Thiếu Niên Ca Hành

Chương 79: Tấm lưới tuyệt sát



Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

“Không hổ là truyền nhân của Kiếm Tiên.” Một bóng dáng thướt ta cũng bước ra từ bóng tối, giọng nói của người này vô cùng yêu kiều quyến rũ, khiến người nghe được cảm giác như tan chảy.

“Ngươi là người đầu tiên có thể dùng tay không tiếp được Lục Diệp Phi Hoa của ta.” Một cô gái áo đỏ khác cầm một đóa Lục Diệp Phi Hoa trong tay, vừa suy nghĩ vừa nhìn Tiêu Sắt.

Gã cao to cõng thanh kiếm lớn cười nói: “Chúng ta chờ nhị vị ở đây đã lâu rồi.”

Tiêu Sắt nhìn ba người ăn mặc khác nhau trước mặt, trầm giọng nói: “Ám Hà.”

“Họ là Ám Hà ư?” Sau lưng Lôi Vô Kiệt đã ướt sũng, đương nhiên hắn từng nghe tới Ám Hà. Bọn họ là tổ chức sát thủ nổi tiếng nhất trên giang hồ, nhưng trên bảng sát thủ lại không có cái tên nào của bọn họ. Đây không phải do bọn họ không đủ mạnh mà do bọn họ quá mạnh, cho nên không để lại chút dấu vết nào. Chính vì vậy mọi người chỉ biết trên thế giới này có một con sông ngầm, đi theo con sông này sẽ tìm được tổ chức sát thủ nổi tiếng nhất giang hồ. Thế nhưng chưa ai từng gặp những sát thủ nguy hiểm tuyệt thế không để lộ danh tính thật này.

“Không sai, chúng ta là Ám Hà.” Nam tử cõng kiếm lớn gật đầu: “Ta họ Tô, Tô Xương Ly của Tô gia.”

Tiêu Sắt mỉm cười, lười biếng nói: “Hình như chưa từng nghe cái tên này.”

Tô Xương Ly rút kiếm lớn sau lưng ra, nắm trong tay: “Ta nói tên của mình cho các ngươi, là vì các ngươi sẽ mau chóng thành người chết.”

Lôi Vô Kiệt ngẩng đầu nhìn lên một ngọn cây: “Hai người khác cũng là Ám Hà à?”

Tô Xương Ly không hề sợ hãi khi bị vạch trần, vẫn mỉm cười thản nhiên: “Đúng vậy, hai người bọn họ cùng với cô gái thả bướm giấy bên kia, chúng ta đều là Ám Hà. Chúng ta có sáu người, trong Ám Hà, sáu người có thể tạo thành một tấm lưới, chúng ta gọi tấm lưới này là...

“Tấm lưới tuyệt sát.” Cô gái áo trắng thả con bướm giấy cuối cùng bay lên rồi nói tiếp lời.

Điệp Biến.

Tất cả bướm giấy đồng loạt lao về phía Lôi Vô Kiệt và Tiêu Sắt.

“Lôi Vô Kiệt!’ Tiêu Sắt gầm lên một tiếng.

Chân khí của Lôi Vô Kiệt lập tức bùng lên, áo đỏ không gió mà bay.

Hỏa Chước thuật - Hỏa Nguyên cảnh.

Lôi Vô Kiệt nâng Sát Phố kiếm thi triển chiêu kiếm đầu tiên, những con bướm giấy lập tức hóa thành tro tàn: “Tiêu Sắt, nhắc lại cũng thật thú vị. Lần trước khi chúng ta phiêu bạt giang hồ, đối thủ đầu tiên gặp phải cũng là sát thủ. Lúc đó có đại sư huynh bảo vệ, còn giờ chỉ có thể dựa vào chính chúng ta!”

“Không.” Tiêu Sắt nhẹ nhàng lắc đầu.

“Có gì không đúng?” Lôi Vô Kiệt không hiểu.

Tiêu Sắt nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “Chỉ dựa vào ngươi thôi.” Dứt lời Tiêu Sắt đã bỏ Lôi Vô Kiệt lại, như mũi tên rời dây cung lao thẳng ra ngoài, trực tiếp lướt qua cô gái áo trắng chạy như điên về phía cửa sơn cốc. Thân hình lao đi cực nhanh, cô gái áo trắng với gương mặt không biểu cảm cũng phải lộ vẻ kinh ngạc.

“Đạp Vân đó hả?” Ánh mắt Tô Xương Ly đầy lạnh lùng, thản nhiên nói: “Tạ Hội, Tạ Linh. Đuổi theo.”

Ngọn cây rung nhẹ, hai bóng người lóe lên đuổi theo hướng Tiêu Sắt bỏ chạy, tốc độ cũng cực nhanh.

Lôi Vô Kiệt thở dài, gật đầu: “Cứ tới lúc quan trọng là bị bỏ lại.”

Tô Xương Ly cười nói: “Người bạn kia của ngươi hơi thở bình bình yếu ớt, rõ ràng không thông thạo võ nghệ, chẳng qua không biết học đươc khinh công đệ nhất thiên hạ Đạp Vân từ đâu, không cần nội lực cũng có cảnh giới khinh công của cao thủ nhất đẳng. Rõ ràng hắn cố ý dẫn người của chúng ta đi, tạo cơ hội cho ngươi. Chẳng qua, một mình ngươi đánh được bốn người chúng ta hay sao?”

Lôi Vô Kiệt cười khổ: “Không thể một chọi một được à?”

Tô Xương Ly lắc đầu: “Chúng ta là sát thủ, chúng ta tới không phải để tý thí mà là để giết người.”

Lôi Vô Kiệt suy nghĩ rồi nói: “Trước đây cũng có một người nói những lời tương tự với ta.”

“Ai?” Tô Xương Ly hỏi.

“Nguyệt Cơ cười đưa thiếp, Minh Hầu giận giết người.” Lôi Vô Kiệt đáp.

Tô Xương Ly gật đầu, thản nhiên nói: “Từng nghe nói.” Tổ hợp sát nhân vương trên bảng sát thủ giang hồ nhưng tới miệng hắn lại chỉ được mấy chữ ‘từng nghe nói’.

Cô gái áo trắng đột nhiên mở miệng: “Xương Ly, ngươi nói nhiều quá.”

Tô Xương Ly nhún vai: “Hiếm khi gặp được một thiếu niên thú vị như vậy, hơn nữa còn sắp chết đến nơi rồi, chẳng lẽ không để ta nói nhiều vài câu được à? Hơn nữa không có ta nói chuyện kéo dài thời gian như vậy, Cảnh Giới Mộng Điệp của ngươi có hình thành nhanh vậy không?”

Lôi Vô Kiệt cả kinh, đột nhiên phát hiện những con bướm đã bị đốt thành tro tàn lại tỏa ra ánh sáng quỷ dị, lại từ từ bay lên.

“Có điều tiểu huynh đệ, ngươi thật may mắn. Ngươi lại gặp một đối thủ thích một mình giải quyết vấn đề. Nhưng ngươi cũng thật xui xẻo, vì ngươi sẽ lặng lẽ chết đi, không một tiếng động.” Tô Xương Ly nhìn những con bướm xung quanh, khóe miệng mang theo nụ cười mờ ám.

“Ngày trước Trang Chu mơ mình hóa thành bướm, vui vẻ bay lượn như bướm thật, không biết mình là Chu nữa. Đột nhiên tỉnh giấc, ngạc nhiên thấy mình là Chu. Không biết Chu nằm mơ thấy mình hóa bướm hay bướm nằm mơ thấy mình hóa Chu? Chu và bướm tất có chỗ khác nhau. Đó gọi là vật hóa.” Cô gái áo trắng quay lại, nhìn Lôi Vô Kiệt, chậm rãi thì thầm.

Tô Xương Ly lui về phía sau một bước, thân thể biến mất ở bên ngoài như tan vào không khí. Thân hình hai cô gái còn lại cũng từ từ mờ đi. Lôi Vô Kiệt chợt nhớ ra mình từng gặp tình hình tương tự trong Tam Cổ thành. Dường như bước vào một giấc mơ, mọi thứ trong mộng vừa như chân thực lại vừa như hư ảo.

“Trận Cô Hư?” Lôi Vô Kiệt nhíu mày.

“Kiến thức của thằng nhóc nhà ngươi không tệ, biết đây là trận Cô Hư. Trận Mộng Điệp này thoát thai từ trận Cô Hư, nhưng ảo diệu trong đó vượt xa trận Cô Hư bình thường.” Giọng nói của Tô Xương Ly lại vang lên không biết từ đâu.

Gương mặt cô gái áo trắng có vẻ không vui, giơ ngón tay lên môi, nhẹ nhàng thốt lên một tiếng: “Trận khởi.”

Chỉ trong chớp mắt, tiếng gió, tiếng cây cùng với tiếng nói của Tô Xương Ly đều biến mất không còn tăm hơi. Trận Mộng Điệp đã khởi động, mọi thứ bên ngoài đều bị ngăn cách. Trong trận chỉ còn hai người, Lôi Vô Kiệt và cô gái áo trắng với gương mặt nhợt nhạt, ánh mắt lạnh lẽo.

Lôi Vô Kiệt cắm Sát Phố kiếm vào vỏ, cầm Thính Vũ kiếm lao nhanh về phía cô gái áo trắng: “Yêu pháp quỷ dị có gì đáng sợ? Chẳng qua chỉ là chuyện một chiêu kiếm mà thôi!” Hắn cầm kiếm chém thẳng xuống người cô gái áo trắng. Thế nhưng Lôi Vô Kiệt lại kinh hãi chứng kiến cô gái áo trắng không hề né tránh, chỉ lẳng lặng đứng đó mặc cho Thính Vũ kiếm của Lôi Vô Kiệt chém mình thành hai nửa.

Chẳng qua miệng vết thương không có chút máu, cô gái áo trắng cũng không ngã xuống, gương mặt đứt thành hai nửa trợn mắt nhìn Lôi Vô Kiệt, sau đó mỉm cười thê lương.

Lôi Vô Kiệt cảm thấy toàn thân lạnh toát, lẩm bẩm: “Hóa ra đúng là quỷ thật.”

Lúc này rốt cuộc thi thể cô gái lại tan ra thành từng hạt bụi nhỏ, hóa thành vô số bươm bướm trắng toát lấp loáng ánh huỳnh quang, bay thẳng về phía Lôi Vô Kiệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện