Thiếu Gia Phong Lưu
Chương 433: Vũ dực 2
- Yên tâm, em tuyệt đối sẽ không nói với bất kỳ ai đâu, thế nhưng cũng đừng có mà lừa gạt em, nếu không em sẽ cho ngươi chết rất khó coi đấy. Vũ Dực rất nghiêm túc cảnh báo.
- Lão đại yên tâm đi, thân thể tôi yếu như vậy làm sao có thể lừa lão đại được chứ. Thường Nhạc đấm ngực thùm thụp, thần sắc còn chắc chắn hơn cả vàng.
Vũ Dực gật đầu vẻ rất hiểu những lời Thường Nhạc nói, người trong Thánh Điện Hắc Ám này dám lừa gạt mình đến giờ còn chưa được sinh ra đâu.
Thường Nhạc đi trên đường, ánh mắt thầm quan sát xung quanh, những người đi trên đường đó, từng người một đều rất mạnh, nếu như người trong Thánh Điện Hắc Ám có thể ra ngoài được thế thì thế giới sẽ như thế nào đây?
- Tới rồi.
Vũ Dực xoay người, đầu đụng vào người Thường Nhạc một cách nghịch ngợm nói.
Dễ nhận thấy là khi nãy Thường Nhạc hứa sẽ đưa cô ra ngoài nên lúc này cô đang cực kỳ hưng phấn.
- Vũ vương phủ!
Thường Nhạc tiếp xúc với phủ, ba chữ rõ ràng trước mắt khiến hắn hiểu ra được, mình đã nhận một quận chúa làm lão đại.
Nhìn thấy Thường Nhạc há hốc miệng, bộ dạng Vũ Dực rất đắc ý mỉm cười: - Yên tâm, em là bá chủ ở chỗ này, đến vương phủ rồi có thể đi ngang qua đường.
- Đó không phải thành Vương Bát sao?
Thần sắc Thường Nhạc cổ quái theo sau Vũ Dực vào trong.
Diện tích toàn bộ vương phủ rất lớn, Thường Nhạc không ngừng nhìn những cao thủ trong đội tuần tra ở xung quanh theo như khi nãy Vũ Dực đã giới thiệu cho mình.
Những cao thủ này căn bản đều là võ sĩ thánh điện từ cấp hai đến cấp ba.
- Đứng lại.
Khi một đội võ sĩ thánh điện đi trước mặt họ, bỗng nhiên Vũ Dực mở miệng gọi.
- Quận chúa có việc gì phân phó ạ?
Thần sắc đội trưởng đội tuần tra cung kính nhìn Vũ Dực.
- Lão gia có nhà không?
Vũ Dực khẽ nháy mắt một cái, nghiêm trang dò hỏi.
Đội trưởng đội tuần tra đã quá quen với câu hỏi thế này của Vũ Dực rồi, gã lập tức hồi đáp: - Vương gia vừa đi ra ngoài.
- Được, không có việc gì thì các người tiếp tục đi tuần đi. Ánh mắt nhỏ của Vũ Dực sáng lên, hưng phấn vô cùng nói.
Tinh thần Thường Nhạc khẽ động, nói:
- Lão đại không phải bây giờ định nhân cơ hội này ăn trộm tâm pháp Hắc Ám đấy chứ?
Ánh mắt Vũ Dực liếc xéo qua Thường Nhạc, cảm thán nói: - Đến nay, đây là câu duy nhất anh nói tiếng người đấy, thế nhưng đó không phải gọi là ăn trộm, mà là mượn đọc.
- Đúng, đó là mượn đọc, Thường Nhạc nhanh chóng nịnh hót Vũ Dực.
Một lớn một nhỏ, trong nháy mắt đã đi tới Tàng Bảo Các, Thường Nhạc nhìn chữ bên trên, trong đầu không tự chủ được phản ứng nói: - Cái tên nói lên tất cả, tên vương gia này chắc chắc là một tục nhân.
- Đi, chúng ta cùng vào đi.
Vũ Dực cũng không để ý tới thần sắc thay đổi của Thường Nhạc, cánh tay nhỏ bé của cô kéo Thường Nhạc vào trong Tàng Bảo Các.
Cửa mở ra, trước mắt bọn họ là một thư phòng, Vũ Dực đứng trước một cái tủ, cánh tay nhỏ đưa ra đẩy một cái, một phòng bí mật hiên ra trước mặt bọn họ.
Thường Nhạc cảm thấy cái này thực sự rất có tục khí giống như vài tình tiết trên ti vi.
- Củ chuối thật. Lúc Thường Nhạc và Vũ Dực đi vào trong phòng bí mật, hắn hít một hơi thật sâu, trước mắt đều là ánh sáng lấp lánh của vàng.
Đống vàng kia đều tập trung ở một chỗ, đó giống như một ngọn núi nhỏ, Thường Nhạc đã từng thấy rất nhiều tiền nhưng, cảm giác kinh hồn bạt vía khi nhìn thấy số vàng lấp lánh trước mắt này cho tới bây giờ chưa từng được nếm qua.
Thường Nhạc chợt phát hiện, mình cũng là một tục nhân, ít nhất thấy vàng cũng biết động lòng.
Xung quanh ngoài vàng ra còn có rất nhiều châu báu, Thường Nhạc bỗng nhiên nhớ đến Tiểu Bảo, nếu như Tiểu Bảo ở chỗ này thì.
Đùng nói là núi vàng, cho dù có đem hết cả phòng này đi cũng không phải là điều khó khăn gì.
Vũ Dực đi tới một cái hộp trước mặt, lấy ra một quyển sách mỏng, vô cùng vui vẻ nói:
- Được rồi, chúng ta có thể ra được rồi.
- Như vậy vẫn chưa được. Thường Nhạc cũng không rời đi mà mắt nhìn chằm chằm vào đống vàng.
- Không phải anh cần tâm pháp Hắc Ám sao? Lẽ nào lại muốn thêm vàng nữa? Vẻ mặt Vũ Dực hồ nghi nói.
- Không phải tôi cần, mà là lão đại cần đấy. Sắc mặt Thường Nhạc nghiêm trang nói.
Vũ Dực choáng vàng khó hiểu, nói: - Em cần gì?
Thường Nhạc kiên nhẫn giải thích cho Vũ Dực, nói: - Lão đại nghĩ một chút xem, nếu như đi ra ngoài có cần tiêu tiền hay không? Có cần ăn, cần mua đồ chơi hay không.
Vũ Dực giật mình tỉnh ngộ lại, vội vàng nói: - Đúng là cần.
- Tiền nhất định cần càng nhiều càng tốt, bây giờ có nhiều tiền trước mặt như vậy, chúng ta tiện tay lấy một chút ra ngoài đi, như vậy sau này muốn mua gì thì mua. Ánh mắt Thường Nhạc tập trung vào đống vàng.
- Được, thế thì mang nhiều một chút đi. Vũ Dực trực tiếp cần một cái túi to bên cạnh hăng say xúc một đống vàng vào, sau đó lấy thêm một chút châu báu nữa.
Cái túi đó rất lớn, ít nhất sau khi đựng đầy đã cao bằng Vũ Dực, nhìn thấy đồ vật trong phòng bí mật vơi đi phân nửa, Thường Nhạc mới hơi mỉm cười.
Nếu túi mà to hơn chút nữa thì càng tốt.
Hai người đi ra khỏi Tàng Bảo Các thì gặp ngay phải một đội tuần tra đi tới, lúc này trên người Vũ Dực đang vác một cái bao tải thật to.
- Quận chúa
Thần sắc người phụ trách tuần tra đó cổ quái nhìn Vũ Dực, những thứ trong Tàng Bảo Các vương gia rất coi trọng, thế mà Vũ Dực lại lấy nhiều thứ ra như vậy, vương gia mà biết thì chắc sẽ đau lòng chết mất.
Vũ Dực căn bản cũng không cho đối phương có cơ hội mở miệng nói, trừng mắt một cái, nói: - Làm gì? Chẳng nhẽ định ngăn cản bản quận chúa hay sao?
- Không dám.
Tên đội trưởng đó quá hiểu rõ thủ đoạn của Vũ Dực rồi, đắc tội với ai thì có thể nhưng không thể đắc tội với quận chúa.
Vũ Dực thấy đối phương không dám mở miệng, cô bé vội nhấc túi châu báu đi ra ngoài.
- Lần này lời rồi.
Ra khỏi vương phủ, trong lòng Thường Nhạc mừng như điên, lần này đến chỗ thần bí này không những hiểu được tính hình Thánh Điện Hắc Ám mà còn có cơ hội lấy được một số tài sản lớn như vậy, cơ hội thế này không phải lần này cũng có được.
Hai người bước nhanh chân đi, Vũ Dực rất nóng lòng được ra thế giới bên ngoài trong truyền thuyết, Thường Nhạc còn đang lo lắng người được gọi là Vũ Vương đó trở về không biết là mình gặp họa rồi.
Đại khái hai mươi phút sau, hai người đã đi tới lối ra Thánh Điện Hắc Ám.
Thường Nhạc và Vũ Dực đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía trước mặt đó, vẻ mặt Vũ Dực nghi ngờ:
- Chúng ta lên thế nào? Quả thực, bên trên quá cao, sức mạnh có mạnh thế nào cũng không thể dễ dàng bay lên dược, nhưng những thứ này đối với Thường Nhạc không phải là vấn đề gì.
Khi hắn khởi động Khôi giáp Hắc Ám cảm thấy thân thể thoải mái bay lên, cả người như cánh diều vậy, Thường Nhạc cầm tay Vũ Dực, hít một hơi thật sâu.
Khôi giáp Hắc Ám bắt đầu tự động mở ra.
- Oa, chúng ta bay lên rồi!
Vũ Dực cảm thấy chân bắt đầu rời khỏi mặt đất, thân thể từ từ bay lên, cô vui mừng không kìm nổi hưng phấn kêu lên.
- Dừng lại.
Bỗng nhiên lúc đó, từ xa truyền lại một giọng nói.
- Không xong rồi, cha em đến rồi, tăng tốc độ lên. Khi Vũ Dực nghe thấy giọng nói đó, khuôn mặt lập tức tỏ vẻ lo lắng, lớn tiếng thúc giục.
Thường Nhạc híp mắt nhìn sang bên đó, không kìm nổi hít một hơi thật sâu: - Nhanh thật. Quả thực thân hình đi còn nhanh hơn cả chớp.
Trong nháy mắt đã tới trước mặt Thường Nhạc, Thường Nhạc có thể khẩng định tốc độ đối phương nhanh hơn mình rất nhiều.
Trong lòng hắn hơi căng thẳng, tốc độ nhanh như vậy thế thì có thể bay lên được rất cao, hắn hít một hơi thật sâu, thân hình bay nhanh lên trên.
Thân hình bên dưới căn bản cũng không dừng lại, vừa mới đến bên dưới đã lặp tức đuổi theo về phía trước.
Nhưng vẫn là chậm hơn Thường Nhạc nửa nhịp, thậm chí có thể cảm nhận được sức mạnh đối phương có thể chấn động cả thân thể của mình.
Sức mạnh này mà được tăng thêm nữa thì có thể thoát được hỏi lực hút của trái đất.
Ánh mắt Vũ Vương lo lắng nhìn hai bóng dáng dần biến mất đi, ông nắm tay lại quát lớn: - Nếu cậu dám làm con gái ta bị thương, thì ta sẽ bắt cậu phải trả gấp trăm lần đó.
Giọng nói long trời lở đất đó khí thế vô cùng, thân hình Thường Nhạc đột nhiên chấn động, đối phương thật sức rất mạnh, sợ là mình còn thua ông ta một bậc.
Theo như Vũ Dực đã từng miêu tả thì Vũ Vương đã đạt tới võ sĩ cấp năm của thánh điện Hắc Ám, mà toàn bộ người đạt tới cấp sáu chỉ có hơn mười người.
Một khi những người này tiến vào thế giới thực sẽ ai sẽ là đối thủ của bọn họ?
Vũ Dực nhìn thấy sắc mặt Thường Nhạc nặng nề, cô bé còn tưởng hắn bị cha mình dọa, không khỏi cười hì hì nói: - Anh yên tâm đi, có em ở đây rồi, cha không dám đối phó anh đâu.
- Lão đại, trong Thánh Điện Hắc Ám những võ sĩ cấp sáu, họ đã từng ra ngoài chưa?
Trong lòng Thường Nhạc bắt đầu lo lắng nhìn Vũ Dực nói.
Vũ Dực nghiêng cái đầu nhỏ: - Chắc chắn là có ra ngoài rồi, hơn ngữa nghe nói có một người ra ngoài còn không quay về nữa, bây giờ là cao thủ đệ nhất thế giới bên ngoài đó.
- Cao thủ đệ nhất thế giới bên ngoài?
Thần sắc Thường Nhạc hoàn toàn thay đổi, lẽ nào kẻ đó chính là Phong Thần? Cao thủ số một thần bí trong truyền thuyết đồng thời cũng được mệnh danh là cao thủ đệ nhất thế giới.
Đương nhiên ngươi có thể chống lại Phong Thần chỉ có tên Kim của nước Mĩ, nhưng gã là người nước ngoài, mà tất cả những người mà mình đã gặp trong Thánh Điện Hắc Ám, bọn họ đều là người phương đông cả.
Cho nên có thể loại bỏ tên Kim ra.
Ngay lúc Thường Nhạc đang suy tư lo lắng thì chân của bọn họ đã chạm đất, Vũ Dực hưng phấn nhìn xung quanh, nói: - Đây là thế giới bên ngoài sao? Sao lại tối thui như vậy?
- Lão đại yên tâm đi, thân thể tôi yếu như vậy làm sao có thể lừa lão đại được chứ. Thường Nhạc đấm ngực thùm thụp, thần sắc còn chắc chắn hơn cả vàng.
Vũ Dực gật đầu vẻ rất hiểu những lời Thường Nhạc nói, người trong Thánh Điện Hắc Ám này dám lừa gạt mình đến giờ còn chưa được sinh ra đâu.
Thường Nhạc đi trên đường, ánh mắt thầm quan sát xung quanh, những người đi trên đường đó, từng người một đều rất mạnh, nếu như người trong Thánh Điện Hắc Ám có thể ra ngoài được thế thì thế giới sẽ như thế nào đây?
- Tới rồi.
Vũ Dực xoay người, đầu đụng vào người Thường Nhạc một cách nghịch ngợm nói.
Dễ nhận thấy là khi nãy Thường Nhạc hứa sẽ đưa cô ra ngoài nên lúc này cô đang cực kỳ hưng phấn.
- Vũ vương phủ!
Thường Nhạc tiếp xúc với phủ, ba chữ rõ ràng trước mắt khiến hắn hiểu ra được, mình đã nhận một quận chúa làm lão đại.
Nhìn thấy Thường Nhạc há hốc miệng, bộ dạng Vũ Dực rất đắc ý mỉm cười: - Yên tâm, em là bá chủ ở chỗ này, đến vương phủ rồi có thể đi ngang qua đường.
- Đó không phải thành Vương Bát sao?
Thần sắc Thường Nhạc cổ quái theo sau Vũ Dực vào trong.
Diện tích toàn bộ vương phủ rất lớn, Thường Nhạc không ngừng nhìn những cao thủ trong đội tuần tra ở xung quanh theo như khi nãy Vũ Dực đã giới thiệu cho mình.
Những cao thủ này căn bản đều là võ sĩ thánh điện từ cấp hai đến cấp ba.
- Đứng lại.
Khi một đội võ sĩ thánh điện đi trước mặt họ, bỗng nhiên Vũ Dực mở miệng gọi.
- Quận chúa có việc gì phân phó ạ?
Thần sắc đội trưởng đội tuần tra cung kính nhìn Vũ Dực.
- Lão gia có nhà không?
Vũ Dực khẽ nháy mắt một cái, nghiêm trang dò hỏi.
Đội trưởng đội tuần tra đã quá quen với câu hỏi thế này của Vũ Dực rồi, gã lập tức hồi đáp: - Vương gia vừa đi ra ngoài.
- Được, không có việc gì thì các người tiếp tục đi tuần đi. Ánh mắt nhỏ của Vũ Dực sáng lên, hưng phấn vô cùng nói.
Tinh thần Thường Nhạc khẽ động, nói:
- Lão đại không phải bây giờ định nhân cơ hội này ăn trộm tâm pháp Hắc Ám đấy chứ?
Ánh mắt Vũ Dực liếc xéo qua Thường Nhạc, cảm thán nói: - Đến nay, đây là câu duy nhất anh nói tiếng người đấy, thế nhưng đó không phải gọi là ăn trộm, mà là mượn đọc.
- Đúng, đó là mượn đọc, Thường Nhạc nhanh chóng nịnh hót Vũ Dực.
Một lớn một nhỏ, trong nháy mắt đã đi tới Tàng Bảo Các, Thường Nhạc nhìn chữ bên trên, trong đầu không tự chủ được phản ứng nói: - Cái tên nói lên tất cả, tên vương gia này chắc chắc là một tục nhân.
- Đi, chúng ta cùng vào đi.
Vũ Dực cũng không để ý tới thần sắc thay đổi của Thường Nhạc, cánh tay nhỏ bé của cô kéo Thường Nhạc vào trong Tàng Bảo Các.
Cửa mở ra, trước mắt bọn họ là một thư phòng, Vũ Dực đứng trước một cái tủ, cánh tay nhỏ đưa ra đẩy một cái, một phòng bí mật hiên ra trước mặt bọn họ.
Thường Nhạc cảm thấy cái này thực sự rất có tục khí giống như vài tình tiết trên ti vi.
- Củ chuối thật. Lúc Thường Nhạc và Vũ Dực đi vào trong phòng bí mật, hắn hít một hơi thật sâu, trước mắt đều là ánh sáng lấp lánh của vàng.
Đống vàng kia đều tập trung ở một chỗ, đó giống như một ngọn núi nhỏ, Thường Nhạc đã từng thấy rất nhiều tiền nhưng, cảm giác kinh hồn bạt vía khi nhìn thấy số vàng lấp lánh trước mắt này cho tới bây giờ chưa từng được nếm qua.
Thường Nhạc chợt phát hiện, mình cũng là một tục nhân, ít nhất thấy vàng cũng biết động lòng.
Xung quanh ngoài vàng ra còn có rất nhiều châu báu, Thường Nhạc bỗng nhiên nhớ đến Tiểu Bảo, nếu như Tiểu Bảo ở chỗ này thì.
Đùng nói là núi vàng, cho dù có đem hết cả phòng này đi cũng không phải là điều khó khăn gì.
Vũ Dực đi tới một cái hộp trước mặt, lấy ra một quyển sách mỏng, vô cùng vui vẻ nói:
- Được rồi, chúng ta có thể ra được rồi.
- Như vậy vẫn chưa được. Thường Nhạc cũng không rời đi mà mắt nhìn chằm chằm vào đống vàng.
- Không phải anh cần tâm pháp Hắc Ám sao? Lẽ nào lại muốn thêm vàng nữa? Vẻ mặt Vũ Dực hồ nghi nói.
- Không phải tôi cần, mà là lão đại cần đấy. Sắc mặt Thường Nhạc nghiêm trang nói.
Vũ Dực choáng vàng khó hiểu, nói: - Em cần gì?
Thường Nhạc kiên nhẫn giải thích cho Vũ Dực, nói: - Lão đại nghĩ một chút xem, nếu như đi ra ngoài có cần tiêu tiền hay không? Có cần ăn, cần mua đồ chơi hay không.
Vũ Dực giật mình tỉnh ngộ lại, vội vàng nói: - Đúng là cần.
- Tiền nhất định cần càng nhiều càng tốt, bây giờ có nhiều tiền trước mặt như vậy, chúng ta tiện tay lấy một chút ra ngoài đi, như vậy sau này muốn mua gì thì mua. Ánh mắt Thường Nhạc tập trung vào đống vàng.
- Được, thế thì mang nhiều một chút đi. Vũ Dực trực tiếp cần một cái túi to bên cạnh hăng say xúc một đống vàng vào, sau đó lấy thêm một chút châu báu nữa.
Cái túi đó rất lớn, ít nhất sau khi đựng đầy đã cao bằng Vũ Dực, nhìn thấy đồ vật trong phòng bí mật vơi đi phân nửa, Thường Nhạc mới hơi mỉm cười.
Nếu túi mà to hơn chút nữa thì càng tốt.
Hai người đi ra khỏi Tàng Bảo Các thì gặp ngay phải một đội tuần tra đi tới, lúc này trên người Vũ Dực đang vác một cái bao tải thật to.
- Quận chúa
Thần sắc người phụ trách tuần tra đó cổ quái nhìn Vũ Dực, những thứ trong Tàng Bảo Các vương gia rất coi trọng, thế mà Vũ Dực lại lấy nhiều thứ ra như vậy, vương gia mà biết thì chắc sẽ đau lòng chết mất.
Vũ Dực căn bản cũng không cho đối phương có cơ hội mở miệng nói, trừng mắt một cái, nói: - Làm gì? Chẳng nhẽ định ngăn cản bản quận chúa hay sao?
- Không dám.
Tên đội trưởng đó quá hiểu rõ thủ đoạn của Vũ Dực rồi, đắc tội với ai thì có thể nhưng không thể đắc tội với quận chúa.
Vũ Dực thấy đối phương không dám mở miệng, cô bé vội nhấc túi châu báu đi ra ngoài.
- Lần này lời rồi.
Ra khỏi vương phủ, trong lòng Thường Nhạc mừng như điên, lần này đến chỗ thần bí này không những hiểu được tính hình Thánh Điện Hắc Ám mà còn có cơ hội lấy được một số tài sản lớn như vậy, cơ hội thế này không phải lần này cũng có được.
Hai người bước nhanh chân đi, Vũ Dực rất nóng lòng được ra thế giới bên ngoài trong truyền thuyết, Thường Nhạc còn đang lo lắng người được gọi là Vũ Vương đó trở về không biết là mình gặp họa rồi.
Đại khái hai mươi phút sau, hai người đã đi tới lối ra Thánh Điện Hắc Ám.
Thường Nhạc và Vũ Dực đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía trước mặt đó, vẻ mặt Vũ Dực nghi ngờ:
- Chúng ta lên thế nào? Quả thực, bên trên quá cao, sức mạnh có mạnh thế nào cũng không thể dễ dàng bay lên dược, nhưng những thứ này đối với Thường Nhạc không phải là vấn đề gì.
Khi hắn khởi động Khôi giáp Hắc Ám cảm thấy thân thể thoải mái bay lên, cả người như cánh diều vậy, Thường Nhạc cầm tay Vũ Dực, hít một hơi thật sâu.
Khôi giáp Hắc Ám bắt đầu tự động mở ra.
- Oa, chúng ta bay lên rồi!
Vũ Dực cảm thấy chân bắt đầu rời khỏi mặt đất, thân thể từ từ bay lên, cô vui mừng không kìm nổi hưng phấn kêu lên.
- Dừng lại.
Bỗng nhiên lúc đó, từ xa truyền lại một giọng nói.
- Không xong rồi, cha em đến rồi, tăng tốc độ lên. Khi Vũ Dực nghe thấy giọng nói đó, khuôn mặt lập tức tỏ vẻ lo lắng, lớn tiếng thúc giục.
Thường Nhạc híp mắt nhìn sang bên đó, không kìm nổi hít một hơi thật sâu: - Nhanh thật. Quả thực thân hình đi còn nhanh hơn cả chớp.
Trong nháy mắt đã tới trước mặt Thường Nhạc, Thường Nhạc có thể khẩng định tốc độ đối phương nhanh hơn mình rất nhiều.
Trong lòng hắn hơi căng thẳng, tốc độ nhanh như vậy thế thì có thể bay lên được rất cao, hắn hít một hơi thật sâu, thân hình bay nhanh lên trên.
Thân hình bên dưới căn bản cũng không dừng lại, vừa mới đến bên dưới đã lặp tức đuổi theo về phía trước.
Nhưng vẫn là chậm hơn Thường Nhạc nửa nhịp, thậm chí có thể cảm nhận được sức mạnh đối phương có thể chấn động cả thân thể của mình.
Sức mạnh này mà được tăng thêm nữa thì có thể thoát được hỏi lực hút của trái đất.
Ánh mắt Vũ Vương lo lắng nhìn hai bóng dáng dần biến mất đi, ông nắm tay lại quát lớn: - Nếu cậu dám làm con gái ta bị thương, thì ta sẽ bắt cậu phải trả gấp trăm lần đó.
Giọng nói long trời lở đất đó khí thế vô cùng, thân hình Thường Nhạc đột nhiên chấn động, đối phương thật sức rất mạnh, sợ là mình còn thua ông ta một bậc.
Theo như Vũ Dực đã từng miêu tả thì Vũ Vương đã đạt tới võ sĩ cấp năm của thánh điện Hắc Ám, mà toàn bộ người đạt tới cấp sáu chỉ có hơn mười người.
Một khi những người này tiến vào thế giới thực sẽ ai sẽ là đối thủ của bọn họ?
Vũ Dực nhìn thấy sắc mặt Thường Nhạc nặng nề, cô bé còn tưởng hắn bị cha mình dọa, không khỏi cười hì hì nói: - Anh yên tâm đi, có em ở đây rồi, cha không dám đối phó anh đâu.
- Lão đại, trong Thánh Điện Hắc Ám những võ sĩ cấp sáu, họ đã từng ra ngoài chưa?
Trong lòng Thường Nhạc bắt đầu lo lắng nhìn Vũ Dực nói.
Vũ Dực nghiêng cái đầu nhỏ: - Chắc chắn là có ra ngoài rồi, hơn ngữa nghe nói có một người ra ngoài còn không quay về nữa, bây giờ là cao thủ đệ nhất thế giới bên ngoài đó.
- Cao thủ đệ nhất thế giới bên ngoài?
Thần sắc Thường Nhạc hoàn toàn thay đổi, lẽ nào kẻ đó chính là Phong Thần? Cao thủ số một thần bí trong truyền thuyết đồng thời cũng được mệnh danh là cao thủ đệ nhất thế giới.
Đương nhiên ngươi có thể chống lại Phong Thần chỉ có tên Kim của nước Mĩ, nhưng gã là người nước ngoài, mà tất cả những người mà mình đã gặp trong Thánh Điện Hắc Ám, bọn họ đều là người phương đông cả.
Cho nên có thể loại bỏ tên Kim ra.
Ngay lúc Thường Nhạc đang suy tư lo lắng thì chân của bọn họ đã chạm đất, Vũ Dực hưng phấn nhìn xung quanh, nói: - Đây là thế giới bên ngoài sao? Sao lại tối thui như vậy?
Bình luận truyện