Thiếu Niên Ca Hành
Chương 83: Mưa lớn tại Nam An
Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
***
Mưa rơi tại Nam An suốt bảy đêm, giọt mưa gõ khắp nơi trên tòa thành tinh xảo mà mỏng manh này, hơi nước mờ mịt khắp nơi khiến toàn bộ thành trì như hóa thành tiên cảnh. Từng cây dù mở ra như những đóa hoa nở rộ, những cô gái thanh nhã mảnh mai cầm chúng bước trên con phố lát đá xanh, nam tử tuấn lãng thúc ngựa chạy qua, khiến bọt nước bắn tung tóe dưới đất.
Nơi này như một thế giới vô cùng yên tĩnh, khắp nơi là một mùi hương ẩm ướt khó tả.
“Nam An, đúng là một tòa thành đẹp.” Một nam tử trên quán rượu cúi đầu ngắm một cô gái vóc dáng thướt tha cầm dù giấy đi qua, trên dù thêu một đóa đỗ quyên tím, thản nhiên nói. Nam tử dáng vẻ cực kỳ tuấn tú, tuy tán thưởng cảnh đẹp của Nam An nhưng gương mặt vẫn phủ một lớp sương lạnh, không nhìn ra cảm xúc chân thực.
Nam tử trung niên trên ở bàn bên cạnh đã uống tới mức mặt mũi đỏ bừng, nghe câu nói này cười ha hả. Hắn dựa vào ghế, gương mặt mập mạp mỉm cười hèn mọn: “Vị tiên sinh này chỉ biết một cảnh đẹp của Nam An này nhưng lại không biết hai. Thế mưa mông lung như vậy, cảnh sắc bầu trời và nhân gian đương nhiên phong nhã, nhưng cảnh đẹp thật sự của Nam An...”
Gương mặt lạnh nhạt của nam tử kia không ngờ lại hơi dao động, hỏi: “ Là gì?”
Người trung niên đắc ý rót một chén rượu: “Đương nhiên là mười dặm đỏ thắm.”
Nam tử nhìn rượu trong chén nói: “Ta biết trong số cảnh sắc Nam An có mười dặm sương đỏ, mùa thu ngồi thuyền ngắm hoa, hai bên bờ sông đỏ rực như lửa cháy...”
Người trung niên xua tay ngắt lời nam tử: “Hai ta không nói tới cùng một thứ, cái mười dặm sương đỏ kia toàn hoa hoa cỏ cỏ có gì mà đẹp.”
Nam tử kia không nói tiếp, người trung niên đã đứng lên, người hầu bên cạnh vội vàng phủ thêm áo khoác cho hắn. Hắn không để ý tới nam tử bên cạnh, trực tiếp xuống lầu.
Một tùy tùng trẻ tuổi thấy nam tử này vẫn còn ngạc nhiên không nhịn được mỉm cười khúc khích. Đợi lúc nam tử nhìn sang phía mình, hắn mới bắt đầu giải thích: “Mười dặm đỏ thắm là chỉ nơi phong nguyệt lớn nhất trong thành Nam An, biển hoa tường vi, đó là chỉ nơi ở của Mạn Sa Tiên Tử trong đó.”
Nam tử kia cầm chén rượu cười nói: “Hóa ra là một kỹ viện...”
Tùy tùng trẻ tuổi thấy hắn mặc quần áo xa xỉ, hơn nữa gương mặt tuấn tú, khí khái bất phàm, vốn tưởng là công tử thế gia từ ngoài tới, câu nói này của mình sẽ khiến hắn hứng thú, sau đó dẫn đường cho hắn tới ‘mười dặm đỏ thắm’ đó. Thế nhưng nam tử kia dường như không hứng thú gì, chỉ nói một câu rồi tiếp tục uống rượu. Hắn suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói: “Không thể nói vậy được, biển hoa tường vi như tiên cảnh chốn nhân gian, Mạn Sa Tiên Tử còn là...”
Tùy tùng còn định nói thêm, nhưng nam tử kia đột nhiên ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, tùy tùng kia lạnh toát từ trong ra ngoài, vội vàng đi xuống.
Ca nữ trong quán rượu ôm đàn tỳ bà nhẹ giọng hát:
"Yên chi tuyết, hồng trần túy. Điêu hoa lạc hồng kỷ đa lệ.
Tóc bạc nữ, khóc làm dây cung. Chôn vùi một khi phong liên."
Nam tử lại uống một chén, đột nhiên có người ngồi xuống trước mặt hắn, người kia trông đã nhiều tuổi, cầm một cái tẩu, hút một ngụm rồi lại chậm rãi nhả khói, một lúc lâu sau mới nói: “Cơn mưa này đã kéo dài bảy ngày.”
“Giờ đang là mùa mưa của Nam An mà.” Nam tử thản nhiên đáp, không tỏ ra bất mãn trước vị khách không mời này.
Vị khách không mời này là ông chủ của quán rượu, sống trong thành Nam An đã vài chục năm. Hắn thích nhất là nói chuyện phiếm với những vị khác tha hương từ xa tới, thấy chàng trai công tử thế gia kia đáp lời, trong lòng không khỏi vui sướng: “Đúng vậy, dù sao mưa bụi mông lung như vậy mới là cảnh đẹp của Giang Nam. Công tử tới Nam An lần đầu à?”
“Rất nhiều năm trước đã từng tới rồi, đi cùng một bằng hữu.” Nam tử đáp.
Chủ quán nhìn lại nam tử, hỏi: “Công tử năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“Hai mươi tám, năm đó ta tới Nam An mới chỉ mười bảy.” Nam tử uống một ngụm rượu.
“Ài, công tử này, thật trùng hợp. Khi ta tới Nam An cũng mười bảy tuổi, vốn tưởng rằng chỉ đi ngang qua tòa thành này thôi nhưng lại tình cờ gặp một cô gái trong thành. Không thể không nói nữ nhân trong thành Nam An đúng là biết trói người. Bị trói một lần này, ta không đi nổi nữa.” Ông lão hít một hơi thuốc.
Nam tử mỉm cười không nói gì.
“Công tử, ngươi thấy cô nương của thành Nam An chưa?” Chủ quán đột nhiên nghiêng đầu tới, hỏi một câu gian xảo.
Nam tử gật đầu: “Thấy rồi, bằng hữu ta vừa nói chính là người ở thành Nam An.”
Ồ, bằng hữu ngươi vừa nói là nữ à.” Ánh mắt chủ quán lóe lên ý cười mờ ám: “Vậy giờ cô ấy đâu rồi??”
Nam tử nhẹ giọng đáp: “Chết rồi.”
Chủ quán há hốc miệng, không biết nên nói gì tiếp. Nam tử đột nhiên đứng dậy, đặt một thỏi bạc lên bàn rồi chậm rãi xuống lầu. Chủ quán vội vàng đi theo nhưng xoa xoa tay không biết nên nói gì. Trong lòng hắn thầm buồn bực bản thân lắm miệng nói sai lời không nên nói, gợi chuyện thương tâm của người ta.
Nam tử đi ra khỏi quán rượu, chống cây dù giấy mang theo bên cạnh.
“Quả là một cây dù tốt.” Chủ quán khen.
Nam tử gật đầu: “Theo ta đã nhiều năm rồi.” Nói xong không hề quay đầu bước vào trong làn mưa.
Chủ quán thở dài một tiếng, khỏi khỏi tiếc nuối, gọi với theo: “Công tử, lần sau lại tới quán ta uống rượu nhé, ta mời ngươi.”
Nam tử không nói gì, chậm rãi bước đi.
“Sương mù mông lung, người ấy nơi núi xa. Cách cả ngàn núi, cũng chẳng ngăn nổi ngàn vạn ý tình.” Có đứa trẻ đọc thơ đi qua bên cạnh.
Đi thẳng tới gần cửa thành, rốt cuộc nam tử cũng dừng chân, ngẩng đầu nhìn lên. Trên cửa thành có ba chữ ‘Nam An thành’ được viết ngoáy. Là do năm xưa quận trưởng Tiêu Minh Lễ say rượu viết lên.
Thành Nam An dẫu sao cũng một tòa thành bình an ở phía nam.
Còn là một tòa thành yên ổn tới hiếm có.
Nam tử đột nhiên ngẩng đầu, trên cửa thành có một người đang đứng. Người kia mặc áo trắng, đưa lưng về phía nam tử, không bung dù nhưng xung quanh như có một tấm chắn, nước mưa xung quanh không cách nào chạm tới vạt áo của cô. Cô như cảm nhận được sát khí lẫm liệt sau lưng, đột nhiên xoay người.
Khăn xám che mặt, ánh mắt lạnh lùng. Chính là Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên - Lý Hàn Y vừa xuống khỏi Thương Sơn.
Nam tử giơ tay phải, đầu ngón tay vẽ một vòng, những giọt nước xung quanh đều bị hắn hút lại.
Tiếng mưa rơi xung quanh lập tức nhỏ đi.
Thế giới đột nhiên yên tĩnh lại.
Chỉ còn một thanh thủy kiếm càng lúc càng lớn trong tay nam tử kia, ẩn chứa kiếm thế vô thượng, như có tiếng long ngâm vang vọng.
Lý Hàn Y nhíu mày, như nhận ra người trước mặt, chần chừ hỏi: “Khôi?”
Nam tử khẽ nâng dù giấy, ánh mắt mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng vung lên, luồng thủy kiếm kia bay thẳng về phía Lý Hàn Y.
“Ám Hà Tô gia, Tô Mộ Vũ.” Nam tử nhẹ giọng nói.
Lý Hàn Y rút thanh Thiết Mã Băng Hà bên hông ra, cũng vẽ ra một kiếm, chém thủy kiếm kia thành hai nửa. Tiếp đó cô nhảy xuống, khiến thủy kiếm rơi xuống làm bọt nước bắn ra đầy trời.
Lý Hàn Y thu kiếm ngẩng đầu: “Tuyết Nguyệt thành, Lý Hàn Y.”
***
Mưa rơi tại Nam An suốt bảy đêm, giọt mưa gõ khắp nơi trên tòa thành tinh xảo mà mỏng manh này, hơi nước mờ mịt khắp nơi khiến toàn bộ thành trì như hóa thành tiên cảnh. Từng cây dù mở ra như những đóa hoa nở rộ, những cô gái thanh nhã mảnh mai cầm chúng bước trên con phố lát đá xanh, nam tử tuấn lãng thúc ngựa chạy qua, khiến bọt nước bắn tung tóe dưới đất.
Nơi này như một thế giới vô cùng yên tĩnh, khắp nơi là một mùi hương ẩm ướt khó tả.
“Nam An, đúng là một tòa thành đẹp.” Một nam tử trên quán rượu cúi đầu ngắm một cô gái vóc dáng thướt tha cầm dù giấy đi qua, trên dù thêu một đóa đỗ quyên tím, thản nhiên nói. Nam tử dáng vẻ cực kỳ tuấn tú, tuy tán thưởng cảnh đẹp của Nam An nhưng gương mặt vẫn phủ một lớp sương lạnh, không nhìn ra cảm xúc chân thực.
Nam tử trung niên trên ở bàn bên cạnh đã uống tới mức mặt mũi đỏ bừng, nghe câu nói này cười ha hả. Hắn dựa vào ghế, gương mặt mập mạp mỉm cười hèn mọn: “Vị tiên sinh này chỉ biết một cảnh đẹp của Nam An này nhưng lại không biết hai. Thế mưa mông lung như vậy, cảnh sắc bầu trời và nhân gian đương nhiên phong nhã, nhưng cảnh đẹp thật sự của Nam An...”
Gương mặt lạnh nhạt của nam tử kia không ngờ lại hơi dao động, hỏi: “ Là gì?”
Người trung niên đắc ý rót một chén rượu: “Đương nhiên là mười dặm đỏ thắm.”
Nam tử nhìn rượu trong chén nói: “Ta biết trong số cảnh sắc Nam An có mười dặm sương đỏ, mùa thu ngồi thuyền ngắm hoa, hai bên bờ sông đỏ rực như lửa cháy...”
Người trung niên xua tay ngắt lời nam tử: “Hai ta không nói tới cùng một thứ, cái mười dặm sương đỏ kia toàn hoa hoa cỏ cỏ có gì mà đẹp.”
Nam tử kia không nói tiếp, người trung niên đã đứng lên, người hầu bên cạnh vội vàng phủ thêm áo khoác cho hắn. Hắn không để ý tới nam tử bên cạnh, trực tiếp xuống lầu.
Một tùy tùng trẻ tuổi thấy nam tử này vẫn còn ngạc nhiên không nhịn được mỉm cười khúc khích. Đợi lúc nam tử nhìn sang phía mình, hắn mới bắt đầu giải thích: “Mười dặm đỏ thắm là chỉ nơi phong nguyệt lớn nhất trong thành Nam An, biển hoa tường vi, đó là chỉ nơi ở của Mạn Sa Tiên Tử trong đó.”
Nam tử kia cầm chén rượu cười nói: “Hóa ra là một kỹ viện...”
Tùy tùng trẻ tuổi thấy hắn mặc quần áo xa xỉ, hơn nữa gương mặt tuấn tú, khí khái bất phàm, vốn tưởng là công tử thế gia từ ngoài tới, câu nói này của mình sẽ khiến hắn hứng thú, sau đó dẫn đường cho hắn tới ‘mười dặm đỏ thắm’ đó. Thế nhưng nam tử kia dường như không hứng thú gì, chỉ nói một câu rồi tiếp tục uống rượu. Hắn suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói: “Không thể nói vậy được, biển hoa tường vi như tiên cảnh chốn nhân gian, Mạn Sa Tiên Tử còn là...”
Tùy tùng còn định nói thêm, nhưng nam tử kia đột nhiên ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, tùy tùng kia lạnh toát từ trong ra ngoài, vội vàng đi xuống.
Ca nữ trong quán rượu ôm đàn tỳ bà nhẹ giọng hát:
"Yên chi tuyết, hồng trần túy. Điêu hoa lạc hồng kỷ đa lệ.
Tóc bạc nữ, khóc làm dây cung. Chôn vùi một khi phong liên."
Nam tử lại uống một chén, đột nhiên có người ngồi xuống trước mặt hắn, người kia trông đã nhiều tuổi, cầm một cái tẩu, hút một ngụm rồi lại chậm rãi nhả khói, một lúc lâu sau mới nói: “Cơn mưa này đã kéo dài bảy ngày.”
“Giờ đang là mùa mưa của Nam An mà.” Nam tử thản nhiên đáp, không tỏ ra bất mãn trước vị khách không mời này.
Vị khách không mời này là ông chủ của quán rượu, sống trong thành Nam An đã vài chục năm. Hắn thích nhất là nói chuyện phiếm với những vị khác tha hương từ xa tới, thấy chàng trai công tử thế gia kia đáp lời, trong lòng không khỏi vui sướng: “Đúng vậy, dù sao mưa bụi mông lung như vậy mới là cảnh đẹp của Giang Nam. Công tử tới Nam An lần đầu à?”
“Rất nhiều năm trước đã từng tới rồi, đi cùng một bằng hữu.” Nam tử đáp.
Chủ quán nhìn lại nam tử, hỏi: “Công tử năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“Hai mươi tám, năm đó ta tới Nam An mới chỉ mười bảy.” Nam tử uống một ngụm rượu.
“Ài, công tử này, thật trùng hợp. Khi ta tới Nam An cũng mười bảy tuổi, vốn tưởng rằng chỉ đi ngang qua tòa thành này thôi nhưng lại tình cờ gặp một cô gái trong thành. Không thể không nói nữ nhân trong thành Nam An đúng là biết trói người. Bị trói một lần này, ta không đi nổi nữa.” Ông lão hít một hơi thuốc.
Nam tử mỉm cười không nói gì.
“Công tử, ngươi thấy cô nương của thành Nam An chưa?” Chủ quán đột nhiên nghiêng đầu tới, hỏi một câu gian xảo.
Nam tử gật đầu: “Thấy rồi, bằng hữu ta vừa nói chính là người ở thành Nam An.”
Ồ, bằng hữu ngươi vừa nói là nữ à.” Ánh mắt chủ quán lóe lên ý cười mờ ám: “Vậy giờ cô ấy đâu rồi??”
Nam tử nhẹ giọng đáp: “Chết rồi.”
Chủ quán há hốc miệng, không biết nên nói gì tiếp. Nam tử đột nhiên đứng dậy, đặt một thỏi bạc lên bàn rồi chậm rãi xuống lầu. Chủ quán vội vàng đi theo nhưng xoa xoa tay không biết nên nói gì. Trong lòng hắn thầm buồn bực bản thân lắm miệng nói sai lời không nên nói, gợi chuyện thương tâm của người ta.
Nam tử đi ra khỏi quán rượu, chống cây dù giấy mang theo bên cạnh.
“Quả là một cây dù tốt.” Chủ quán khen.
Nam tử gật đầu: “Theo ta đã nhiều năm rồi.” Nói xong không hề quay đầu bước vào trong làn mưa.
Chủ quán thở dài một tiếng, khỏi khỏi tiếc nuối, gọi với theo: “Công tử, lần sau lại tới quán ta uống rượu nhé, ta mời ngươi.”
Nam tử không nói gì, chậm rãi bước đi.
“Sương mù mông lung, người ấy nơi núi xa. Cách cả ngàn núi, cũng chẳng ngăn nổi ngàn vạn ý tình.” Có đứa trẻ đọc thơ đi qua bên cạnh.
Đi thẳng tới gần cửa thành, rốt cuộc nam tử cũng dừng chân, ngẩng đầu nhìn lên. Trên cửa thành có ba chữ ‘Nam An thành’ được viết ngoáy. Là do năm xưa quận trưởng Tiêu Minh Lễ say rượu viết lên.
Thành Nam An dẫu sao cũng một tòa thành bình an ở phía nam.
Còn là một tòa thành yên ổn tới hiếm có.
Nam tử đột nhiên ngẩng đầu, trên cửa thành có một người đang đứng. Người kia mặc áo trắng, đưa lưng về phía nam tử, không bung dù nhưng xung quanh như có một tấm chắn, nước mưa xung quanh không cách nào chạm tới vạt áo của cô. Cô như cảm nhận được sát khí lẫm liệt sau lưng, đột nhiên xoay người.
Khăn xám che mặt, ánh mắt lạnh lùng. Chính là Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên - Lý Hàn Y vừa xuống khỏi Thương Sơn.
Nam tử giơ tay phải, đầu ngón tay vẽ một vòng, những giọt nước xung quanh đều bị hắn hút lại.
Tiếng mưa rơi xung quanh lập tức nhỏ đi.
Thế giới đột nhiên yên tĩnh lại.
Chỉ còn một thanh thủy kiếm càng lúc càng lớn trong tay nam tử kia, ẩn chứa kiếm thế vô thượng, như có tiếng long ngâm vang vọng.
Lý Hàn Y nhíu mày, như nhận ra người trước mặt, chần chừ hỏi: “Khôi?”
Nam tử khẽ nâng dù giấy, ánh mắt mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng vung lên, luồng thủy kiếm kia bay thẳng về phía Lý Hàn Y.
“Ám Hà Tô gia, Tô Mộ Vũ.” Nam tử nhẹ giọng nói.
Lý Hàn Y rút thanh Thiết Mã Băng Hà bên hông ra, cũng vẽ ra một kiếm, chém thủy kiếm kia thành hai nửa. Tiếp đó cô nhảy xuống, khiến thủy kiếm rơi xuống làm bọt nước bắn ra đầy trời.
Lý Hàn Y thu kiếm ngẩng đầu: “Tuyết Nguyệt thành, Lý Hàn Y.”
Bình luận truyện