Chương 5: Bỏ trốn
Ở nơi công cộng, tớ thường lựa chọn làm một người nhã nhặn. Nhưng ở tận đáy lòng, tớ thường xuyên là người bỗ bã thô tục.
— Trích lời Thường Nhạc.
Bên trong yến hội sảnh, Thường Nhạc như bươm bướm hái hoa, mỗi người quen biết hắn đều dùng nụ cười thiện ý hoặc nịnh nọt tiểu thọ tinh này. Thường Nhạc đương nhiên sẽ không sinh ra hứng thú đối với mấy đại nhân này, ánh mắt gian tà chớp liên tục, không ngừng tìm kiếm con mồi của chính mình.
Làm tiểu chủ nhân ở đây, Thường Nhạc quả thật không coi mình là người ngoài, chỉ cần nhìn thấy con gái xinh đẹp liền không nói hai lời, trực tiếp tiến lên tỏ vẻ "nhiệt liệt hoan nghênh" ôm lấy, hơn nữa mỗi lần ôm chính là vài phút, bàn tay nhỏ bé còn trắng trợn khai du, khiến cho rất nhiều người có mặt nhìn thấy vô số nhiều cảnh của các nhân vật nổi tiếng đều ngượng ngùng.
Những cô bé xinh đẹp mặc dù bị chiếm tiện nghi mặt đỏ có chút giận dữ, nhưng sẽ không một người dám phản kháng hành vi "ân cần hỏi thăm" của Thường Nhạc.
Nửa giờ sau, những nhân vật nhìn như chuyện trò vui vẻ thực ra âm thầm để ý động tĩnh của nhân vật nổi tiếng Thường Nhạc bi ai phát hiện. Ở đây, phàm là cô nương tư sắc xuất chúng thì đều có quan hệ hoặc sâu hoặc cạn, hoặc là chín cạn một sâu với Thường Nhạc… Càng bi ai hơn là, trong đó có một vài cô gái vừa hay là con gái của họ hoặc là người thân của họ…
Chớ mù quáng mà cho rằng Thường Nhạc ở giữa đông đảo tiểu mỹ nữ đều dễ dàng làm được việc, có thể làm đến điểm có thể nói chính là được đổi từ "99% mồ hôi cộng thêm 1% thiên phú".
Bất kể nói như nào, rất nhiều người đều tận mắt chứng kiến đoạn lịch sử này, một truyền kỳ về thế hệ Hoa Hoa công tử mới cũng bởi vậy mà mở màn!
Ở một góc sáng sủa trong đại sảnh, một tiểu cô nương tuyệt đối bắt mắt đứng đó, mắt cô đầy ắp nước mắt, đang cố nén để nó không rớt xuống.
Nam Cung Huân Y gần mười hai tuổi tuyệt đối là mỹ nhân mười phần bại hoại, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo không tỳ vết, da thịt trắng mịn như ngọc, ánh mắt hơi u buồn, cộng thêm tiếng nói lanh lảnh êm tai và dáng người tỷ lệ tuyệt hảo, còn có hơi thở trong lúc vô ý mà phát ra nghệ thuật, có thể thấy được sau khi trưởng thành nhất định là một tuyệt sắc mỹ nhân nội ngoại kiêm tu!
Trình độ vẽ tranh của Nam Cung Huân Y có thể dùng từ tuyệt đại tài nữ để hình dung, mười một tuổi đã có buổi triển lãm tác phẩm của mình tại tập đoàn xây dựng, điêu khắc, hội họa đứng đầu toàn cầu ở Roma, vô số bậc thầy nhất thời giật nảy mình, nhất tề cho rằng cô là "nữ Da Vinci" của thế kỷ 21.
Cùng Thạch Tán Y thời thượng nóng bỏng, Giang Hoán Sa anh khí kinh người, Nam Cung Huân Y một thân váy dài trắng chính là một mỹ nữ cổ điển uyển chuyển hàm súc cao nhã, không mấy năm nữa, tuyệt đối sẽ trở thành tình nhân trong mộng của rất nhiều đàn ông. Giờ phút này trong đôi mắt đen tràn đầy đau thương, trên lông mi thật dài còn treo chút nước mắt, giống như thiên sứ bị thương, ta thấy còn thương.
Chẳng ai ngờ rằng, vị nữ thần giống như thiếu nữ khuynh thành này, ba tháng trước dưới thủ đoạn vô sỉ của Thường Nhạc mà đã bị cua. Càng không tin nổi là, Nam Cung Huân Y lại quyết một lòng với Thường Nhạc, cho dù biết rõ Thường Nhạc trêu hoa ghẹo nguyệt nhưng vẫn cố nén giận.
Thường Nhạc ở nơi xa kỳ thực vẫn âm thầm để ý hành động của Nam Cung Huân Y. Thường Nhạc tuổi còn nhỏ nhưng lòng dạ lại sâu đến có chút đáng sợ, tất cả những biểu hiện lúc trước, đơn giản chính là khiến Nam Cung Huân Y quen với thói phong lưu của hắn, để tương lai có thể tự do tự tại cẩu thả bụi hoa.
Ngay khi Nam Cung Huân Y chán nản đau khổ mà đi ra cửa chính, chuẩn bị yên lặng rời đi, trong bụi hoa bên cạnh đột nhiên lao ra một cái bóng đen nhỏ gầy, từ phía sau lưng ôm cô.
- Anh lén lút bịt kín mắt em, để em đoán xem anh là ai…
Người nọ ở sau lưng cúi đầu hát một câu bên tai.
Đó là một bài hát Đài Loan cổ, nhưng trong lỗ tai Nam Cung Huân Y thì biến thành vô cùng ý nghĩa, âm thanh này cô không thể nói là quen, mà quả thực có thể dùng nhớ thương để hình dung. Vốn hoảng hốt lo sợ vì bị đột nhiên ôm lấy giờ đã tan biến, thay vào đó là niềm vui bất ngờ và ngọt ngào.
- A Nhạc chết tiệt, A Nhạc thối, A Nhạc sắc lang, Huân Y sau này không để ý cậu nữa!
Nam Cung Huân Y xoay người, đôi bàn tay trắng như phấn đánh vào bộ ngực không hề rộng lớn của Thường Nhạc.
- À, cô vợ nhỏ Huân Y của tớ, như vậy sau này không phải tớ không cưới được vợ nữa sao?
Thường Nhạc buồn bã nói một tiếng, lập tức phát huy diễn xuất cấp ảnh đế của mình, miệng nhếch lên, mắt toát ra nỗi thất vọng vô tận, phô bày ra toàn bộ biểu hiện giản đơn thuần phác bi thương và cô đơn khi tiểu xử nam bị mối tình đầu vứt bỏ.
- Cậu lại làm bộ làm tịch, tớ không thèm tin cậu nữa!
Nam Cung Huân Y hừ một tiếng, hơi có vẻ ghen tuông mà buồn bã nói:
- Đại sảnh nhiều bé gái xinh đẹp như vậy, cậu tùy tiện tìm một người đều hơn Huân Y rồi!
- Nói bậy, các cô ấy sao có thể so với cậu, cậu đúng là tự hạ giá con người!
Thường Nhạc nhẹ nhàng cầm bàn tay nhỏ của Nam Cung Huân Y, khôi phục thần thái bất cần đời, tà cười tà nói:
- Huống chi, hoa dại làm sao có được mùi thơm của hoa nhà chứ!
Nam Cung Huân Y xì cười một tiếng, miệng lại gắt giọng:
- Đáng ghét, chỉ biết ba hoa!
Nếu đứa con trai bình thường khác dám nói loại lời này, nhất định sẽ bị thiếu phụ luống tuổi có chồng trong nhà hành hạ chết. May mắn Thường Nhạc không phải đứa con trai bình thường, Nam Cung Huân Y cũng không phải cô gái bình thường. Tại giờ khắc này, lòng Nam Cung Huân Y không ngờ lại dâng lên một cảm giác ấm áp và tự hào trước nay chưa từng có, lời nói vừa rồi của Thường Nhac đã nói rõ ràng cho cô biết, cô mới là "vợ cả" chính thống!
Thường Nhạc yên lặng không lên tiếng chú thích lời nói cho giai nhân, trong mắt có ánh hào quang gian kế đã được thực hiện. Tất cả đều nằm trong dự liệu của hắn, nếu lúc trước hắn ở trong đại sảnh vây quanh Nam Cung Huân Y, vậy không thể nghi ngờ chính là "vì một thân cây mà buông tha cho cả khu rừng rậm". Vì thế hắn lựa chọn đầu tiên sẽ vắng vẻ Nam Cung Huân Y một trận, sau đó lại đột nhiên biểu hiện rất quan tâm cô, rất dễ dàng tạo ra niềm vui bất ngờ gấp đôi.
Hiển nhiên, kế hoạch của Thường Nhạc rất thành công, hắn hơi cảm ơn người cha Thường Thiếu Long đã truyền thụ "tuyệt kỹ tán gái" cho hắn.
Hai người tay nhỏ kéo tay nhỏ, rong chơi trên đường đá, thỉnh thoảng có cơn gió thổi qua, mang đến hoan thanh tiếu ngữ cho hai người, cảnh tượng này trong mắt người khác, chính là hâm mộ không nói ra được. Kỳ thật lòng Thường Nhạc có chút buồn bực, bình thường các cô gái trong độ tuổi mười hai mười ba đều bị vây trong tình trang thời kỳ dậy thì đột nhiên tăng mạnh, Nam Cung Huân Y thoạt nhìn cao hơn chính mình nửa cái đầu. Vì duy trì tôn nghiêm của đàn ông, Thường Nhạc vô số lần lặng lẽ nhón chân đi trên đường.
- A Nhạc, vì sao không đi vào, đây chính là tiệc sinh nhật của cậu!
Nam Cung Huân Y bỗng nhiên nghiêng cái đầu nhỏ hỏi, bàn tay nhỏ bé lại không dám buông tay Thường Nhạc ra dù chỉ một chút, sợ buông ra rồi thì sẽ không thấy tăm hơi Thường Nhạc đâu.
Thường Nhạc lộ ra thần thái ăn không tiêu, thô lỗ đáp:
- Má, đám người đó tục khí ngút trời, ánh mắt nhìn tớ thật giống như chó Nhật đánh giá chủ nhân!
- A Nhạc, cậu lại nói tục!
Nam Cung Huân Y hơi cong lên cái miệng nhỏ nhắn, trong đôi mắt to ngập nước lại không có chút ý tứ trách cứ, cô biết Thường Nhạc trước mặt rất ít người biểu hiện ra tính tình này, đây cho thấy địa vị của cô trong suy nghĩ của Thường Nhạc không hề tầm thường.
- Ở nơi công cộng, tớ thường lựa chọn làm một người nhã nhặn. Nhưng ở tận đáy lòng, tớ thường xuyên là người bỗ bã thô tục.
Thường Nhạc hoành tráng hét lên trả lời, đột nhiên nhìn chằm chằm Nam Cung Huân Y, giọng điệu không để cho cãi lời:
- Còn nữa, không được phép gọi tớ là A Nhạc, phải gọi là ông xã nhỏ!
- Ở bên ngoài người ta xấu hổ mà, về nhà mới gọi có được không?
- Được, hôm nay nghe lời bà xã nhỏ.
Khuôn mặt nhỏ của Nam Cung Huân Y đỏ lên, có chút ngại ngùng lại có chút sợ hãi thăm dò nói:
- A Nhạc, về sau đừng gọi là bà xã nhỏ Huân Y được không?
- Vì sao?
- Bởi vì… bởi vì… bởi vì A Nhạc nói Huân Y là hoa nhà mà, Huân Y mới không cần làm bà xã nhỏ…
Thường Nhạc ngẩn ngơ, lập tức cười ha hả:
- Ha ha, có phải Huân Y muốn làm bà xã lớn không?
Khuôn mặt nhỏ của Nam Cung Huân Y càng đỏ hơn, buông xuống cái đầu nhỏ, nhẹ nhàng vuốt vuốt một lọn tóc, cố lấy dũng khí nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, thần thái thẹn thùng kia quyến rũ động lòng người vô cùng.
- À ừ, một cái cúi đầu nhẹ nhàng nhất, giống như một đóa hoa sen nước không chịu được gió lạnh mà thẹn thùng…
Thường Nhạc quyến rũ túm một câu văn, dùng sức kéo Nam Cung Huân Y vào trong lòng, bên tai tiểu mỹ nhân hạ giọng nói:
- Chỉ có một cô gái có tư cách gọi là vợ, thì người đó chính là Huân Y, bây giờ Huân Y là bà xã nhỏ, sau khi trưởng thành liền biến thành bà xã lớn rồi, sau đó vĩnh viễn đều là bà xã của Thường Nhạc…
Lời này khiến toàn bộ cơ thể Nam Cung Huân Y đều mềm nhũn ra, thể xác và tinh thần đều có một loại cảm giác tê dại thoải mái, phảng phất có điện lưu nhẹ nhàng va chạm trong thân thể. Tiểu mỹ nhân cổ điển này không biết lấy đâu ra dũng khí, cuối cùng ôm chặt Thường Nhạc, chủ động đưa môi thơm của mình lên.
May mà người ở bên ngoài biệt thự thưa thớt, nếu không Thường Nhạc nhất định sẽ bị vô số ánh mắt ghen tị muốn ăn tươi nuốt sống giết chết.
Thật lâu sau, đôi tình lữ nhỏ mới buôi lỏng đối phương ra, bốn mắt thâm tình chăm chú nhìn nhau, cả hai đều không nói lời nào.
Cảnh sắc xung quanh và không khí khiến người ta cảm thấy khoan khoái dễ chịu mà muốn bỏ chạy, nhưng Thường Nhạc còn chưa có dũng khí khỏa thân giữa ban ngày ban mặt, vì thế hắn nói:
- Bà xã, chúng ta bỏ trốn đi!
Nam Cung Huân Y kinh ngạc ngẩng đầu, khó có thể tin được hỏi:
- Thật sự?
Thường Nhạc rất chân thành trả lời:
- Đương nhiên! Ai đó đã nói qua, tình yêu chưa từng bỏ trốn, chính là tình yêu không hoàn chỉnh.
Nam Cung Huân Y là cô bé có tâm tư, cũng không suy nghĩ đến hậu quả gì, giống như chim nhỏ nép vào người hắn, dịu ngoan nói:
- Được, Huân Y nghe lời cậu. truyện được lấy tại truyenbathu.vn
Dường như lại nhớ ra cái gì đó, Nam Cung Huân Y lo lắng hỏi:
- Nhưng, mọi người trong nhà đuổi theo thì sao?
- Bọn họ đuổi không kịp đâu, lần này chúng ta bỏ trốn nhất định phải đi xa một chút, cậu thấy nước Mỹ thế nào?
Trên mặt Thường Nhạc toát ra vẻ ngây thơ chất phác hiếm thấy, có lẽ đây chính là thứ chân thành quý giá nhất trên thế giới này, Thường Nhạc sau khi qua mười tuổi sẽ không còn như vậy nữa.
- Nước Mỹ?
Nam Cung Huân Y thấp giọng kinh hô.
- Đúng vậy, nước Mỹ!
Khí phách trên mặt Thường Nhạc phát ra, đột nhiên hỏi:
- Trên người cậu có tiền không?
- A? Không có…
Nam Cung Huân Y hơi xấu hổ, thiên kim tiểu thư nhà quyền quý như này, rất ít khi đi mua sắm phải tự mình trả tiền, tất cả đều có tôi tớ xử lý.
- Ha ha, tớ cũng không có, nhưng như vậy mới có ý nghĩa, cần chính là hiệu quả như vậy!
Thường nhạc cười thần bí, bí hiểm tiếp tục nói:
- Nếu kế hoạch A không thành công, vậy chúng ta hãy dùng kế hoạch B, dù sao bản thiếu gia cũng đã có vài kế hoạch đầy đủ!
- Kế hoạch B?
Nam Cung Huân Y rốt cuộc vẫn là cô bé, rất ngạc nhiên truy vấn, trong mắt lóe ra tia sáng kỳ dị.
Thường Nhạc dường như rất đắc ý với "kế hoạch vĩ đại" của mình, chậm rãi nói:
- Đúng vậy, kế hoạch B là như này: Đầu tiên, chúng ta đi xe đạp lách qua các con đường nhỏ để tránh người nhà theo dõi, đi hơn mười dặm, rất dễ dàng có thể đến sân bay gần nhất…
- Sau đó thì sao?
- Ngay sau đó, bà xã nhỏ cậu sẽ thi triển mỹ nhân kế mê hoặc nhân viên công tác ở sân bay, tớ ở sau lưng sẽ lén đánh ngất vài người, cuối cùng chúng ta sẽ thuận lợi lên máy bay. Trên đường chúng ta sẽ chuyển máy bay nhiều lần, bồng bềnh ở nước ngoài, tới mục đích cuối cùng là nước Mỹ…
- A? Hành trình này có qua được không?
Nam Cung Huân Y có chút nghi hoặc nói, bỗng nhiên ý thức được mình không thể nghi ngờ năng lực bạn trai nhỏ của mình, lập tức hỏi tới:
- Sau khi tới nước Mỹ thì làm thế nào, gọi điện thoại ẹ bảo bà chuyển tiền cho chúng ta sao?
- Đồ ngốc, gọi điện thoại còn có thể gọi là bỏ trốn sao?
Thường Nhạc đảo cặp mắt trắng dã, rất nghiêm túc nói:
- Sau khi tới Mỹ, tất cả đều dựa vào bản thân chúng ta dốc sức làm?
- Bản thân dốc sức làm?
Tia sáng kỳ dị trong mắt Nam Cung Huân Y càng ngày càng mạnh.
- Yes! Tất cả đều dựa vào chính mình, giống như phần lớn những con người đau khổ, tớ sẽ buôn lậu thuốc phiện trên đường, kiếm tiền nuôi Huân Y, tớ muốn gánh trọng trách giống như một người đàn ông bình thường…
Thường Nhạc biểu hiện đầy đủ khí khái của một người đàn ông, giọng nói không ngờ toát ra vài phần tang thương:
- Cùng với tuổi tác tăng thêm có lẽ tớ sẽ làm một ca sĩ xã hội đen, nếu dáng người tớ đủ cao, khả năng sẽ xem xét đến việc chơi bóng rổ, cuối cùng trở thành minh tinh NBA…
- Oa, A Nhạc rất có lý tưởng!
Nam Cung Huân Y kích động vỗ tay, hận không thể lập tức gả cho Thường Nhạc.
- Đến lúc đó, tớ sẽ làm một chuyện quan trọng, bà xã nhỏ cậu đừng trách tớ…
Thường Nhạc nói tới đây, rất thất vọng mà thở dài một tiếng.
- Chuyện gì, cho dù A Nhạc làm chuyện gì, Huân Y cũng sẽ không trách cậu đâu.
Thường Nhạc nhìn tiểu mỹ nhân, thản nhiên nói:
- Đầu tiên, tớ muốn dựa vào sức hấp dẫn của mình để cua một cô nàng Mỹ, sau đó kết hôn với cô ấy…
Thần sắc hưng phấn của Nam Cung Huân Y trong nháy mắt phai nhạt.
- Sau khi lấy được thẻ xanh tớ sẽ ly hôn, tớ sẽ không để ý người khác nghĩ tớ như nào, cho dù hủy đi dung mạo, cũng đáng!
Lời nói của Thường Nhạc đột nhiên xoay chuyển, thâm tình dừng trên người Nam Cung Huân Y, giọng điệu chân thật đáng tin:
- Cuối cùng của cuối cùng, tớ sẽ tuyên bố với toàn thế giới Huân Y là cô dâu của tớ! Chúng ta sẽ giống như đồng thoại XX và OO, sống cuộc sống hạnh phúc!
- A Nhạc…
Nam Cung Huân Y ngã nhào vào lòng ngực Thường Nhạc, thân hình nhỏ xinh không ngừng run rẩy, nước mắt rốt cuộc không kìm được mà tràn mi, cô có lý do để tin tưởng, mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới.
- Mặc vào!
Nhiệt độ ở thành phố C vào thời điểm tết Nguyên Đán rất thấp, Thường Nhạc không chút do dự cởi áo khoác choàng lên người Nam Cung Huân Y, căn bản không để cô có bất kỳ phản kháng nào. Thường Nhạc lập tức nhẹ nhàng đẩy Nam Cung Huân Y ra, dịu dàng nói:
- Bây giờ không phải là lúc để khóc, cậu chờ tớ!
Nam Cung Huân Y nắm chặt lấy áo khoác, nhìn bóng lưng Thường Nhạc rời đi, nhất thời lòng như đao cắt, cô phát hiện mình một khắc cũng không nỡ rời khỏi Thường Nhạc!
Rất nhanh, Thường Nhạc vòng vèo tại chỗ, còn đi một chiếc xe đạp màu lam không biết lấy được từ chỗ nào, rất tự nhiên vuốt vuốt mái tóc đang tung bay, khóe miệng xuất ra một đường cong tà ác mà xinh đẹp:
- Bà xã nhỏ, mau lên đây!
Nam Cung Huân Y cũng bất chấp phong phạm thục nữ, giống như một con thỏ trắng bé nhỏ khoái hoạt, sôi nổi ngồi phía sau, hai tay gắt gao ôm eo Thường Nhạc, khuôn mặt nhỏ nhắn dán vào lưng Thường Nhạc.
Tại thời khắc này, Nam Cung Huân Y cảm nhận được loại khát vọng cảm giác an toàn tận sâu trong tiềm thức của mình, mặc dù việc làm hiện tại của bọn họ trên thực tế rất không an toàn… Cũng chính vào khắc này, lòng Nam Cung Huân Y sinh ra một loại cảm giác, chỉ cần ôm Thường Nhạc, chính là ôm lấy toàn bộ thế giới.
Bánh xe chuyển động, từng vòng từng vòng.
Những vị khách trong đại sảnh yến hội bắt đầu châu đầu ghé tai, lộ ra vẻ mặt mê hoặc. Tiểu thọ tinh của tiệc sinh nhật này không thấy đâu, giống như chú rể đột nhiên mất tích trong hôn lễ khiến người ta dở khóc dở cười.
Hai vị lão gia tuy cũng có chút tức giận nhưng lại không hề lo lắng, bọn họ rất có lòng tin đối với đám vệ sĩ âm thầm bảo vệ Thường Nhạc. Đám vệ sĩ đó đều được lựa chọn từ người quen cũ trong đám lính đánh thuê xuất ngũ và bộ đội đặc chủng, bọn họ không phải tinh anh, mà bọn họ chính là tinh anh trong số những tinh anh!
Xe đạp đã chạy ra ngoài vài dặm, một chú bé con mười tuổi chở một cô gái nhỏ đi xa, quả thật rất tốn sức. Cho dù Thường Nhạc bình thường khí lực cường kiện hơn những đứa nhỏ khác, giờ phút này cũng đã mồ hôi rơi như mưa. Nhưng hai chân Thường Nhạc vẫn ra sức đạp đạp như cũ, hắn cho tới bây giờ chưa từng biết cái gì gọi là buông tha.
Nam Cung Huân Y vô số lần muốn xuống xe đều ko được, đều bị ánh mắt kiên định của Thường Nhạc ngăn lại. Cô chỉ có thể ngồi phía sau không ngừng lau mồ hôi cho Thường Nhạc, chiếc khăn tay trắng kia sớm đã ướt đẫm mồ hôi.
- Đằng trước chính là đường xuống núi, đến lúc đó gió thổi đến đều rất lạnh, qua một giờ nữa là chúng ta có thể đến sân bay rồi.
Thường Nhạc vừa ra sức đạp xe vừa hưng phấn khích lệ Nam Cung Huân Y, hoặc là nói tự khích lệ bản thân mình.
Nam Cung Huân Y nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, Thường Nhạc nói gì chính là như thế, cô vĩnh viễn coi Thường Nhạc như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Gió nhẹ thổi qua, trời chiều lửa đỏ. Xe đạp không ngừng tiến lên xé nát thời gian, nụ cười trên mặt thiếu nam thiếu phụ hình thành nên đường cong hạnh phúc, tất cả điều này, dần dần định dạng thành hình ảnh xinh đẹp nhất.
Thừa thời gian chưa bị phát hiện để anh chở em rời khỏi… Đây có lẽ là chuyện tình trong sáng chân thật nhất thế gian.
Bình luận truyện