếu để áo gió nam biết hắn không có xu nào trong túi, đoán chừng sẽ bốc hỏa mất.
Nghe nói như thế, áo gió nam lộ ra một chút thần sắc thất vọng.
Thường Nhạc có chút không rõ vì sao người này lại thiếu tiền như vậy, không phải vừa rồi còn cướp được mấy vạn ư, bao giờ còn để ý mấy trăm tệ này, hay anh ta chính là thần giữ của trong truyền thuyết! Vừa nghĩ đến đó, Thường Nhạc ra vẻ bí hiểm hỏi:
- Ở chỗ anh có các mặt hàng nào khác không, mới mẻ một chút, kích thích một chút, đặc biệt một chút?
- Chuyện này…
Áo gió nam giật mình, lập tức vỗ trán, vô cùng thâm tình nhìn Thường Nhạc:
- Có, là thứ đồ tuyệt đối vô cùng kích thích! Ai nha, anh bạn, nhìn không ra, cậu biết hàng, cậu thật biết hàng!
Bình luận truyện