Thiều Hoa Vũ Lưu Niên
Chương 66: Giằng co
Đáp ứng Diễm Thanh việc cứu người xong, Kì Minh Nguyệt trở lại hoàng cung, Vô Hào đã về, hơi thở ẩn từ một nơi bí mật gần đó tựa hồ không có gì bất đồng so với trước, nhưng không biết vì sao, Kì Minh Nguyệt lại cảm thấy được hắn càng trở nên có chút hư vô, có chút bồn chồn. Nhớ lại ở trước cửa Lưu Danh quán phát hiện ánh mắt kia, còn có bóng dáng xoay người rời đi nọ, hơn nữa là sự bất thường ngày gần đây của Vô Hào, nếu nói trong đó không có liên hệ, tuyệt không thể có khả năng.
Trong lòng đã có nghi ngờ, nhưng lại chưa từng hỏi, chung quy người giống u hồn như Vô Hào, nhưng lại làm cho Kì Minh Nguyệt có vài phần tín nhiệm không rõ lý do, không muốn tùy ý điều tra quá khứ của hắn.
Bỏ qua lo lắng đối với Vô Hào, Kì Minh Nguyệt nhớ tới chuyện đã đáp ứng Diễm Thanh, bất giác có chút đau đầu như thế nào nói với Phụ hoàng, nhìn xem sắc trời, Kì Minh Nguyệt chỉnh lại y bào, hướng ngự thư phòng bước vào.
Những cung nhân thị vệ dọc theo đường đi tất cả đều hướng hắn hành lễ, miệng hô Thái Tử Điện hạ, làm cho Kì Minh Nguyệt hơi có chút không quen, từ lúc hắn bị lập thành Thái Tử, thái độ của người khác đối với hắn liền tỏ ra cung kính, nhưng với hắn mà nói, tự cảm thấy mọi thứ cũng không có gì khác so với lúc trước, mọi thứ ăn mặc chi tiêu của hắn vốn đã là giống với phụ hoàng, mà nay tuy là Thái Tử, cũng bất quá vẫn là như cũ thôi. (í là vì Thiên ca anh ý bá đạo sủng iem như thía chứ mí hoàng tử công chúa khác ai được như iem a =.=)
Dọc một đoạn đường đi toàn là vấn an cùng ân cần thăm hỏi, Kì Minh Nguyệt đi tới trước cửa ngự thư phòng, đứng ngoài cửa canh giữ có rất nhiều thị vệ, bất quá lại không thấy thân anhr của Lưu tổng quản, xác định có lẽ đang ở bên trong chiếu ứng.
Mới đứng ở trước cửa, có thị vệ thấy hắn đã đến, vội vàng hành lễ, rồi sau đó liền muốn hướng bên trong thông báo, lại bị một thị vệ khác đứng ở một bên nhanh chóng lặng lẽ kéo lấy ống tay áo, hướng hắn đưa một ánh mắt ra hiệu, không chờ hắn phản ứng lại, liền giúp Kì Minh Nguyệt mở cửa ra.
Những kẻ đã ở lâu năm trong cung đều biết, năm đó bệ hạ đối với Nhị hoàng tử sủng ái như thế nào, chỉ cần là nơi hắn muốn đi, không người có thể ngăn trở, nếu là Nhị hoàng tử muốn gặp bệ hạ, bất luận là khi nào ở đâu, cùng đều để cho y đi, hiện giờ Nhị hoàng tử trở về, không những làm cho Tam hoàng tử đang được ân sủng trở thành tù nhân, ngay lập tức được bệ hạ phong làm Thái Tử, mặc dù đã qua mấy năm, nhưng hiện giờ xem ra, sự sủng ái của bệ hạ đối với y không hề giảm đi chút nào, vẫn giống y như trước đây, là hoàng tử duy nhất trong số các vị hoàng tử, được bệ hạ tin tưởng một bề.
Nhìn vài vị khác xem, bệ hạ cũng chỉ là thường thường hỏi một hai câu, sao có thể nghĩ so cùng với Nhị hoàng tử luôn thụ ân sủng? Tại đây trong đế cung này, có thể nói, ngoại trừ bệ hạ, đó là Nhị hoàng tử, cũng chính là Thái Tử Điện hạ thân phận tôn quý nhất hiện giờ, những kẻ thân là thị vệ như bọn họ, nếu không biết cách đoán ý mà làm, nói không chính xác tới một ngày kia rớt đầu cũng không biết là vì cái gì a.
Kéo đồng bạn đang nghi hoặc ở bên cạnh qua một bên, thị vệ kia bắt đầu một đoạn răn dạy thật dài, bắt đầu đem chuyện cũ của Thái Tử Điện hạ năm đó nhất nhất nói tỉ mỉ.
Bên này, Kì Minh Nguyệt nghe được tiếng nói chuyện ở phía sau, lộ ra mỉm cười, từ lúc đó cho tới nay, không chỗ nào là không nghe thấy những lời đồn đại to nhỏ, hắn rốt cục cảm thấy được chính mình thật sự đã trở về cung.
Bước vào trong ngự thư phòng, trước mắt vẫn là bài trí như cũ mà hắn đã quen thuộc, lư hương tỏa ra lãnh hương quen thuộc, cùng với hương trong tẩm cung của Phụ hoàng giống nhau, bên cạnh án thư, Lưu tổng quản lẳng lặng đứng lui ở phía sau, vẫn là khuôn mặt nhất quán không chút thay đổi, phụ hoàng đang miễn cưỡng dựa sát vào trên ghế tựa, nhìn như tùy ý ở trên tấu chương viết cái gì đó.
“Minh Nhi đã trở lại, Diễm Thanh không giữ ngươi lại?” Kì Hủ Thiên thấy hắn tiến vào, nghĩ đến hắn là từ chỗ nào trở về, liền ở trong khẩu khí dẫn theo một chút chế nhạo vui đùa, từ sau ngày hôm ấy, chắc chắn Diễm Thanh không dám đối với Minh Nhi có chút ngả ngớn.
“Hắn không dám.” Khẽ cười một tiếng, Kì Minh Nguyệt nhớ tới hôm nay đã chứng kiến,thấy thần sắc kinh sợ của Diễm Thanh, bất giác có chút buồn cười “Nam sủng như ta cho dù tái có đủ mị lực, lại há có thể nghĩ muốn so sánh với thế lực mà Ám Hoàng đã gây dựng?
Theo trong miệng Minh Nhi nghe được danh hiệu ngày xưa, cũng không cảm thấy ngạc nhiên, nhưng hiểu lầm của Diễm Thanh, lại làm cho hắn trong lòng vừa tức giận vừa đau lòng. Dừng bút, Kì Hủ Thiên trong mắt dần tiệm lãnh: “Hắn vậy mà đem Minh Nhi xem thành nam sủng?” Trong nháy mắt khuôn mặt giận tới tái lại, hai đầu lông mày nhíu chặt, đôi mắt sắc bén như ưng bắn ta hàn quang sắc nhọn, vì câu nói kia của Diễm Thanh, Kì Hủ Thiên dâng lên tức giận.
Lưu tổng quản ở một bên nghe xong lời ấy, cũng xẹt qua một mạt vẻ ám trầm.
Nhận thấy được hai người đang tức giận, Kì Minh Nguyệt chính mình lại bất giác có chút ủy khuất: “Phụ hoàng hà tất phải như thế, ngươi và ta trong lúc đó như thế nào, cũng không cần thiết phải hướng người khác giải thích, Minh Nguyệt có phải nam sủng hay không, cũng cùng với hắn không hề can hệ, phụ hoàng vì thế mà tức giận không cảm thấy có chút chuyện bé xé ra to sao?”
Lưu dịch liễm hạ mắt, hắn tự nhiên biết, lấy tính tình của Điện hạ mà nói, là sẽ không để ý lời nói của người khác, bằng không, cũng sẽ không cùng Bệ hạ đi tới hôm nay.
Nhưng Kì Hủ Thiên vẫn không tiêu tan tức giận, Minh Nhi của hắn há có thể cùng nam sủng nhắc tới, nghĩ đến lời ấy của Diễm Thanh, tàn khốc trong đôi mắt lại dày đặc vài phần.
Kì Minh Nguyệt chưa từng dự đoán được, chính mình vô tâm nói một câu, vậy mà lại đưa tới sự tức giận của Phụ hoàng, chắc chắn cũng khiến Diễm Thanh chọc tới chút phiền toái, vì đã đáp ứng việc của Diễm Thanh, lại đành phải tiếp tục mở miệng: “Ngày ấy Diễm Thanh mời ta đi Lưu Danh quán, chỉ là vì cứu người thôi, cũng không có ác ý, Minh Nguyệt hôm nay đã đáp ứng, theo hắn đi cứu người.”
Nói xong liền đem lời nói của Diễm Thanh nhất nhất kể ra, đã từng trúng cổ độc, hắn hiển nhiên biết rõ lợi hại trong đó, nếu có chút phương pháp khả cứu, hắn cũng không để ý giúp đỡ, mặt khác trong lòng còn có một sự nghi ngờ, về cổ độc kia.
“Xem ra Minh Nhi đã quyết định rồi, thế thì còn cùng phụ hoàng nói cái đó làm gì, cứ thế mà đi cũng được.” có vẻ không chút để ý nói, nhưng trong lời nói của Kì Hủ Thiên lại lộ ra ngữ khí lạnh như băng, trước đó đã vì Diễm Thanh nói như vậy mà tâm sinh tức giận, lúc này lại vì việc Minh Nhi sắp sửa ra cung mà càng thêm bất mãn.
Sau đó Kì Hủ Thiên không hề mở miệng nói chuyện, không khí trong ngự thư phòng chợt ngưng kết, Lưu Dịch quan sát đến thần sắc của bệ hạ, lại nhìn Điện hạ đứng ở một bên, tự cảm thấy lúc này cũng không thích hợp đứng ở chỗ này, bệ hạ cùng Điện hạ trong lúc đó, có một số việc có lẽ vẫn là thầm kín giải quyết cho thỏa đáng. Hơi hơi khom người xuống, hắn im lặng ly khai ngự thư phòng, để lại trong thư phòng hai người tiếp tục giằng co.
Trong thư phòng im ắng, lãnh hương quanh quẩn, bên cạnh án thư, hai người một ngồi một đứng, cũng không ai nói gì.
Kì Hủ Thiên nghĩ đến Minh Nhi thế nhưng lại vì Diễm Thanh mà tự mình ra cung cứu người, tức giận trong lồng ngực liền cuồn cuộn dâng lên, nhìn Minh Nhi đứng ở một bên, bộ mặt hắn nghiêm lại, nhìn không thấy biểu tình, nhưng thân ảnh một mình cô độc đứng thẳng, lại làm cho hắn không khỏi trong lòng mềm nhũn, bàn tay đưa lên muốn đưa hắn ôm vào trong lòng, Kì Minh Nguyệt lại đúng vào lúc này nghiêng người rời đi.
Nhìn bóng dáng thiếu niên quật cường, Kì Hủ Thiên chỉ cảm thấy buồn bực chưa bao giờ từng có, lông mày nhíu chặt lại, nhìn thấy hắn bước xa vài bước, đứng ở phía trước một y thư án khác.
“Minh Nguyệt nhớ rõ khi còn bé, phụ hoàng ở trong thư phòng phê duyệt tấu chương, ta liền ở đây đọc sách tập viết … ” Đứng ở trước án thư quen thuộc, Kì Minh Nguyệt vươn tay, đầu ngón tay ở trên mặt bàn xẹt qua, trong ngự thư phòng, trừ bỏ bàn án thư phụ hoàng sở dụng, còn đặt riêng một cái để hắn dùng, khi đó thân mình còn nhỏ, bất quá cũng mới năm tuổi, phụ hoàng sai người chế riêng những đồ vật lớn nhỏ thích hợp với thân hình hắn thân hình sở dụng, hiện giờ xem ra, là không thể sử dụng được nữa, nhưng từ lúc đặt ở chỗ này, liền chưa bao giờ rời đi.
Kì Hủ Thiên chỉ nghe, cũng không nói chuyện, nhìn chăm chú vào bóng dáng của hắn, bên tai lại truyền đến ngữ thanh trong trẻo dễ nghe của hắn, ở trong ngự thư phòng rộng lớn lại nghe thấy một chút tiếng vọng mờ ảo. “…….Mà nay, Minh Nguyệt đã mười lăm, đã không còn là đứa bé ngày xưa, phụ hoàng cũng nên biết, Minh Nguyệt vốn không phải là thiếu niên tầm thường, mặc dù cùng phụ hoàng đi đến hôm nay, chân thành ái mộ, lấy thân cùng thác, nhưng Minh Nguyệt đều không phải là lệ thuộc vào Phụ hoàng, ta cùng với phụ hoàng trong lúc đó cho tới bây giờ đều là ngang hàng cùng cư xử, nếu như quá phụ thuộc vào Phụ hoàng, ngay cả nhu cầu muốn đưa ra một lời hứa với người khác cũng không được, vậy Minh Nguyệt và những nam sủng khác của Phụ hoàng có gì khác biệt?”
Nghe được những lời nói này của y, Kì Hủ Thiên ánh mắt càng lạnh, tức giận hắn lại đem chính mình so sánh với nam sủng, nhưng cũng nhân lời nói của hắn mà ngồi dậy lặng im suy nghĩ, nhìn thiếu niên chậm rãi đưa tay cách đó không xa, dáng người thản nhiên đứng lặng im của y, thon dài mạnh mẽ kiên cường, mặc dù mới là tới tuổi cập quan, cũng đã lộ ra khí chất thần bí làm cho người ta không thể nắm lấy, vừa cao quý thong dong, lại có vài phần tao nhã trầm tĩnh, đôi môi luôn mỉm cười như trước hơi hơi giơ lên, trong thần sắc cũng không có nửa điểm tức giận, nhưng nhìn thẳng vào trong mắt hắn là sự tự tin ngạo nghễ không chút nhân nhượng.
Tất cả làm nên Minh Nhi của hăn, thở dài, trong lòng Kì Hủ Thiên đột nhiên dâng lên cảm giác nào đó khó có thể gọi tên, vừa vui mừng vừa tán thưởng, thiếu niên bất phàm như thế là chỉ thuộc về hắn, vẻ kiêu hãnh ngước nhìn thiên hạ khiến cho hắn lộ ra một mạt ý cười vui vẻ, ý cười càng ngày càng rõ ràng dần dần hóa thành cao giọng cười to.
Tiếng cười trầm thấp ở trong ngự thư phòng truyền ra từng trận tiếng vọng, đem không khí đông lạnh lúc trước xua tan hầu như không còn, theo tiếng cười của Kì Hủ Thiên vang lên, bên môi Kì Minh Nguyệt cũng thêm vài phần độ cung, chậm rãi đến gần bên cạnh hắn.
“Phụ hoàng không tức giận?” Ngẩng đầu lên, Kì Minh Nguyệt nhẹ giọng hỏi.
“Là phụ hoàng không đúng, sớm biết Minh Nhi như vậy là tuyệt đối không để người khác an bài sắp đặt, Minh Nhi cho tới bây giờ đều có ý nghĩ cùng quyết định của chính mình, cũng không dựa người khác, phụ hoàng yêu cũng vốn chính là Minh Nhi như thế, không nên vì thế mà tức giận, ngươi nếu đã quyết định liền cứ thế đi làm, phụ hoàng sẽ không cản trở ngươi.” Thân là quân vương, cho tới nay đều thói quen người khác nghe theo lệnh y, cũng quen đem hết thảy mọi thứ nắm ở trong tay, duy độc chỉ có hết thảy mọi thứ về Minh Nhi lại vô pháp nắm giữ mọi chuyện, nếu là lần này hắn bức bách Minh Nhi thay đổi chủ ý, chỉ sợ liền thực sự trở thành giốn như lời nói của Diễm Thanh, là coi Minh Nhi không khác gì nam sủng, như thế đó là làm nhục hắn, Minh Nhi vốn là bảo vật của y, nếu cuộc đời này đã không có cách đối hắn buông tay, y lại há có thể theo ý của chính mình đem Minh Nhi khóa ở trong cung làm mất đi bản sắc của hăn?
Cuối cùng buông một tiếng thở dài, Kì Hủ Thiên đưa hắn kéo vào trong lồng ngực, ôm lấy thân mình hắn, ở bên môi hắn khẽ hôn một cái: “Minh nhân có trách cứ phụ hoàng quá mức bá đạo không?”
“Nếu không có sự bá đạo của Phụ hoàng, Minh Nguyệt cùng Phụ hoàng làm sao có hôm nay?” Kì Minh Nguyệt nhướn mày hỏi, cũng không để ý việc lúc trước, thân là đế vương, sự bá đạo của Phụ hoàng cùng thủ đoạn xử sự của hắn giống nhau, đều khiến cho hắn không tự chủ được bị hấp dẫn, dựa vào ngồi ở trong lòng phụ hoàng, tựa đầu vào cần cổ của y, đáy lòng cũng tự nhiên biết, phụ hoàng lúc trước tức giận là từ đâu mà đến.
“Minh nguyệt hồi cung bất quá mới có mấy ngày, liền phải rời khỏi, Phụ hoàng tức giận cũng phải, ” hơi hơi mở đôi môi ra, liếm hôn cổ Kì Hủ Thiên, nghĩ đến mới gặp mặt đã muốn phân ly, Kì Minh Nguyệt trong lòng cũng có chút không muốn.
“Đâu chỉ tức giận, phụ hoàng quả thực nghĩ muốn đem ngươi giấu ở trong lồng ngực, không cho bất luận kẻ nào nhìn thấy.” Vươn tay cản lại động tác của Minh Nhi, Kì Hủ Thiên đưa mặt của hắn nâng lên: “Lại tới trêu ghẹo phụ hoàng? Phụ hoàng mặc dù đồng ý với ngươi, nhưng trong lòng còn chưa buông, nếu Minh Nhi không ngoan, phụ hoàng cần phải phạt ngươi.” Ngữ thanh trầm thấp có chút áp lực, đã nhiều ngày lo lắng thân mình của Minh Nhi, từ lần trước hưởng qua tư vị về sau, trừ bỏ ngẫu nhiên hôn, không còn có cử chỉ thân mật khác, lúc này Minh Nhi vô ý khiêu khích, lại rước lấy tình dục chi niệm hắn đã áp chế trong đáy lòng.
Kì Minh Nguyệt chỉ cười, đưa tay tham vào trong vạt áo của Kì Hủ Thiên, từ từ xé, “Phụ hoàng nếu là phải phạt, liền phạt đi, Minh Nhi có khi nào sợ a.” Trong mắt mâu mầu tối sầm vài phần, nhìn vạt áo bị hắn dần dần xé ở trước mắt, tạ trên ngực màu mật ong của hắn nhẹ nhàng cắn một cái, Kì Minh Nguyệt đưa ra một ánh mắt khiêu khích.
Nghe xong lời này, lại bị ý trong mắt hắn gợi lên dục niệm trong lòng, Kì Hủ Thiên lộ ra một mạt mỉm cười tà mị nguy hiểm: “Nếu Minh Nhi đã nói như vậy, phụ hoàng há có thể để cho ngươi thất vọng, chỉ sợ đến lúc đó Minh Nhi chịu không nổi, hay là muốn làm cho phụ hoàng đau lòng.” Đem thân mình của Minh Nhi quay ngược lại, gác mở hai chân ngồi ở trên người hắn, Kì Hủ Thiên nhãn thần ra hiệu, lúc này Minh Nhi nếu không đồng ý, hắn thực sợ chính mình cũng khống chế không được, vẫn là muốn hắn.
Nhìn thấy ý tứ trong mắt y, Kì Minh Nguyệt liếm liếm môi, ngữ thanh mập mờ đáp: “Phụ hoàng đau lòng Minh Nhi, lại không biết Minh Nhi cũng sẽ đau lòng phụ hoàng sao?” Theo ngữ thanh mị hoặc của hắn, nhẹ chạm vào vật cứng dưới thân Kì Hủ Thiên, hơi hơi lay động thân mình, cảm giác nơi đó lại nóng rực vài phần.
_____ Hết chính văn chương 66 _____
Trong lòng đã có nghi ngờ, nhưng lại chưa từng hỏi, chung quy người giống u hồn như Vô Hào, nhưng lại làm cho Kì Minh Nguyệt có vài phần tín nhiệm không rõ lý do, không muốn tùy ý điều tra quá khứ của hắn.
Bỏ qua lo lắng đối với Vô Hào, Kì Minh Nguyệt nhớ tới chuyện đã đáp ứng Diễm Thanh, bất giác có chút đau đầu như thế nào nói với Phụ hoàng, nhìn xem sắc trời, Kì Minh Nguyệt chỉnh lại y bào, hướng ngự thư phòng bước vào.
Những cung nhân thị vệ dọc theo đường đi tất cả đều hướng hắn hành lễ, miệng hô Thái Tử Điện hạ, làm cho Kì Minh Nguyệt hơi có chút không quen, từ lúc hắn bị lập thành Thái Tử, thái độ của người khác đối với hắn liền tỏ ra cung kính, nhưng với hắn mà nói, tự cảm thấy mọi thứ cũng không có gì khác so với lúc trước, mọi thứ ăn mặc chi tiêu của hắn vốn đã là giống với phụ hoàng, mà nay tuy là Thái Tử, cũng bất quá vẫn là như cũ thôi. (í là vì Thiên ca anh ý bá đạo sủng iem như thía chứ mí hoàng tử công chúa khác ai được như iem a =.=)
Dọc một đoạn đường đi toàn là vấn an cùng ân cần thăm hỏi, Kì Minh Nguyệt đi tới trước cửa ngự thư phòng, đứng ngoài cửa canh giữ có rất nhiều thị vệ, bất quá lại không thấy thân anhr của Lưu tổng quản, xác định có lẽ đang ở bên trong chiếu ứng.
Mới đứng ở trước cửa, có thị vệ thấy hắn đã đến, vội vàng hành lễ, rồi sau đó liền muốn hướng bên trong thông báo, lại bị một thị vệ khác đứng ở một bên nhanh chóng lặng lẽ kéo lấy ống tay áo, hướng hắn đưa một ánh mắt ra hiệu, không chờ hắn phản ứng lại, liền giúp Kì Minh Nguyệt mở cửa ra.
Những kẻ đã ở lâu năm trong cung đều biết, năm đó bệ hạ đối với Nhị hoàng tử sủng ái như thế nào, chỉ cần là nơi hắn muốn đi, không người có thể ngăn trở, nếu là Nhị hoàng tử muốn gặp bệ hạ, bất luận là khi nào ở đâu, cùng đều để cho y đi, hiện giờ Nhị hoàng tử trở về, không những làm cho Tam hoàng tử đang được ân sủng trở thành tù nhân, ngay lập tức được bệ hạ phong làm Thái Tử, mặc dù đã qua mấy năm, nhưng hiện giờ xem ra, sự sủng ái của bệ hạ đối với y không hề giảm đi chút nào, vẫn giống y như trước đây, là hoàng tử duy nhất trong số các vị hoàng tử, được bệ hạ tin tưởng một bề.
Nhìn vài vị khác xem, bệ hạ cũng chỉ là thường thường hỏi một hai câu, sao có thể nghĩ so cùng với Nhị hoàng tử luôn thụ ân sủng? Tại đây trong đế cung này, có thể nói, ngoại trừ bệ hạ, đó là Nhị hoàng tử, cũng chính là Thái Tử Điện hạ thân phận tôn quý nhất hiện giờ, những kẻ thân là thị vệ như bọn họ, nếu không biết cách đoán ý mà làm, nói không chính xác tới một ngày kia rớt đầu cũng không biết là vì cái gì a.
Kéo đồng bạn đang nghi hoặc ở bên cạnh qua một bên, thị vệ kia bắt đầu một đoạn răn dạy thật dài, bắt đầu đem chuyện cũ của Thái Tử Điện hạ năm đó nhất nhất nói tỉ mỉ.
Bên này, Kì Minh Nguyệt nghe được tiếng nói chuyện ở phía sau, lộ ra mỉm cười, từ lúc đó cho tới nay, không chỗ nào là không nghe thấy những lời đồn đại to nhỏ, hắn rốt cục cảm thấy được chính mình thật sự đã trở về cung.
Bước vào trong ngự thư phòng, trước mắt vẫn là bài trí như cũ mà hắn đã quen thuộc, lư hương tỏa ra lãnh hương quen thuộc, cùng với hương trong tẩm cung của Phụ hoàng giống nhau, bên cạnh án thư, Lưu tổng quản lẳng lặng đứng lui ở phía sau, vẫn là khuôn mặt nhất quán không chút thay đổi, phụ hoàng đang miễn cưỡng dựa sát vào trên ghế tựa, nhìn như tùy ý ở trên tấu chương viết cái gì đó.
“Minh Nhi đã trở lại, Diễm Thanh không giữ ngươi lại?” Kì Hủ Thiên thấy hắn tiến vào, nghĩ đến hắn là từ chỗ nào trở về, liền ở trong khẩu khí dẫn theo một chút chế nhạo vui đùa, từ sau ngày hôm ấy, chắc chắn Diễm Thanh không dám đối với Minh Nhi có chút ngả ngớn.
“Hắn không dám.” Khẽ cười một tiếng, Kì Minh Nguyệt nhớ tới hôm nay đã chứng kiến,thấy thần sắc kinh sợ của Diễm Thanh, bất giác có chút buồn cười “Nam sủng như ta cho dù tái có đủ mị lực, lại há có thể nghĩ muốn so sánh với thế lực mà Ám Hoàng đã gây dựng?
Theo trong miệng Minh Nhi nghe được danh hiệu ngày xưa, cũng không cảm thấy ngạc nhiên, nhưng hiểu lầm của Diễm Thanh, lại làm cho hắn trong lòng vừa tức giận vừa đau lòng. Dừng bút, Kì Hủ Thiên trong mắt dần tiệm lãnh: “Hắn vậy mà đem Minh Nhi xem thành nam sủng?” Trong nháy mắt khuôn mặt giận tới tái lại, hai đầu lông mày nhíu chặt, đôi mắt sắc bén như ưng bắn ta hàn quang sắc nhọn, vì câu nói kia của Diễm Thanh, Kì Hủ Thiên dâng lên tức giận.
Lưu tổng quản ở một bên nghe xong lời ấy, cũng xẹt qua một mạt vẻ ám trầm.
Nhận thấy được hai người đang tức giận, Kì Minh Nguyệt chính mình lại bất giác có chút ủy khuất: “Phụ hoàng hà tất phải như thế, ngươi và ta trong lúc đó như thế nào, cũng không cần thiết phải hướng người khác giải thích, Minh Nguyệt có phải nam sủng hay không, cũng cùng với hắn không hề can hệ, phụ hoàng vì thế mà tức giận không cảm thấy có chút chuyện bé xé ra to sao?”
Lưu dịch liễm hạ mắt, hắn tự nhiên biết, lấy tính tình của Điện hạ mà nói, là sẽ không để ý lời nói của người khác, bằng không, cũng sẽ không cùng Bệ hạ đi tới hôm nay.
Nhưng Kì Hủ Thiên vẫn không tiêu tan tức giận, Minh Nhi của hắn há có thể cùng nam sủng nhắc tới, nghĩ đến lời ấy của Diễm Thanh, tàn khốc trong đôi mắt lại dày đặc vài phần.
Kì Minh Nguyệt chưa từng dự đoán được, chính mình vô tâm nói một câu, vậy mà lại đưa tới sự tức giận của Phụ hoàng, chắc chắn cũng khiến Diễm Thanh chọc tới chút phiền toái, vì đã đáp ứng việc của Diễm Thanh, lại đành phải tiếp tục mở miệng: “Ngày ấy Diễm Thanh mời ta đi Lưu Danh quán, chỉ là vì cứu người thôi, cũng không có ác ý, Minh Nguyệt hôm nay đã đáp ứng, theo hắn đi cứu người.”
Nói xong liền đem lời nói của Diễm Thanh nhất nhất kể ra, đã từng trúng cổ độc, hắn hiển nhiên biết rõ lợi hại trong đó, nếu có chút phương pháp khả cứu, hắn cũng không để ý giúp đỡ, mặt khác trong lòng còn có một sự nghi ngờ, về cổ độc kia.
“Xem ra Minh Nhi đã quyết định rồi, thế thì còn cùng phụ hoàng nói cái đó làm gì, cứ thế mà đi cũng được.” có vẻ không chút để ý nói, nhưng trong lời nói của Kì Hủ Thiên lại lộ ra ngữ khí lạnh như băng, trước đó đã vì Diễm Thanh nói như vậy mà tâm sinh tức giận, lúc này lại vì việc Minh Nhi sắp sửa ra cung mà càng thêm bất mãn.
Sau đó Kì Hủ Thiên không hề mở miệng nói chuyện, không khí trong ngự thư phòng chợt ngưng kết, Lưu Dịch quan sát đến thần sắc của bệ hạ, lại nhìn Điện hạ đứng ở một bên, tự cảm thấy lúc này cũng không thích hợp đứng ở chỗ này, bệ hạ cùng Điện hạ trong lúc đó, có một số việc có lẽ vẫn là thầm kín giải quyết cho thỏa đáng. Hơi hơi khom người xuống, hắn im lặng ly khai ngự thư phòng, để lại trong thư phòng hai người tiếp tục giằng co.
Trong thư phòng im ắng, lãnh hương quanh quẩn, bên cạnh án thư, hai người một ngồi một đứng, cũng không ai nói gì.
Kì Hủ Thiên nghĩ đến Minh Nhi thế nhưng lại vì Diễm Thanh mà tự mình ra cung cứu người, tức giận trong lồng ngực liền cuồn cuộn dâng lên, nhìn Minh Nhi đứng ở một bên, bộ mặt hắn nghiêm lại, nhìn không thấy biểu tình, nhưng thân ảnh một mình cô độc đứng thẳng, lại làm cho hắn không khỏi trong lòng mềm nhũn, bàn tay đưa lên muốn đưa hắn ôm vào trong lòng, Kì Minh Nguyệt lại đúng vào lúc này nghiêng người rời đi.
Nhìn bóng dáng thiếu niên quật cường, Kì Hủ Thiên chỉ cảm thấy buồn bực chưa bao giờ từng có, lông mày nhíu chặt lại, nhìn thấy hắn bước xa vài bước, đứng ở phía trước một y thư án khác.
“Minh Nguyệt nhớ rõ khi còn bé, phụ hoàng ở trong thư phòng phê duyệt tấu chương, ta liền ở đây đọc sách tập viết … ” Đứng ở trước án thư quen thuộc, Kì Minh Nguyệt vươn tay, đầu ngón tay ở trên mặt bàn xẹt qua, trong ngự thư phòng, trừ bỏ bàn án thư phụ hoàng sở dụng, còn đặt riêng một cái để hắn dùng, khi đó thân mình còn nhỏ, bất quá cũng mới năm tuổi, phụ hoàng sai người chế riêng những đồ vật lớn nhỏ thích hợp với thân hình hắn thân hình sở dụng, hiện giờ xem ra, là không thể sử dụng được nữa, nhưng từ lúc đặt ở chỗ này, liền chưa bao giờ rời đi.
Kì Hủ Thiên chỉ nghe, cũng không nói chuyện, nhìn chăm chú vào bóng dáng của hắn, bên tai lại truyền đến ngữ thanh trong trẻo dễ nghe của hắn, ở trong ngự thư phòng rộng lớn lại nghe thấy một chút tiếng vọng mờ ảo. “…….Mà nay, Minh Nguyệt đã mười lăm, đã không còn là đứa bé ngày xưa, phụ hoàng cũng nên biết, Minh Nguyệt vốn không phải là thiếu niên tầm thường, mặc dù cùng phụ hoàng đi đến hôm nay, chân thành ái mộ, lấy thân cùng thác, nhưng Minh Nguyệt đều không phải là lệ thuộc vào Phụ hoàng, ta cùng với phụ hoàng trong lúc đó cho tới bây giờ đều là ngang hàng cùng cư xử, nếu như quá phụ thuộc vào Phụ hoàng, ngay cả nhu cầu muốn đưa ra một lời hứa với người khác cũng không được, vậy Minh Nguyệt và những nam sủng khác của Phụ hoàng có gì khác biệt?”
Nghe được những lời nói này của y, Kì Hủ Thiên ánh mắt càng lạnh, tức giận hắn lại đem chính mình so sánh với nam sủng, nhưng cũng nhân lời nói của hắn mà ngồi dậy lặng im suy nghĩ, nhìn thiếu niên chậm rãi đưa tay cách đó không xa, dáng người thản nhiên đứng lặng im của y, thon dài mạnh mẽ kiên cường, mặc dù mới là tới tuổi cập quan, cũng đã lộ ra khí chất thần bí làm cho người ta không thể nắm lấy, vừa cao quý thong dong, lại có vài phần tao nhã trầm tĩnh, đôi môi luôn mỉm cười như trước hơi hơi giơ lên, trong thần sắc cũng không có nửa điểm tức giận, nhưng nhìn thẳng vào trong mắt hắn là sự tự tin ngạo nghễ không chút nhân nhượng.
Tất cả làm nên Minh Nhi của hăn, thở dài, trong lòng Kì Hủ Thiên đột nhiên dâng lên cảm giác nào đó khó có thể gọi tên, vừa vui mừng vừa tán thưởng, thiếu niên bất phàm như thế là chỉ thuộc về hắn, vẻ kiêu hãnh ngước nhìn thiên hạ khiến cho hắn lộ ra một mạt ý cười vui vẻ, ý cười càng ngày càng rõ ràng dần dần hóa thành cao giọng cười to.
Tiếng cười trầm thấp ở trong ngự thư phòng truyền ra từng trận tiếng vọng, đem không khí đông lạnh lúc trước xua tan hầu như không còn, theo tiếng cười của Kì Hủ Thiên vang lên, bên môi Kì Minh Nguyệt cũng thêm vài phần độ cung, chậm rãi đến gần bên cạnh hắn.
“Phụ hoàng không tức giận?” Ngẩng đầu lên, Kì Minh Nguyệt nhẹ giọng hỏi.
“Là phụ hoàng không đúng, sớm biết Minh Nhi như vậy là tuyệt đối không để người khác an bài sắp đặt, Minh Nhi cho tới bây giờ đều có ý nghĩ cùng quyết định của chính mình, cũng không dựa người khác, phụ hoàng yêu cũng vốn chính là Minh Nhi như thế, không nên vì thế mà tức giận, ngươi nếu đã quyết định liền cứ thế đi làm, phụ hoàng sẽ không cản trở ngươi.” Thân là quân vương, cho tới nay đều thói quen người khác nghe theo lệnh y, cũng quen đem hết thảy mọi thứ nắm ở trong tay, duy độc chỉ có hết thảy mọi thứ về Minh Nhi lại vô pháp nắm giữ mọi chuyện, nếu là lần này hắn bức bách Minh Nhi thay đổi chủ ý, chỉ sợ liền thực sự trở thành giốn như lời nói của Diễm Thanh, là coi Minh Nhi không khác gì nam sủng, như thế đó là làm nhục hắn, Minh Nhi vốn là bảo vật của y, nếu cuộc đời này đã không có cách đối hắn buông tay, y lại há có thể theo ý của chính mình đem Minh Nhi khóa ở trong cung làm mất đi bản sắc của hăn?
Cuối cùng buông một tiếng thở dài, Kì Hủ Thiên đưa hắn kéo vào trong lồng ngực, ôm lấy thân mình hắn, ở bên môi hắn khẽ hôn một cái: “Minh nhân có trách cứ phụ hoàng quá mức bá đạo không?”
“Nếu không có sự bá đạo của Phụ hoàng, Minh Nguyệt cùng Phụ hoàng làm sao có hôm nay?” Kì Minh Nguyệt nhướn mày hỏi, cũng không để ý việc lúc trước, thân là đế vương, sự bá đạo của Phụ hoàng cùng thủ đoạn xử sự của hắn giống nhau, đều khiến cho hắn không tự chủ được bị hấp dẫn, dựa vào ngồi ở trong lòng phụ hoàng, tựa đầu vào cần cổ của y, đáy lòng cũng tự nhiên biết, phụ hoàng lúc trước tức giận là từ đâu mà đến.
“Minh nguyệt hồi cung bất quá mới có mấy ngày, liền phải rời khỏi, Phụ hoàng tức giận cũng phải, ” hơi hơi mở đôi môi ra, liếm hôn cổ Kì Hủ Thiên, nghĩ đến mới gặp mặt đã muốn phân ly, Kì Minh Nguyệt trong lòng cũng có chút không muốn.
“Đâu chỉ tức giận, phụ hoàng quả thực nghĩ muốn đem ngươi giấu ở trong lồng ngực, không cho bất luận kẻ nào nhìn thấy.” Vươn tay cản lại động tác của Minh Nhi, Kì Hủ Thiên đưa mặt của hắn nâng lên: “Lại tới trêu ghẹo phụ hoàng? Phụ hoàng mặc dù đồng ý với ngươi, nhưng trong lòng còn chưa buông, nếu Minh Nhi không ngoan, phụ hoàng cần phải phạt ngươi.” Ngữ thanh trầm thấp có chút áp lực, đã nhiều ngày lo lắng thân mình của Minh Nhi, từ lần trước hưởng qua tư vị về sau, trừ bỏ ngẫu nhiên hôn, không còn có cử chỉ thân mật khác, lúc này Minh Nhi vô ý khiêu khích, lại rước lấy tình dục chi niệm hắn đã áp chế trong đáy lòng.
Kì Minh Nguyệt chỉ cười, đưa tay tham vào trong vạt áo của Kì Hủ Thiên, từ từ xé, “Phụ hoàng nếu là phải phạt, liền phạt đi, Minh Nhi có khi nào sợ a.” Trong mắt mâu mầu tối sầm vài phần, nhìn vạt áo bị hắn dần dần xé ở trước mắt, tạ trên ngực màu mật ong của hắn nhẹ nhàng cắn một cái, Kì Minh Nguyệt đưa ra một ánh mắt khiêu khích.
Nghe xong lời này, lại bị ý trong mắt hắn gợi lên dục niệm trong lòng, Kì Hủ Thiên lộ ra một mạt mỉm cười tà mị nguy hiểm: “Nếu Minh Nhi đã nói như vậy, phụ hoàng há có thể để cho ngươi thất vọng, chỉ sợ đến lúc đó Minh Nhi chịu không nổi, hay là muốn làm cho phụ hoàng đau lòng.” Đem thân mình của Minh Nhi quay ngược lại, gác mở hai chân ngồi ở trên người hắn, Kì Hủ Thiên nhãn thần ra hiệu, lúc này Minh Nhi nếu không đồng ý, hắn thực sợ chính mình cũng khống chế không được, vẫn là muốn hắn.
Nhìn thấy ý tứ trong mắt y, Kì Minh Nguyệt liếm liếm môi, ngữ thanh mập mờ đáp: “Phụ hoàng đau lòng Minh Nhi, lại không biết Minh Nhi cũng sẽ đau lòng phụ hoàng sao?” Theo ngữ thanh mị hoặc của hắn, nhẹ chạm vào vật cứng dưới thân Kì Hủ Thiên, hơi hơi lay động thân mình, cảm giác nơi đó lại nóng rực vài phần.
_____ Hết chính văn chương 66 _____
Bình luận truyện