Thiếu Niên Ca Hành
Chương 182: Sóng gió lại nổi lên
Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
Một ngày sau.
Anh Hùng Yến tại Lôi gia bảo tuyên bố kết thúc trước thời hạn, các anh hùng từ ngũ hồ tứ hải dường như chỉ tới ngủ một giấc ù ù cạc cạc rồi chạy cả ngàn dặm về, ngay cả luận võ giữa các thiếu niên anh hùng mỗi năm một lần cũng bị hủy bỏ. Nhưng rõ ràng lần Anh Hùng Yến này là chấn động nhất từ trước tới nay.
Lôi gia bảo bố cáo thiên hạ, Anh Hùng Yến lần này có sát thủ Ám Hà lẻn vào, đầu tiên âm thầm hạ độc, sau đó lại có đại gia trường cùng gia chủ ba nhà giết thẳng vào. Nhưng may mà có mấy người của Lôi gia bảo, Đường môn và Ôn gia chống được kịch độc, hợp lực với các đệ tử Tuyết Nguyệt thành vừa tới cùng chống lại Ám Hà. Cuối cùng môn chủ Lôi gia bảo và Đường lão thái gia của Đường môn chết trận nhưng cũng ép lui Ám Hà, cứu vớt tính mạng của các anh hùng. Đệ tử các môn phái tới dự tiệc vừa cảm thán về cái chết của hai vị anh hùng, vừa lan truyền tin tức này.
Nhưng còn vài chuyện của Lôi gia bảo khiến người ta kinh ngạc. Chuyện đầu tiên, quản gia của Lôi gia bảo Lôi Thiên Ngân truyền lại lời trăn trối của Lôi Thiên Hổ, chức môn chủ Lôi gia bảo do người đã từng danh chấn giang hồ nhưng vì tập kiếm vi phạm di huấn tổ tiến nên bị ghẻ lạnh, Lôi Oanh kế nhiệm. Chuyện thứ hai, do Lôi Oanh tạm thời phải rời Lôi gia bảo truy đuổi hành tung sát thủ Ám Hà, cho nên chức môn chủ do cao thủ thời niên thiếu từng nổi danh sánh ngang Lôi Oanh, anh ruột của Lôi Thiên Hổ, Lôi Vân Hạc tạm thời đảm nhiệm. Lôi Môn Song Tử biệt tăm biệt tích đã nhiều năm đột nhiên tái hiện giang hồ, đây đã trở thành đề tài bàn luận trong quán trà quán rượu suốt vài tháng trời.
Cách Lôi gia bảo hơn trăm dặm, trong quán rượu Đông Lư tại thành Ninh Già, một đám người đang thảo luận chuyện này hết sức nhiệt liệt. Những người này mặc áo lam, cổ áo có vẽ một vầng trăng khuyết.
“Là đệ tử của Thương Châu Hội Nguyệt các.” Có người trong quán rượu nhân ra lai lịch những kẻ này.
“Các ngươi nói xem, bao năm qua Ám Hà luôn lén lút giết người kiếm tiền, sao đột nhiên lại đánh lén Anh Hùng Yến, định đối địch với anh hùng trong thiên hạ?” Một đệ tử hỏi.
Một đệ tử bên cạnh uống một ngụm rượu, tức giận nói: “Ta đoán chắc chắn là Vô Song thành bỏ một khoản tiền lớn ra mời, lần này nhắm vào Tuyết Nguyệt thành, Lôi gia bảo và Đường môn, chúng ta chỉ là người vô tội bị liên lụy mà thôi!”
“Đừng nói bừa.” Nam tử trung niên cầm đầu đặt ly rượu xuống mắng khẽ.
“Sư phụ.” Đệ tử kia biết mình nói sai, vội vàng đặt chén rượu về bàn, quỳ xuống nói với sư phụ: “Đệ tử nói bừa, xin sư phụ trách phạt.”
“Sư phụ có dự cảm, chuyện này không đơn giản như vậy.” Nam tử trung niên cầm đầu thở dài. “Đột nhiên có hai chưởng môn của đai phái mất mạng, chuyện này Hội Nguyệt các chúng ta không thể nhúng tay vào được, cho nên sư phụ dẫn các ngươi đi thẳng về Thương Châu là muốn cách chuyện này càng xa càng tốt!”
