Thiếu Niên Ca Hành

Chương 71: Bước đi trên lá



Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

Hai con ngựa tốt chạy băng băng trên đường, một người cưỡi ngựa mặc áo đỏ, một người cưỡi ngựa mặc áo xanh.

Ba tháng trước bọn họ lòng và lòng vòng khó khăn lắm mới tới được Tuyết Nguyệt thành. Ba tháng sau bọn họ lại hăm hở cưỡi ngựa rời thành. Chẳng qua lần này bọn họ cực kỳ tự tin, bởi vì trước khi ra khỏi thành Lôi Vô Kiệt đã chuẩn bị sẵn, một tấm bản đồ!

Lôi Vô Kiệt nhìn lướt qua bản đồ rồi quay đầu ngựa nói: “Đi sang hướng kia?”

Tiêu Sắt nghi ngờ nhìn hắn một cái: “Ngươi có chắc đi Lôi gia bảo là hướng này không?”

Lôi Vô Kiệt lắc đầu cười: “Đương nhiên là không, trước hết chúng ta không tới Lôi gia bảo.”

Tiêu Sắt kinh ngạc: “Thế chúng ta đi đâu?”

Lôi Vô Kiệt nhìn về phía trước, ngẩng cao đầu với vẻ hứng thú: “Tới núi Thanh Thành!”

Tiêu Sắt nhíu mày: “Núi Thanh Thành? Ngươi muốn làm gì?”

“Đương nhiên là lên núi Thanh Thành lôi cả vị thần tiên kia xuống núi. Ngươi nói xem, ba người bạn cũ gặp nhau ở Lôi gia bảo, chuyện này sẽ thú vị tới mức nào?” Lôi Vô Kiệt vung mạnh roi ngựa, bỏ lại Tiêu Sắt phía sau.

Tiêu Sắt bất đắc dĩ nhìn Lôi Vô Kiệt vừa bộc phát ý tưởng, thở dài: “Triệu Ngọc Chân của núi Thanh Thành cả đời đều không xuống núi, liệu có hạ sơn vì cái thằng ngốc nhà ngươi không?”

Triệu Ngọc Chân của núi Thanh Thành, khi sinh ra đã được sáu vị thiên sư của núi Thanh Thành mang lên núi nuôi dưỡng. Ba tuổi đã được Lữ Tố Chân đảm nhiệm chưởng giáo gần bốn mươi năm nhận làm đệ tử quan môn. Sáu tuổi đã tập được Đại Long Tượng Lực, mười một tuổi bắt đầu chuyên tu Vô Lượng kiếm pháp, trở thành đệ tử duy nhất của núi Thanh Thành trong trăm năm qua kiêm tu cả đạo pháp và kiếm thuật, mười sáu tuổi trở thành vị thiên sư thứ bảy của núi Thanh Thành. Khi hắn hai mươi hai tuổi, Lữ Tố Chân quy tiên, Triệu Ngọc Chân đảm nhiệm chức chưởng giáo, là vị chưởng giáo trẻ tuổi nhất của núi Thanh Thành từ khi khai sơn lập phái đến nay, cũng bước lên vị trí ‘Đạo Kiếm Tiên’. Nhưng nhân vật như truyền thuyết giang hồ này cả đời không xuống khỏi núi Thanh Thành. Mặc dù ngôi nhà hắn từng ở nằm ngay trong một thôn xóm dưới núi Thanh Thành, nhưng hắn vẫn chưa từng xuống núi một bước nào.

Lữ Tố Chân từng nói, Triệu Ngọc Chân kiêm cả võ vận và thiên vận của núi Thanh Thành trên người, nếu hắn xuống núi chắc chắn sẽ gây ra bão táp. Nhưng Triệu Ngọc Chân lại quyết tâm không gây ra chút phong vân nào, cứ thế đợi trên núi Thanh Thành hơn ba mươi năm, không xuống núi tới một bước.

Ngày hôm đó, hắn vẫn ngồi trên đỉnh núi nhìn về xa xăm, cứ như thần du ngàn dặm.

Sau lưng Triệu Ngọc Chân là đồ đệ và đồ tôn của hắn. Một cõng rương sách, vẻ mặt như nhà nho thánh khiết. Một lại chỉ là đứa trẻ, lưng cõng một thanh trường kiếm không tương xứng với thân hình. Chính là người đơn độc tới Tuyết Nguyệt thành mong hỏi một kiếm của Kiếm Tiên, Lý Phàm Tùng và Phi Hiên.

“Phàm Tùng, ra ngoài du lịch hơn nửa năm, cuối cùng cũng đã về.” Triệu Ngọc Chân không quay đầu lại, vẫn nhìn về phía trước, giọng điệu của hắn không nghiêm túc như trong tưởng tượng, ngược lại như đang bàn việc nhà với con cháu.

Lý Phàm Tùng bước tới đặt mông ngồi xuống bên cạnh Triệu Ngọc Chân: “Hơn nửa năm nay không có đệ tử bầu bạn, sư phụ lão nhân gia sống vẫn tốt chứ?”

Triệu Ngọc Chân mặc đạo bào màu tím, gương mặt tuấn tú, nhìn qua có đôi chút khí chất thần tiên, hắn vuốt râu: “Còn tốt, thanh tĩnh hơn nhiều. Phàm Tùng, một năm qua con đi tới những đâu.”

“Tới Sài Tang thành ngắm hoa, trong sách nói mùa xuân ở Sài Tang thành trên con đường dài trăm dặm có thể thấy hàng ngàn loại hoa dại bất đồng. Còn tới Cô Lạc thành ngắm biển, con xuất một chiêu kiếm làm dấy lên hàng ngàn lớp sóng, những ngư dân ở đó thấy con còn tưởng con là tiểu thần tiên cơ. Đúng rồi, con còn trèo lên núi Côn Luân, hóa ra trên đời này thật sự có nơi quanh năm tuyết không tan, khung cảnh cực kỳ cô quạnh. Thế nhưng có người xây dựng sơn trang ở đó, còn ở liền hai mươi năm.” Lý Phàm Tùng từ từ kể lại: “Thật đấy, thế giới dưới chân núi quá đặc sắc, sư phụ không xuống núi thì thật đáng tiếc.”

“Đáng tiếc à?” Triệu Ngọc Chân mỉm cười nhìn Lý Phàm Tùng một cái.

Lý Phàm Tùng lập tức sửa lại: “Nhưng sư phụ không xuống núi mà dưới chân núi đâu đâu cũng là truyền thuyết về sư phụ. Thiên hạ ngũ kiếm tiên, nho đọa cô nộ nguyệt đều rất nổi tiếng trên giang hồ, người kể truyện trong các quán trà đều kể câu chuyện về bọn sư phụ.”

“Ồ? Bọn họ nói về vi sư ra sao?” Triệu Ngọc Chân hỏi.

“Đơn giản là khi sư phụ ra đời, một luồng hào quang chiếu vào trong phòng, sáu vị thiên sư của núi thanh thành cùng xuống núi nghênh đón, bởi vì sư phụ là thần tiên chuyển thế. Bọn họ còn kể lại trận chiến của sư phụ cùng Lôi Vân Hạc năm xưa, dùng ngàn vạn đạo pháp phá sấm sét chín tầng trời, trận chiến đó còn đánh tới mức khiến bầu trời xuất hiện lỗ thủng. Còn nói sư phụ không chịu xuống núi là vì một cô gái, sợ xuống núi là không muốn về nữa...” Lý Phàm Tùng lén lút nhìn sắc mặt sư phụ.

Triệu Ngọc Chân nhíu mày: “Phía trước còn tạm được, đoạn cuối chắc là ngươi nói bậy hả?”

“Đệ tử không dám, đệ tử không dám.” Lý Phàm Tùng vội vàng xua tay.

Triệu Ngọc Chân giơ tay bắt lấy một chiếc lá rụng, đột nhiên nói: “Phàm Tùng, kiếm của ngươi đâu?”

Lý Phàm Tùng sửng sốt, sợ tới mức đứng bật dậy rảo bước định bỏ chạy.

“Phi Hiên.” Triệu Ngọc Chân trầm giọng quát một tiếng.

Phi Hiên lập tức sợ tới mức quỳ rạp xuống: “Sư phụ, con xin nhận, con xin nhận hết.”

“Con nhận cái gì?” Triệu Ngọc Chân đứng dậy, đạo bào màu tím phất phơ trong gió.

“Chúng con... Chúng con tới Tuyết Nguyệt thành.” Phi Hiên ấp úng đáp, hắn có Vọng Khí thuật, sao lại không biết Triệu Ngọc Chân đã nhìn thấy bọn họ từ lâu, vội vàng trả lời đúng sự thật.

“Tới Tuyết Nguyệt thành làm gì?” Triệu Ngọc Chân giơ tay ngoắc nhẹ, thanh kiếm gỗ đào đặt trên mặt đất đã tới tay.

Đây là một thanh kiếm gỗ đào rất đặc biệt, có màu đỏ tươi cực kỳ bắt mắt. Kiếm tên là ‘Đào Hoa’, do Triệu Ngọc Chân dùng gỗ đào đẽo thành năm mười sáu tuổi, nghe nói là thanh kiếm mang hơi ấm cực điểm của nhân gian. Trong ngày đông, Triệu Ngọc Chân từng chôn nó trên mặt tuyết, có thể thôi thúc một cây đào nở hoa trong tháng chạp.

Lý Phàm Tùng lau mồ hôi lạnh trên trán: “Cái này, tới nhìn Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên một cái.”

“Sau đó thì sao?” Triệu Ngọc Chân vẽ thành một đóa kiếm hoa, khiến Lý Phàm Tùng âm thầm căng thẳng. Thật ra Triệu Ngọc Chân tuy đảm nhiệm chức chưởng giáo núi Thanh Thành, đường đường một trong ngũ đại kiếm tiên nhưng vẫn luôn mang hình tượng bình dị gần gũi đối với các đệ tử trẻ tuổi trong núi Thanh Thành, đôi khi còn chỉ đạo các tiểu đệ tử nhập môn một hai chiêu thức kiếm pháp. Nhưng riêng với đệ tử Lý Phàm Tùng lại rất nghiêm khắc.

“Sau đó, hỏi Kiếm Tiên một kiếm.” Lý Phàm Tùng e dè nhìn Triệu Ngọc Chân.

“Kiếm tên là?” Triệu Ngọc Chân hỏi.

“Nguyệt Tịch Hoa Thần.” Lý Phàm Tùng đáp.

Triệu Ngọc Chân đột nhiên ngẩn người, cúi đầu nhìn chiếc lá rụng tới mức thất thần.

Rồi đột nhiên cười. Nụ cười rất ấm áp, trên thân kiếm Đào Hoa tỏa ra ánh sáng đỏ. Lý Phàm Tùng và Phi Hiên liếc mắt nhìn nhau, đều lộ vẻ ngạc nhiên. Phi Hiên tinh thông Vọng Khí thuật, nhanh chóng nhận ra hơi ấm trong lòng Triệu Ngọc Chân lúc này.

“Vận may của ngươi cũng tốt như ta. Khi ta bằng tuổi ngươi cũng lần đầu tiên chứng kiến chiêu kiếm đẹp đến vậy.” Triệu Ngọc Chân đột nhiên ném chiếc lá trong tay xuống chân núi, sau đó bước lên chiếc lá rụng kia đi về phía đại điện trong núi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện