Thiều Hoa Vì Quân Gả
Chương 212: Ra mặt
Edited by Bà Còm in Truyện Bất Hủ
Tiết Thần mang Lâu Ánh Yên vào nội thất để tẩu cô hai người nói chuyện riêng với nhau.
"Muội vừa nói muội hồi kinh trước khi Nhữ Nam Vương trở về, chuyện này muội cảm thấy Nhữ Nam Vương biết không?" Tiết Thần hỏi Lâu Ánh Yên.
Lâu Ánh yên kiên định lắc đầu gạt bỏ hoài nghi của Tiết Thần: "Chuyện này Vương gia khẳng định không biết. Trước khi muội tới kinh thành thì Vương gia vẫn đang ở biên quan, đã không ở trong phủ một quãng thời gian rồi. Muội cũng chỉ viết thư báo cho Vương gia muội phải về kinh thành một chuyến, Vương gia liền phái thân tín trở về hộ tống, làm sao sẽ biết trong quà tặng cất giấu những thứ đó?"
Thấy Tiết Thần lâm vào trầm tư, Lâu Ánh Yên lại tiếp tục giải thích: "Khi muội mới gả vào phủ, Vương gia xác thật lạnh nhạt với muội, nhưng trải qua nhiều năm sống bên nhau, Vương gia đối với muội mỗi năm mỗi tốt hơn. Hiện giờ muội lại sinh hạ Mạc ca nhi, Vương gia càng thêm không có lý do gì sẽ tính kế như thế với muội. Cho nên muội dám dùng tánh mạng để đảm bảo Vương gia không biết việc này."
"Vậy theo suy nghĩ của muội thì trong Nhữ Nam Vương phủ ai sẽ làm ra chuyện này?" Tiết Thần trực tiếp hỏi Lâu Ánh Yên.
Trên mặt Lâu Ánh Yên hiện ra vẻ chần chờ, do dự một lát mới mở miệng: "Vốn dĩ những việc này muội không nên về mẫu gia than vãn, nhưng vì xảy ra việc như vậy thì muội không thể giấu nữa. Hiện giờ trong Nhữ Nam Vương phủ cũng chỉ có một mình Vương gia đối tốt với muội, lão Thái phi chưa bao giờ có một ngày dùng vẻ mặt ôn hoà để đối xử với muội. Từ lúc bà mẫu kêu muội trở về dò hỏi hôn sự của Nhu tỷ nhi mới hơi thay đổi thái độ với muội một chút. Thật ra muội trở về cũng có lòng riêng, tuy không nói là muốn cho Nhu tỷ nhi gả xa, nhưng muội nghĩ chỉ cần thay bọn họ truyền lời thì tương lai trở về có thể thoáng cải thiện quan hệ giữa bà mẫu và tức phụ. Cho dù Lâu gia không đồng ý thì muội vẫn có chút thể diện trước mặt Vương gia, nhưng muội không ngờ được bọn họ ở sau lưng đánh chủ ý này. Vào lúc thứ phòng phái người tới tặng lễ muội lại không nghĩ tới phải kiểm tra một phen, chỉ cho là bọn họ hiếu kính. Lỗi do muội quá hồ đồ mới để Lâu gia bị làm nhục, muội... muội không thể thoái thác tội của mình."
Tiết Thần nhìn vẻ mặt hối hận lẫn không cam lòng của Lâu Ánh Yên, thấy càng thêm tội nghiệp tiểu cô này. Tính cách hiền lành như vậy mà phải một thân một mình gả đến Nhữ Nam, ở đó một mình chiến đấu hăng hái bao nhiêu năm rốt cuộc mới được "khổ tận cam lai", thế mà lại gặp phải tai họa này. Nếu không phát hiện ra, vậy là Lâu gia bắt buộc phải đáp ứng gả một đích nữ cho thứ phòng của Giang gia. Nếu bị phát hiện ra, đây cũng là cách thực tốt để có thể cô lập Lâu Ánh Yên, ly gián quan hệ giữa nàng và mẫu gia. Chẳng qua, nếu chuyện này thật là kế sách của lão Thái phi, vậy thì rốt cuộc bà ta phải hận Lâu Ánh Yên đến độ nào mới có thể nghĩ ra kế hoạch này -- thừa dịp Nhữ Nam Vương đi biên quan đã cổ động Lâu Ánh Yên làm chuyện mối mai, không sợ chuyện vỡ lở sẽ khiến Lâu gia và Nhữ Nam Vương trở mặt hay sao?
Tiết Thần vỗ vỗ mu bàn tay của Lâu Ánh Yên không nói gì, lúc này có nói bất kỳ lời an ủi nào cũng không thể giúp Lâu Ánh Yên bớt đi áy náy. Thôi thì dứt khoát không nói gì để Yên tỷ nhi tự mình tiêu hóa, tự mình nghĩ thông suốt, nhưng chuyện này lại không thể cứ để như vậy ngồi yên không nhìn đến.
*Đăng tại Truyện Bất Hủ*
Tiết Thần lại đi vào phòng khách nói chuyện với Lão thái quân và Trưởng Công chúa. Lão thái quân thần sắc ngưng trọng nhìn chằm chằm Phật châu trong tay, Trưởng Công chúa và Hàn tỷ nhi ôm đầu khóc thút thít, Hàn thị và Bao thị bất đắc dĩ ngồi im lặng một bên. Tiết Thần đi đến bên cạnh Lão thái quân ngồi xuống, ghé vào tai bà thấp giọng nói mấy câu. Đôi mày sắc bén của Lão thái quân liền nhướng lên: "Cái con mụ lão phụ này, thật khi dễ ta ở kinh thành thì trị không được mụ ta sao? Ai cho mụ ta lá gan dám lừa gạt Lâu gia như vậy! Thật sự tức quá, cực kỳ đáng giận!"
Bao nhiêu năm rồi, Lão thái quân chưa từng tức giận đến mức như vậy, từ trên chỗ ngồi đứng bật dậy bảo Kim ma ma: "Đi chuẩn bị xe ngựa! Ta tự mình đưa Yên tỷ nhi đến Nhữ Nam gặp mụ ta một lần. Ta phải ra mặt hỏi một chút mụ ta muốn chơi kiểu nào!"
Trưởng Công chúa cùng Hàn thị và Bao thị nghe Lão thái quân nói muốn tự mình đi Nhữ Nam, tất cả đều đứng lên ngăn cản. Trưởng Công chúa cầm tay Lão thái quân gạt đi: "Yên tỷ nhi gây ra chuyện này, đâu thể nào để Lão thái quân đường xa bôn ba mệt nhọc, không được đâu ạ."
Hàn thị cũng nói: "Công chúa nói đúng, Lão thái quân hiện giờ có tuổi, làm sao có thể hành tẩu ngàn dặm được chứ." Rũ mắt nghĩ ngợi một chút rồi đề nghị: "Cho dù phải đi cũng không thể do Lão thái quân ra mặt! Trong nhà nhiều tức phụ như vậy, chẳng lẽ phải để Lão thái quân đích thân xuất mã? Ngài là Lão phu nhân của Vệ Quốc Công phủ, là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân của triều đình, đã là trưởng bối như thế mà ngài đích thân ra mặt chẳng phải làm cho người khác thêm uy phong hay sao? Làm vậy chỉ khiến bọn họ càng thêm đắc ý. Không ổn không ổn!"
Lão thái quân được mấy tức phụ nhi khuyên can, thở ra một hơi thật sâu. Làm sao bà không biết chuyện này nếu phải đích thân ra mặt thì quá nghẹn khuất, làm vậy chỉ chứng tỏ Lâu gia bị chơi một vố quá nặng khiến cho ngay cả lão thái bà cũng phải xuất động. Nhưng nhìn chung quanh một vòng, hiện giờ bà có ba nhi tức bên người -- Trưởng Công chúa thì khỏi cần bàn đến, để Trưởng Công chúa đi thì phỏng chừng chỉ nói vài câu là đã khóc lóc chạy về; Hàn thị tương đối đanh đá, lại là thẩm nương ruột thịt của Yên tỷ nhi, xem như tương đối thích hợp, nhưng khổ nỗi thân phận quá thấp, gặp phải trường hợp không so nổi thân phận cũng là uổng công; Bao thị cũng khá ôn hòa, không thể một mình đảm đương một phía... Cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Tiết Thần.
Hàn thị cũng thấy rõ ràng ánh mắt của Lão thái quân bèn đi đến bên cạnh Tiết Thần nắm tay nàng dắt đến trước mặt Lão thái quân rồi nói: "Hiện giờ Lão thái quân không chỉ có nhi tức mà còn có tôn tức nữa mà. Nương tử của Khánh ca nhi là trưởng tẩu, loại chuyện này để trưởng tẩu ra mặt luôn hợp quy củ."
Tiết Thần nhìn Hàn thị và Lão thái quân, trong lòng cũng thừa nhận chuyện này để nàng ra mặt đi giao tiếp với Nhữ Nam Vương lão Thái phi là thích hợp nhất, khó có thể chối từ liền nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy: "Tối nay tôn tức liền thu thập hành trang, hai ngày nữa sẽ lên đường ngay."
Lão thái quân ngẫm nghĩ một lúc lại chỉ vào Hàn thị phân phó: "Lão Nhị tức phụ cùng đi một chuyến với Khánh ca nhi tức phụ, thể diện của Lâu gia chúng ta không thể ném! Tuyệt không thể để người khác cho rằng Lâu gia chúng ta là quả hồng mềm! Các con đi đến đó cứ việc lộng hành, có chuyện gì thì truyền lời về đều có ta chịu trách nhiệm. Nếu mụ ta dám tới kinh thành cáo trạng, ta đây càng không bỏ qua cho mụ ta!"
Hàn thị và Tiết Thần song song quỳ xuống: "Vâng ạ."
Hai người liếc nhau, tuy Lão thái quân nói như vậy nhưng hai người đều biết, chuyến đi Nhữ Nam này nhất định vô cùng khó khăn! Chuyện gia sự rất khó giải quyết, huống chi đây là hai phủ tranh đấu, nếu hơi có sai lầm thì sẽ mang lại hậu hoạn vô cùng.
*Edited by Bà Còm*
Buổi tối Tiết Thần đang sắp xếp hành trang thì Lâu Khánh Vân về phủ. Lúc nãy hắn cũng đã biết được sự tình phát sinh ban ngày, cực kỳ tức giận nói với Tiết Thần: "Chuyến đi Nhữ Nam này cũng không dễ dàng, ta sẽ đi cùng với nàng."
Tiết Thần xoay người nhìn Lâu Khánh Vân một cái, đem y phục bên người đặt trên mép giường, cho Khâm Phượng và Chẩm Uyên đều lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn phu thê hai người, Tiết Thần cười nói: "Rốt cuộc cũng là chuyện hậu trạch, nên để nữ nhân ra mặt giải quyết, chàng đi đến đó thì làm được gì? Mất công lại làm cho vụ này trở nên ầm ĩ, cuối cùng người có hại không phải là nữ nhi nhà chúng ta hay sao?"
Lâu Khánh Vân ngồi xuống, hắn đương nhiên biết Tiết Thần nói có lý, chuyện này nếu đã được làm trong lén lút thì không thể trắng trợn táo bạo gây ầm ĩ, người phía sau màn còn ước gì Lâu giang làm lớn chuyện. Tóm lại là chỉ có thể làm theo lời Tiết Thần, chuyện hậu trạch thì để phụ nhân hậu trạch giải quyết, chỉ là hắn nuốt không trôi cơn tức này, muội muội nhà mình sao có thể để người tính kế dễ dàng như vậy chứ?
Biết Lâu Khánh Vân không cam lòng, Tiết Thần ngồi xuống nói thêm: "Huống chi, ta cảm thấy chuyện này coi bộ cũng không đơn giản. Chàng nói xem, Giang gia thứ phòng làm sao có thể lớn gan như vậy, dám lấy vụ này khiêu khích Lâu gia? Ta có hỏi qua Yên tỷ nhi, thứ phòng này trước nay vẫn chưa gây sóng gió gì, vẫn luôn an phận thủ thường, không biết vì sao bây giờ lại nổi lên phần tâm tư như thế?"
Lâu Khánh Vân nhìn nàng không nói gì, chỉ nghe Tiết Thần tiếp tục phân tích: "Nếu nói là vì lúc này có lão Thái phi chống lưng, thế thì đúng là có điểm không thể nào hiểu nổi -- lão Thái phi nếu thật muốn nâng đỡ bọn họ, vậy sao trước nay không thấy có bất luận giúp đỡ gì, đột nhiên trong vụ này lại "quạt gió thêm củi", thật khiến người không thể hiểu được -- rốt cuộc thật sự giúp thứ phòng hay hại bọn họ? Sau lưng rốt cuộc có dụng ý gì chẳng lẽ chúng ta không muốn biết? Có rất nhiều vấn đề Yên tỷ nhi chưa chắc đã nhìn thấu, tâm tư của muội ấy quá thuần lương, không thể so với người tâm nhãn nhiều như ta. Lần này ta theo muội ấy trở về xem xét một chút, nếu có thể dò ra được dấu vết gì cũng rất tốt. Huống chi lần này còn có Nhị thẩm nương đi theo, Nhị thẩm có tâm tư kín đáo, lại biết công phu quyền cước, đi chung với Nhị thẩm cũng an tâm nhiều hơn."
Lâu Khánh Vân nhìn Tiết Thần, thật lâu sau mới tự đáy lòng thốt lên một câu: "Gả cho ta khiến nàng thật là vất vả."
Tiết Thần không nghĩ tới Lâu Khánh Vân lại đột nhiên nhận xét như vậy, không khỏi bật cười: "Vất vả cái gì chứ? Đây đều là chuyện ta nên làm, ta là trưởng tức của Lâu gia, Yên tỷ nhi và Nhu tỷ nhi là muội muội ruột thịt của chàng cũng chính là của ta. Rốt cuộc cũng chỉ có ba thân muội muội, nếu còn ngại phiền toái hay ngại mệt, vậy ta đây dứt khoát không cần gả đi làm chi, cứ trực tiếp lên núi cạo đầu làm ni cô chuyên tâm tu hành là xong."
Lâu Khánh Vân cười không nổi, Tiết Thần đi tới gần, tay ngọc trắng ngà nâng gương mặt như điêu khắc của phu quân, chu đôi môi hồng hôn một cái lên mỗi bên má, sau đó mới cạ chóp mũi vào nhau dịu dàng nói: "Được rồi, ta đi một thời gian ngắn sẽ về ngay, thật sự không thành vấn đề. Ta chỉ lo lắng nhất vẫn là Tuân ca nhi, hắn dính ta chặt như vậy, nếu ta không có ở nhà hắn phải làm sao bây giờ?"
Lâu Khánh Vân cầm hai tay nàng lấy xuống rồi giữ lại trong lòng bàn tay của mình, kéo nàng ngồi xuống trên đùi mình rồi vòng tay giữ lấy eo nàng thủ thỉ: "Nàng chỉ lo lắng cho tiểu tử kia, không lo cho ta sao?"
Tiết Thần được ôm trong vòng tay của phu quân, nghe thanh âm khàn khàn bên tai, bỗng nhiên lại cảm thấy vô cùng an tâm bèn chọc ghẹo: "Chàng có gì khiến ta phải lo lắng sao? Hiện tại khai thật đi để ta còn chuẩn bị tâm lý."
Lâu Khánh Vân nhỏ giọng ở bên tai Tiết Thần nói thầm vài câu, Tiết Thần đỏ mặt trừng mắt lườm một cái, sau đó mới nói một cách hung tợn: "Nếu chàng dám, sau khi ta trở về thì người đầu tiên bị tính sổ chính là chàng!"
Lâu Khánh Vân nhướng mày khiêu khích: "Tính sổ như thế nào? Như vậy? Hay là như vậy?"
Ôm Tiết Thần đặt trên giường hồ nháo trong chốc lát, hai người thở hổn hển ôm nhau nằm trên nệm mềm. Lâu Khánh Vân nói: "Sau khi nàng đi ta sẽ phái người âm thầm bảo hộ, nàng không cần lo lắng vấn đề an toàn. Tuy nhiên ta vẫn nhấn mạnh, hết thảy phải cẩn thận. Nếu nàng đã biết chuyện này không đơn giản, vậy ngàn vạn lần không thể thiếu cảnh giác, hiểu không?"
Tiết Thần gật đầu, thấp giọng nói: "Biết rồi. Tuy rằng chuyện này có nội tình, nhưng ta cảm thấy chàng cũng không cần lo lắng quá nhiều. Nhữ Nam dù sao cũng là địa bàn của Giang Chi Đạo, lần trước hắn tới kinh thành nhìn thái độ thấy không giống như muốn đối đầu với Lâu gia, chuyện này chắc do lão Thái phi tự tiện làm chủ. Chỉ cần Giang Chi Đạo không tồn tâm tư thù địch với Lâu gia, ta ở Nhữ Nam sẽ không gặp nguy hiểm gì lớn."
Lâu Khánh Vân hít sâu một hơi: "Giang Chi Đạo làm người, ta còn có chút tin được. Hắn là kẻ có thể nghe lời công đạo, cũng hiểu được phải xem xét thời thế, sẽ không vì tư dục của bản thân mà đưa Nhữ Nam Vương phủ vào con đường bất nghĩa. Ngày mai ta sẽ tự mình viết một phong thư đưa đến cho hắn, nếu nàng ở Nhữ Nam gặp bất cứ nguy hiểm gì thì ta tất nhiên sẽ không bỏ qua cho hắn."
Tiết Thần mang Lâu Ánh Yên vào nội thất để tẩu cô hai người nói chuyện riêng với nhau.
"Muội vừa nói muội hồi kinh trước khi Nhữ Nam Vương trở về, chuyện này muội cảm thấy Nhữ Nam Vương biết không?" Tiết Thần hỏi Lâu Ánh Yên.
Lâu Ánh yên kiên định lắc đầu gạt bỏ hoài nghi của Tiết Thần: "Chuyện này Vương gia khẳng định không biết. Trước khi muội tới kinh thành thì Vương gia vẫn đang ở biên quan, đã không ở trong phủ một quãng thời gian rồi. Muội cũng chỉ viết thư báo cho Vương gia muội phải về kinh thành một chuyến, Vương gia liền phái thân tín trở về hộ tống, làm sao sẽ biết trong quà tặng cất giấu những thứ đó?"
Thấy Tiết Thần lâm vào trầm tư, Lâu Ánh Yên lại tiếp tục giải thích: "Khi muội mới gả vào phủ, Vương gia xác thật lạnh nhạt với muội, nhưng trải qua nhiều năm sống bên nhau, Vương gia đối với muội mỗi năm mỗi tốt hơn. Hiện giờ muội lại sinh hạ Mạc ca nhi, Vương gia càng thêm không có lý do gì sẽ tính kế như thế với muội. Cho nên muội dám dùng tánh mạng để đảm bảo Vương gia không biết việc này."
"Vậy theo suy nghĩ của muội thì trong Nhữ Nam Vương phủ ai sẽ làm ra chuyện này?" Tiết Thần trực tiếp hỏi Lâu Ánh Yên.
Trên mặt Lâu Ánh Yên hiện ra vẻ chần chờ, do dự một lát mới mở miệng: "Vốn dĩ những việc này muội không nên về mẫu gia than vãn, nhưng vì xảy ra việc như vậy thì muội không thể giấu nữa. Hiện giờ trong Nhữ Nam Vương phủ cũng chỉ có một mình Vương gia đối tốt với muội, lão Thái phi chưa bao giờ có một ngày dùng vẻ mặt ôn hoà để đối xử với muội. Từ lúc bà mẫu kêu muội trở về dò hỏi hôn sự của Nhu tỷ nhi mới hơi thay đổi thái độ với muội một chút. Thật ra muội trở về cũng có lòng riêng, tuy không nói là muốn cho Nhu tỷ nhi gả xa, nhưng muội nghĩ chỉ cần thay bọn họ truyền lời thì tương lai trở về có thể thoáng cải thiện quan hệ giữa bà mẫu và tức phụ. Cho dù Lâu gia không đồng ý thì muội vẫn có chút thể diện trước mặt Vương gia, nhưng muội không ngờ được bọn họ ở sau lưng đánh chủ ý này. Vào lúc thứ phòng phái người tới tặng lễ muội lại không nghĩ tới phải kiểm tra một phen, chỉ cho là bọn họ hiếu kính. Lỗi do muội quá hồ đồ mới để Lâu gia bị làm nhục, muội... muội không thể thoái thác tội của mình."
Tiết Thần nhìn vẻ mặt hối hận lẫn không cam lòng của Lâu Ánh Yên, thấy càng thêm tội nghiệp tiểu cô này. Tính cách hiền lành như vậy mà phải một thân một mình gả đến Nhữ Nam, ở đó một mình chiến đấu hăng hái bao nhiêu năm rốt cuộc mới được "khổ tận cam lai", thế mà lại gặp phải tai họa này. Nếu không phát hiện ra, vậy là Lâu gia bắt buộc phải đáp ứng gả một đích nữ cho thứ phòng của Giang gia. Nếu bị phát hiện ra, đây cũng là cách thực tốt để có thể cô lập Lâu Ánh Yên, ly gián quan hệ giữa nàng và mẫu gia. Chẳng qua, nếu chuyện này thật là kế sách của lão Thái phi, vậy thì rốt cuộc bà ta phải hận Lâu Ánh Yên đến độ nào mới có thể nghĩ ra kế hoạch này -- thừa dịp Nhữ Nam Vương đi biên quan đã cổ động Lâu Ánh Yên làm chuyện mối mai, không sợ chuyện vỡ lở sẽ khiến Lâu gia và Nhữ Nam Vương trở mặt hay sao?
Tiết Thần vỗ vỗ mu bàn tay của Lâu Ánh Yên không nói gì, lúc này có nói bất kỳ lời an ủi nào cũng không thể giúp Lâu Ánh Yên bớt đi áy náy. Thôi thì dứt khoát không nói gì để Yên tỷ nhi tự mình tiêu hóa, tự mình nghĩ thông suốt, nhưng chuyện này lại không thể cứ để như vậy ngồi yên không nhìn đến.
*Đăng tại Truyện Bất Hủ*
Tiết Thần lại đi vào phòng khách nói chuyện với Lão thái quân và Trưởng Công chúa. Lão thái quân thần sắc ngưng trọng nhìn chằm chằm Phật châu trong tay, Trưởng Công chúa và Hàn tỷ nhi ôm đầu khóc thút thít, Hàn thị và Bao thị bất đắc dĩ ngồi im lặng một bên. Tiết Thần đi đến bên cạnh Lão thái quân ngồi xuống, ghé vào tai bà thấp giọng nói mấy câu. Đôi mày sắc bén của Lão thái quân liền nhướng lên: "Cái con mụ lão phụ này, thật khi dễ ta ở kinh thành thì trị không được mụ ta sao? Ai cho mụ ta lá gan dám lừa gạt Lâu gia như vậy! Thật sự tức quá, cực kỳ đáng giận!"
Bao nhiêu năm rồi, Lão thái quân chưa từng tức giận đến mức như vậy, từ trên chỗ ngồi đứng bật dậy bảo Kim ma ma: "Đi chuẩn bị xe ngựa! Ta tự mình đưa Yên tỷ nhi đến Nhữ Nam gặp mụ ta một lần. Ta phải ra mặt hỏi một chút mụ ta muốn chơi kiểu nào!"
Trưởng Công chúa cùng Hàn thị và Bao thị nghe Lão thái quân nói muốn tự mình đi Nhữ Nam, tất cả đều đứng lên ngăn cản. Trưởng Công chúa cầm tay Lão thái quân gạt đi: "Yên tỷ nhi gây ra chuyện này, đâu thể nào để Lão thái quân đường xa bôn ba mệt nhọc, không được đâu ạ."
Hàn thị cũng nói: "Công chúa nói đúng, Lão thái quân hiện giờ có tuổi, làm sao có thể hành tẩu ngàn dặm được chứ." Rũ mắt nghĩ ngợi một chút rồi đề nghị: "Cho dù phải đi cũng không thể do Lão thái quân ra mặt! Trong nhà nhiều tức phụ như vậy, chẳng lẽ phải để Lão thái quân đích thân xuất mã? Ngài là Lão phu nhân của Vệ Quốc Công phủ, là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân của triều đình, đã là trưởng bối như thế mà ngài đích thân ra mặt chẳng phải làm cho người khác thêm uy phong hay sao? Làm vậy chỉ khiến bọn họ càng thêm đắc ý. Không ổn không ổn!"
Lão thái quân được mấy tức phụ nhi khuyên can, thở ra một hơi thật sâu. Làm sao bà không biết chuyện này nếu phải đích thân ra mặt thì quá nghẹn khuất, làm vậy chỉ chứng tỏ Lâu gia bị chơi một vố quá nặng khiến cho ngay cả lão thái bà cũng phải xuất động. Nhưng nhìn chung quanh một vòng, hiện giờ bà có ba nhi tức bên người -- Trưởng Công chúa thì khỏi cần bàn đến, để Trưởng Công chúa đi thì phỏng chừng chỉ nói vài câu là đã khóc lóc chạy về; Hàn thị tương đối đanh đá, lại là thẩm nương ruột thịt của Yên tỷ nhi, xem như tương đối thích hợp, nhưng khổ nỗi thân phận quá thấp, gặp phải trường hợp không so nổi thân phận cũng là uổng công; Bao thị cũng khá ôn hòa, không thể một mình đảm đương một phía... Cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Tiết Thần.
Hàn thị cũng thấy rõ ràng ánh mắt của Lão thái quân bèn đi đến bên cạnh Tiết Thần nắm tay nàng dắt đến trước mặt Lão thái quân rồi nói: "Hiện giờ Lão thái quân không chỉ có nhi tức mà còn có tôn tức nữa mà. Nương tử của Khánh ca nhi là trưởng tẩu, loại chuyện này để trưởng tẩu ra mặt luôn hợp quy củ."
Tiết Thần nhìn Hàn thị và Lão thái quân, trong lòng cũng thừa nhận chuyện này để nàng ra mặt đi giao tiếp với Nhữ Nam Vương lão Thái phi là thích hợp nhất, khó có thể chối từ liền nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy: "Tối nay tôn tức liền thu thập hành trang, hai ngày nữa sẽ lên đường ngay."
Lão thái quân ngẫm nghĩ một lúc lại chỉ vào Hàn thị phân phó: "Lão Nhị tức phụ cùng đi một chuyến với Khánh ca nhi tức phụ, thể diện của Lâu gia chúng ta không thể ném! Tuyệt không thể để người khác cho rằng Lâu gia chúng ta là quả hồng mềm! Các con đi đến đó cứ việc lộng hành, có chuyện gì thì truyền lời về đều có ta chịu trách nhiệm. Nếu mụ ta dám tới kinh thành cáo trạng, ta đây càng không bỏ qua cho mụ ta!"
Hàn thị và Tiết Thần song song quỳ xuống: "Vâng ạ."
Hai người liếc nhau, tuy Lão thái quân nói như vậy nhưng hai người đều biết, chuyến đi Nhữ Nam này nhất định vô cùng khó khăn! Chuyện gia sự rất khó giải quyết, huống chi đây là hai phủ tranh đấu, nếu hơi có sai lầm thì sẽ mang lại hậu hoạn vô cùng.
*Edited by Bà Còm*
Buổi tối Tiết Thần đang sắp xếp hành trang thì Lâu Khánh Vân về phủ. Lúc nãy hắn cũng đã biết được sự tình phát sinh ban ngày, cực kỳ tức giận nói với Tiết Thần: "Chuyến đi Nhữ Nam này cũng không dễ dàng, ta sẽ đi cùng với nàng."
Tiết Thần xoay người nhìn Lâu Khánh Vân một cái, đem y phục bên người đặt trên mép giường, cho Khâm Phượng và Chẩm Uyên đều lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn phu thê hai người, Tiết Thần cười nói: "Rốt cuộc cũng là chuyện hậu trạch, nên để nữ nhân ra mặt giải quyết, chàng đi đến đó thì làm được gì? Mất công lại làm cho vụ này trở nên ầm ĩ, cuối cùng người có hại không phải là nữ nhi nhà chúng ta hay sao?"
Lâu Khánh Vân ngồi xuống, hắn đương nhiên biết Tiết Thần nói có lý, chuyện này nếu đã được làm trong lén lút thì không thể trắng trợn táo bạo gây ầm ĩ, người phía sau màn còn ước gì Lâu giang làm lớn chuyện. Tóm lại là chỉ có thể làm theo lời Tiết Thần, chuyện hậu trạch thì để phụ nhân hậu trạch giải quyết, chỉ là hắn nuốt không trôi cơn tức này, muội muội nhà mình sao có thể để người tính kế dễ dàng như vậy chứ?
Biết Lâu Khánh Vân không cam lòng, Tiết Thần ngồi xuống nói thêm: "Huống chi, ta cảm thấy chuyện này coi bộ cũng không đơn giản. Chàng nói xem, Giang gia thứ phòng làm sao có thể lớn gan như vậy, dám lấy vụ này khiêu khích Lâu gia? Ta có hỏi qua Yên tỷ nhi, thứ phòng này trước nay vẫn chưa gây sóng gió gì, vẫn luôn an phận thủ thường, không biết vì sao bây giờ lại nổi lên phần tâm tư như thế?"
Lâu Khánh Vân nhìn nàng không nói gì, chỉ nghe Tiết Thần tiếp tục phân tích: "Nếu nói là vì lúc này có lão Thái phi chống lưng, thế thì đúng là có điểm không thể nào hiểu nổi -- lão Thái phi nếu thật muốn nâng đỡ bọn họ, vậy sao trước nay không thấy có bất luận giúp đỡ gì, đột nhiên trong vụ này lại "quạt gió thêm củi", thật khiến người không thể hiểu được -- rốt cuộc thật sự giúp thứ phòng hay hại bọn họ? Sau lưng rốt cuộc có dụng ý gì chẳng lẽ chúng ta không muốn biết? Có rất nhiều vấn đề Yên tỷ nhi chưa chắc đã nhìn thấu, tâm tư của muội ấy quá thuần lương, không thể so với người tâm nhãn nhiều như ta. Lần này ta theo muội ấy trở về xem xét một chút, nếu có thể dò ra được dấu vết gì cũng rất tốt. Huống chi lần này còn có Nhị thẩm nương đi theo, Nhị thẩm có tâm tư kín đáo, lại biết công phu quyền cước, đi chung với Nhị thẩm cũng an tâm nhiều hơn."
Lâu Khánh Vân nhìn Tiết Thần, thật lâu sau mới tự đáy lòng thốt lên một câu: "Gả cho ta khiến nàng thật là vất vả."
Tiết Thần không nghĩ tới Lâu Khánh Vân lại đột nhiên nhận xét như vậy, không khỏi bật cười: "Vất vả cái gì chứ? Đây đều là chuyện ta nên làm, ta là trưởng tức của Lâu gia, Yên tỷ nhi và Nhu tỷ nhi là muội muội ruột thịt của chàng cũng chính là của ta. Rốt cuộc cũng chỉ có ba thân muội muội, nếu còn ngại phiền toái hay ngại mệt, vậy ta đây dứt khoát không cần gả đi làm chi, cứ trực tiếp lên núi cạo đầu làm ni cô chuyên tâm tu hành là xong."
Lâu Khánh Vân cười không nổi, Tiết Thần đi tới gần, tay ngọc trắng ngà nâng gương mặt như điêu khắc của phu quân, chu đôi môi hồng hôn một cái lên mỗi bên má, sau đó mới cạ chóp mũi vào nhau dịu dàng nói: "Được rồi, ta đi một thời gian ngắn sẽ về ngay, thật sự không thành vấn đề. Ta chỉ lo lắng nhất vẫn là Tuân ca nhi, hắn dính ta chặt như vậy, nếu ta không có ở nhà hắn phải làm sao bây giờ?"
Lâu Khánh Vân cầm hai tay nàng lấy xuống rồi giữ lại trong lòng bàn tay của mình, kéo nàng ngồi xuống trên đùi mình rồi vòng tay giữ lấy eo nàng thủ thỉ: "Nàng chỉ lo lắng cho tiểu tử kia, không lo cho ta sao?"
Tiết Thần được ôm trong vòng tay của phu quân, nghe thanh âm khàn khàn bên tai, bỗng nhiên lại cảm thấy vô cùng an tâm bèn chọc ghẹo: "Chàng có gì khiến ta phải lo lắng sao? Hiện tại khai thật đi để ta còn chuẩn bị tâm lý."
Lâu Khánh Vân nhỏ giọng ở bên tai Tiết Thần nói thầm vài câu, Tiết Thần đỏ mặt trừng mắt lườm một cái, sau đó mới nói một cách hung tợn: "Nếu chàng dám, sau khi ta trở về thì người đầu tiên bị tính sổ chính là chàng!"
Lâu Khánh Vân nhướng mày khiêu khích: "Tính sổ như thế nào? Như vậy? Hay là như vậy?"
Ôm Tiết Thần đặt trên giường hồ nháo trong chốc lát, hai người thở hổn hển ôm nhau nằm trên nệm mềm. Lâu Khánh Vân nói: "Sau khi nàng đi ta sẽ phái người âm thầm bảo hộ, nàng không cần lo lắng vấn đề an toàn. Tuy nhiên ta vẫn nhấn mạnh, hết thảy phải cẩn thận. Nếu nàng đã biết chuyện này không đơn giản, vậy ngàn vạn lần không thể thiếu cảnh giác, hiểu không?"
Tiết Thần gật đầu, thấp giọng nói: "Biết rồi. Tuy rằng chuyện này có nội tình, nhưng ta cảm thấy chàng cũng không cần lo lắng quá nhiều. Nhữ Nam dù sao cũng là địa bàn của Giang Chi Đạo, lần trước hắn tới kinh thành nhìn thái độ thấy không giống như muốn đối đầu với Lâu gia, chuyện này chắc do lão Thái phi tự tiện làm chủ. Chỉ cần Giang Chi Đạo không tồn tâm tư thù địch với Lâu gia, ta ở Nhữ Nam sẽ không gặp nguy hiểm gì lớn."
Lâu Khánh Vân hít sâu một hơi: "Giang Chi Đạo làm người, ta còn có chút tin được. Hắn là kẻ có thể nghe lời công đạo, cũng hiểu được phải xem xét thời thế, sẽ không vì tư dục của bản thân mà đưa Nhữ Nam Vương phủ vào con đường bất nghĩa. Ngày mai ta sẽ tự mình viết một phong thư đưa đến cho hắn, nếu nàng ở Nhữ Nam gặp bất cứ nguy hiểm gì thì ta tất nhiên sẽ không bỏ qua cho hắn."
Bình luận truyện