“Đệ tử hiểu rồi!”
Khi bọn họ đang nói chuyện trong quán rượu, một đội ngũ khí thế hung hăng chạy về phía họ. Đó là một nhánh quân hơn ngàn người, ai nấy cầm song đao thúc ngựa lao thẳng tới, thần thái hung ác. Cầm đầu là một tướng quân khôi ngô mặc áo giáp vàng kim đeo song đao. Hắn dừng lại trước quán rượu Đông Lư, hỏi binh sĩ bên cạnh: “Ở đây hả?”
Binh sĩ gật đầu: “Đúng vậy, vừa rồi do thám báo cáo lại, đúng là trong quán rượu này có người vừa từ Anh Hùng Yến của Lôi gia bảo về.”
“Được.” Diệp Khiếu Ưng tung người nhảy xuống ngựa: “Ngươi đi theo ta. Những người khác đứng đây chờ.”
Đội nhân mã lớn như vậy đột nhiên xông vào thành Ninh Già tạo thành chấn động rất lớn. Lúc này đại đội đứng ngoài cửa quán rượu Đông Lư, chưởng quầy sợ tới mức hai chân nhũn ra: “Chuyện này... chắc là có kẻ phản nghịch trốn vào trong quán.”
“Ông lão, đừng sợ. Chúng ta chỉ tới hỏi chút chuyện thôi.” Diệp Khiếu Ưng mỉm cười ôn hòa với chưởng quầy quán rượu.
Không cười còn đỡ, cười một cái, chưởng quầy lập tức hôn mê bất tỉnh.
Diệp Khiếu Ưng không buồn để ý, theo binh sĩ lên lầu.
Đệ tửu Hội Nguyệt các nghe động tĩnh bên dưới, cũng đã nhận ra có điểm không đúng, lập tức đứng dậy rút kiếm trong tay ra. Đệ tử vừa nói bừa cau mày: “Sư phụ quả nhiên thần cơ diệu toán, hiện đã có người tìm tới cửa, e là sát thủ của Ám Hà.”
Nam tử trung niên cầm đầu nhìn qua cửa sổ xuống dưới: “Ngươi thấy có sát thủ nào ban ngày cầm đao, đi thẳng về phía ngươi không? Những người này không phải sát thủ, nhìn trang phục chắc là quân nhân Bắc Ly.”
Diệp Khiếu Ưng vừa lên lầu đã thấy mười mấy thanh kiếm chỉ thẳng vào mình, không khỏi bất đắc dĩ nói: “Chỉ tới hỏi các vị hảo hán chút chuyện thôi mà, đừng kích động, đừng kích động.”
“Chẳng có gì để hỏi cả, các ngươi đi đi.” Đệ tử kia trực tiếp cự tuyệt.
“To gan! Ngươi có biết tướng quân của chúng ta là người phương nào không?” Binh sĩ đi theo lập tức rút đao.
“Tử Nhàn, tránh ra. Đừng đối chọi với quân lính Bắc Ly.” Nam tử trung niên cầm đầu hạ giọng nói, lúc này hắn vẫn ngồi ngay ngắn tại đó, chậm rãi uống rượu. Tầm mắt hắn bị các đệ tử che mất, không thấy hình dáng cụ thể của hai người vừa lên lầu: “Các ngươi tránh ra, để ta nói chuyện với mấy vị tướng quân này.”
Các đệ tử lập tức thu kiếm, nhường đường.
Diệp Khiếu Ưng ôm quyền: “Nghe nói anh hùng vừa về từ Lôi gia bảo, chẳng hay anh hùng là người của môn phái nào?”
“Hội Nguyệt các, Ti Mã Lục Trần.” Người trung niên cầm đầu lạnh lùng nói, mặc dù tiếng tăm hắn không gây chấn động giang hồ như Lôi Thiên Hổ hay Lôi Vân Hạc nhưng cũng là người nổi danh. Chỉ cần là người hiểu sơ về giang hồ chắc chắn không xạ lạ gì với hắn. Quả nhiên người nọ lập tức cung kính nói: “Hóa ra là các chủ Hội Nguyệt các, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”
“Ừm.” Người trung niên lúc này mới đặt chén rượu xuống, ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt. Chỉ thấy người nọ mặc quân giáp màu vàng kim, lưng đeo hai thanh trường đao, thân hình khôi ngô, mặt mũi kiên nghị. Hắn kinh hãi, sợ tới mức đứng bật dậy: “Tướng quân!”
“Đã nhận ra tướng quân, còn không mau quỳ xuống?” Binh sĩ đi theo cả giận nói.
“Tham kiến đại tướng quân!” Tư Mã Lục Trần không hề do dự, lập tức quỳ xuống.
Thế nhưng các đệ tử Hội Nguyệt các còn lại vất còn sửng sốt, không biết có chuyện gì xảy ra, chỉ trố mắt nhìn nhau.
“Quỳ xuống cho ta!” Tư Mã Lục Trần tức giận mắng.
Các đệ tử vội vàng quỳ xuống: “Tham kiếm đại tướng quân!”
“Đại tướng quân, là đại tướng quân nào?” Có đệ tử hỏi nhỏ.
“Kim giáp song đao, ta từng nghe danh rồi, là đại tướng quân trung quân của Bắc Ly, Diệp Khiếu Ưng!” Trong số đệ tử có người hơi lớn tuổi một chút trả lời.
“Hả! Nhân Đồ?” Đệ tử tên Tử Nhàn vừa rồi nói năng lỗ mãng lập tức sợ tới mức đầu óc trống rỗng.
“Các chủ đừng khách khí, mau đứng lên đi.” Diệp Khiếu Ưng không có hứng thứ ra vẻ mà trực tiếp nói vào chủ đề: “Ngươi nói ngươi vừa từ Lôi gia bảo về, ta có vài lời muốn hỏi.”
“Đại tướng quân cứ hỏi đi, Lục Trần biết gì sẽ nói hết.” Tư Mã Lục Trần đứng lên.
“Lần này Ám Hà đánh lén Anh Hùng Yến, thương vong ra sao?” Diệp Khiếu Ưng hỏi.
“Lôi gia bảo Lôi Thiên Hổ, Đường môn Đường lão thái gia chết trận, nhưng bảo vệ được tính mạng tất cả những người khác. Ám Hà tử thương ra sao không rõ, hiện trường không để lại thi thể.” Tư Mã Lục Trần đáp.
“Các ngươi không tham dự à?” Diệp Khiếu Ưng lại hỏi.
“Ám Hà hạ độc, khi đó chúng ta đã hôn mê bất tỉnh, Lôi môn chủ Lôi gia bảo công lực thâm hậu, không trúng độc. Lôi Môn Song Tử nửa đường chạy tới. Đám người Đường môn đều là cao thủ dùng độc, cũng không trúng độc. Lần này Ôn gia phái quan môn đệ tử của Ôn Hồ Tửu là Ôn Lương tới, hắn cũng không trúng độc.” Tư Mã Lục Trần trả lời rất rõ ràng.
“Tuyết Nguyệt thành thì sao?” Cuối cùng Diệp Khiếu Ưng cũng hỏi tới câu mà mình quan tâm nhất.
“Lần này Tuyết Nguyệt thành phái rất nhiều đệ tử trẻ tuổi tới, bọn họ tới dự tiệc muộn nhưng vừa vặn gặp lúc đại chiến. Song Lục Trần không có cơ hội gặp bọn họ.” Tư Mã Lục Trần nói.
“Hả? Vì sao?” Hai mắt Diệp Khiếu Ưng hóa lạnh.
Tư Mã Lục Trần phát hiện Diệp Khiếu Ưng thoáng bộc lộ sát ý, sống lưng lạnh buốt, vội vàng đáp: “Nghe nói các đệ tử đó đều trọng thương trong trận chiến lần này, có vài người còn bị hôn mê. Lúc này họ đang được cứu chữa trong Lôi gia bảo. Lục Trần không tận mắt chứng kiến, chỉ nghe người khác bàn tán vậy thôi.”
“Đa tạ.” Diệp Khiếu Ưng không hề nhiều lời, lập tức xoay người xuống lầu.
“Ám Hà được lắm, nếu con gái ta xảy ra chuyện, cho dù có đạp tung Bắc Ly ta cũng giết sạch các ngươi!” Diệp Khiếu Ưng hạ giọng quát.
Một ngày sau.
Anh Hùng Yến tại Lôi gia bảo tuyên bố kết thúc trước thời hạn, các anh hùng từ ngũ hồ tứ hải dường như chỉ tới ngủ một giấc ù ù cạc cạc rồi chạy cả ngàn dặm về, ngay cả luận võ giữa các thiếu niên anh hùng mỗi năm một lần cũng bị hủy bỏ. Nhưng rõ ràng lần Anh Hùng Yến này là chấn động nhất từ trước tới nay.
Lôi gia bảo bố cáo thiên hạ, Anh Hùng Yến lần này có sát thủ Ám Hà lẻn vào, đầu tiên âm thầm hạ độc, sau đó lại có đại gia trường cùng gia chủ ba nhà giết thẳng vào. Nhưng may mà có mấy người của Lôi gia bảo, Đường môn và Ôn gia chống được kịch độc, hợp lực với các đệ tử Tuyết Nguyệt thành vừa tới cùng chống lại Ám Hà. Cuối cùng môn chủ Lôi gia bảo và Đường lão thái gia của Đường môn chết trận nhưng cũng ép lui Ám Hà, cứu vớt tính mạng của các anh hùng. Đệ tử các môn phái tới dự tiệc vừa cảm thán về cái chết của hai vị anh hùng, vừa lan truyền tin tức này.
Nhưng còn vài chuyện của Lôi gia bảo khiến người ta kinh ngạc. Chuyện đầu tiên, quản gia của Lôi gia bảo Lôi Thiên Ngân truyền lại lời trăn trối của Lôi Thiên Hổ, chức môn chủ Lôi gia bảo do người đã từng danh chấn giang hồ nhưng vì tập kiếm vi phạm di huấn tổ tiến nên bị ghẻ lạnh, Lôi Oanh kế nhiệm. Chuyện thứ hai, do Lôi Oanh tạm thời phải rời Lôi gia bảo truy đuổi hành tung sát thủ Ám Hà, cho nên chức môn chủ do cao thủ thời niên thiếu từng nổi danh sánh ngang Lôi Oanh, anh ruột của Lôi Thiên Hổ, Lôi Vân Hạc tạm thời đảm nhiệm. Lôi Môn Song Tử biệt tăm biệt tích đã nhiều năm đột nhiên tái hiện giang hồ, đây đã trở thành đề tài bàn luận trong quán trà quán rượu suốt vài tháng trời.
Cách Lôi gia bảo hơn trăm dặm, trong quán rượu Đông Lư tại thành Ninh Già, một đám người đang thảo luận chuyện này hết sức nhiệt liệt. Những người này mặc áo lam, cổ áo có vẽ một vầng trăng khuyết.
“Là đệ tử của Thương Châu Hội Nguyệt các.” Có người trong quán rượu nhân ra lai lịch những kẻ này.
“Các ngươi nói xem, bao năm qua Ám Hà luôn lén lút giết người kiếm tiền, sao đột nhiên lại đánh lén Anh Hùng Yến, định đối địch với anh hùng trong thiên hạ?” Một đệ tử hỏi.
Một đệ tử bên cạnh uống một ngụm rượu, tức giận nói: “Ta đoán chắc chắn là Vô Song thành bỏ một khoản tiền lớn ra mời, lần này nhắm vào Tuyết Nguyệt thành, Lôi gia bảo và Đường môn, chúng ta chỉ là người vô tội bị liên lụy mà thôi!”
“Đừng nói bừa.” Nam tử trung niên cầm đầu đặt ly rượu xuống mắng khẽ.
“Sư phụ.” Đệ tử kia biết mình nói sai, vội vàng đặt chén rượu về bàn, quỳ xuống nói với sư phụ: “Đệ tử nói bừa, xin sư phụ trách phạt.”
“Sư phụ có dự cảm, chuyện này không đơn giản như vậy.” Nam tử trung niên cầm đầu thở dài. “Đột nhiên có hai chưởng môn của đai phái mất mạng, chuyện này Hội Nguyệt các chúng ta không thể nhúng tay vào được, cho nên sư phụ dẫn các ngươi đi thẳng về Thương Châu là muốn cách chuyện này càng xa càng tốt!”
“Đệ tử hiểu rồi!”
Khi bọn họ đang nói chuyện trong quán rượu, một đội ngũ khí thế hung hăng chạy về phía họ. Đó là một nhánh quân hơn ngàn người, ai nấy cầm song đao thúc ngựa lao thẳng tới, thần thái hung ác. Cầm đầu là một tướng quân khôi ngô mặc áo giáp vàng kim đeo song đao. Hắn dừng lại trước quán rượu Đông Lư, hỏi binh sĩ bên cạnh: “Ở đây hả?”
Binh sĩ gật đầu: “Đúng vậy, vừa rồi do thám báo cáo lại, đúng là trong quán rượu này có người vừa từ Anh Hùng Yến của Lôi gia bảo về.”
“Được.” Diệp Khiếu Ưng tung người nhảy xuống ngựa: “Ngươi đi theo ta. Những người khác đứng đây chờ.”
Đội nhân mã lớn như vậy đột nhiên xông vào thành Ninh Già tạo thành chấn động rất lớn. Lúc này đại đội đứng ngoài cửa quán rượu Đông Lư, chưởng quầy sợ tới mức hai chân nhũn ra: “Chuyện này... chắc là có kẻ phản nghịch trốn vào trong quán.”
“Ông lão, đừng sợ. Chúng ta chỉ tới hỏi chút chuyện thôi.” Diệp Khiếu Ưng mỉm cười ôn hòa với chưởng quầy quán rượu.
Không cười còn đỡ, cười một cái, chưởng quầy lập tức hôn mê bất tỉnh.
Diệp Khiếu Ưng không buồn để ý, theo binh sĩ lên lầu.
Đệ tửu Hội Nguyệt các nghe động tĩnh bên dưới, cũng đã nhận ra có điểm không đúng, lập tức đứng dậy rút kiếm trong tay ra. Đệ tử vừa nói bừa cau mày: “Sư phụ quả nhiên thần cơ diệu toán, hiện đã có người tìm tới cửa, e là sát thủ của Ám Hà.”
Nam tử trung niên cầm đầu nhìn qua cửa sổ xuống dưới: “Ngươi thấy có sát thủ nào ban ngày cầm đao, đi thẳng về phía ngươi không? Những người này không phải sát thủ, nhìn trang phục chắc là quân nhân Bắc Ly.”
Diệp Khiếu Ưng vừa lên lầu đã thấy mười mấy thanh kiếm chỉ thẳng vào mình, không khỏi bất đắc dĩ nói: “Chỉ tới hỏi các vị hảo hán chút chuyện thôi mà, đừng kích động, đừng kích động.”
“Chẳng có gì để hỏi cả, các ngươi đi đi.” Đệ tử kia trực tiếp cự tuyệt.
“To gan! Ngươi có biết tướng quân của chúng ta là người phương nào không?” Binh sĩ đi theo lập tức rút đao.
“Tử Nhàn, tránh ra. Đừng đối chọi với quân lính Bắc Ly.” Nam tử trung niên cầm đầu hạ giọng nói, lúc này hắn vẫn ngồi ngay ngắn tại đó, chậm rãi uống rượu. Tầm mắt hắn bị các đệ tử che mất, không thấy hình dáng cụ thể của hai người vừa lên lầu: “Các ngươi tránh ra, để ta nói chuyện với mấy vị tướng quân này.”
Các đệ tử lập tức thu kiếm, nhường đường.
Diệp Khiếu Ưng ôm quyền: “Nghe nói anh hùng vừa về từ Lôi gia bảo, chẳng hay anh hùng là người của môn phái nào?”
“Hội Nguyệt các, Ti Mã Lục Trần.” Người trung niên cầm đầu lạnh lùng nói, mặc dù tiếng tăm hắn không gây chấn động giang hồ như Lôi Thiên Hổ hay Lôi Vân Hạc nhưng cũng là người nổi danh. Chỉ cần là người hiểu sơ về giang hồ chắc chắn không xạ lạ gì với hắn. Quả nhiên người nọ lập tức cung kính nói: “Hóa ra là các chủ Hội Nguyệt các, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”
“Ừm.” Người trung niên lúc này mới đặt chén rượu xuống, ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt. Chỉ thấy người nọ mặc quân giáp màu vàng kim, lưng đeo hai thanh trường đao, thân hình khôi ngô, mặt mũi kiên nghị. Hắn kinh hãi, sợ tới mức đứng bật dậy: “Tướng quân!”
“Đã nhận ra tướng quân, còn không mau quỳ xuống?” Binh sĩ đi theo cả giận nói.
“Tham kiến đại tướng quân!” Tư Mã Lục Trần không hề do dự, lập tức quỳ xuống.
Thế nhưng các đệ tử Hội Nguyệt các còn lại vất còn sửng sốt, không biết có chuyện gì xảy ra, chỉ trố mắt nhìn nhau.
“Quỳ xuống cho ta!” Tư Mã Lục Trần tức giận mắng.
Các đệ tử vội vàng quỳ xuống: “Tham kiếm đại tướng quân!”
“Đại tướng quân, là đại tướng quân nào?” Có đệ tử hỏi nhỏ.
“Kim giáp song đao, ta từng nghe danh rồi, là đại tướng quân trung quân của Bắc Ly, Diệp Khiếu Ưng!” Trong số đệ tử có người hơi lớn tuổi một chút trả lời.
“Hả! Nhân Đồ?” Đệ tử tên Tử Nhàn vừa rồi nói năng lỗ mãng lập tức sợ tới mức đầu óc trống rỗng.
“Các chủ đừng khách khí, mau đứng lên đi.” Diệp Khiếu Ưng không có hứng thứ ra vẻ mà trực tiếp nói vào chủ đề: “Ngươi nói ngươi vừa từ Lôi gia bảo về, ta có vài lời muốn hỏi.”
“Đại tướng quân cứ hỏi đi, Lục Trần biết gì sẽ nói hết.” Tư Mã Lục Trần đứng lên.
“Lần này Ám Hà đánh lén Anh Hùng Yến, thương vong ra sao?” Diệp Khiếu Ưng hỏi.
“Lôi gia bảo Lôi Thiên Hổ, Đường môn Đường lão thái gia chết trận, nhưng bảo vệ được tính mạng tất cả những người khác. Ám Hà tử thương ra sao không rõ, hiện trường không để lại thi thể.” Tư Mã Lục Trần đáp.
“Các ngươi không tham dự à?” Diệp Khiếu Ưng lại hỏi.
“Ám Hà hạ độc, khi đó chúng ta đã hôn mê bất tỉnh, Lôi môn chủ Lôi gia bảo công lực thâm hậu, không trúng độc. Lôi Môn Song Tử nửa đường chạy tới. Đám người Đường môn đều là cao thủ dùng độc, cũng không trúng độc. Lần này Ôn gia phái quan môn đệ tử của Ôn Hồ Tửu là Ôn Lương tới, hắn cũng không trúng độc.” Tư Mã Lục Trần trả lời rất rõ ràng.
“Tuyết Nguyệt thành thì sao?” Cuối cùng Diệp Khiếu Ưng cũng hỏi tới câu mà mình quan tâm nhất.
“Lần này Tuyết Nguyệt thành phái rất nhiều đệ tử trẻ tuổi tới, bọn họ tới dự tiệc muộn nhưng vừa vặn gặp lúc đại chiến. Song Lục Trần không có cơ hội gặp bọn họ.” Tư Mã Lục Trần nói.
“Hả? Vì sao?” Hai mắt Diệp Khiếu Ưng hóa lạnh.
Tư Mã Lục Trần phát hiện Diệp Khiếu Ưng thoáng bộc lộ sát ý, sống lưng lạnh buốt, vội vàng đáp: “Nghe nói các đệ tử đó đều trọng thương trong trận chiến lần này, có vài người còn bị hôn mê. Lúc này họ đang được cứu chữa trong Lôi gia bảo. Lục Trần không tận mắt chứng kiến, chỉ nghe người khác bàn tán vậy thôi.”
“Đa tạ.” Diệp Khiếu Ưng không hề nhiều lời, lập tức xoay người xuống lầu.
“Ám Hà được lắm, nếu con gái ta xảy ra chuyện, cho dù có đạp tung Bắc Ly ta cũng giết sạch các ngươi!” Diệp Khiếu Ưng hạ giọng quát.
Bình luận truyện