Thiều Hoa Vì Quân Gả

Chương 164: Lời thật



Edited by Bà Còm in Truyện Bất Hủ

Nguyên Khanh ôm Tiết Tú vào trong ngực, Tiết Tú giãy ra không được đành phải để mặc hắn ôm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chăn đệm được gấp gọn gàng nói: “Nếu chàng vì hài tử trong bụng ta mới phải đến đây, vậy thì thật sự không cần thiết. Một khi ta đã dứt khoát ra khỏi Nguyên gia nghĩa là đã chuẩn bị sẵn sàng nuôi nấng hai hài tử một mình. Chàng có thể yên tâm, ta sẽ không bạc đãi hai đứa, nhưng ta sẽ không vì hài tử mà miễn cưỡng quay về với chàng đâu.”

Nguyên Khanh cười khổ: “Ta biết hiện tại ta nói gì nàng đều không tin, chỉ là ta vẫn muốn nói ra -- không phải ta vì hài tử mới muốn tìm nàng đón về. Sau khi nàng đi rồi, ta cũng đã suy nghĩ rất nhiều, rốt cuộc ta quan tâm nhất là vấn đề gì? Ta vẫn luôn không bao giờ đứng ở góc độ của nàng mà suy nghĩ, ta không biết nàng sống ở trong phủ có bao nhiêu vất vả, ta không biết nàng vì chiều ý ta đã nỗ lực biết bao? Cuộc đời của ta từ nhỏ đến lớn đều không khống chế trong tay của mình. Ta không có hy vọng xa vời gì đối với thê tử trong nhà tìm cho ta, cái gì mà thê tử có thể cùng ta "tâm ý tương thông" ta cảm thấy bản thân sẽ không bao giờ may mắn có được. Nhưng ta không thể ngờ ta chính là một người may mắn như thế, để ta nhắm mắt nhắm mũi lại cưới được nàng. Chuyện của Sở di nương là ta thực xin lỗi nàng, ngày đó chúng ta cãi nhau nên ta có chút tức giận bèn ở trong vườn uống rượu, cuối cùng cũng không biết như thế nào lại để nàng ta dụ vào trong phòng, lúc đó ta uống rất nhiều nên choáng váng, ngay cả rốt cuộc bản thân có làm gì hay không ta cũng chẳng nhớ được. Mãi đến hơn một tháng sau Sở di nương nói cho ta chuyện mang thai, lúc ấy ta mới ý thức được vấn đề nghiêm trọng. Mấy ngày sau đó ta đều cố tình trốn tránh nàng, không phải vì để ý hài tử trong bụng Sở di nương mà bởi vì ta không dám đối mặt nàng, bởi vì sau khi Niếp Niếp ra đời chúng ta đã sống với nhau rất tốt, rất có sự tín nhiệm của hai người đã cùng nhau vượt qua thử thách. Thế nhưng buổi tối hôm đó ta đã lén phá hủy phần tín nhiệm kia, thực sự xin lỗi. Hiện tại sự tình tra ra manh mối, sự thật chứng minh hài tử trong bụng Sở di nương không phải của ta; nói cách khác, buổi tối hôm đó ta không làm ra chuyện không thể nhìn mặt nàng. Thời khắc này ta thật sự cảm thấy may mắn vì Sở di nương lén ta tằng tịu với người khác.”

Tiết Tú nghe đến đó, không khỏi quay đầu lại nhìn hắn, trong mắt vẫn đong đầy lệ, ngoài miệng lại vẫn dấm dẳng: “Chàng may mắn cái gì, nàng ta cho chàng đội nón xanh rờn, chàng còn ở đó nói may mắn.”

Nguyên Khanh thấy Tiết Tú rốt cuộc chịu nói chuyện với mình, lau nước mắt cho nàng rồi nói: “Sở thị bất quá chỉ là một di nương, đâu thể nào có đủ tư cách cho ta đội nón xanh? Nàng mới là thê tử của ta.”

“...”

Đối mặt một Nguyên Khanh thình lình thẳng thắn như vậy, Tiết Tú vẫn có chút không tiếp thu được. Những lời này trước nay Nguyên Khanh đều chưa từng nói qua với nàng, nàng cũng không biết hóa ra trong nội tâm hắn chất chứa ý tưởng này.

“Tú à, tha thứ cho ta được không?”

Tiết Tú chậm rãi thở ra một hơi, do dự trong chốc lát mới nói thẳng với Nguyên Khanh: “Chàng cho rằng vì sao ta có thể gả tiến vào Nguyên gia? Lúc trước Nguyên phu nhân chấm trúng Liễu gia tiểu thư Liễu Mân Tuyên, chàng còn nhớ rõ không?”

Nguyên Khanh ngẫm nghĩ rồi gật đầu: “Nhớ rõ, vị Liễu tiểu thư kia không phải thích biểu ca nàng ta sao?”

Tiết Tú bĩu môi cười: “Nói thật, duyên phận gắn kết với nữ nhân của chàng thật "tuyệt", chẳng qua đều là những nữ nhân không tuân thủ lễ giáo, Liễu tiểu thư đã là như thế, Sở di nương cũng giống y khuôn. Năm đó ta và Thần tỷ nhi trong lúc vô tình nghe được Liễu tiểu thư cùng biểu ca nàng ta Diệp Khang nói chuyện, mới biết được hai người bọn họ có vụng trộm. Liễu Mân Tuyên mang thai hài tử của Diệp Khang, nhưng Diệp Khang lại không muốn cưới nàng ta liền nghĩ đẩy nàng ta cho chàng, nói là muốn đưa hài tử trong bụng Liễu tiểu thư cho chàng gánh trách nhiệm. Lúc ấy ta sớm đã một lòng với chàng, dĩ nhiên không muốn để chàng thú một nữ nhân không biết kiềm chế làm thê, vì thế mới nhờ Thần tỷ nhi giúp đỡ, xin nàng nghĩ cách làm bại lộ chuyện dan díu của Liễu Mân Tuyên và biểu ca nàng ta trước khi chàng đính hôn. Chàng nói chàng có phải thực xui xẻo hay không? Hai nữ nhân được tuyển chọn cho chàng buồn cười thay đều là cái dạng này.”

Những việc này Nguyên Khanh đương nhiên không biết, nhìn nàng suy nghĩ trong chốc lát rồi mới nói: “Ta nhớ rõ lúc ấy mẫu thân từ sau khi tham dự tiệc cưới của Diệp gia thì liền im bặt không nhắc tới việc kết thân với Liễu gia, hóa ra là nàng và Thần tỷ nhi làm sao?”

Tiết Tú gật đầu: “Phải, là Thần tỷ nhi giúp ta nghĩ ra biện pháp, làm Liễu Mân Tuyên ở tiệc cưới Diệp gia tự bộc lộ uẩn khúc, bất quá cũng do Liễu phu nhân và Diệp phu nhân sau lưng không hợp nhau mới đưa sự tình ầm ĩ lớn đến mức như vậy. Ta không cảm thấy mình làm sai chỗ nào, lúc ấy ta chỉ một lòng muốn bảo hộ chàng, không ngờ làm đến nỗi khiến Liễu tiểu thư hoàn toàn hủy luôn thanh danh. Còn có việc này chàng chắc chắn cũng không biết, sau khi ta giải quyết Liễu tiểu thư cũng không chấp nhận rút lui, mà là noi theo phương pháp của Liễu tiểu thư liều mạng đi lấy lòng Nguyên phu nhân, làm phu nhân cho rằng ta là một nữ hài tử dịu dàng hào phóng nhân phẩm tuyệt hảo. Sau nhiều phen tiếp xúc, Nguyên phu nhân quả thực đã bị ta lừa, lúc này mới có hôn sự giữa ta chàng.”

Nguyên Khanh khó có thể tin nhìn Tiết Tú, những việc này trước nay hắn dĩ nhiên không biết, không ngờ Tiết Tú vì hắn mà có thể bỏ ra nhiều nỗ lực như vậy. Thế mà sau khi cùng hắn thành thân hắn lại đối xử với nàng ra sao? Thành thân không đến hai tháng hắn liền nâng thông phòng, nạp thiếp thị, đem tình cảm chân thật của nàng tiêu hao hầu như không còn một chút nào. Bây giờ biết những việc này, Nguyên Khanh mới hiểu được rốt cuộc chính hắn đã làm Tiết Tú thất vọng biết bao nhiêu, nhưng cho dù thất vọng như vậy nàng cũng không nghĩ tới phải rời khỏi hắn, thế mà hắn lại...

Tiết Tú kéo tay Nguyên Khanh đang vòng trên eo nàng ra rồi buồn rầu nói: “Hiện tại ta thật sự rất hối hận, hối hận năm đó vì sao phải làm tất cả những chuyện đó. Mọi người đều nói "dưa hái xanh không ngọt" nhưng ta cố tình không tin, vừa chấm trúng một nam nhân liền hao hết tâm lực đi đến bên người hắn, sau khi bị vùi dập cho nghiêng ngả mới lảo đảo suy nghĩ cẩn thận đạo lý này.” Tiết Tú chống tay ngồi dậy xoay người ra mép giường, mái tóc dầy đẹp đổ xuống như dòng thác bao phủ tấm lưng nàng, bàn tay khẽ vuốt bụng: “Được rồi, vốn dĩ những chuyện này ta muốn giấu chàng cả đời, bây giờ ta đã nói hết sự thật. Ta thừa nhận, ta tiếp cận chàng là có mục đích, ta cũng không phải quang minh chính đại là nữ nhân được tuyển chọn để gả vào Nguyên gia. Trước khi chúng ta thành thân, mẫu thân của chàng ở trên đường gặp nạn đã gặp gỡ ta, đó cũng không phải ngẫu nhiên, là ta lén an bài nhân thủ, mục đích để trong lúc nguy cấp thì xuất hiện cứu mẫu thân chàng làm bà hoàn toàn nhớ kỹ ta. Chàng thích một nữ tử vừa thiện lương lại dịu ngoan, thực hiển nhiên ta không phải. Thừa dịp có cơ hội này, chúng ta dừng lại được rồi. Ta vì hành vi lừa gạt của mình mà xin lỗi chàng, còn chuyện phải bị trừng phạt thì ta nghĩ ta đã lãnh hết rồi, chàng không nên so đo với ta. Thôi được, nói xong lời thật ta cảm thấy mệt mỏi quá, chàng trở về đi! Qua chuyện này phải biết tìm một nữ tử hợp tâm ý của chàng, không nên lại nhắm mắt gật đại với hôn nhân và nữ nhân được chọn cho chàng. Mặc kệ đối với nữ nhân nào, chàng nhất định phải thổ lộ tình cảm với nàng ta, vậy thì nàng ta mới có thể không hối hận toàn tâm toàn ý với chàng. Nếu chàng tiếp tục giữ thái độ xa cách với thê tử tương lai, vậy thì những trường hợp như Liễu tiểu thư và Sở di nương liền rất có khả năng sẽ lại phát sinh.”

Sau khi Tiết Tú nói xong liền ngồi yên tại một góc nơi mép giường chờ đợi động tác xuống giường của Nguyên Khanh ở phía sau. Chỉ là đợi thật lâu đều không thấy động tĩnh gì, quay đầu lại nhìn một cái chỉ thấy hắn đang nhàn nhã nằm nghiêng dùng tay chống đầu ngắm nàng, sau một lúc lâu mới cong môi nói: “Từ trước ta cũng không biết, hóa ra nàng đối với ta "rễ tình đâm sâu" như vậy.”

Tiết Tú đại quẫn, cúi đầu chống chế: “Đó là từ trước, sau khi hôn nhân đã nếm thất vọng quá nhiều, cho dù có tình thâm hay yêu say đắm gì đó cũng sẽ biến mất. Ta đã phiền chán kiểu sống lúc nào cũng phải lấy lòng người khác, ta cảm thấy khả năng không có chàng bên cạnh ta mới có thể sống tự tại hơn.”

Nguyên Khanh vẫn không chịu đi, Tiết Tú quay đầu nhìn lại, tên kia còn thản nhiên nằm trên gối đầu của nàng nhắm mắt muốn ngủ. Tiết Tú bò qua đẩy hắn: “Nè, chàng đừng ngủ chứ! Lời thật ta đã nói ra chàng có nghe hay không? Ta không phải là loại nữ nhân chàng thích, ta vẫn luôn lừa gạt chàng. Hiện tại nhân lúc ta còn nguyện ý cùng chàng ngồi lại nói cho xong chuyện này, chàng hãy bỏ đi cho nhanh một chút. Nếu đã muốn đoạn tuyệt thì hãy làm cho dứt khoát, thái độ của chàng như vậy là muốn làm gì?”

Đây là lần đầu tiên Tiết Tú lớn tiếng chỉ trích Nguyên Khanh, hơn nữa là dùng ngữ khí không khách khí như vậy, nhưng Nguyên Khanh lại cảm giác được niềm tự tại xưa nay chưa từng có, khóe môi nhếch lên cười, xoay người lập tức liền kéo cái gối ôm của Tiết Tú vào trong lòng, tự tìm cho mình một tư thế thật thoải mái để đi vào giấc ngủ, sau đó mới há mồm nói một câu: “Ai nói muốn cắt đứt? Phu thê nhiều năm như vậy, hài tử đều cho nàng hai đứa, nàng nói đoạn tuyệt là có thể đoạn sao? Mau đừng lằng nhằng nữa! Đã vài ngày qua ta đều không ngủ một chút nào, hiện tại không thể sử dụng đầu óc được. Ta ngủ nhé, có việc gì ngày mai lại nói.”

Nói xong Nguyên Khanh lén vùi gương mặt tươi cười của mình vào gối. Xem ra vẫn là người nào đó dạy rất đúng, nữ nhân sợ nhất lang quân lì lợm, chỉ cần biết rằng nàng đối với ngươi không phải chán ghét mà còn có chút thích ngươi, như vậy các nàng sẽ không có đủ ý chí sắt đá rời đi nếu ngươi mặt dày ôm cho thật chặt... Lúc này hắn cảm thấy bản thân thật sự quá sức may mắn, nữ tử hắn ái mộ hóa ra đã sớm thích hắn từ trước, hơn nữa còn vì hắn mà làm nhiều chuyện như vậy.

Tiết Tú lôi kéo Nguyên Khanh: “Chàng dậy đi, loại nữ nhân chàng thích ta không muốn ép mình học theo nữa đâu, chàng còn không thú vị như vậy. Đừng cho là ta không dám làm ầm ĩ lên, chàng tin hiện tại ta liền kêu người tiến vào đánh đuổi chàng ta khỏi cửa hay không?”

Lúc này Nguyên Khanh rốt cuộc có chút động tác, xoay người lại kéo tay Tiết Tú làm nàng cũng nằm xuống, ôm gối mềm chuyển thành ôm lão bà, dùng cái cằm râu lởm chởm cọ xát vào mặt Tiết Tú rồi nói: “Không cần tuyệt tình như vậy, cho ta ngủ một lát nhé. Hơn nữa, làm sao nàng biết ta thích dạng nữ nhân nào? Bất quá ta chỉ thích nàng thôi, nàng là dạng nữ nhân gì thì ta liền thích dạng ấy! Nàng ôn nhu cũng được, đanh đá cũng thế, ta đều nhận hết còn không được sao? Mau ngủ đi, ta thấy nàng mấy ngày này cũng gầy quá rồi.”

“...”

Tiết Tú vốn còn muốn ra sức đẩy hắn ra, chỉ là đang nghe được hắn nói đến câu ‘ta bất quá chỉ thích nàng thôi’ thì lại không thể nào hạ thủ được, quay đầu nhìn thoáng qua gương mặt của hắn. Một Nguyên Khanh lôi thôi như vậy nàng chưa bao giờ gặp qua, mà vẻ mặt thoả mãn như vậy càng chưa bao giờ biểu hiện ra ngoài, hóa ra hắn cũng có một mặt vô lại như vậy. Nhìn quầng đen dưới mắt hắn Tiết Tú có chút không đành lòng bèn giơ tay vuốt ve, cảm giác tim mình đập gia tốc, nàng chỉ có thể ở trong lòng tự biện luận -- -- dù sao cũng là nam nhân mình yêu nhiều năm như vậy, nhìn hắn tiều tụy đương nhiên sẽ đau lòng, bất quá chỉ đau lòng ngay lúc này mà thôi, chờ đến ngày mai hắn ngủ no đủ nàng nhất định sẽ không lưu tình chút nào đuổi hắn ra khỏi phòng!

Đúng, không sai, chính là như vậy!

Bàn tay vuốt ve gương mặt của hắn bị người nào đó tóm lấy nắm trong lòng bàn tay, Tiết Tú bất đắc dĩ cực kỳ nhưng cũng không hề phản kháng. Đôi phu thê liền cứ vậy mặt đối mặt ngủ mất, mãi đến ngày hôm sau mặt trời lên cao nha hoàn của Tiết Tú tới gõ cửa.

*Edited by Bà Còm*

Tiết Tú vẫn còn đang ngủ rất ngon lành nhưng Nguyên Khanh đã tỉnh lại, tay chân nhẹ nhàng xuống giường, sau đó đi mở cửa. Lúc ấy biểu tình trên mặt nha hoàn thật xuất sắc, chậu nước trong tay lập tức đổ ụp, xoay người cắm đầu chạy ra ngoài, dọc theo đường đi hô to: “Phu nhân, phu nhân, không xong! Tiểu thư xảy ra chuyện lớn rồi!”

Nguyên Khanh muốn kêu nha đầu lại nhưng không kịp nữa rồi, nhìn đầy đất hỗn độn đành phải nhặt chậu nước lên. Chẳng bao lâu liền thấy nha hoàn mang theo Triệu thị cùng mấy gia đinh vội vã xông vào phòng, liền thấy Tiết Tú ngồi ở mép giường có chút xấu hổ, còn có ‘dã nam nhân’ Nguyên Khanh quang minh chính đại đứng ở trong sảnh.

Triệu thị nhìn bộ dáng hai người, làm sao còn không biết được chuyện gì xảy ra, quay lại mắng nha hoàn: “Ngươi đúng là tiểu nha đầu không hiểu chuyện, ngay cả cô gia nhà mình cũng nhận không ra?”

Hại bà "sợ bóng sợ gió" một trận, còn tưởng khuê nữ nhà mình thật sự chịu không nổi tịch mịch nên công khai mang ‘dã nam nhân’ vào phòng hú hí. Nha hoàn khiếp sợ hết nhìn Nguyên Khanh rồi nhìn Tiết Tú, mặt ‘dã nam nhân’ này coi bộ cũng từa tựa như cô gia, nhưng cô gia đâu có bao giờ trưng ra bộ dáng lôi thôi lếch thếch như vậy...

Nguyên Khanh có chút xấu hổ sờ sờ mũi tiến lại hành lễ với Triệu thị. Triệu thị cũng không nói gì, cho hắn đứng lên, sai người đem y phục sạch sẽ đến cho hắn, để hắn ở trong phòng Tiết Tú rửa mặt, rồi đưa tới cho bọn hắn bữa ăn sáng phong phú một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện