Thiếu Niên Ca Hành
Chương 136: Tuyết Nguyệt cố nhân
Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
***
Tuyết Nguyệt thành.
Lúc này vị thành chủ duy nhất còn trấn thủ tại Tuyết Nguyệt thành Tư Không Trường Phong đứng trên đầu tường, nhìn về phía tây nam, khẽ cau mày.
“Một người đi tìm tiên sơn, một người đi gặp cố nhân, còn lại mình ta cô đơn ở đây, cô quạnh tại chốn này. Ngay cả con gái cũng đi tìm trai rồi.” Tư Không Trường Phong thở dài, ngửa đầu uống một ngụm rượu.
Hắn nhớ tới lúc mình còn trẻ, luôn cầm một cây thương, xách một bầu rượu, cưỡi một con ngựa, vừa đi đường vừa uống rượu, mệt mỏi say xưa thì tìm gốc cây nằm xuống ngủ một giấc thật say. Vốn tưởng cuộc sống sẽ luôn trôi qua như thế, tự nhiên tiêu sái. Tuy không có ngày mai nhưng hình như cũng chẳng cần chờ bất cứ ngày mai nào. Cho tới một ngày, hắn gặp thiếu niên áo trắng cưỡi ngựa, giơ tay với mình.
“Ngươi muốn tới một tòa thành xem thử không?”
“Đó là tòa thành lớn nhất thế gian, có nữ nhân đẹp nhất, có sòng bạc lớn nhất, uống rượu ngon nhất, cưỡi ngựa nhanh nhất.”
“Tòa thành đó tên là Thiên Khải.
Khi đó Tư Không Trường Phong một tay chống thương, trên cán thương treo một bầu rượu nghiêng nghiêng ngả ngả, hắn không nghe rõ những lời thiếu niên kia nói lúc sau, chỉ nghe được mỗi câu ‘nữ nhân đẹp nhất’ là gật đầu lia lịa: “Đi! Đi! Đi!”
“Một lần say mà sai cả đời.” Tư Không Trường Phong ngửa đầu uống một hớp rượu nữa.
“Lại ngồi đây ca thán gì đấy?” Một giọng nói mang chút ý cười vang lên, Tư Không Trường Phong quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một cô gái mỹ miều đang chậm rãi đi lên. Tà áo cô phất phơ trong làn gió, bên trên là chữ ‘cược’ rất bắt mắt.
“Lạc Hà, đệ tử của ngươi cũng đi rồi. Đến đây đến đây, cùng là người lưu lạc tận chân trời, cùng uống một chén.” Tư Không Thiên Lạc ngoắc đầu ra hiệu với Doãn Lạc Hà, đưa bình rượu qua.
Doãn Lạc Hà nhận lấy bình rượu nhưng không uống, chỉ cười nói: “Không còn tên đồ đệ khiến người ta thêm phiền kia, ta càng thoải mái ấy. Đâu có giống như ngươi.”
“Ài.” Tư Không Trường Phong thở dài: “Đông Quân thích rượu ngon, ngươi chỉ thích đánh cược, Hàn Y một lòng với tên đạo sĩ thúi. Ai cũng có thứ mình mong đợi, ta mong cái gì chứ?”
“Ngươi háo sắc. Năm xưa toàn bộ giang hồ có ai không biết.” Doãn Lạc Hà cười không chút ý tốt.
“Đúng vậy, ta háo sắc.” Tư Không Trường Phong ngửa đầu lên nhìn bầu trời, ánh mắt bỗng trở nên trống rỗng: “Thế nhưng người tuyệt sắc chốn nhân gian đã qua đời, còn gì mà háo cơ chứ.”
“Vẫn còn nhớ mẫu thân của Thiên Lạc à?” Doãn Lạc Hà cầm bình rượu đi tới bên cạnh Tư Không Trường Phong, nhìn theo hướng ánh mắt Tư Không Trường Phong, ngửa đầu uống một hớp rượu.
Tư Không Trường Phong cười một tiếng: “Năm đó ta được gọi là ‘đi qua vạn bụi hoa, không dính một chiếc lá’, lảo đảo tới Thiên Khải, cũng định sẽ sạch sẽ rời Thiên Khải. Thế nhưng cô ấy cưỡi chết mười sáu con ngựa đuổi theo ta ròng rã ngàn dặm, cuối cùng xuất một chiêu kiếm đánh ta ngã từ trên ngựa xuống. Sau đó xoay người bỏ đi.”
“Sau đó ngươi lại đuổi theo cả ngàn dặm, đuổi về Thiên Khải. Câu chuyện của ngươi mấy quán trà đã nói tới phát mệt rồi.” Doãn Lạc Hà cười trộm.
Tư Không Trường Phong cầm bình rượu trong tay Doãn Lạc Hà, lại uống một hớp rượu, đột nhiên hỏi một câu không đầu không cuối: “Ta già rồi hay sao, gần đây luôn cảm thấy sắp mất đi thứ gì đó.”
“Là sao?”
“Giống như là...” Tư Không Trường Phong giơ tay ra: “Những người từng ở cạnh sẽ lần lượt rời đi...”
Cuối cùng sắc mặt Doãn Lạc Hà cũng đổi thành nghiêm túc: “Hiện giờ vẫn chưa có tin tức gì về đại thành chủ à?”
“Vẫn không. Lần cuối có người thấy hắn, là tại cảng Toái Phong. Hắn ngồi một chiếc thuyền lớn đi tới Ly Hải, nhưng chiếc thuyền kia vẫn chưa trở về. Ta nghĩ rất có thể hắn muốn tới hải ngoại tiên sơn ở đó, đi tìm thứ dẫn rượu sau cùng.” Tư Không Trường Phong cau mày.
“Trên hải ngoại tiên sơn đó có thần tiên thật sao?” Doãn Lạc Hà trầm ngâm nói.
“Có lẽ là thần tiên thật.” Tư Không Trường Phong nói đầy ẩn ý.
“Thật ra ta vẫn luôn muốn hỏi, rốt cuộc trong lòng đại thành chủ có chuyện gì? Vì sao cứ cố chấp muốn ủ Mạnh Bà Thang như vậy?” Doãn Lạc Hà hỏi.
“Khi còn trẻ đại sư huynh từng xuất kiếm giết chết một cô gái. Thế nhưng cô gái đó lại là người mà hắn yêu thương nhất.” Tư Không Trường Phong lung lay bình rượu, bình đã trống không. Hắn mỉm cười, ném bình rượu đi, treo trên cán thương.
“Đại thành chủ cũng là người si tình.” Doãn Lạc Hà chậm rãi nói.
“Vậy còn ngươi?” Tư Không Trường Phong nhíu mày: “Nghe nói Tống Yến Hồi đã truyền chức thành chủ cho học trò của hắn Vô Song. Không bị chức vụ thành chủ kia liên lụy, giữa các ngươi có lẽ...”
“Đừng đùa vậy.” Doãn Lạc Hà không buồn để ý tới hắn: “Tống Yến Hồi truyền chức thành chủ không đơn giản như trong tưởng tượng. Có người nói thành Vô Song tiếp đón một vị khách quý, thân phận của vị khách đó vô cùng tôn quý.”
“Khách quý gì, chẳng phải bị Tuyết Nguyệt thành cự tuyệt ở ngoài thành nên mới tới bên bọn họ à.” Sắc mặt Tư Không Trường Phong không hề thay đổi.
“Thế nhưng có một vị khách quý vừa đưa tin tới, hắn đang trên đường tới Tuyết Nguyệt thành. Vị khách quý này ngươi lại không thể cự tuyệt được. Dù sao con gái của người ta vẫn còn ở chỗ chúng ta. À không đúng, hình như chưa thông báo cho hắn đã thả con gái của hắn ra rồi?” Giọng nói của Doãn Lạc Hà có vẻ không có ý tốt.
“Diệp Khiếu Ưng.” Tư Không Trường Phong ôm trán: “Đúng là một vị khách quý phiền phức.”
“Đúng rồi, ta vừa đảo qua ngoài thành một vòng. Ta phát hiện người trong quán trà đang đồn đại một chuyện. Mặc dù ta không biết chuyện này là thật hay giả nhưng ta cảm thấy ngươi cần phải biết.” Doãn Lạc Hà đột nhiên nói.
“Đám người trong quán trà thuận miệng nói bậy, có gì đáng để ta nghe? Có vị Kiếm Tiên nào mới, hay có ma đầu nào lại rời núi giết một môn phái?” Tư Không Trường Phong nhún vai một cái.
“Họ nói có một người xuống núi.” Doãn Lạc Hà cố tình nói úp úp mở mở.
Tư Không Trường Phong lập tức hiểu ra, thế nhưng hắn lập tức biến sắc, quát lớn: “Đạo Kiếm Tiên Triệu Ngọc Chân! Hắn xuống núi! Vì sao hắn lại xuống núi? Vì sao hắn lại xuống núi?”
Doãn Lạc Hà không hiểu vì sao Tư Không Trường Phong lại kích động như vậy, bèn nói: “Chắc là sợ Hàn Y gặp lại Lôi Oanh, uy hiếp tới mình, cuối cùng không nhịn được xuống núi?”
Tư Không Trường Phong lại lắc đầu: “Không thể nào, không thể nào.”
Trên đời này ngoại trừ mấy vị thiên sư trên núi Thanh Thành, Tư Không Trường Phong và Bách Lý Đông Quân là hai trong số ít những người biết lý do Triệu Ngọc Chân không thể xuống núi. Nếu không với tính khí của hắn đã sớm xách một cây thương tới núi Thanh Thành ra mặt cho sư tỷ của mình. Thế nhưng không ngờ Triệu Ngọc Chân lại xuống núi.
“Triệu Ngọc Chân xuống núi, đi đâu?” Tư Không Trường Phong hỏi.
“Trong lời đồn Triệu Ngọc Chân đi thẳng về phía nam, trên đường đi thiên quân vạn mã cũng không cản được hắn.” Doãn Lạc Hà đáp.
Tư Không Trường Phong xiết chặt cán thương, nhìn về phía trước, nói với vẻ âu lo: “Chẳng lẽ Hàn Y gặp nguy hiểm?”
***
Tuyết Nguyệt thành.
Lúc này vị thành chủ duy nhất còn trấn thủ tại Tuyết Nguyệt thành Tư Không Trường Phong đứng trên đầu tường, nhìn về phía tây nam, khẽ cau mày.
“Một người đi tìm tiên sơn, một người đi gặp cố nhân, còn lại mình ta cô đơn ở đây, cô quạnh tại chốn này. Ngay cả con gái cũng đi tìm trai rồi.” Tư Không Trường Phong thở dài, ngửa đầu uống một ngụm rượu.
Hắn nhớ tới lúc mình còn trẻ, luôn cầm một cây thương, xách một bầu rượu, cưỡi một con ngựa, vừa đi đường vừa uống rượu, mệt mỏi say xưa thì tìm gốc cây nằm xuống ngủ một giấc thật say. Vốn tưởng cuộc sống sẽ luôn trôi qua như thế, tự nhiên tiêu sái. Tuy không có ngày mai nhưng hình như cũng chẳng cần chờ bất cứ ngày mai nào. Cho tới một ngày, hắn gặp thiếu niên áo trắng cưỡi ngựa, giơ tay với mình.
“Ngươi muốn tới một tòa thành xem thử không?”
“Đó là tòa thành lớn nhất thế gian, có nữ nhân đẹp nhất, có sòng bạc lớn nhất, uống rượu ngon nhất, cưỡi ngựa nhanh nhất.”
“Tòa thành đó tên là Thiên Khải.
Khi đó Tư Không Trường Phong một tay chống thương, trên cán thương treo một bầu rượu nghiêng nghiêng ngả ngả, hắn không nghe rõ những lời thiếu niên kia nói lúc sau, chỉ nghe được mỗi câu ‘nữ nhân đẹp nhất’ là gật đầu lia lịa: “Đi! Đi! Đi!”
“Một lần say mà sai cả đời.” Tư Không Trường Phong ngửa đầu uống một hớp rượu nữa.
“Lại ngồi đây ca thán gì đấy?” Một giọng nói mang chút ý cười vang lên, Tư Không Trường Phong quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một cô gái mỹ miều đang chậm rãi đi lên. Tà áo cô phất phơ trong làn gió, bên trên là chữ ‘cược’ rất bắt mắt.
“Lạc Hà, đệ tử của ngươi cũng đi rồi. Đến đây đến đây, cùng là người lưu lạc tận chân trời, cùng uống một chén.” Tư Không Thiên Lạc ngoắc đầu ra hiệu với Doãn Lạc Hà, đưa bình rượu qua.
Doãn Lạc Hà nhận lấy bình rượu nhưng không uống, chỉ cười nói: “Không còn tên đồ đệ khiến người ta thêm phiền kia, ta càng thoải mái ấy. Đâu có giống như ngươi.”
“Ài.” Tư Không Trường Phong thở dài: “Đông Quân thích rượu ngon, ngươi chỉ thích đánh cược, Hàn Y một lòng với tên đạo sĩ thúi. Ai cũng có thứ mình mong đợi, ta mong cái gì chứ?”
“Ngươi háo sắc. Năm xưa toàn bộ giang hồ có ai không biết.” Doãn Lạc Hà cười không chút ý tốt.
“Đúng vậy, ta háo sắc.” Tư Không Trường Phong ngửa đầu lên nhìn bầu trời, ánh mắt bỗng trở nên trống rỗng: “Thế nhưng người tuyệt sắc chốn nhân gian đã qua đời, còn gì mà háo cơ chứ.”
“Vẫn còn nhớ mẫu thân của Thiên Lạc à?” Doãn Lạc Hà cầm bình rượu đi tới bên cạnh Tư Không Trường Phong, nhìn theo hướng ánh mắt Tư Không Trường Phong, ngửa đầu uống một hớp rượu.
Tư Không Trường Phong cười một tiếng: “Năm đó ta được gọi là ‘đi qua vạn bụi hoa, không dính một chiếc lá’, lảo đảo tới Thiên Khải, cũng định sẽ sạch sẽ rời Thiên Khải. Thế nhưng cô ấy cưỡi chết mười sáu con ngựa đuổi theo ta ròng rã ngàn dặm, cuối cùng xuất một chiêu kiếm đánh ta ngã từ trên ngựa xuống. Sau đó xoay người bỏ đi.”
“Sau đó ngươi lại đuổi theo cả ngàn dặm, đuổi về Thiên Khải. Câu chuyện của ngươi mấy quán trà đã nói tới phát mệt rồi.” Doãn Lạc Hà cười trộm.
Tư Không Trường Phong cầm bình rượu trong tay Doãn Lạc Hà, lại uống một hớp rượu, đột nhiên hỏi một câu không đầu không cuối: “Ta già rồi hay sao, gần đây luôn cảm thấy sắp mất đi thứ gì đó.”
“Là sao?”
“Giống như là...” Tư Không Trường Phong giơ tay ra: “Những người từng ở cạnh sẽ lần lượt rời đi...”
Cuối cùng sắc mặt Doãn Lạc Hà cũng đổi thành nghiêm túc: “Hiện giờ vẫn chưa có tin tức gì về đại thành chủ à?”
“Vẫn không. Lần cuối có người thấy hắn, là tại cảng Toái Phong. Hắn ngồi một chiếc thuyền lớn đi tới Ly Hải, nhưng chiếc thuyền kia vẫn chưa trở về. Ta nghĩ rất có thể hắn muốn tới hải ngoại tiên sơn ở đó, đi tìm thứ dẫn rượu sau cùng.” Tư Không Trường Phong cau mày.
“Trên hải ngoại tiên sơn đó có thần tiên thật sao?” Doãn Lạc Hà trầm ngâm nói.
“Có lẽ là thần tiên thật.” Tư Không Trường Phong nói đầy ẩn ý.
“Thật ra ta vẫn luôn muốn hỏi, rốt cuộc trong lòng đại thành chủ có chuyện gì? Vì sao cứ cố chấp muốn ủ Mạnh Bà Thang như vậy?” Doãn Lạc Hà hỏi.
“Khi còn trẻ đại sư huynh từng xuất kiếm giết chết một cô gái. Thế nhưng cô gái đó lại là người mà hắn yêu thương nhất.” Tư Không Trường Phong lung lay bình rượu, bình đã trống không. Hắn mỉm cười, ném bình rượu đi, treo trên cán thương.
“Đại thành chủ cũng là người si tình.” Doãn Lạc Hà chậm rãi nói.
“Vậy còn ngươi?” Tư Không Trường Phong nhíu mày: “Nghe nói Tống Yến Hồi đã truyền chức thành chủ cho học trò của hắn Vô Song. Không bị chức vụ thành chủ kia liên lụy, giữa các ngươi có lẽ...”
“Đừng đùa vậy.” Doãn Lạc Hà không buồn để ý tới hắn: “Tống Yến Hồi truyền chức thành chủ không đơn giản như trong tưởng tượng. Có người nói thành Vô Song tiếp đón một vị khách quý, thân phận của vị khách đó vô cùng tôn quý.”
“Khách quý gì, chẳng phải bị Tuyết Nguyệt thành cự tuyệt ở ngoài thành nên mới tới bên bọn họ à.” Sắc mặt Tư Không Trường Phong không hề thay đổi.
“Thế nhưng có một vị khách quý vừa đưa tin tới, hắn đang trên đường tới Tuyết Nguyệt thành. Vị khách quý này ngươi lại không thể cự tuyệt được. Dù sao con gái của người ta vẫn còn ở chỗ chúng ta. À không đúng, hình như chưa thông báo cho hắn đã thả con gái của hắn ra rồi?” Giọng nói của Doãn Lạc Hà có vẻ không có ý tốt.
“Diệp Khiếu Ưng.” Tư Không Trường Phong ôm trán: “Đúng là một vị khách quý phiền phức.”
“Đúng rồi, ta vừa đảo qua ngoài thành một vòng. Ta phát hiện người trong quán trà đang đồn đại một chuyện. Mặc dù ta không biết chuyện này là thật hay giả nhưng ta cảm thấy ngươi cần phải biết.” Doãn Lạc Hà đột nhiên nói.
“Đám người trong quán trà thuận miệng nói bậy, có gì đáng để ta nghe? Có vị Kiếm Tiên nào mới, hay có ma đầu nào lại rời núi giết một môn phái?” Tư Không Trường Phong nhún vai một cái.
“Họ nói có một người xuống núi.” Doãn Lạc Hà cố tình nói úp úp mở mở.
Tư Không Trường Phong lập tức hiểu ra, thế nhưng hắn lập tức biến sắc, quát lớn: “Đạo Kiếm Tiên Triệu Ngọc Chân! Hắn xuống núi! Vì sao hắn lại xuống núi? Vì sao hắn lại xuống núi?”
Doãn Lạc Hà không hiểu vì sao Tư Không Trường Phong lại kích động như vậy, bèn nói: “Chắc là sợ Hàn Y gặp lại Lôi Oanh, uy hiếp tới mình, cuối cùng không nhịn được xuống núi?”
Tư Không Trường Phong lại lắc đầu: “Không thể nào, không thể nào.”
Trên đời này ngoại trừ mấy vị thiên sư trên núi Thanh Thành, Tư Không Trường Phong và Bách Lý Đông Quân là hai trong số ít những người biết lý do Triệu Ngọc Chân không thể xuống núi. Nếu không với tính khí của hắn đã sớm xách một cây thương tới núi Thanh Thành ra mặt cho sư tỷ của mình. Thế nhưng không ngờ Triệu Ngọc Chân lại xuống núi.
“Triệu Ngọc Chân xuống núi, đi đâu?” Tư Không Trường Phong hỏi.
“Trong lời đồn Triệu Ngọc Chân đi thẳng về phía nam, trên đường đi thiên quân vạn mã cũng không cản được hắn.” Doãn Lạc Hà đáp.
Tư Không Trường Phong xiết chặt cán thương, nhìn về phía trước, nói với vẻ âu lo: “Chẳng lẽ Hàn Y gặp nguy hiểm?”
Bình luận truyện