Thiếu Niên Ca Hành

Chương 120: Nhất kiếm phá quân



Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

Thất phu nổi giận, máu phun năm bước.

Thiên tử nổi giận, thây đổ trăm vạn.

Vậy nếu Kiếm Tiên nổi giận thì sao?

Có Kiếm Tiên nổi giận, dẫn dắt vố số cánh hoa phủ khắp núi.

Lại có Kiếm Tiên nổi giận, khiến cho sấm chớp đầy trời.

Còn có Kiếm Tiên nổi giận vượt mười ngàn quân, giết chết ngàn giáp.

Kiếm của hắn tên là Phá Quân, đứng hạng năm trong thiên hạ, hắn từng cầm thanh kiếm này đối chiến với đại quân của Nam Quyết, dùng sức một người địch vạn người, cuối cùng giết chết hai ngàn người của đối phương, khiến lòng quân của Nam Quyết tán loạn, bại trận tháo chạy. Sau trận chiến đó binh sĩ Nam Quyết nghe danh mà như gặp quỷ thần, rối rít thối lui. Nhưng hắn không phải nhân sĩ hiệp nghĩa, giết đại quân Nam Quyết cũng không phải vì giang sơn xã tắc phương bắc, chỉ là vì quân đội Nam Quyết thúc ngựa tới quấy nhiễu giấc ngủ trưa của hắn.

Trong năm đại Kiếm Tiên, người duy nhất khó phân biệt chính tà, dùng nộ làm tên, dùng giận nuôi kiếm, khi động thủ không lưu lại đường sống, khi giết người không hỏi thị phi, tay cầm thanh kiếm vương bá Phá Quân, đứng hạng hai trong thiên hạ tứ đại ma đầu, chỉ sau giáo chủ Ma giáo Diệp Đỉnh Chi - Nộ Kiếm Tiên - Nhân Chiến Thiên.

Bất luận Minh Hầu đang vung thanh đao lớn hay Tô Xương Ly cầm kiếm lớn đều đi theo cùng một con đường võ công của một vị tiền bối, dùng cơn giận nuôi binh, dùng cơn giận dụng binh, thậm chí cự kiếm Đằng Không của Tô Xương Ly vốn là bản sao chép của Phá Quân. Trước mặt một người như vậy, năm chữ ‘Minh Hầu giận giết người’ chỉ là một trò cười.

Một cánh tay nắm lấy thanh đao lớn màu vàng kim mà Minh Hầu chém xuống, Minh Hầu trợn tròn hai mắt, dùng hết sức lực vẫn không thể nhích tới trước được một tấc. Cánh tay phải của kiếm khách chợt vung lên đẩy Minh Hầu lui lại.

“La Hán Định Thân? Cho dù là Phật Đà cũng chẳng giữ được người ta!” Kiếm khách kia trầm giọng quát lớn, Vô Tâm cảm thấy luồng chân khí đang vây khốn hắn của mình lập tức bị phá hủy, vội vàng rút lui. Kiếm khách cắm thanh kiếm lớn trong tay xuống đất, tay phải nắm lấy chuôi kiếm: “Được, ngươi muốn thấy kiếm của ta, ta sẽ cho ngươi nhìn thật kỹ. Nhưng đừng hối hận!”

Kiếm khí bùng lên trên chuôi kiếm, kiếm khách đột nhiên rút kiếm ra, mặt đất bốn phương nổ tung, thân kiếm tỏa ra hàn quang, xung quanh thân kiếm như có ánh sáng đỏ máu quấn quanh.

“Phá Quân kiếm, đứng hạng năm trong thiên hạ, được coi là thanh kiếm vương phách.” Thần sắc Vô Tâm rốt cuộc cũng lộ đôi chút thán phục: “Quả nhiên ngươi là Nộ Kiếm Tiên!”

Vừa dứt lời, kiếm đã tới trước mặt Vô Tâm.

Theo truyền thuyết trên giang hồ, kiếm chiêu của Nộ Kiếm Tiên chỉ có ba thức, thức thứ nhất Mệnh Nộ Bạt Kiếm. Khi hắn rút kiếm cũng là lúc hắn xuất kiếm, giữa lúc này không có bất cứ do dự nào!

Vô Tâm gầm lên một tiếng, tay áo múa lên, áo bào trắng bay phấp phới, nổi giận quát lớn: “Dừng!” Một quả chuông lớn xuất hiện trước mặt hắn.

Bàn Nhược Tâm Chung thần thông! Khi đối chiến với Cẩn Tiên công công hắn đã từng dùng môn võ công này, nhưng môn đó không phải mật thuật của La Sát nội đường mà do sư phụ hắn Vong Ưu truyền thụ. Vong Ưu thiền sư cả đời không thích tranh đấu với người khác, dốc lòng nghiên cứu môn Bàn Nhược Tâm Chung này, dùng tấm lòng Phật Đà ngăn cản kiếm giết chóc.

Thế nhưng tâm chung kia lập tức bị một kiếm đâm thủng.

Vô Tâm lui lại, chắp hai tay, áo trắng phất phới.Tâm chung hình thành mấy lần nhưng đều bị chiêu kiếm của Nộ Kiếm Tiên chém nát, kiếm vẫn ép thẳng tới trước ngực Vô Tâm. Tốc độ của kiếm rất nhanh, trong mắt Vô Tâm kim quang như làn nước, vận tới Thiên Nhãn Thông. Trong mắt hắn tốc độ của kiếm lập tức chậm lại vài chục lần.Hắn điểm mũi chân, thân thể dùng một tư thế gần như không thể thực hiện ngửa ra sau - Như Ý Thông.

Nộ Kiếm Tiên khó khăn lắm mới vạch qua trước ngực hắn, lưu lại một vết máu đỏ tươi.

Song chưởng của Vô Tâm chợt đẩy xuống đất, thân thể nằm trên mặt đất lui nhanh lại phía sau, tới bên cạnh Minh Hầu mới chậm rãi đứng lên, phủi bụi đất trên người thở dài: “Chật vật.”

“Ngươi bước vào Tiêu Dao Thiên Cảnh.” Nhan Chiến Thiên buông thanh kiếm xuống trầm giọng nói.

“Vô Tâm nhún vai một cái: “Vào Tiêu Dao Thiên Cảnh thì đã sao, đối mặt với tiền bối như Nộ Kiếm Tiên vẫn chỉ có nước bị đánh thôi.”

“Sao ngươi lại vào bắc?” Nhan Chiến Thiên hỏi, nón lá vẫn rủ thấp, không thấy được thần sắc.

Vô Tâm hỏi ngược lại: “Vậy sao ngươi lại về bắc? Theo ta được biết, mấy năm nay Nộ Kiếm Tiên tiền bối vẫn luôn du lịch ở Bắc Man, sao đột nhiên lại nghĩ tới chuyện trở về?”

“Có vẻ ngươi không hiểu quy củ của ta.” Nhan Chiến Thiên vác kiếm lên vai, giơ tay hạ thấp mũ trùm của mình.

“Dám hỏi quy củ của Nộ Kiếm Tiên là?” Vô Tâm cười khổ một cái. Lần này hắn trở lại Tuyết Nguyệt thành, dựa vào cơ sở Phật Pháp Lục Thông tu luyện lại võ học trong Lang Nguyệt Phúc Địa, nhanh chóng bước vào Tiêu Dao Thiên Cảnh. Thế nhưng so với Nộ Kiếm Tiên đã bước vào Thiên Cảnh hơn mười năm, dường như Tiêu Dao Thiên Cảnh của hắn chẳng phải cảnh giới ghê gớm gì.

“Quy củ của ta là, chỉ có ta được hỏi người khác, người khác không có tư cách hỏi ta.” Nhan Chiến Thiên bước từng bước một về phía trước: “Muốn hỏi ta, phải hỏi kiếm của ta trước.”

Đường môn.

Bên ngoài Liên Nguyệt các.

Đường lão thái gia ngồi trên bậc thang bên ngoài, hút từng hơi thuốc một, Liên Nguyệt các sau lưng hắn đóng chặt cửa, vài sợi xích dài buộc nó lại. Bốn phía của các đều có một đệ tử Đường môn, khống chế nghiêm ngặt Liên Nguyệt các. Sau khi Đường lão thái gia hít một hơi thuốc, Đường Hoàng cuối cùng cũng vội vã chạy tới.

Đường lão thái gia buông tẩu thuốc xuống, lạnh nhạt nói: “Sao có mình ngươi trở lại? Đường Liên đâu?”

Đường Hoàng cúi đầu: “Tông chủ Thiên Ngoại Thiên Diệp An Thế độ nhiên xuất hiện, cứu Đường Liên đi.”

“Cái gì mà tông chủ Thiên Ngoại Thiên, chẳng qua là một đứa trẻ mười mấy tuổi mà thôi.” Đường lão thái gia gõ tẩu thuốc xuống đất.

Đường Hoàng cúi đầu không dám nói, cái gõ kia như đạp vào trong lòng hắn, khiến hắn căng thẳng tới mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Mặc dù sau Đường Liên Nguyệt là hắn chấp chưởng ngoại phòng, nhưng so với Đường Liên Nguyệt, thái độ của lão thái gia với hắn kém quá xa.

“Cùng là đệ tử đồng lứa, ngươi kém Liên Nguyệt quá nhiều.” Đường lão thái gia thở dài.

Đường Hoàng gật đầu: “Vâng.”

“Có thể vì Liên Nguyệt là kỳ tài ngút trời cho nên không chịu khống chế.” Đường lão thái gia đứng lên: “Đường Liên đi thì đi thôi, chỉ có bé gái kia là phiền toái. Đại tướng quân Diệp Ưng Khiếu, chọc vào một người như vậy e rằng con đường sau này của Đường môn chúng ta sẽ rất bấp bênh. Bây giờ chúng ta chỉ có thể đặt hy vọng vào một người bạn cũ.”

“Bạn cũ?” Đường Hoàng không hiểu.

“Có một bạn cũ muốn tới gặp ta một lần, người bạn cũ đó tính khí cổ quái, gặp người không ưa sẽ xuất kiếm giết chết. Hắn vừa vặn trên đường tới Đường môn, đáng ra lúc này đã tới.” Đường lão thái gia đứng dậy từ từ bước lên trước, một lúc lâu sau mới quay người lại nhìn Liên Nguyệt các, thở dài: “Liên Nguyệt, nếu ta giết học trò mà ngươi yêu quý nhất, có phải cả đời này cũng không gặp mặt không?”

Trong Liên Nguyệt các im lặng không một tiếng động, như không có người ở trong.

Đường lão thái gia dường như cũng không muốn nghe câu trả lời gì, xoay người, bước từng bước một về phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện