Thiều Hoa Vì Quân Gả

Chương 122: Xem mắt



Edited by Bà Còm in Truyện Bất Hủ

Đào thị có được lá thư của Công chúa, cao hứng phấn chấn liền vội cáo từ, ngay cả cơm sáng cũng không ăn xong. Nhìn bóng dáng Đào thị rời đi, Tiết Thần hỏi Công chúa: “Mẫu thân, trong thư ngài nói thế nào? Cho dù ngài là Công chúa cũng đâu thể ra lệnh cho công tử nhà người ta đi thân cận cô nương chứ?”

Công chúa cười cười: “Chuyện này ta còn có chừng mực, ta là một phụ nhân thâm trạch đâu thể nào viết thư cho Khang Nhị công tử? Ta chỉ viết cho Tuyên Ninh Hầu phu nhân, uyển chuyển cự tuyệt nàng, sau đó mới đề cử Sài gia cô nương. Nếu nể mặt của ta thì họ sẽ gặp mặt Thanh Thanh và Liễu Liễu một lần, chỉ là cuối cùng bọn họ có thể thành đôi hay không thì ta không thể làm chủ được.”

Tiết Thần cong môi nhướng mày cười: “Vì hai cô nương của Sài gia mà mẫu thân cứ như vậy gạt ra chuyện làm mai của Khang gia sao?” Xem ra bà mẫu cũng không phải quá hồ đồ, biết Khang gia không phải "môn đăng hộ đối".

Công chúa lắc đầu: “Đâu phải là vì Sài cô nương. Bản thân ta cũng biết Khang gia không thích hợp với Hàn tỷ nhi, dù sao chuyện này có hỏi ý kiến Lão thái quân và phu quân thì hai vị cũng sẽ không đồng ý gả Hàn tỷ nhi cho Khang gia. Bất quá ta nghĩ sẽ chờ thêm vài ngày sẽ thương lượng với hai vị làm cách nào để cự tuyệt, hiện giờ nếu Đào tỷ tỷ coi trọng Khang Nhị công tử, lại tới cầu ta làm chủ, ta đây liền "thuận nước giong thuyền", cũng không thành vấn đề.”

“Vì sao mẫu thân biết Khang gia không thích hợp với Hàn tỷ nhi?” Tiết Thần hình như lại có thêm một ít nhận thức mới đối với bà mẫu của mình. Tuy nói Công chúa không quyết đoán khi gặp đại sự, nhưng nói không chừng cũng không phải bởi vì ngốc nghếch mà là quá mức thiện lương. Chỉ cần có người cầu xin thì Công chúa sẽ tận lực thỏa mãn yêu cầu của đối phương, không hề có ý muốn làm bất luận kẻ nào chịu thương tổn. Được cái theo bản năng thì Công chúa vẫn còn thanh tỉnh, biết điểm mấu chốt ở nơi nào.

Tiết Thần nhìn Công chúa đang nhoẻn miệng cười, vừa hiền từ lại vừa động lòng người: “Ta là mẫu thân của Hàn tỷ nhi, làm sao lại không biết nàng thích loại người nào đây chứ? Trong phòng của nàng ngoại trừ sách thì chính là họa, chẳng lẽ sẽ thích một người xuất thân võ tướng hay sao? Chỉ là nhà chúng ta là võ tướng xuất thân nên hiếm khi có văn nhân tới cửa mà thôi.”

“Hóa ra mẫu thân đều biết, vậy thì tốt rồi, Hàn tỷ nhi rốt cuộc có thể yên tâm.” Tiết Thần nói xong liền chủ động ôm lấy cánh tay Công chúa, nũng nịu ghé sát bên cạnh bà mẫu nghịch ngợm nói.

Thấy Tiết Thần nhìn chằm chằm mình mỉm cười, Công chúa càng thêm cảm thấy tính tình của tức phụ này quả thật cùng một khuôn mẫu đúc ra với nhi tử -- đều có chút cường thế, ghét cái ác như kẻ thù, khi thích ai thì cười ngọt đến mức có thể khiến người sâu răng, khi không thích ai thì quanh thân lạnh đến mức có thể đông chết người ta.

Phải nói Công chúa vô cùng hài lòng với tức phụ này, không chỉ vì nàng xứng đôi với nhi tử mà còn bởi vì sau khi nàng gả vào liền thật sự coi gia đình này như chính là nhà của nàng, có chuyện gì cũng không giấu giếm, nói thẳng không hề cố kỵ, càng hiếm được chính là, nàng đối xử rất tốt với Hàn tỷ nhi và Nhu tỷ nhi, tuổi tuy nhỏ nhưng lại rất có uy thế của trưởng tẩu, hiếm khi thấy có gia đình nào mà tẩu tử và tiểu cô lại sống với nhau hòa hợp như vậy. Tức phụ hiểu chuyện, hào phóng, xinh đẹp, có khả năng, hèn chi nhi tử mắt cao hơn đầu của mình bằng bất cứ giá nào cũng phải cưới nàng vào cửa mới được.

*Đăng tại Truyện Bất Hủ*

Đào thị cầm phong thư Công chúa tự tay viết, nghênh ngang dẫn khuê nữ nhà mình đi Tuyên Ninh Hầu phủ đệ bái thiếp cầu kiến. Mấy năm nay Đào thị ở bên người Trưởng Công chúa nên một số quý phu nhân cũng biết ả ta, mặc kệ ánh mắt Trưởng Công chúa như thế nào thì Đào thị này vẫn được vào mắt Công chúa, những người khác đành phải gồng mình ứng phó.

Tuyên Ninh Hầu phu nhân Hoàng thị ở hậu viện tiếp kiến mẫu nữ Đào thị. Vốn dĩ hết thảy vẫn còn rất khách khí, thẳng đến khi Đào thị giao phong thư của Công chúa cho Hoàng thị, Hoàng thị rốt cuộc không nhịn được nữa. Trong lòng Hoàng thị mắng Trưởng Công chúa không còn nước non gì, cho dù Công chúa coi thường nhi tử nhà mình thì cũng đâu thể tìm hai đứa "dưa vẹo táo nứt" kia tới đây nhục mạ nhà mình chứ!

Đào thị lại không hề tự giác, cứ cho là có thư của Công chúa trên tay thì đối phương nhất định sẽ tôn sùng mình là thượng khách, mà trên thực tế Hoàng thị cũng xác thật không dám đắc tội Đào thị. Hoàng thị khép lại thư tín bỏ vào phong bì, cho dù nội tâm đã phẫn nộ vô cùng nhưng mặt ngoài vẫn phải duy trì tươi cười với Đào thị, giương mắt nhìn nhìn hai nữ nhi của Đào thị đứng phía sau, thật sự là thân hình so le không đồng đều, một đứa cao gầy một đứa ục ịch, cả hai đều đen tuyền còn thích mặc xiêm y màu sắc tươi sáng, đeo trang sức toàn là những kiểu già trước tuổi, có mấy thứ thực rõ ràng chính là do Công chúa ban thưởng cho Đào thị nhưng vào lúc này lại được hai nha đầu này mang trên người một cách khoe khoang. Bộ dáng này, nếu đi đến nhà địa chủ hay một gia đình "nhà giàu mới nổi" để ra mắt thì thật ra cũng đủ rồi, nhưng ăn mặc như vậy mà đi đến Hầu phủ ra mắt thì thật quá quê mùa dung tục.

“Không biết, hôm nay Nhị công tử có ở trong phủ không?” Đào thị chẳng biết xấu hổ hỏi.

Hoàng thị hơi mỉm cười, lấy khăn che ở chóp mũi giống như khó có thể chịu đựng mùi trên người Đào thị, nhàn nhạt đáp: “Ở thì có ở.”

Đào thị nghe vậy quay đầu lại nhìn thoáng qua hai khuê nữ đang làm ra vẻ thẹn thùng, sau đó tiến lên phía trước ngồi xuống một cái ghế dựa, cách Hoàng thị càng gần một ít, xoa xoa tay nói: “Vậy... không biết Nhị công tử có nguyện ý ra xem mắt không?”

Hoàng thị vò chiếc tay trong tay đến độ sắp nát ra từng mảnh, thật sự khó có thể chịu đựng phụ nhân không có phẩm trật này, coi nhi tử của bà thành loại người nào, còn đòi kêu ra "xem mắt" nữa chứ, ngôn ngữ chợ búa quả thật thô bỉ không thể chịu nổi.

Hít sâu một hơi, Hoàng thị không trả lời. Đào thị cũng nhìn ra Hoàng thị không tình nguyện, trên mặt nụ cười thoáng ẩn thoáng hiện, chỉ chỉ lá thư trên bàn nói: “Ở trong thư Công chúa đã viết rõ ràng, ta đã không ngại cực khổ đưa hai nữ nhi đến cửa cho Nhị công tử xem mắt. Nếu Nhị công tử không chịu ra gặp một chút, vậy ta trở về bẩm báo Công chúa, chắc hẳn Công chúa rất là tức giận.”

Hoàng thị quả thực muốn cười, ai còn không biết Đào thị chơi trò "cáo mượn oai hùm", chỉ có ả ta mới tự cho rằng bản thân là nhân vật quan trọng, cho rằng có Công chúa chống lưng là có thể áp đảo trên đầu một phu nhân Hầu môn, quả thực buồn cười! Ngay cả đối với Trưởng Công chúa mà hiện giờ bà còn không để vào mắt huống chi là loại nữ nhân thô bỉ như Đào thị.

Bất quá, suy nghĩ một chút Hoàng thị liền nảy ra một chủ ý, chuyện này thực rõ ràng là Công chúa xử sự không có đạo nghĩa, Công chúa chướng mắt nhi tử Hầu gia còn chưa tính, đã vậy còn đưa Đào thị tới đây làm nhục Hầu gia. Cơn tức này nếu phải nuốt xuống thì Tuyên Ninh Hầu phu nhân bà đây sau này sao còn có thể ngẩng đầu trong giới phu nhân? Cho nữ nhân như Đào thị cưỡi ở trên đầu trên cổ giương oai, sau này chẳng phải bà sẽ phải trở thành trò cười?

Nếu Đào thị ỷ vào Trưởng Công chúa chống lưng, vậy thì lần này sẽ khiến ả ta làm rớt mặt mũi của Công chúa, để xem Đào thị còn có thể diện gì để diễu võ dương oai ở bên ngoài!

Hoàng thị bất động thanh sắc hô nha hoàn hầu hạ bên cạnh sai đi thỉnh Khang Nhị công tử lại đây, chỉ để hắn hơi lộ mặt một chút liền cho hắn lui, làm cho Khang Nhị công tử ngây ngốc không thể hiểu nổi, còn tưởng rằng mẫu nữ Đào thị là đại nhân vật không thể đụng vào, toàn bộ quá trình đều rất nho nhã lễ độ, khiến cho Đào thị và hai khuê nữ mừng rỡ đến nổi trăm hoa đua nở trong lòng.

Khang Nhị công tử không hổ là Hầu môn công tử, đối nhân xử thế thật sự có quy cách, nếu có thể làm tế tử thì Đào thị mình đây còn không phải sẽ được đắc ý bay lên tận trời luôn sao?!

Cho nhi tử ra gặp qua một chút xong, Hoàng thị liền cho bọn họ đi về. Ra khỏi Tuyên Ninh Hầu phủ, hai khuê nữ của Đào thị lưu luyến không muốn rời bước, có khả năng rất lớn nơi này sẽ trở thành phu gia của bọn họ.

Mới ra cửa, Sài Thanh Thanh liền nói với Đào thị: “Nương, ta muốn gả cho Khang Nhị công tử. Ngài đi nói với Công chúa, kêu Công chúa tứ hôn cho ta. Ta đã không thể chờ nổi phải gả vào làm Thiếu phu nhân ngay.”

Đào thị còn chưa kịp trả lời, cao gầy Sài Thanh Thanh đã bị béo lùn Sài Liễu Liễu đẩy một cái la lên: “Xì, cho ngươi tứ hôn cái khỉ gì chứ? Ta mới phải gả cho Khang Nhị công tử, ta là tỷ tỷ, Công chúa muốn tứ hôn cũng nên ban cho ta trước, nơi nào đến phiên ngươi nói chuyện?”

Hai người liền hận không thể nhào đến đánh nhau ngay tại chỗ. Đào thị xen vào, "hận rèn sắt không thành thép" mắng: “Nhìn các ngươi có tiền đồ chưa kìa, bất quá chỉ là một Nhị công tử của Hầu phủ, có đáng giá cho các ngươi tranh tới tranh lui hay không? Lần này chúng ta cứ để xem Khang Nhị công tử coi trọng ai trong các ngươi, đến lúc đó ta lại đi nói với Công chúa. Hôn sự này nhất định phải đòi Công chúa cho thật nhiều bạc làm của hồi môn. Đi đi đi, chúng ta về nhà chậm rãi thương lượng một phen.”

Ba mẫu nữ liền tay kéo tay, "hoan thiên hỉ địa" trở về nhà mình.

*Đăng tại Truyện Bất Hủ*

Tiết Thần ở thư phòng viết hồ sơ nhân sự, Nghiêm Lạc Đông ở bên cạnh bẩm báo tình hình, nói đến chuyện Đào thị dẫn theo nữ nhi quang minh chính đại đi Tuyên Ninh Hầu phủ coi mắt. Tiết Thần liền phì cười, đặc biệt tưởng tượng đến biểu tình của Tuyên Ninh Hầu phu nhân khi thấy lá thư của Công chúa, trong lòng nhất định tức muốn chết.

“Sau khi ba mẫu nữ kia rời khỏi Tuyên Ninh Hầu phủ, Tuyên Ninh Hầu phu nhân liền phái người đi thỉnh Chính Hưng Hầu phu nhân.” Nghiêm Lạc Đông thay Tiết Thần điều tra chuyện hậu trạch, ngay từ đầu còn có chút ngượng ngùng, chỉ là hiện tại đã "cưỡi xe nhẹ đi quen đường", cảm thấy cuộc sống hoàn toàn khác với những ngày "vết đao liếm huyết" lúc xưa. Hậu trạch vậy mà có rất nhiều chuyện bát quái vô cùng thú vị, có thể nhìn thấy nhân sinh trăm kiểu, còn không bị nguy hiểm đến tính mạng, lại có thể thỏa mãn sở thích tìm hiểu tin tức của mình, Nghiêm Lạc Đông thật sự rất yêu công việc này.

Tiết Thần cũng không biết ý tưởng kỳ ba trong lòng Nghiêm Lạc Đông lúc này, chỉ bĩu môi nói: “Hừ, cứ việc đi mời, đơn giản chính là muốn tìm cách rải rác ác khí trong lòng mụ ta chứ gì? Cho người nhìn chằm chằm bọn họ, mấy ngày nữa đoán chừng bọn họ sẽ kéo bè kéo lũ tới Lâu gia. Đến lúc đó thúc báo trước cho ta một tiếng, ta sẽ có an bài khác.”

“Được. Ta đã cho Cố Siêu và Tôn Võ nhìn chằm chằm chỗ đó, có tin tức liền trở về bẩm báo.” Nghiêm Lạc Đông trả lời.

Tiết Thần gật đầu, tiếp tục nói: “Nghĩ cách làm cho Đào thị biết chỗ của Khang Nhị công tử "kim ốc tàng kiều", ả ta không phải rất coi trọng Khang Nhị công tử sao? Chúng ta cũng không thể nhìn khuê nữ của ả ta nhảy hố lửa, tìm một cơ hội để cho ả ta biết Khang Nhị công tử tốt như thế nào.”

(Kim ốc tàng kiều: nhà bằng vàng để chứa người đẹp. Câu này dùng trong đây có nghĩa mỉa mai là "Dùng nhà đẹp để giấu giai nhân")

Có thể tưởng tượng, nếu Đào thị đã nhắm trúng Khang Nhị công tử làm tế tử đến nỗi một lòng nhào vào, nếu ả ta phát hiện sự yêu thích của Khang Nhị công tử, chỉ sợ sẽ không chịu bỏ qua đơn giản vậy đâu.

Đến lúc đó thì một hồi tuồng mới bắt đầu mở màn!

*Đăng tại Truyện Bất Hủ*

Đào thị quả thực khó mà tin được mình đang nhìn thấy trước mắt là cái gì? Ban nãy ba mẫu nữ vui rạo rực ra phố may xiêm y, nghĩ rằng nếu cùng Khang gia đính hôn thì cũng phải ăn diện cho sáng sủa một chút, nhưng lúc ba mẫu nữ đang đo kích cỡ thì nghe bên ngoài có người nói một câu: “Ủa, kia không phải xe ngựa của Nhị công tử nhà Tuyên Ninh Hầu phủ sao? Như thế nào lại ngừng ở tòa nhà đằng trước?”

Mẫu nữ ba người vừa nghe được mấy chữ Tuyên Ninh Hầu phủ Nhị công tử thì ánh mắt liền sáng lên, Sài Thanh Thanh dẫn đầu phản ứng ngay: “Nương, chúng ta đuổi theo gặp Khang Nhị công tử nói vài câu đi.”

Sài Liễu Liễu cũng thực sự cảm thấy hứng thú: “Đúng vậy, nương, còn có thể giáp mặt hỏi một chút Khang Nhị công tử coi trọng ai trong hai chúng ta. Nếu coi trọng ta thì ngài có thể không cần may xiêm y cho Thanh Thanh, chỉ cần may cho ta là được.”

Sài Thanh Thanh căm giận cho tỷ tỷ nhà mình một cái lườm sắc bén. Đào thị cũng cảm thấy đây là một cơ hội, nhanh chóng quyết định mang theo hai khuê nữ ra bên ngoài đuổi theo, đi đến trước cửa vừa thấy quả thực có một chiếc xe ngựa của Tuyên Ninh Hầu phủ đang ngừng trước cửa của một tòa nhà ở góc đường, phía sau đi theo gã sai vặt, còn không phải là gã hôm đó theo hầu Nhị công tử lúc gặp mặt ở Khang gia sao? Người gác cổng của tòa nhà kia sai bọn hạ nhân đặt ghế ở cửa xe ngựa để người bên trong bước xuống, mắt thấy Khang Nhị công tử sắp sửa xuống xe, Đào thị mang theo hai khuê nữ liền nhắm thẳng vọt tới phía trước.

Thật vất vả thở hổn hển mới vọt tới chỗ xe ngựa, đang muốn mở miệng kêu liền thấy Khang Nhị công tử ôm hai kẻ nhìn rõ ràng là nam tử nhưng son phấn đầy mặt ăn mặc mỏng manh bước ra ngoài, cứ một chút thì kéo tên bên trái sát vào người hôn lên má, một chút nữa lại kéo tên bên phải sát vào hôn lên miệng, đôi tay còn thỉnh thoảng vuốt eo mông của hai người, chọc cho hai nam tử quyến rũ ở ngay ngoài đường mà nũng nịu la lên liên tục.

Trong đầu Đào thị nổ bùm một tiếng liền bạo phát, nhìn bộ dáng này ả còn không rõ Khang Nhị công tử đang làm gì thì thật là quá ngốc.

Đào thị không chút suy nghĩ liền xông lên phía trước, hét to về phía Khang Nhị công tử: “Các ngươi đang làm gì? Khang Nhị công tử, ngài là công tử đại gia, làm sao, làm sao có thể không biết xấu hổ ở chung với đám nam kỹ này, đây thật là không được chút nào. Lập tức, lập tức ngài đã phải cưới thê, theo chân bọn họ lêu lổng thì còn ra thể thống gì!”

Khang Nghĩa Thần thấy rõ ràng bộ dạng của phụ nhân đanh đá đang lao tới nói chuyện, nhớ tới đây là khách nhân hôm ấy mẫu thân kêu ra gặp mặt. Lúc đầu hắn còn chưa biết thân phận của bọn họ nên đối với các nàng rất là lễ ngộ, nhưng sau lại nghe mẫu thân Hoàng thị kể ra mới biết được, đây là "ba con cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga". Chưa nói đến chuyện hắn không thích nữ nhân, chỉ vì muốn giữ mặt mũi cho gia đình mà không thể không cưới vợ, nhưng cho dù hắn cưới cũng phải cưới một tiểu thư xuất thân nhà cao cửa rộng giống Lâu gia, muốn thân phận có thân phận, muốn dung mạo có dung mạo. Còn cái loại Đào thị kia là cái thá gì, vậy mà cũng dám ở trước mặt hắn giương oai!

“Ngươi là cái thứ gì, còn không mau cút đi!”

Xem bộ dáng của ả ta hình như vẫn còn làm "xuân thu đại mộng", hắn nghĩ bản thân cũng là "kim tôn ngọc quý", vậy mà bị hai nữ nhi "đầu heo khỉ ốm" xấu như Chung Vô Diệm của ả ta nhớ thương, Khang Nhị công tử liền cảm thấy giận sôi máu.

Cũng không thèm để ý đến những lời vô nghĩa của Đào thị, kêu người tới đánh đuổi mẫu nữ Đào thị ra ngoài, nhìn bọn họ đào tẩu như "chuột chạy qua đường", Khang Nhị công tử mới tiếp tục ôm "kiều thiếp" của hắn vào tòa nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện