Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 41: Cú sút cầu môn giết người!



Mãi đến sau khi trọng tài thổi còi ra hiệu dẫn bóng hữu hiệu, phần lớn mọi người mới hồi phục lại tinh thần, tất cả đều có cảm giác mơ hồ.

Tỷ số 3:3, hai đội lại trở về nơi xuất phát.

Âm thanh giác ngộ ủng hộ vang đến tận mây xanh, ngay cả rất nhiều học sinh lớp 11 ở trên khán đài cũng không kìm lòng được mà vỗ tay, các nữ sinh thì thét lên chói tai. Liên đội lớp 10 vốn bị buộc vào tuyệt cảnh nhiệt huyết sôi trào, tất cả đều chạy tới phía Thường Nhạc tỏ vẻ chúc mừng.

Hốc mắt Lâm Quai Quai hồng nhuận, cả người lâm vào tình trạng hoảng hốt.

Thường Nhạc không hề có các động tác mang tính chúc mừng, rất thân thiết và tự tin nói với toàn thể đội viên:

- Việc liên đội lớp 11 dẫn bóng dừng ở đây, bây giờ, buổi biểu diễn của chúng ta bắt đầu…

- Được!

Toàn bộ liên đội lớp 10 sĩ khí tăng vọt.

Cổ Tư Văn có chút xuất thần nhìn bóng lưng Thường Nhạc, vì sao câu nói nhẹ nhàng bâng quơ của người này lại có thể điều động ý chí chiến đấu của toàn đội, chẳng lẽ đây chính là cái gọi là phong độ đại tướng trời sinh?

Dường như cảm nhận được ánh mắt của Cổ Tư Văn, Thường nhạc quay đầu lại, trên mặt mang theo nụ cười như có như không:

- Đừng nhìn nữa, lưng tôi không có hình mỹ nữ nha, cùng nhau cố gắng đi!

Cổ Tư Văn giật mình, vẻ mặt vẫn y như núi băng, khẽ gật đầu chạy về bên phải.

Không cần bất cứ sự sắp xếp nào, cầu thủ số 9 và số 11 có khả năng tấn công lui về phía sau dẫn đội phòng thủ, toàn bộ trận tuyến phòng ngự của liên đội lớp 10 thoạt nhìn vô cùng vững chắc.

Chẳng qua là đội hình lại cực kỳ kỳ lạ, nhìn giống như 532, nhưng 2 kia lại là hai trung vệ, Thường Nhạc bên trái Cổ Tư Văn bên phải, toàn bộ phía trước không hề có người nào!

Hoàng Dật Nhiên cũng không phải tôm tép yếu ớt, liên đội lớp 11 thế công như nước, thoạt nhìn rất có điểm khí quán cầu vồng. Tiếc rằng Thiết Dũng Trận của liên đội lớp 10 khiến liên đội lớp 11 không công mà lui. truyện được lấy tại truyenbathu.vn

Lúc này hậu vệ số 4 của liên đội lớp 11 dẫn bóng trợ công, từ phía sau sân bóng chen vào, một trận gió đột nhiên truyền đến, một cái bóng đen đâm vào giết ra, trực tiếp đụng gã bay ra ngoài.

Thường Nhạc cười đắc ý, cái này gọi là nhân quả báo ứng, áo trắng số 4 lúc trước cố ý xúc ngã Cổ Tư Văn, bây giờ ác giả ác báo, nằm trên mặt đất nhe răng nhếch miệng.

Trọng tài chính đang định thổi còi, Thường Nhạc đột nhiên đá chân, quả bóng rất nhanh bay ra.

Bóng này nhìn có vẻ giống như truyền cho Cổ Tư Văn, nhưng mục tiêu thật sự lại là trọng tài chính, tốc độ và lực của quả bóng kia khủng bố đến kinh người, gần như không có bất kỳ trì hoãn gì đáng nói, trọng tài chính kêu lên một tiếng đau đớn, ôm bụng lăn xuống đất, giống như một con tôm thước.

Từ khoảng cách xa như vậy dùng bóng đánh người, chỉ cần đương sự không thừa nhận là cố ý, thì nhiều lắm chỉ tính là đá sai chứ không tính phạm quy, không có bất kỳ người nào tỏ vẻ kháng nghị, toàn bộ khán giả trên khán đài ngược lại còn phát ra tiếng vỗ tay như sấm, còn có người điên cuồng hô to:

- Đá chết nó đi!

- Đúng, đá chết thằng trọng tài đểu cáng đó đi!

Huyết Hổ không kìm nổi nhếch miệng cười to:

- Thật con mẹ nó MAN, rất mẹ nó thô bạo, rất có hình tượng! Thiếu gia, tôi sùng bái cậu!

Lâm Quai Quai thì ngây ngốc nhìn thân ảnh màu đen in số 999 kia, nói không ra lời.

Khiến người ta mở rộng tầm mắt chính là việc Thường Nhạc không ngờ chủ động chạy tới, rất có đạo đức nâng trọng tài chính lên, mọi người đều cho rằng hắn đang nói xin lỗi.

Trên thực tế, Thường Nhạc mang theo nụ cười tươi rói đến nâng trọng tài chính dậy, rất thuần khiết thiện lương cung kính nói một câu:

- Trọng tài chính tiên sinh tôn kính, đã ăn cơm chưa vậy? Vấn đề này không cần trả lời vội, trả lời vấn đề thứ hai của tôi trước. Nếu ngài dám tiếp tục thổi còi vớ vẩn, xin cho phép tôi tự ý ra chủ trương trói già trẻ nhà anh lại, có thể chứ?

Trọng tài nhìn vẻ mặt có thể làm học sinh tiêu chuẩn ba tốt của Thường Nhạc, tâm muốn chết đều đã có. Sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệnh, mồ hôi lạnh cả người chảy ròng ròng xuống, anh ta cũng không ngốc, vừa rồi cũng đã để ý đến kẻ ở bên ngoài sân độc lĩnh phong tao này, học sinh này nếu không có vài người đỡ lưng tuyệt đối không dám lớn lối như vậy.

Trận đấu cuối cùng có thể tiếp tục một cách công bằng, tiếng thán phục nhanh chóng vang vọng toàn bộ khán đài, chỉ thấy Thường Nhạc sau khi lấy được bóng, tốc độ không hề giảm dẫn bóng vọt tới trước, chỉ dựa vào tốc độ đáng sợ đó cũng đã vượt qua một gã trung vệ của đối phương, lúc này liên đội lớp 11 đã sớm đưa Thường Nhạc vào đối tượng cần phải đề phòng cẩn thận, ba gã áo trắng bọc đánh tới.

Thường Nhạc cười ha hả, khiêu chiến trọng tâm cơ thể, đột nhiên giảm tốc độ, trình diễn một màn gót chân liên tục va chạm bóng hoa lệ, khẽ nghiêng người về sau, lập tức biến thành đôi chân lách động giao nhau, chân trái rất tự nhiên phối hợp đong đưa với chân phải, đây chính là việc nhiều năm đạp xe đạp mà có được, loại động tác bình thường chỉ có ngôi sao bóng đá thi đấu mới dám trình diễn, Thường Nhạc lại không tốn sức thi triển ra. Quả bóng trước sau như một lăn lộn về phía trước, chỉ có hai chân của Thường Nhạc bao xung quanh quả bóng đang hoa lệ nghiêng lách.

Thường Nhạc giống như một nhà ảo thuật, bóng cùng người hoàn mỹ kết hợp một chỗ, khiến cho đội phòng thủ của đối phương trở nên mất tác dụng. Giờ phút này, Thường Nhạc giống như người thuyết minh cho nghệ thuật cổ điển, quả bóng cao su ở dưới chân hắn toát ra hơi thở của nghệ thuật, bước chân lay động của Thường Nhạc giống như một vũ công tango kiệt xuất, trào dâng mà động lòng người, thân hình thon dài có một loại tự nhiên phóng khoáng nói không nên lời, khiến tất cả người xem đều chìm đắm trong cảm giác tuyệt vời của thị giác.

Mọi người cho rằng Thường nhạc sẽ đơn độc trực tiếp đưa bóng vào khung thành, nhưng hắn không hề có dấu hiệu báo trước mà đột nhiên truyền bóng, quả bóng cao su vẽ lên một đường cong duyên dáng, bay về phía người mặc áo đen số 9. Đường bóng này truyền vô cùng đúng chỗ, thiếu niên số 9 có thể thoải mái giữ bóng sút vào khung thành, nhưng gã lại không làm như vậy, có lẽ là hơi thở nghệ thuật trên người Thường Nhạc đã lây nhiễm vào gã, cho nên gã không muốn quá lãng phí cơ hội lần này.

Chỉ thấy áo đen số 9 nhảy lên thật cao, đầu hơi cọ vào, đánh đầu rất đẹp đem quả bóng cao su tà tà bay về phía Cổ Tư Văn đã lẻn vào vùng cấm. Lúc này, Cổ Tư Văn không như mọi người dự đoán sẽ dùng ngực đỡ bóng, mà nhảy lên ngửa ra phía sau, trình diễn một màn xoay ngược sút bóng… Khi hậu vệ của đối phương còn chưa kịp phản ứng, quả bóng đã bay vào góc chết khung thành.

Bóng vào rồi!

Chuyền bóng, đỡ bóng, sút gôn, hành văn liền mạch lưu loát, khoái cảm tuyệt đẹp đánh thẳng vào thị giác của mọi người, đây mới chính là sức hấp dẫn thật sự của môn thể thao bóng đá! Ba người vốn không quen biết phối hợp lưu loát không có chút kẽ hở, liếc nhìn nhau, tất cả đều không nói lời nào.

Tiếng khen ngợi che trời phủ đất lúc này mới mãnh liệt truyền đến, rất nhiều học sinh mê bóng đá không kìm nổi đứng dậy hoan hô hò hét.

Huấn luyện viên của đội bóng trường ở ngoài sân cảm thán vạn phần, hai đội này nếu kết hợp lại, lấy giải quán quân cuộc thi thanh thiếu niên cả người cũng là chuyện dễ như trở bàn tay. Đặc biệt là thiếu niên mặc áo đen số 999 kia, bất kể là kỹ thuật cá nhân hay năng lực nắm toàn cục trong tay, đều có thể nói là cấp đại sư, đủ để so sánh với các danh tướng cấp thế giới.

Theo như lời hắn đã nói, màn biểu diễn chỉ mới bắt đầu. Trên sân bóng, trong vòng 15 phút sẽ xảy ra những việc gì? Những sân bóng khác thì không biết như thế nào, chứ không khí sân bóng trong trường đã rất sôi nổi rồi, điểm số đã là 8:3, đội liên đội lớp 10 vừa bị phạt một người lại vừa ghi được 4 bàn thắng!

Thật ra sở trường của Cổ Tư Văn là tiền vệ cánh phải, nhưng kể từ khi Thường Nhạc xuất hiện, gã không còn được ở vị trí hàng tiền vệ nữa, trực tiếp được đưa lên giữ vai trò tiền đạo. Gã thậm chí không còn cơ hội để biểu hiện đôi chân điêu luyện của mình, bởi vì mỗi lần Thường Nhạc chuyền bóng đều rất khéo léo tài tình tuyệt vời, mà còn vừa đúng nơi đúng lúc, gã chỉ cần thoải mái nhận bóng và sút là được rồi.

Lúc này Cổ Tư Văn thậm chí hy vọng Thường Nhạc gây ra một chút sai sót, như vậy chuyền xuống dưới thì không có tính khiêu chiến rồi. Thật đáng tiếc là hắn ngay cả một lần sai sót cũng không có, mỗi lần đều tính trước rồi mới làm sau, điều này làm cho Cổ Tứ Văn có chút phiền muộn, rất muốn tới phê bình hắn vài câu, nhưng sau khi thấy Thường Nhạc giúp đỡ gã lập được hat-trick, gã đã nhẫn nhịn!

Thường Nhạc vẫn tự nhiên phòng khoáng mà vượt trội hơn người, tiếp đó vẫn là những đường bóng cao thấp dài ngắn, thông thường mà nói, đồng đội nào nhận được đường chuyền bóng của hắn cũng rất hưng phấn, điều này cho thấy bọn họ có cơ hội sút bóng. Thường Nhạc cũng đã nghĩ, có nên cho mỗi người trong đội bóng ghi một bàn thắng? Điều này tuyệt đối có thành tựu hơn so với việc hắn tự ghi 10 bàn thắng.

Liên đội lớp 11 đã không còn cơ hội lật ngược tình thế, trở thành bị người khác đùa giỡn như thằng hề, mỗi lần bọn họ tiến công, toàn bộ các tuyến của liên đội lớp 11đều co rút lại, một khi thế tiến công bị hóa giải, bọn họ lại tỏ ra bất lực, nhưng sau khi bóng rơi vào chân Thường Nhạc, thì cơn ác mộng của bọn họ bắt đầu.

Bọn họ cũng đã từng có ý đồ dùng toàn bộ tuyến phòng thủ để ngăn cản hắn, nhưng vô dụng.

Thường Nhạc với mái tóc rối bời, ánh mắt thâm thúy bước chân duyên dáng kỹ thuật tuyệt đẹp cùng với đường chuyền bóng tuyệt vời đã nói rõ ràng cho bọn họ biết mọi người không phải là đối thủ cùng cấp bậc, bất luận là đối thủ như thế nào đều sẽ bị hắn nắm lấy những lỗ hổng và tạo ra những cuộc tiến công trí mạng!

Trên khán đài Lâm Quai Quai đã xem một cách si mê say xưa, trong mắt tràn ngập những sắc thái khác nhau, thấp giọng hỏi:

- Anh Huyết Hổ, cầu thủ tiền vệ, rất lợi hại phải không?

Huyết Hổ gãi đầu nhếch miệng nói:

- Em hỏi bóng rổ anh sẽ rất tinh thông, bóng đá cũng chỉ hiểu chút chút, tiền vệ đại khái là người chỉ huy trên sân bóng, chủ yếu là thiết lập những cuộc tiến công chỉ huy phòng thủ, giống như ngôi sao tiền vệ Figo Zidane - người lập nên kỷ lục trước đây. Tôi cũng nói không rõ ràng, dù gì cũng là vị trí vô cùng đặc biệt….

Lâm Quai Quai ồ lên một tiếng, mắt chăm chú bám theo hình dáng Thường Nhạc, trong thời khắc này, cô cảm thấy cả sân thi đấu chỉ có một vương giả, đó chính là hắn, người trong lòng của cô ta.

Hoàng Dật Nhiên sắc mặt tái nhợt, sau khi dạy dỗ trọng tài một chút, Thường Nhạc biểu hiện cực kỳ đại khí, một lần phạm luật cũng không có, ngược lại bên địch nhiều lần có ác ý vi phạm đều bị hắn dễ dàng làm tan rã, phong độ vương giả cao quý nho nhã đó khiến cho Hoàng Dật Nhiên vô cùng xấu hổ.

Nhưng bây giờ không phải là lúc khâm phục đối thủ, Thường Nhạc lúc cười lúc không trong mắt Hoàng Dật Nhiên, ánh mắt còn mãnh liệt hơn ác quỷ, nhớ tới đánh cược sau trận đấu, Hoàng Dật Nhiên không khỏi rùng mình một cái, toàn bộ thân hình như đóng băng.

Bằng bất cứ giá nào! Hoàng Dật Nhiên quyết định chắc chắn, trong mắt hiện lên vẻ thâm độc, gã tuy không dám làm gì quá đáng với Thường Nhạc và Cổ Tư Văn, nhưng cũng không để mắt tới thành viên nào khác trong liên đội lớp 10, chỉ cần lật đổ được hai người trong đó, dựa vào kỹ thuật không tầm thường của mình, muốn điểm số hòa nhau cũng không phải là khó…Hoặc là gây ra động tĩnh lớn đột ngột, làm cho trận đấu bị ngừng lại, như vậy đánh cuộc giữa gã và Thường Nhạc mới có thể kéo dài rồi, chỉ cần có cơ hội kéo dài thời gian, như vậy có thể kéo dài xa xa vô thời hạn…

Không biết Hoàng Dật Nhiên đang nghĩ gì, cho tới khi cầu thủ áo đen số 5 của liên đội lớp 10 ngã trên mặt đất, ôm bụng không ngừng lăn lộn. Có rất ít người nhìn thấy rõ quá trình cảnh tượng này, Thường Nhạc lại thấy rất rõ ràng… Hoàng Dật Nhiên sau khi dẫn bóng sâu vào vùng cấm địa, khi cầu thủ mang áo số 5 không để ý đã hung hăng đánh một khuỷu tay vào ngực cậu ta!

- Cái đồ rác rưởi này có phải bị ngu không? Làm bị thương hậu vệ của tôi, tôi không biết thay người tiếp tục thi đấu sao? Xem ra gã không nghĩ tới liên đội lớp 10 sẽ thay người thi đấu?

Hắn lầm bầm tự nói một hồi, trên mặt lại lộ ra nụ cười hồn nhiên lương thiện:

- Bất kể nói như thế nào, tên kia cũng là đồng đội của mình, dám làm tổn thương đồng đội của bổn thiếu gia, Hoàng Dật Nhiên mày coi như tự tìm đường chết rồi!

Cầu thủ áo đen số 5 đã được đưa ra bên ngoài sân, Thường Nhạc đi tới hỏi:

- Có nặng lắm không?

- Tớ không sao, chỉ là đau bụng thôi!

Cầu thủ áo đen số 5 cắn răng nói, nhìn không ra vẫn còn là người đàn ông, lập tức lộ ra vẻ mặt phẫn nộ:

- Cái tên Hoàng Dật Nhiên kia cố ý đâm tớ, Thường Nhạc cậu phải báo thù cho tớ!

- Yên tâm đi!

Thường Nhạc gật đầu cười.

Đồng đội bên cạnh âm thầm đánh giá hắn, người này cũng không đáng sợ như lời đồn đại, vô hình trung đối với hắn thêm vài phần kính trọng.

Trận đấu được tiếp tục, Thường Nhạc dường như không quá chú ý tới trận đấu, đi thẳng tới bên cạnh Hoàng Dật Nhiên.

Hoàng Dật Nhiên theo bản năng lùi về phía sau hai bước, tuy không quá tin tưởng Thường Nhạc sẽ dám đánh hạ mình trong trường hợp này, nhưng gã vẫn không khỏi thấy sợ hãi, ngập ngừng nói:

- Mày, mày muốn làm cái gì?

- Không có gì, chỉ là muốn nói với mày, mày đụng tao một cái, tôi sẽ đụng mày một ổ, phiền mày chuẩn bị tâm lý thật tốt!

Hoàng Dật Nhiên còn không kịp có phản ứng, hắn Thường Nhạc bất thình lình nhận được đường chuyền bóng của Cổ Tư Văn, trực tiếp hướng tới cầu môn của liên đội lớp 11, không chỉ có cầu thủ của đối phương mà ngay cả cầu thủ của bên ta cũng không thể đoán ra hắn muốn làm cái gì. Đau đầu nhất vẫn là liên đội lớp 11, bọn họ không biết hắn muốn sút bóng hay là chuyền bóng, đều không dám toàn bộ tiến lên để phòng thủ.

Nhưng lần này hắn đột nhiên lại biểu diễn ngàn dặm đi đơn cưỡi, tuyệt đẹp vô cùng đi qua sáu cầu thủ của đối phương, hùng hổ lao vào trong vùng cấm địa. Lúc này Cổ Tư Văn và cầu thủ áo đen mang áo số 9 cũng đã ở trong 2 bên vùng cấm địa, cùng đợi đường chuyền bóng của hắn là có thể nhẹ nhàng ghi bàn.

Không ngờ hắn lại mãnh liệt rút chân đá, quả bóng da hóa thành đường sáng màu trắng bay về hướng cầu môn, đã không thể tính được tốc độ và lực của nó!

Thủ môn của liên đội lớp 11 vui vẻ, đường bóng này tuy hung hãn, thoạt nhìn là hướng về phía mình. Rất ngay ngắn, có thể chụp được.

Tất cả người xem cũng vô cùng thất vọng, quả bóng này góc độ quá kém, tưởng chừng như là đúng hướng cầu môn của đối phương, không thể nào ghi bàn được. Nhưng đây là do người xem chưa có cảm nhận hết, trường hợp biến hóa kinh thiên động địa đã xảy ra, rất đông người hâm mộ đã mở to mắt như hóa thành tượng, lại có rất nhiều người há to miệng ngơ ngác như tượng đá.

Đúng vậy, đường bóng này quả thực rất chính diện, nhưng không ai có thể tưởng tượng nó ẩn chứa nhiều lực đạo như vậy.

Chỉ nhìn thấy thủ môn đối phương rất chuyên nghiệp muốn hóa giải xung lượng bao quanh quả bóng nhưng đành bất lực, trong một tiếng kêu xé ruột gan, thủ môn và quả bóng cùng nhau bay vào hướng cầu môn, đập vào lưới rồi rơi xuống dưới, làm cả khung thành chấn động vài cái.

Tên thủ môn thì nằm trên cỏ, khóe miệng chảy ra một tia máu, không ngừng rên rỉ, rốt cuộc không đứng dậy nổi.

Tĩnh lặng!

Toàn sân đấu tĩnh lặng

Cú sút giết người!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện