Thiều Hoa Vì Quân Gả

Chương 202: Phát động



Edited by Bà Còm in Truyện Bất Hủ

Trước khi Hàn thị và Bao thị trở về thì Tiết Thần cũng đã biết được sự tình phát sinh trong phủ Thanh Dương Công chúa.

Tiếp nhận khăn tay Hạ Châu đưa đến, Tiết Thần lau mồ hôi xong mới ưỡn bụng dựa vào lan can. Dạo này bụng nàng thật sự quá lớn, tuy Tiết Thần luyện nhiều tháng như vậy nhưng hiện tại mỗi ngày chỉ có thể luyện được bằng một nửa thời gian trước đây. Bụng đã hơn tám tháng rồi, cho dù nàng không mệt nhưng cũng sợ bởi vì duỗi thân quá mức mà đè ép hài tử.

“Chuyện này thúc đã sớm biết rồi sao?” Tiết Thần hỏi Nghiêm Lạc Đông đang đứng bên ngoài bị ngăn cách bởi tấm bình phong.

Nghiêm Lạc Đông trả lời: “Phải, Thế tử đã sớm nhờ ta đi tra, chẳng qua sau đó vẫn chưa dùng phát hiện đó mà thôi, nhưng lần này đã dùng tới. Chỗ của Thế tử Uy Viễn Hầu cũng là Lâu Thế tử phái người đi báo, cũng không lưu lại dấu vết gì. Bất quá ta nghĩ rằng, cho dù không lưu lại dấu vết thì mọi người cũng đều biết chuyện này là ai đứng sau lưng sai sử.”

Tiết Thần mỉm cười uống ngụm trà. Lâu Khánh Vân thật đúng là hư, biểu lộ một cách rõ ràng cho tất cả mọi người đều biết là chàng ta đứng sau lưng giật dây, nhưng rốt cuộc lại không có bất luận chứng cứ gì để buộc tội -- những việc này là Uy Viễn Hầu và Phùng thị tự làm tự chịu, sự thật thắng với hùng biện. Cho dù bọn họ  muốn giải thích cũng không có cách nào, sự tình đã bị chính Thế tử Uy Viễn Hầu lôi ra, mà mọi người được biết là trong thời khắc mấu chốt hắn đã "thỉnh" Kinh Triệu Doãn đến phủ Công chúa, vậy thì có khác gì là thông báo cho khắp thiên hạ? Cho dù Thanh Dương Công chúa có muốn ém nhẹm vụ này cũng không có cơ hội.

Sau khi Nghiêm Lạc Đông lui ra, Tiết Thần nghe nói Hàn thị và Bao thị đã về phủ. Lão thái quân kêu Tiết Thần phái tới một nha hoàn thay nàng dự thính là được rồi, sợ nàng đích thân đi tới sẽ mệt. Tiết Thần thật ra không cảm thấy mệt, ăn vài món điểm tâm, rồi thay đổi xiêm y đi đến Tùng Hạc viện. Lão thái quân thấy nàng lại đây vội vàng kêu Kim ma ma dọn chỗ bên cạnh, Tiết Thần hành lễ với Lão thái quân và Trưởng Công chúa rồi lên ngồi ghế trên. Kim ma ma biết nàng sợ nóng nên đã gọi người đem thêm mấy bồn băng nữa tiến vào, đặt ở bên cạnh Tiết Thần.

Lão thái quân sờ sờ bụng Tiết Thần, mặt mày hớn hở. Sau khi Hàn thị và Bao thị thuật lại tất cả sự tình phát sinh ở phủ  Thanh Dương Công chúa, trên mặt Lão thái quân hiện ra vẻ hồ nghi, Trưởng Công chúa thì gương mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ, chỉ có Tiết Thần là cười rất bình đạm.

Liếc mắt nhìn Tiết Thần một cái, Lão thái quân liền biết chuyện này nhất định có quan hệ đến đôi tiểu phu thê này. Trưởng Công chúa khó tin hỏi: “Này, chuyện đấy là thật à? Có thể oan uổng bọn họ hay không? Ta thấy Phùng thị cũng không giống loại nữ tử đó.”

Hàn thị và Bao thị chia nhau ra ngồi hai bên Trưởng Công chúa giải thích: “Công chúa, ngài chính là quá thiện tâm, chuyện này là do chính Thế tử Uy Viễn Hầu phát hiện, làm sao có thể giả? Muội nghe nói Thanh Dương Công chúa tức giận đến nỗi lôi Uy Viễn Hầu ra...”

Các vị ở đây đều là phụ nhân, chuyện phu thê đều đã trải qua, nhưng Hàn thị vẫn không có cách nào lớn tiếng nói ra, bèn ghé sát vào tai Trưởng Công chúa tiết lộ vụ Uy Viễn Hầu bị phế, ngay cả tiếng kêu thảm thiết kia nghe cũng rợn người.

Trưởng Công chúa che miệng lại, trợn to mắt nhìn Hàn thị, bộ dáng bị dọa ngây người. Hàn thị thầm thở dài, cũng may hôm nay là mình và Bao thị đi đến phủ Thanh Dương Công chúa, nếu để Trưởng Công chúa đến đó thì khẳng định lại bị một phen hãi hùng.

Lão thái quân sẵn đang sờ bụng Tiết Thần bèn thấp giọng hỏi nàng: “Là con làm hay là Khánh ca nhi?”

Tiết Thần hơi mỉm cười, dùng khăn che miệng đồng dạng nhỏ giọng trả lời: “Phu quân làm, rất thoả đáng, xin Lão thái quân yên tâm.”

Lão thái quân ngồi thẳng người, suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta đâu có gì không yên tâm, ngay cả giơ đuốc cầm gậy tới cửa lật tung hang ổ của ả mà ta cũng xung phong chứ huống chi là vụ xuống tay sau lưng như vậy? Hơn nữa, vốn dĩ cũng là bọn họ gieo gió gặt bão, trách được ai?”

Tiết Thần nhoẻn miệng cười, làm bộ làm tịch lắc lắc khăn về phía Lão thái quân nói: “Lão thái quân anh minh, thiếp thân thay phu quân cảm tạ.”

Lão thái quân nhìn bộ dáng ‘vui sướng khi người gặp họa’ rõ ràng của Tiết Thần, hết ý kiến lắc đầu, điểm điểm trên trán nàng cảnh cáo: “Con trở về tiện thể nhắn cho hắn, lần tới loại chuyện như vậy phải đến thương lượng với ta rồi hãy làm. Không chừng còn có thể nghĩ ra được biện pháp khác.”

Tiết Thần:...

Lão nhân gia đây là chê tôn tử xuống tay quá nhẹ?!!!

*Đăng tại Truyện Bất Hủ*

Buổi tối Lâu Khánh Vân về nhà, bồi Tiết Thần ăn cơm chiều rồi tản bộ trong sân, Tiết Thần hỏi: “Chuyện này giải thích với Hoàng Thượng như thế nào?” Nếu Lâu Khánh Vân làm chuyện này mà không thèm để ý người khác đoán được là mình ra tay, vậy nhất định đã sớm nghĩ kỹ làm thế nào để ứng phó với sự chất vấn của Hoàng Thượng.

Chỉ thấy chàng ta xòe hai tay nói: “Vụ này cần gì phải giải thích? Vốn dĩ chính là chuyện do Uy Viễn Hầu gây ra, bất quá là bị người phát hiện phơi bày ra trước ánh sáng mà thôi, đâu phải ta cố tình vu oan cho hắn. Hoàng Thượng bận rộn trăm công ngàn việc sẽ không để ý đến những việc này, cho dù đã biết thì cũng chỉ kêu Thanh Dương Công chúa tiến cung răn dạy. Đâu có quan hệ gì đến chúng ta.”

Trên thực tế, sau khi Trưởng Công chúa rơi xuống nước thì Lâu Khánh Vân cũng đã vào cung tìm Hoàng Thượng, trong tối ngoài sáng thông báo cho Hoàng Thượng vài câu. Vì thế trong lòng Hoàng Thượng đã có chuẩn bị, đến thời điểm biết được chuyện này thì sẽ không bị bất ngờ.

Tiết Thần biết Lâu  Khánh Vân làm việc ổn thỏa sẽ không bỏ dở nửa chừng,  do đó cũng không hỏi thêm nữa. Lâu Khánh Vân bóp bóp cánh tay Tiết Thần, ngạc nhiên nhận xét: “Ai nha, có lẽ bộ nhu thuật của nữ quan Sách Na thật đúng là dùng tốt! Hôm nay ta nhìn thấy thê tử của Phạm Văn Siêu đến hậu nha tìm hắn, nàng ta cũng mang thai, hình như khoảng hơn bảy tháng, vậy mà thân người sưng phù thật to. Phạm Văn Siêu mỗi ngày đều đến Thái Y Viện xin thuốc trị bệnh phù nhưng không hiệu nghiệm, kể là trên mặt trên đùi và cánh tay chỉ cần nhấn một cái là thành một lỗ sâu. Nhưng ta thấy nàng lại tốt vô cùng.”

Tiết Thần để Lâu Khánh Vân đỡ cánh tay, một tay khác đỡ sau eo. Nữ quan Sách Na đã nói qua, cho dù không phải thật sự cố hết sức, nhưng mỗi khi đi đường tốt nhất vẫn nên đỡ sau eo. Qua một thời gian Tiết Thần liền dưỡng thành thói quen đỡ eo khi đi bộ, nghe xong Lâu Khánh Vân nói, liền cười: “Tại sao nghe giọng chàng giống như rất tiếc nuối vậy? Không bị bệnh phù mới tốt đấy, ta nghe những phụ nhân bị phù nói họ đi bộ cũng cảm thấy chân cẳng sưng lên, ta ngược lại còn rất tốt, có lẽ là vận động nhiều.”

Gió đêm giữa hè vẫn còn mang theo chút hơi nóng của ban ngày mơn man trên mặt Tiết Thần, bất quá, ban ngày lúc nóng nhất mà nàng còn chịu được, hiện tại chút nóng của buổi tối căn bản không thấm vào đâu.

Lâu Khánh Vân cúi đầu nhìn bụng của nàng, lại nhìn đáy mắt của nàng có quầng thâm, biết nàng mấy ngày nay đã cố hết sức, đặc biệt là lúc nằm ngủ luôn phải trằn trọc tìm không được vị trí thoải mái, trong khi ban ngày nàng lại không dám ngủ nhiều. Bụng nàng đã hơn tám tháng rồi nên trông rất to so với thân người của nàng, Lâu Khánh Vân thở ra một hơi: “Còn gần một tháng nữa, bảo bảo sắp ra gặp mặt rồi.”

Tiết Thần nghe Lâu Khánh Vân cảm khái cũng không đáp lời, thật ra càng gần ngày lâm bồn nàng càng khẩn trương. Cho dù trong thời gian mang thai nàng đã chuẩn bị tâm lý thật kỹ càng, thế mà hiện giờ nàng vẫn thấy lo âu vô cùng, gánh nặng trong lòng thật sự rất lớn.

Nàng muốn một nhi tử, muốn giúp Lâu Khánh Vân kéo dài hương khói cho Lâu gia, nhưng nàng lại sợ sinh ra không phải nhi tử, còn sợ không biết hài nhi có bị khuyết tật gì ngoài ý muốn hay không? Những cảm xúc này lại vô cùng riêng tư, nàng không thổ lộ với bất cứ người nào khác bao gồm cả Lâu Khánh Vân, nàng chưa bao giờ biểu hiện sự lo lắng của mình trước mặt phu quân.

Nữ nhân sinh hài tử, từ xưa đến nay đã được so sánh giống như bước qua quỷ môn quan, "có mệnh thì uống canh gà, mất mạng liền thấy Diêm Vương", đây là câu nói quê mùa truyền miệng nhưng cũng không phải không có đạo lý. Chẳng qua có lo lắng bao nhiêu đi nữa thì cũng sẽ có chân chính phải trải qua một ngày như vậy.

*Edited by Bà Còm*

Tựa hồ cảm nhận được mẫu thân còn chưa chuẩn bị tốt, vốn dĩ hài tử phải chào đời sau chín tháng mười ngày, vậy mà bảo bảo trong bụng nàng kéo đến ngày thứ hai mươi sáu của tháng thứ chín cũng không chịu ra gặp người. Thỉnh Thái y tới xem, Thái y cũng thực thắc mắc, nói thoạt nhìn hết thảy đều bình thường nhưng so với các hài tử khác thì ra chậm một chút, bất quá chỉ cần không có bệnh trạng dị thường thì đây cũng không phải là vấn đề lớn gì.

Lâu Khánh Vân lo lắng mời Thái y trụ lại trong phủ, mỗi ngày sớm muộn gì cũng bắt mạch ba lần để xác định tình huống. Tiết Thần thật ra vẫn ăn ngon ngủ ngon, mấy ngày này đặc biệt ăn rất ngon miệng, giống như miệng nhai liên tục không ngừng được.

Đến ngày hai mươi tám của tháng thứ chín, buổi tối nàng ăn nửa con gà nướng, hai cái màn thầu không nhân, thêm mấy món rau xào lại còn ăn thêm một chén chè táo đỏ, sau khi uống xong nước mật hoa mới cảm thấy mỹ mãn. Buổi tối khi đi ngủ hết thảy đều rất tốt, nhưng mới ngủ không bao lâu thì Tiết Thần liền trằn trọc, Lâu Khánh Vân cho rằng nàng bị bụng cấn khó chịu nên dứt khoát ngồi dậy giúp nàng xoay người, giống như mỗi đêm trước đều làm như vậy.

Chỉ là xoay người hai lần thì Tiết Thần liền cảm thấy không thích hợp, giãy giụa nhổm lên dựa trên gối mềm, ôm bụng lộ ra biểu tình nghi hoặc: “Bụng ta dường như rất căng, giống như muốn đi tịnh phòng... nhưng lại không phải cần đi... hình như có cái gì đang trệ xuống.”

Mấy ngày nay Lâu Khánh Vân cũng không ngủ ngon, trong mắt tràn đầy tơ máu, nghe Tiết Thần nói vậy đôi mắt đột nhiên mở to hết cỡ, nhìn nàng lo lắng hỏi: “Có cái gì trệ xuống? Vậy, vậy, nàng có đau hay không?”

Tiết Thần lặng yên cảm thụ trong chốc lát rồi mới chậm rãi nói với Lâu Khánh Vân: “Cũng không phải rất đau, nhưng... vẫn cảm thấy không đúng. Chàng, chàng đi kêu Lý ma ma đến xem sao, lúc này Thái y cũng đã ngủ, chàng kêu Lý ma ma ở cách vách sang nhìn là được rồi, nếu có chuyện gì thì kêu Thái y sau.”

Lâu Khánh Vân đâu còn tâm trí nghĩ đến ai đã ngủ hay chưa, vội vàng xuống giường ngay cả giày cũng xọt vô cho có, hấp tấp mở cửa đi gọi người. Hạ Châu và Tô Uyển gác đêm nghe thấy động tĩnh cũng khoác xiêm y đi ra, thấy Lâu Khánh Vân ra ngoài, Hạ Châu và Tô Uyển lập tức đến bên người Tiết Thần hầu hạ.

Tiết Thần cảm thấy nằm ở tư thế nào cũng không thoải mái, loại cảm giác khó chịu tới thực mau, lúc nãy chỉ là râm rẩm đau, nhưng hiện tại cơn đau đã rõ ràng hơn, lúc này nàng mới xác định thật sự muốn sinh rồi!

Lý ma ma đi theo Lâu Khánh Vân vào phòng, Hạ Châu đi kêu Thái y. Lý ma ma bảo Tiết Thần nằm xuống kiểm tra trong chốc lát, sau đó mới khẩn trương nói: “Mau đi chuẩn bị, Thiếu phu nhân sắp sinh.”

Một câu của Lý ma ma làm Tô Uyển lẫn Lâu Khánh Vân đều khẩn trương. Lâu Khánh Vân cứ luống cuống tay chân xoay quanh tại chỗ, không biết mình có thể làm cái gì.

Mồ hôi bắt đầu rịn ra trên trán Tiết Thần, bụng xệ xuống vô cùng khó chịu, nhưng cơn đau vẫn ở trong phạm vi nàng có thể thừa nhận, cũng chỉ khó chịu mà thôi. Trong phủ đã sớm chuẩn bị phòng sinh sẵn sàng, ở phía đông nam của chủ viện, Tiết Thần được đỡ ngồi trên kiệu trúc nâng tới phòng sinh.

Các sản ma ma nhận được tin tức đã sớm chờ ở phòng sinh, ánh nến sáng choang.

Sau khi Tiết Thần nằm trên giường sản, bụng liền bắt đầu đau lợi hại. Lý ma ma dặn nàng hiện tại nếu có thể nhịn được thì đừng rên vì muốn giữ sức, nếu hiện tại bao nhiêu sức lực dùng hết để rên la thì đến khi sinh sẽ gian nan vô cùng, Tiết Thần gật đầu.

Hạ Châu thỉnh Thái y tới, màn đã buông, chỉ lộ cổ tay Tiết Thần ra ngoài. Thái y ngồi ở một bên bắt mạch xong liền dặn dò Lý ma ma: “Thời điểm tới rồi, không có dấu hiệu sinh non, Thiếu phu nhân thân thể khoẻ mạnh, hẳn là không thành vấn đề. Ta đi trước khai chút phương thuốc dự bị, ngươi ở chỗ này quan sát cẩn thận, nếu có tình huống gì thì ra ngoại thất kêu ta.”

Lý ma ma cũng từ trong cung ra, đã phối hợp với các Thái y rất nhiều lần, bởi vậy tương đối hiểu biết tác phong hành sự của các Thái y, nghe nói Tiết Thần thân thể khoẻ mạnh không thành vấn đề, tâm trạng lo lắng của Lý ma ma cũng thoáng buông lỏng. Sau khi Thái y ra ngoài, Lý ma ma liền xốc màn bò lên trên sản giường thật lớn chuẩn bị sẵn sàng. Đây là chiếc giường rất lớn được đặc chế cho các gia đình giàu có, chuyên môn dùng khi sinh hài tử, so  với giường đệm bình thường lớn hơn gấp ba bốn lần, đủ chỗ cho ba bốn bà đỡ cùng ngồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện