Chương 43: “Thiệu Hằng, hẹn gặp lại”
<< Mười năm sau, anh cùng người em trai nói một tiếng “hẹn gặp lại”, nhưng thực lòng không hề muốn gặp lại thêm một lần nào nữa>>
Nhà nghỉ Khoái Tiệp.
Tỉnh lại sau một giấc ngủ dài, cứ thế cứng người nằm trên giường suốt một tiếng, Thiệu Hoa nâng tay lên nhìn đồng hồ, 10 giờ, ngoại trừ cái lần ở bệnh viện lúc ấy thì 10 năm trở lại đây lúc này anh mới có cảm giác được ngủ ngon đến như thế. Đi vào phòng vệ sinh, Thiệu Hoa nhìn vào chính mình đầu tóc rối bù ở trong gương mà cười, sau đó liền tắm rửa một phen. Hôm nay đương nhiên cũng là lần tắm dưới vòi hoa sen mà anh cảm thấy khoan khoái nhất suốt 10 năm qua.
Quấn khăn tắm đi ra, Thiệu Hoa bắt đầu đánh răng rửa mặt rồi cạo râu chỉnh tề. Anh mặc quần áo, sửa sang gọn gàng rồi rời khỏi phòng.
Lúc này trong tay Thiệu Hoa chỉ còn lại 113,3 tệ. Trên đường đi anh mua hai cái bánh bao, một hộp sữa, đứng một chỗ rồi ăn hết. Mua mấy đồ ăn sáng ấy tiêu mất của anh hai tệ.
Thiệu Hoa đi tới tòa nhà Quang Hối, vào đến đại sảnh hỏi nữ tiếp tân: “Xin chào, cho hỏi Thiệu Hằng có ở đây không?”
“Ngài tìm Thiệu tổng sao, xin hỏi ngài có hẹn trước không?”
“Không, cô nói với cậu ấy tôi là Thiệu Hoa, là…” Thiệu Hoa dừng lại không nói hai chữ “anh trai”, chỉ nói tiếp: “Cứ nói là Thiệu Hoa tìm cậu ấy.”
“Vâng, xin ngài chờ một chút.” Nữ tiếp tân ấn số máy nội bộ nói vài câu, sau đó quay sang Thiệu Hoa: “Thiệu tổng nói ở phòng họp đợi ngài, mời ngài lên phòng 601.” Nói xong nữ tiếp tân chỉ tay về phía thang máy rồi nói: “Thang máy ở bên kia.”
“Cảm ơn.” Thiệu Hoa thở phào nhẹ nhõm.
Đi đến phòng 601, nhìn thấy cửa khép hờ, Thiệu Hoa gõ nhẹ hai cái.
“Mời vào.”
“Thiệu Hằng.” Thiệu Hoa thực sự kích động, tiến tới ôm chầm lấy Thiệu Hằng.
“Anh” Thiệu hằng vỗ vỗ lên lưng Thiệu Hoa, đợi hai người buông ra, Thiệu Hằng đóng chặt cửa rồi nói: “Anh, anh được ra rồi.”
“Ừ” Thiệu Hoa cảm thấy ngữ khí của Thiệu Hằng có điểm kỳ lạ, có thể là do đã 10 năm không gặp. Có phải hay không? Thiệu Hằng trước mắt so với trước kia hoàn toàn không giống, đó là bộ dáng thực sự của một ông chủ: “ Nhìn em xem ra rất có tinh thần.”
“Vâng” Thiệu Hằng nhìn Thiệu Hoa, thiếu chút nữa không dám nhận… người trước mắt chính là anh trai mình, sợ rằng sẽ kêu một tiếng “chú”. Thiệu Hằng hạ ánh mắt, nói quanh co: “Anh, thực xin lỗi.”
“Ha ha, đừng nói nữa, đều là quá khứ rồi.” Thiệu Hoa muốn kéo lấy cánh tay Thiệu Hằng cùng ngồi xuống sô pha nói chuyện nhưng lại bị Thiệu Hằng giữ lại.
“Anh…” Nét mặt Thiệu Hằng giống như cứng lại.
“Làm sao vậy? Lâu rồi không gọi một tiếng “anh”, giờ ngay cả “anh” cũng nói không ra hả…?”
“Anh” Thiệu Hằng nhắm mắt, sau đó rút ra một tờ giấy bạc, nói: “Đây là chi phiếu một trăm vạn, về sau…” Thiệu Hằng nhìn thoáng qua Thiệu Hoa, cũng không nói thêm gì nữa.
Thiệu Hoa khẽ nhếch miệng, cau mày, khuôn mặt nghi hoặc cùng khó hiểu, cũng không nhận lấy tờ chi phiếu.
“Anh, chúng ta đoạn tuyệt quan hệ đi.”
Thiệu Hoa nhất thời phản ứng không kịp, Thiệu Hằng cũng không hề tiếp tục nói nữa, hai người ở trong phòng duy trì một bầu không khí trầm mặc thật lâu, mãi cho đến khi có tiếng mở cửa, ngay sau đó là tiếng đóng cửa, lúc đó bọn họ mới giật mình.
“Thiệu Hoa.” Địch Vân Vân bước thật nhanh đến trước mặt Thiệu Hoa, chỉ vào mặt anh nói: “Tôi nói cho cậu biết, Quang Hối hiện tại đều là do Thiệu Hằng một tay phát triển, tài sản so với trước kia không biết lớn gấp bao nhiêu lần.”
Tài sản? Chính là tiền? Thiệu Hoa rốt cục cũng phản ứng lại được.
“Còn có, bố cậu trước kia lập di chúc, quyền thừa kế tất cả đều thuộc về Thiệu Hằng, cậu một phân tiền cũng không có đâu.” Nói xong Địch Vân Vân giật lấy tờ ngân phiếu trong tay Thiệu Hằng quơ quơ trước mặt Thiệu Hoa, nói tiếp: “Một trăm vạn này là niệm tình trước kia cậu đối xử với Thiệu Hằng cũng không tệ!”
Thiệu Hoa dời đi ánh mắt, chớp mắt hai cái liền xoay người đi về phía cửa.
“Anh…”
Thiệu Hoa quay đầu lại nhìn Thiệu Hằng, nói: “ Lúc trước không hề hối hận, hiện tại lại càng không hối hận những chuyện của mười năm trước. Hối hận, chỉ những kẻ ngốc mới làm. Thiệu Hằng, hẹn gặp lại.”
Bình luận truyện