Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 424: Cổ



Mày liễu của Thần Vu lơ đãng dựng lên, đôi môi đỏ mọng khẽ mở: - Đàn ông đều giống nhau, nếu như vừa rồi người con gái kia chủ động hiến thân, anh sẽ cự tuyệt sao?

- Sẽ không.

Thường Nhạc không hề suy nghĩ, trực tiếp trả lời.

Vẻ mặt Thần Vu nao nao, cô theo bản năng cho rằng Thường Nhạc sẽ che dấu bản tính háo sắc của mình, - Vì sao?

- Bởi vì tôi là đàn ông, một người đàn ông rất ưu tú, nếu như một mỹ nữ chủ động hiến thân, tôi từ chối mà nói, thì sẽ không giống việc làm của một người đàn ông ưu tú. Thường Nhạc nghiêm túc nói.

- Biết vì sao tôi một mình tìm anh không? Thần Vu nhẹ nhàng mở miệng, khéo léo mở đề tài.

Trên mặt Thường Nhạc nở ra nụ cười đầy sức hấp dẫn, không nhanh không chậm nói: - Đại khái, cô muốn có thời gian đơn độc chung đụng với tôi.

Nói tới đây, thoáng dừng lại, Thường Nhạc dùng sức vỗ vỗ vào thắt lưng mình, quỷ dị cười nói: - Yên tâm, ở trước mặt cô, tôi không có thắt lưng.

- Đáng chết.
Hai gò má Thần Vu lơ đãng đỏ lên, để che dấu ngại ngùng trừng mắt hung tợn nhìn Thường Nhạc: - Tôi chỉ là cảm thấy có người luôn ở sau lưng anh, sợ anh gặp nguy hiểm, ai ngờ anh lại bảnh chọe như vậy.

- Có người đi theo tôi? Thường Nhạc hơi sững sợ, trong thiên hạ, có thể đi theo mình mà không bị mình phát hiện, là chuyện không thể tin nổi cỡ nào.

- Ừ, có người đi theo anh, hơn nữa còn là một người con gái. Vẻ mặt Thần Vu vô cùng nghiêm túc.

Mắt Thường Nhạc hơi ngây ra, có người đi theo mình, hơn nữa còn là một người con gái, bản thân còn chưa cảm giác được, đây chẳng phải là ông cụ thắt cổ sao? Đáng chết?
Nghĩ đến đây, Thường Nhạc bỗng nhiên nghiêm túc nói: - Tôi muốn hỏi cô một vấn đề nghiêm túc.

- Vấn đề gì?

Tâm thần Thần Vu không tự chủ được bị hấp dẫn.

- Người con gái đi theo tôi kia có xinh đẹp không? Thường Nhạc vẻ mặt chờ mong nói.

Thần Vu cảm thấy nói chuyện với kẻ này, bản thân sớm có một ngày sẽ bị tức chết, cái miệng nhỏ của cô bĩu một cái: - Cô gái kia hình dạng ra sao tôi không biết, tốc độ của cô ta thật sự quá nhanh.
- Ngoài chuyện này ra, không còn chuyện gì nữa chứ? Thường Nhạc cảm thấy hỏi cả nửa ngày đều vô nghĩa, hắn lập tức chuyển biến trạng thái tinh thần.

- Không còn.

Thần Vu vài phần khó hiểu, cô cảm thấy Thường Nhạc ở mỗi một phút đều đang thay đổi, biến hóa của hắn làm cô căn bản không nắm bắt được.

Thường Nhạc bắt đầu chính là một kẻ háo sắc tiêu chuẩn, sau đó lại là một thủ lĩnh, hiện tại dường như biến thành một người bạn nói chuyện phiếm với mình, mắt cô nhìn chằm chằm Thường Nhạc, rất muốn nhìn ra chút biểu hiện gì của hắn.

Thường Nhạc căn bản không nói thêm lời thừa thãi nào với Thần Vu, hắn trực tiếp kéo tay Thần Vu cười ôn hòa: - Tới đây, hai chúng ta nói chuyện, thế nào?

Bàn tay nhỏ é của Thần Vu bị Thường Nhạc túm được, thân hình mềm mại của cô khẽ run lên, luống cuống tay chân gỡ ra, khuôn mặt nhỏ nhắn hoàn toàn đỏ lên, ánh mắt kinh hoàng thất thố nhìn chằm chằm Thường Nhạc giống như chuột thấy mèo: - Anh anh sao anh lại sao có thể như vậy Anh quả thật quá xấu rồi.

- Tôi xấu?

Thường Nhạc cười nghiền ngẫm, không ngờ, một người vẻ mặt luôn lạnh lùng lại có một mặt đáng yêu như này, mình quả thật yêu chết mất.

Trong không gian hẹp này, hai người đều có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, Thần Vu đột nhiên cảm giác không được tự nhiên, cô bối rối liếc mắt nhìn Thường Nhạc: - Tự mình bảo trọng, tôi đi trước.

Trải qua việc lăn qua lăn lại, Thường Nhạc cảm giác toàn thân có một loại mệt mỏi khó nói, hắn rõ ràng đã nằm trên giường thả lỏng cơ thể ở trạng thái tốt nhất rồi.

Gạt hết mấy thử Cổ Vương, Ma Cổ, Nữ Vu ra khỏi đầu, hiện tại bản thân phải thả lỏng toàn bộ chính mình.

Hắn cần một không gian yên tĩnh suy nghĩ, bản thân nếu như đã tới Pháp, vậy không đơn thuần là chỉ để cua gái, Điểm G hiện tại rất mạnh, nhưng so sánh với những thế lực cũ vẫn có sự chênh lệch nhất định, đây là điểm Thường Nhạc vô cùng rõ ràng.

Trong lúc suy tư, ánh mắt Thường Nhạc nửa mê man, bỗng nhiên lúc đó bên tai truyền đến những tiếng động rất nhỏ, khóe miệng hắn lộ ra nụ cười.

Đầu tiên là một mỹ nữ thần bí chủ động câu dẫn mình, sau đó lại là một Thần Vu đơn thuần, người tới bây giờ còn là phụ nữ.

Cô đến cùng là ai? Hương thơm trên người cô khá nồng, nếu mỹ nữ thần bí kia là Lan Hoa, vậy cô chính là Hoa Hồng lửa.

- Anh trai, anh đã ngủ chưa? Giọng nói trong trẻo ấm áp nhẹ nhàng vang lên bên tai.

- Em gái Nữ Vu.

Tâm thần Thường Nhạc hơi động, nhưng vẫn duy trì trạng thái ban đầu.
Thân hình mềm mại kia từ từ đi về phía trước, hô hấp từ xa tới gần rồi tới bên tai, "Cô bé này muốn làm gì?"

Thường Nhạc nói thầm trong lòng.

- Móa!

Khi cái miệng nhỏ nhắn kia bao trùm lên mặt mình, vừa mới thất thần đã bị em gái Nữ Vu đoạt mất nụ hôn, hắn không kìm nổi mở mắt.

Lọt vào trong tầm mắt kia là khuôn mặt say lòng người, cách ăn mặc hôm nay của Nữ Vu giống với bình thường, nhưng thần thái lại hoàn toàn không giống, trong đôi mắt động lòng người kia lộ ra vẻ động tình.
Thường Nhạc không phải loại quân tử gì, mỹ nữ chủ động hôn mình, nếu bản thân không phấn khởi phản kích, vậy thì tổn thất quá thê thảm và nghiêm trọng rồi, hắn đột nhiên ôm Nữ Vu vào lòng.

Dùng sức thật mạnh, giống như muốn đem Nữ Vu dung hòa vào cơ thể mình.

Hai người hôn kịch liệt, hoàn toàn quên đi thời gian và không gian, quên đi tất cả trói buộc của thế tục.

Bỗng nhiên, thân hình Thường Nhạc cứng đờ, hắn rõ ràng cảm nhận được từ khi đầu lưỡi của Nữ Vu tiến vào, có thứ gì đó từ cổ họng chui vào trong bụng mình.

Hai người nhanh chóng tách nhau ra.
Thường Nhạc vẻ mặt cổ quái nhìn Nữ Vu, từ từ nói: - Vừa rồi là thứ gì?

Trong mắt Nữ Vu chợt lóe lên vẻ phức tạp, cô cúi đầu thấp xuống nói nhỏ, - Xin lỗi, vì người trong tộc của em, em không thể không làm như vậy.

- Cổ.

Trong một chớp mắt, trong đầu Thường Nhạc lóe ra một ý tưởng, hắn không kìm được thốt lên.

- Ừ, sau khi anh đi vào cấm địa của mafia rồi sống sót đi ra. Chứng minh anh đã lấy được Cổ Vương. Nữ Vu nhẹ nhàng mở miệng nói:
- Tộc Bạch Vu và Hắc Vu chúng em tuy là kẻ thù trời sinh, tuy rằng em quen anh trước. Nhưng em không dám lấy tính mạng của toàn bộ người trong tộc Bạch Vu ra để đánh cược.

Thường Nhạc híp mắt lại, giống như thoáng suy nghĩ gì đó nói: - Em lo anh sẽ giúp người phụ nữ thần bí kia trước. Cho nên đưa Cổ vào thân thể anh?

Nữ Vu nhẹ nhàng gật đầu, dùng vẻ mặt nghiêm túc nói: - Anh trai, anh yên tâm, Cổ đó chính là Cổ bản mạng của em, em sẽ không hại anh đâu, chỉ cần anh giúp người trong tộc em đi ra khỏi cấm địa là được.

- Nếu như anh không đồng ý thì sao?
Thường Nhạc rất chán ghét loại cảm giác này, hơn nữa còn bị một cô gái tính kế. Nhưng vì tồn tại một phần trìu mến đối với Nữ Vu, nên Thường Nhạc không biểu lộ phần chán ghét này ra.

- Anh không đồng ý, em cùng anh đồng quy vu tận. Ánh mắt Nữ Vu nhu tình như nước nhìn Thường Nhạc, giọng điệu nói chuyện không khác tình nhân là mấy.

Nhưng nội dung lời nói lại rất muốn lấy mạng người.

- Nói thật, anh là một người rất sợ chết, nhưng lại luôn không thích bị người ta uy hiếp, nhất là một người con gái dùng cái chết để uy hiếp, ông đây dù như nào cũng không đồng ý. Ánh mắt Thường Nhạc quét qua người Nữ Vu.
Chẳng biết tại sao, nhìn thấy đôi mắt kia của Thường Nhạc, cô cảm thấy hắn dường như có thể nhìn thấu toàn thân mình, - Anh trai, cho dù là dùng cách gì, nếu như anh không đồng ý giúp, tộc Bạch Vu chúng em vĩnh viễn đều không từ bỏ.

Nữ Vu bỗng nhiên đưa khuôn mặt xinh đẹp đến gần.

- Chẳng lẽ muốn dùng mỹ nhân kế? Thường Nhạc lặng yên nằm ở nơi đó.

Quả nhiên, đôi môi mềm mại của Nữ Vu lại bao phủ lên môi Thường Nhạc, mùi hương nồng đâmj xông vào mũi.

- Ai da!
Thường Nhạc còn đang chuẩn bị hưởng thụ sắc đẹp một phen, lại không ngờ tới, từ trên môi truyền đến một trận đau đớn, sau đó Nữ Vu buông lỏng miệng ra nói, - Anh trai, em sẽ không từ bỏ đâu.

Mùi máu tươi nhàn nhạt lởn vởn xung quanh, khóe miệng Nữ Vu rời khỏi, lúc cô quay đi, một giọt nước mắt trong suốt khẽ rơi xuống tay Thường Nhạc.

Nắm tay hơi nắm lại, trên mặt mang theo vẻ thản nhiên làm người ta cân nhắc không ra, hắn từ từ duỗi nắm tay ra, giọt nước mắt kia đã biến thành một hạt trân châu trắng nõn không tì vết.

- Phụ nữ đúng là động vật kỳ quái. Thường Nhạc yên lặng nhớ kỹ.
Quang Minh vẫn luôn đứng yên tại đó, trong mắt tràn đầy vẻ đăm chiêu.

- Các người xác định là tìm tôi gây rắc rối? Quang Minh chỉ vào mũi mình, trang nghiêm dò hỏi.

- Đương nhiên, chúng tôi chính là vì anh mà tới. Hai người đứng trước mặt Quang Minh tuổi tác cũng ko lớn, nhưng một người trong đó rất đẹp trai.

Trả lời vấn đề của Quang Minh chính là một cô gái siêu cấp xinh đẹp.

- Tại sao lại phải nhằm vào tôi? Quang Minh cảm thấy hơi không thể tin nổi.
- Bởi vì anh chính là thủ hạ Thường Nhạc yêu thích nhất Quang Minh, nghe nói chính là chiến tướng đánh không chết. Ngón tay cô gái trực tiếp chỉ vào mũi Quang Minh.

Quang Minh có chút buồn cười, bản thân vừa mới có được toàn bộ quyền thế của tộc Hút máu, vốn còn chuẩn bị đến Pháp để cùng lão đại chinh chiến thiên hạ.

Lại không ngờ tới, nửa đường đã bị người ngăn lại, hơn nữa còn là hai đứa bé còn chưa lớn hết.

- Tới đi. Quang Minh hơi bất đắc dĩ phất tay.

- Chúng tôi đương nhiên sẽ cùng lên.
Vẫn là cô bé kia mở miệng, thân hình nhỏ của cô hơi gấp khúc xuống, trong một chớp mắt, dưới bàn tay nhỏ bé trắng noãn kia không ngờ xuất hiện một cây loan đau cực kỳ quỷ dị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện