Thiếu Nữ Toàn Phong 2: Trái Tim Rung Động

Chương 13



".. Tên là Khúc Hướng Nam", Trên võ đài, Kim Nhất Sơngiọng nghiêm nói, "Năm đó, lần đầu tiên ông ta tham gia Cup Taekwondo thếgiới…".

Khúc Hướng Nam?!

Hiểu Huỳnh bỗng há miệng, vội liếc Bách Thảo ngồi bên.

A!

Hiểu Huỳnh vô cùng sợ hãi.

Chưa bao giờ cô thấy ánh mắt Bách Thảo lạnh lùng và đáng sợ nhưvậy.

"... Nhưng lại bất ngờ, không thể hiểu nổi đánh bại tuyển thủcác nước, đoạt chức vô địch thế giới"

Hai tay nắm chặt, người Bách Thảo lạnh đến phát run, trực giácmách bảo cô những lời sắp nghe sẽ là gì.

Trong đầu chỉ có một khoảng trống rỗng, mạch máu hai bên tai chảyrần rật, cô nhìn chòng chọc Kim Nhất Sơn trên võ đài thẳng người đứng bật dậy…

Trên vai có một lực ấn cực mạnh.

Cô bị ấn ngồi xuống.

"Ngồi xuống!""

Tai ù lên, ánh nhìn rối loạn, đột nhiên phải một lúc lâu Bách Thảomới ý thức được đó là khuôn mặt lạnh băng của Nhược Bạch, mà giọng nói của KimNhất Sơn trên võ đài vẫn vang lên.

"... Sau đó, ban tổ chức điều tra ra, Khúc Hướng Nam sở dĩgiành chiến thắng...", giọng căm phẫn, ông nói dằn từng chữ, "... làdo ông ta dám sử dụng chất kích thích trong thi đấu!".

Dưới võ đài đột nhiên ồn ào!

"Ô…"

"Ô…"

Sau đó, trại viên các nước bắt đầu rì rầm bàn tán.

"Dùng thuốc kích thích, một thủ đoạn hèn hạ để giànhthắng lợitừ lâu đã không phải là hiếm trên diễn đàn thể thao thế giới", mặt KimNhất Sơn như tỏa ra hỏa khí, "nhưng trong lịch sử Taekwondo quốc tế, đólại là lần đầu tiên! Trong giới Taekwondo vốn hết sức đề cao lễ nghĩa, liêm sỉmà lại có một tuyển thủ như Khúc Hướng Nam, dùng thủ đoạn đê hèn để thi đấu.Đây là một sự sỉ nhục, là sự chà đạplên tinh thần Teakwondo!".

"Ô…"

"Ô…"

Trại viên các nước bàn luận càng to, trại viên của đội Nhật Bản vàIran thỉnh thoảng quay đầu nhìn các đội viên Ngạn Dương lúc này ngồi im nhưtượng.

Từ ngón tay đến ngón chân, người Bách Thảo lạnh dần, màng nhĩ réoù ù, giọng nói từ võ đài truyền đến vẫn như chích vào tai! Tay vẫn nắm chặt,xương khớp ngón tay kêu răng rắc, người run bần bật cô cố kìm chế bản thân, tựnhủ, mình đã quen rồi những lòi nhục mạ nhằm vào sư phụ, mình đã tê liệt từlâu.

Từ lúc bảy tuổi theo sư phụ vào Toàn Thắng võ quán, mỗi ngày côđều sống trong những lời châm chọc nhạo báng như vậy.

"Mày biết không, sưphụ mày là kẻ vô liêm sỉ! "

"Sư phụ mày là loạingười xấu mà người ta viết trong sách, mày là tiểu khốn nạn của một kẻ đại khốnnạn!"

"Mày theo sư phụ, vậylà mày nhận cướp làm cha!"



Vì những câu đó, cô đã đánh nhau không biết baonhiêu lần với bọntrẻ của võ quán, mỗi lần dù bị bọn chúng xúm vào đánh thâm tím mặt mày, cô cũngtuyệt nhiên không để bọn chúng được hời, nhất định phải cho bọn chúng trả giávì đã làm nhục sư phụ cô! Mà sau những lần đánh nhau đó, cô đều nằm sấp trênchiếc ghế đá lạnh ngắt trong sân, cắn môi để sư phụ dùng roi quất vào mông.

Sư phụ cô là người tốt.

Cô phải bảo vệ sư phụ!

Cô quyết không cho phép bất cứ kẻ nào nói xấu sư phụ!

Cho nên, dù mỗi lần bị sư phụ đánh đến rách mông nhưng lần tiếptheo cô vẫn không chịu nhịn!

"Dẫu phải đánh bại mọi người trên thế giới…" Năm chíntuổi, cô đã bị sư phụ đánh đến choáng ngất, khi hơi tỉnh lại, thấy sư phụ đanglặng lẽ nhìn ra cây mai trong đình viện, trên khuôn mặt sớm già trước tuổi củaông hiển hiện vẻ đau khô, nhớ nhung mà cô chưa từng thấy. "... Những gì đãqua không thể nào quay trở lại."

"Bách Thảo..."

Rất lâu sau, khi ánh mắt sư phụ đã rời cây mai quay lại, cúi đầunhìn cô, không hiểu tại sao cô vội vàng nhắm mắt,giả vờ chưa tỉnh.

"... Có rất nhiêu chuyện không phải chỉ đánh nhau một trận làcó thể giải quyết được. Sư phụ biết con là đứa trẻ ngoan, không nghe nổi nhữnglời người ta nói về sư phụ, nhưng con càng bị kích động đánh nhau, người kháccàng cảm thấy sư phụ không dạy bảo con đến nơi đến chốn."

Bàn tay già nua của sư phụ nhẹ nhàng vuốt lên trán cô như cha mẹcô đã làm trước khi qua đời.

"... Sư phụ không muốn con lãng phí tinh lực vào những trậnẩu đả thế này, sư phụ mong con có ngày có thể trở thành tuyển thủ Teakwondoxuất sắc, đứng trên đỉnh cao vinh quang. Đó là ước nguyện cả đời, ước nguyệnlớn nhất của sư phụ."

Vậy là, chín tuổi đầu, cô đã hiểu.

Chỉ có trở nên mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức đường đường chính chính,hoàn toàn trong sạch đứng lên đỉnh cao nhất, cô mới có thể chứng minh sự trongsạch của sư phụ!

Ðến lúc đó, cô có thể hùng hồn tuyên bố với thiên hạ sư phụ cô,Khúc Hướng Nam, là người tốt, là một người chínhtrực cao cả, trong sạch, tuyệtđối không phải là kè hèn nhát vô liêm sỉ!

Cô phải học cách nhân nhịn, kìm chế.

Cũng học cách yên lặng.

Từ đó, hầu như cô không đánh lại bọn trẻ nữa mà dốc hết thời gianvào luyện tập. cô tưởng mình đã hoàn toàn tê liệt, không còn bị kích động nữa,nhưng…

Lúc này...

Trong hoàn cảnh như thế này, trước mấy chục tuyển thủ đến từ cácquốc gia, tận tai nghe thấy tên của sư phụ bị những tiếng nói tượng trưng choquyền uy tối cao của giới Taekwondo nhục mạ. Hơi lạnh xuyên thấu sống lưngkhiến lưng cô cứng lạnh, nỗi phân uất trong lòng dần dần không nén nổi, muốnquẫy đạp gào thét!

Kìm chế!

Nhươc Bạch ấn mạnh vai cô.

… Đúng.

Bách Thảo từ từ nhắm mắt, hít thở sâu, cố gắng kìm nén bản thân,bàn tay nắm chặt run lên.

"Sau khi bị phát giác, Khúc Hướng Nam không những bị tướcdanh hiệu vô địch, liên đoàn Taekwondo thế giới cũng phá lệ trừng phạt ông tahết sức nghiêm khắc, tuyên hủy tư cách luyện tập Taekwondo của ông ta, cấm thiđấusuốt đời, con ngươi đáng nhục đó cũng không có tư cách truyền dạy Taekwondocho bất kỳ ai."

Anh mắt dữ dằn, uy nghiêm lướt qua gương mặt non nớt của các thiếuniên. Kim Nhất Sơn tiếp tục truyền dạy:

"Nếu trong các đệ tử, có ai đó không biết tuân thủ lễ nghĩa,không biết liêm sỉ thì nên lập tức từ bỏ Taekwondo! Không nên để các trò trởthành như Khúc Hướng Nam, trở thành nỗi nhục của giới Teakwondo!"

"Nỗi nhục, vô liêm sỉ", từng chữ khó nhằn nhịn đó nhưnhững lưỡi dao đâm vào tim Bách Thảo! Bàn tay năm chặt các khớp xương kêu răngrắc, nhẫn nhịn, khí huyết cuộn từ trong ngực ứ ra, những lời lăng nhục từ võđài vẫn không dứt.

"Không nên để cho tên của các trò đồng nghĩa với nhục nhã, vôliêm sỉ như Khúc Hướng Nam..."

"Kim Nhất Sơn đại sư!"

Từ sân tập trong thung lũng, một giọng nói trong trẻo, lạnh lùngtrang nghiêm bỗng vọng lên, thẳng thừng ngắt ngang lời giáo huấn của Kim NhấtSơn!

Cả sân lạ lùng, nhìn về phía tiếng nói, thấy một thiếu nữ tócngắn, bộ võ phục đã ngả vàng, khuôn mặt trầm lạnh toát ra nộ khí, chậm rãi từtrong hàng đứng lên.

Sơ Nguyên ngoái đầu nhìn cô.

Trong ánh mặt trời thiêu đốt đến nhức mắt, mắt anh hơi nheo lại.

Giây khắc cô từ từ đứng lên đó.

Mọi thứ xung quanh lập tức trở nên nhạt nhòa, Sơ Nguyên chỉ có thểnhìn thấy đôi mắt đen láy của cô rực lửa, như một con hươu bị kích động nhưngcực kỳ kìm chế, ngọn lừa rừng rực trong đáy mắt đó như trái tim cô đã bị đốtthủng một lỗ!

Nhược Bạch lạnh người.

Bách Thảo đứng lên không nhanh lắm nhưng như có sức mạnh ngân cân,lực bàn tay anh đã hoàn toàn không thể chống lại.

"Trước mặt mọi người, dùng những lời nói mang tính hạ nhụcnhư vậy bình luận người khác sẽ làm tổn thương nghiêm trọng danh dự của ngườiđó...", Bách Thảo đứng thẳng người, ánh mắt lạnh lừng nhìn Kim Nhất Sơntrên võ đài, "đại sư... biết không?".

"Ô…"

Như một tiếng nổ, cô lại dám chất vấn Kim Nhất Sơn đại sư! Trạiviên các nước sửng người, một số người hiểu chút ít tiếng Hán thì thầm vớinhau. Rất nhanh chóng, cô gái kia nói gì, cả sân đều truyền tai nhau! Cô ta dámngắt lời giáo huấn của Kim Nhất Sơn đại sư, hơn nữa còn nói Kim đại sư làm tổnthương danh dự người khác!

Lâm Phong, Mai Linh, Thạch Tông, Khấu Chấn cũng sững sờ nhìn BáchThảo.

Họ biết Bách Thảo rất khó chấp nhận những lời đả kích sư phụ mìnhtrước mọi người như vậy nhưng họ không ngờ, Bách Thảo lại dám phản kích Kim đạisư!

Chiếc bút trên tay Thân Ba dừng lại, ngón tay đẩy nhẹ chiếc kínhtrên sống mũi, nhìn Bách Thảo đứng thẳng kiên cường, lại nhìn Quang Nhã, pháthiện sắc mặt cô cũng trắng bệch như vậy.

Nghe hết lời dịch của đệ tử Dân Đới, Kim Nhất Sơn thất kinh, sauđó đùng đùng tức giận! Hai mắt trợn trừng hướng về cô gái tóc ngắn vẫn đứngthẳng trang nghiêm, ông hét một tiếng vang như sấm:

"Cô nói gì?"

Âm thanh phát ra khiến các trại viên bên dưới giật mình, cả sânbỗng chốc không có bất kỳ âm thanh nào khác.

"Tôi nói là... Trước mặt mọi người đại sư làm tổn thương danhdự người khác như vậy là một điều vô cùng không hợp lý."

Một làn gió nhẹ lướt tới, bộ võ phục đã ngả màu của cô gái khẽ baybay, Bách Thảo đứng thẳng lưng, giọng rành rọt: "Danh dự đối với mỗi tuyểnthủ Taekwondo đều quý như sinh mệnh, không thể tùy tiện bị chà đạp và tổn thương,xin đại sư trong khi truyền giảng tinh thần Teakwondo, đừng quên tôn trọngngười khác, quên nguyên tắc cơ bản nhất này!".

"Ha! Ha! Ha!"

Kim Nhất Sơn tức quá thành cười, như nhìn thấy sự việc kỳ lạ nhấttrên đời, hỏa khí khiến mặt ông bỗng chốc trương to như chiếc gương biến yêutrừ tà.

"Cô là loại gì, sao đám nói những lời đó!! Khúc Hướng Nam,nỗi nhục của giới Teakwondo, làm gì có danh dự!"

"Tôi là Thích Bách Thảo!" Tay nắm chặt đến đau điếng,Bách Thảo nói bằng giọng bình tĩnh nhất: "Tôi không phải là loại gì nhưđại sư vừa nói, nhưng cho dù tôi là người mới nhập môn Taekwondo, ngôn hành củađại sư có gì không đúng, tôi vẫn có tư cách chỉ ra!".

Hít thật sâu, cô nói tiếp:

"Còn nữa, xin đại sư thu lại những từ nhục nhã, vô liêm sỉbởi đó là những lời nói vô trách nhiệm, không phù hợp với tư cách của đạisư!"

"Thích Bách Thảo! Cô dám nói những lời như vậy với chatôi!"

Trong hàng của Xương Hải võ quán, Kim Mẫn Châunổi giận đùng đùng,cuối cùng không kìm nổi nhảy lên, hai mắt trợn trừng nhìn Bách Thảo hét to!

Mặc dù đã được trưởng bối nhắc nhở, cũng miễn, cưỡng nhận lời, trừphi cầm chắc ưu thế mới giao đấu vớiBách Thảo, nếu không tuyệt nhiên không đượcchủ động khiêu khích Thích Bách Thảo, nhưng tận mắt chứng kiến những lời côngkhai của cô ta nhằm vào cha mình trước mắt mọi người, hơn nữa lại còn vì KhúcHướng Nam xấu xa, nỗi nhục của giới Taekwondo kia, Kim Mẫn Châu hận là khôngthể lao đến bóp nát cô thành từng mảnh!

"Khúc Hướng Nam dùng thuốc kích thích toàn thiên hạ đều biết!Khúc hướng Nam là nỗi nhục trong giới Taekwondo, toàn thiên hạ đều biết! Cô, đệtử Khúc Hướng Nam, cũng vô sỉ, xấu xa như vậy! Cô dám cãi cha tôi, tôi buộc côxin lỗi!"

Kim Mẫn Châu định lao đến chỗ Bách Thảo, nhưng Mân Thắng Hạo đãtóm lấy vai cô ta từ phía sau, Kim Mẫn Châu phẫn nộ vùng vẫy, đấm đá lung tung,miệng không ngừng hét to:

"Bỏ tôi ra! Cô ta phải xin lỗi, tôi sẽ giết côta!"

"Ha! Ha! Ha!"

Kim Nhất Sơn lại cười vang một trận, nghiêm giọng nói với BáchThảo:

"Thì ra cô là đệ từ cửa Khúc Hướng Nam! Con ngườivô sỉ đó vẫndám lén lút thu nạp đệ tử! Còn dám nói ra hai ra chữ danh dự! Quả nhiên vô liêmsỉ đến mức khiến người ta rùng mình!"

"Đúng? Tôi là đệ tử của Khúc Hướng Nam!".

Ngực phập phồng dữ dội, trong mắt bừng bừng ngọn lửa, cô cao giọngnói:

"Cho nên tôi biết sư phụ mình là người thế nào! Sư phụ làngười tràn đầy tinh thần Taekwondo! Phẩm chất cao quý, lương thiện, là mộtngười lương thiện chân chính! Đại sư không thể, cũng không có tư cách bôi nhọdanh dự người khác ở đây!"

"Không thể?"

Nghe Dân Đới dịch lại, lông mày Kim Nhất Sơn dựng đứng, cười gằnmột tiếng rối từ từ đứng lên, cơ thể đồ sộ, lù lù như một trái núi thấp. Đứngtrên bục cao, mắt nhìn chòng chọc cô gái tóc ngắn, giọng nói vang như sấm:

"Được, có gan lắm! Cô là đệ tử của Khúc Hướng Nam, có nghĩalà sau khi liên đoàn Teakwondo thế giới hủy tư cách thu nạp đệ tử, ông ta vẫnlén làm chuyện đó! Quá nhiên là to gan!"

“…”

Mặt Bách Thảo trắng nhợt.

"Khúc Hướng Nam bị phát giác sử dụng chất kích thích là sựthật đã được ghi vào hồ sơ Cup thế giới năm đó, tôi nói sai chỗ nào?! KhúcHướng Nam bị liên đoàn Taekwondo thế giới hủy tư cách thi đấu, cấm thi đấu suốtđời, vĩnh viễn không được thu nạp đệ tử, tôi nói sai ở đâu?!Khúc Hướng Nam dùngthủ đoạn hèn hạ chiếm đoạt vinhquang không thuộc về mình, chà đạp lên tinh thầnTeakwondo, là nỗi nhục của giới Taekwondo, tôi nói sai chỗ nào?!"

Giọng căm phẫn của Kim Nhất Sơn vang vọng trong thung lũng.

"Dẫu trước mặt ngàn vạn người, tôi, Kim Nhất Sơn, cũng có thếthẳng thắn nhắc lại nhiều lần! Khúc Hướng Nam là kẻ hèn nhát trong giớiTaekwondo! Việc ông ta làm là nhục nhã!"

"Ông!"

Hai tay nắm chặt, tai ù ù,một luồng ánh sáng trắng bùng phát trướcmắt, một con ác long gầm thét trong người, Bách Thảo hoàn toàn mất khả năngkhống chế. Ánh mắt ướt nhòe, trước mắt cô chỉ có mái tóc bạc của sư phụ, cơ thểgầy yếu và khuôn mặt già trước tuổi của ông.

Sư phụ của cô, cô rất hiểu, ông không phải loại người đó!

……



"Ông ấy là người tốt."

Lức còn nhỏ, mỗi lần bóng dáng gầy gò của ông rời khỏi hiệu thuốc,cha cô luôn nói như vậy. Ông vừa nghiền những lát thuốc mỏng thành bột vừa nói,năm xưa Khúc sư phụ là người võ nghệ cao cường nhất Toàn Thắng võ quán, hầu nhưmọi đứa trẻ thích Taewondo trong thành phố đều muốn theo học ông. Khúc sư phụkhông bao giờ thu tiền học phí cao như các võ sư khác, thường dạy miễn phí chobọn trẻ.

"Thang thuốc vừa rồi Khúc sư phụ mua cho một đệ tử cũ của ôngấy."

Cha nói, ngày trước Khúc sư phụ thường thu nạp đệ tử là những đứatrẻ nhà nghèo, thường hỗ trợ tiền ăn cho chúng, khi chúng ốm còn mua thuốc. Mặcdù bấy giờ bọn trẻ còn chưa hiểu biết, a dua theo người khác si nhục sư phụnhưng mỗi lần chúng ốm Khúc sư phụ vẫn mua thuốc cho chúng.

"Nhà Khúc sư phụ giàu lắm hả cha?"

Vừa xao thuốc giúp cha, cô nhớ lại những người hành thiện trongcác chuyện kể đều là người rất giàu.

"Không, Khúc sư phụ cũng nghèo. Năm xưa, khi Khúcsư phụ cònnổi tiếng, rất nhiều võ quán muốn mời ông ấy, hứa trả lương cao, ông đều khôngđi. Các sư huynh trong võ quán, thường đánh thuê cho các võ quán khác, kiếmthêm tiền, rủ ông đi, ông không đi. "Cho thuốc vào đầy các ngăn kéo, chacô thở dài, nói tiếp: "Khúc sư phụ là người chính trực, sao có thể làmchuyện đó".

Cô ngẩng mái đầu bé nhỏ, nửa hiểu nửa không.

"Tiểu Thảo à, người ngoài nói những điều xằng bậy về Khúc sưphụ, con đừng tin." Đứng trên chiếc thang nhỏ, cho thuốc vào các ở kéophía trên, cha phàn nàn: "Những kẻ chỉ trích Khúc sư phụ đã quên rằng, nămxưa có lần trọng tài nhầm lẫn đã phán Khúc su phụ được điểm, nhưng ông nói vớitrọng tài vừa rồi ông đã không đá trúng vị trí được điểm. Chính một điểm thiếunày đã khiến ông không đạt tư cách tham dự Cup thế giới năm đó. Một người nhưvậy, không thể làm những chuyện xấu xa. Tiểu Thảo à, nhìn nhận con người nênnhìn tâm người ta, không nên nhìn bằng tai hoặc mắt hiểu chưa?"



Mùa thu năm đó, cha mẹ gặp tai nạn qua đời.

"Ăn đi"

Ðưa chiếc bánh bao nóng hổi vào tay cô, Khúc sư phụcúi người. Đồđạc trong hiệu thuốc đều bị những người lạ mang đi hết, cô đã đói mấy ngày nênăn ngấu nghiến cái bánh bao, nhìn gương mặt già trước tuổi, tóc hai bên tháidương điểm bạc, cô cúi đầu, không nhận chiếc bánh thứ hai ông đưa.

"Ngày mai họ sẽ đưa con đến cô nhi viện..."

Nhìn chằm chằm vào nhũng ngón chân mình, trái tim bé nhỏ của côtràn ngập nỗi sợ hãi khôn tả nhưng cố nhịn không dám khóc.

"... Con... con không muốn đi…"



Tuy còn nhỏ, nhưng cô vẫn hiểu tiếng cười khinh miệt của sư phụTrịnh Uyên Hải từ trong nhà vọng ra, đầu tiên ông ta chửi cô nghèo kiết xác,không một xu dính túi, chửi Khúc Hướng Nam đã mất sạch danh tiếng lại còn sỹdiện không chịu đánh thuê ở chợ đen kiếm tiền, chửi Khúc sư phụ không chịu thứcthời, cả đời nghèo khó, năm xưa nhân lúc còn đắc thế không chịu kiếm tiền chovõ quán, bây giờ xảy ra chuyện, làm hại võ quán không thể ngóc đầu dậy…

"Trịnh sư phụ không thể thu nạp con làm đồ đệ." Từ trongphòng đi ra, cái bóng cao gầy của Khúc sư phụ đứng trước mặt cô nói.

"... Nếu đi theo ta, con sẽ phải chịu rất nhiều thiệt thòikhổ sở."

"Sư phụ!"

Cô bé nhỏ quỳ trước mật sư phụ.



……

"Là ông tận mắt nhìn thấy sư phụ tôi dùng thuốc kích thíchsao? Chẵng lẽ không có chuyện ban tổ chức nhầm lẫn! Hoặc là cho dù sư phụ tôicó dùng chất kích thích thì cũng không ngoại trừ khả năng có kẻ hãm hại ông ấy!Chân tướng sự việc thế nào ông chỉ nghe kết quả xét nghiệm là đã vội vàng kếtluận, là đã có thể tùy tiện hạ nhục danh dự của người khác sao?"

Ngực Bách Thảo lại phập phồng dữ dội.

Mỗi khớp xương trong cơ thể cô như va vào nhau, con rồng phẫn nộlổng lộn trong ngực. Đúng, cô biết năm xưa ban tổ chức giải Cup Taekwondo tuyênbố sư phụ dùng thuốc kích thích, cô biết ông bị liên đoàn Taekwondo khai trừ,những điều Kim Nhất Sơn nói, cô đều biết có điều...

Cô sống cùng ông, sư phụ là người thế nào, cô hiểu rõ hơn bất kỳai! Cô tuyệt đối không tin sư phụ là người như Kim Nhất Sơn nói! Cô tuyệt đối khôngcho phép người khác dùng những từ ngữ thậm tệ như vậy để hạ nhục và làm tổnthương sư phụ!

"Sự thực đã rõ như ban ngày lại còn làm bừa cãi cố, nói nănglinh tinh, coi thường bậc trưởng bối, không chút hiểu biết lễ nghĩa! Cái kẻ màcô gọi là Khúc sư phụ kia dạy cô như thế phải không?!"

Kim Nhất Sơn tức giận hét lên.

"Quả nhiên thầy nào trò nấy! Sư phụ không biết lễ nghĩa vinhnhục, đệ tử cũng một duộc!"

"Không phải cùng một duộc mà là có thầy hay tất có trògiỏi"

Dưới sân, Hiểu Huỳnh cười gằn đứng dậy, đứng bên Bách Thảo.

Có trời chứng giám, cô đang sợ chết khiếp, hai chân run lẩy bẩy.Kim Nhất Sơn là nhân vật đẳng cấp đại sư, hiện lại đang đứng trên lãnh địa củaXương Hải võ quán, sắc mặt Nhược Bạch sư huynh đã rắn đanh như thép, nhưng BáchThảo là bạn tốt nhất của cô, sao cô có thể giương mắt nhìn Bách Thảo bị dồn vàochỗ bí! Hơn nữa, Khúc Hướng Nam kỳ vọng vào Bách Thảo thế nào, bản thân cô làngười tường tận nhất.

Con bé Bách Thảo ngốc nghếch này.

Chỉ dựa vào nỗi phẫn nộ sục sôi trong lòng sao có thể đối lại đượcKim Nhất Sơn? Nhưng cho dù không đối lại được, Bách Thảo cũng nhất định khôngchịu nhượng bộ, cô quá hiểu tính khí Bách Thảo.

"Đại sư, Kim Mẫn Châu là con gái đại sư, chắc cô ấy làngườirất hiểu lễ nghĩa!"

Hiểu Huỳnh khỉnh khỉnh nhìn Kim Mẫn Châu đangquẫy đạp trong tayMân Thắng Hạo.

"Do ba năm trước bi thua Bách Thảo, đến giờ cô ta vẫn ôm hậntrong lòng, rất muốn phục thù. Hôm trước, chúng tôi vừa đến Xương Hải võ quán,còn chưa kịp thu cất hành lý, con gái Kim Mẫn Châu của đại sư đã chặn đườngchúng tôi, khiêu chiến Bách Thảo."

Hừ một tiếng, Hiểu Huỳnh tiếp tục:

"Đâu phải là khiêu chiến, rõ ràng thái độ cô ta là muốn đánhnhau! Người không biết sẽ cho là Kim Mẫn Châu luyện tập Taekwondo chỉ là đểđánh nhau! Kim Mẫn Châu tâm địa hẹp hòi, khiêu chiến vì tư thù, khi bị sư huynhcủa mình giải đến xin lỗi, miệng vẫn nhem nhẻm gào thét phải báo thù gì gì đó,điều này tất cả tuyển thủ các nước đều đã tận mắt chứng kiến!"

"Cô! Im mồm!"

Vẫn cố giãy giụa trong tay Mân Thắng Hạo, Kim Mẫn Châu lập tức gàolên. Các đệ tử xung quanh bắt đầu bàn tán, đều nhớ lại sự việc nhìn thấy mấyhôm trước.

Mặt Kim Nhất Sơn biến sắc, trừng mắt với Kim MẫnChâu, từ võ đàiđĩnh đạc bước xuống, đến trước mặt KimMẫn Châu, quát:

"Con nói đi, có phải sự thật không?"

"Con... con..." Lắp bắp hai chữ bằng tiếng Hàn, khôngdám nhìn đôi mắt tức giận của cha, Kim Mẫn Châu cúi đầu, trút ánh mắt căm phẫnvào Hiểu Huỳnh đang đắc ý, chuyển sang nói tiếng Hán: "Cô nói láo! Tôikhông thua Thích Bách Thảo. Năm đó, Thích Bách Thảo dùng quỷ kế" Kim MẫnChâu không muốn mọi người biết mình từng bị đệ tử ồ Khúc Hướng Nam đá bay!

Quỷ kế?

Dưới sân lại một trận ồn ào. Lẽ nào đệ tử của Khúc Hướng Nam, khithi đấu cũng dùng quỷ kế để chiến thắng ?

Bách Thảo lạnh toát người.

Nhìn Kim Mẫn Châu, mắt hừng hực căm giận.

"Cô có dám nói lại lần nữa, tôi dùng quỷ kế không?"

"Không! Không sai, là quỷ kế!

Sau khi giọng nói hơi run một chút, Kim Mẫn Châu trấn tĩnh, ưỡnngực, khí thế bùng bừng gào lên:

"Là quỷ kê! Không sai!"

Rõ ràng Thích Bách Thảo là chủ tướng của Tùng Báchvõ quán, vậy màhọ đánh lừa cô, nói là người dọn vệ sinh, làngười đứng thứ tư từ dưới lên gìdó! Nếu không phải côkhinh xuất, Thích Bách Thảo kia chắc chắc không bằng ngónchân của cô.

"Xem đấy, Kim đại sư, đây là con gái đại sư", Hiểu Huỳnhkhinh khỉnh liếc nhìn Kim Mẫn Châu qua khóe mắt, "Không hề biết lễ nghĩaliêm sỉ, thua người ta lại còn to mồm vu cáo, còn nói người ta dùng quỷ kế,người không biết sẽ cho rằng, cha nào con nấy!"

"Phù!"

Một luồng gió chân cực mạnh hướng vào mặt Hiểu Huỳnh. Hiểu Huỳnhkinh ngạc, trong đầu trống rỗng, cảm thấy không thể tránh kịp, Bách Thảo phẫnnộ, thân nhanh hơn đầu lao đến đẩy Hiểu Huỳnh ra sau, tay phải giơ ra đỡ đòn,chặn đứng bàn chân đó!

"Huỵch!"

Một âm thanh cực lớn, đường lực sung mãn nặng ngàn cân đá trúngcánh tay phải Bách Thảo!

Cả sân kinh ngạc.

Sắc mặt Kim Nhất Sơn lại biến đổi.

Các đệ từ của Ngạn Dương cùng không thể ngồi yên, ai nấy tức táimặt, chạy đến vây quanh Hiểu Huỳnh và Bách Thảo.

Mặc dù Bách Thảo rất kích động, lời nói của Hiểu Huỳnh rất cứngnhưng Kim Mẫn Châu kia lại ngang nhiên, vùng khỏi tay Mân Thắng Hạo, lao đếnđánh lén mạnh như vậy, nếu không có Bách Thảo kịp thời ngăn lại, e Hiểu Huỳnhđã lĩnh trọn cú đá, hàm răng chắc chắn rụng vài chiếc, chung số phận với NguyễnTú Mai hôm trước!

"Thế này là thế nào!"

"Ức hiếp chúng tôi ít người hay sao?"

"Ha ha, thì ra đây chính là tinh thần Taekwondo mà Xương Hảiđề cao"

“…”

Mai Linh, Khấu Chấn phẫn nộ lên tiếng, Diệc Phong châm biếm, LâmPhong bình tĩnh, chạy đến xem cánh tay Bách Thảo. Ánh mắt Nhược Bạch cũng nhìntheo, thấy cánh tay Bách Thảo tím bầm một đám lớn, mắt anh sa sầm, mặt lạnh nhưbăng, trao đổi ánh mắt với Sơ Nguyên bên cạnh.

"Tôi là đội trưởng đội Ngạn Dương." Mắt nhìn Kim NhấtSơn, Nhược Bạch nghiêm giọng nói: "Đối với hành động đánh lén của Kim MẫnChâu nhằm vào đệ tử đội Ngạn Dương, tôi yêu cầu Xương Hải võ quán…"

"Không được làm nhục cha tôi!"

Giọng nói uất ức ngắt lời Nhược Bạch, ra sức vùng vẫy trong tayMân Thắng Hạo, hai mắt Kim Mẫn Châu trợn ngược, nhìn Hiểu Huỳnh sắc mặt vẫntrắng bệch trốn sau lưng Bách Thảo.

"Bất kỳ ai cũng không thể bị hạ nhục, không chỉ cha cô!"Cánh tay đau rát Bách Thảo nghiêm mặt, lạnh lùng nói.

"Hừ, Kim Mẫn Châu, tôi biết vì sao cô tức giận như vậy!"

Mặc dù vẫn chưa hết kinh hoàng, nhưng có Bách Thảo đứng chắn trướcmặt, có nhiều đồng đội đứng quanh, Hiểu Huỳnh càng thêm vững dạ. Thò đầu ra từsau lưng Bách Thảo. cười khanh khách nói:

"Bởi vì vừa rồi tôi nói, cha nào con nấy đã chạm đúng nọc củacô phải không? Cô hận Bách Thảo là bởi ba năm năm trước Bách Thảo đánh bại cô,còn cha cô, Kim Nhất Sơn, luôn công kích Khúc sư phụ của Bách Thảo là bởivì…"



"Mười bày năm trước, cha Kim Mẫn Châu, Kim Nhất Sơn tông sưcũng tham gia Cup Taekwondo thế giới..."

Trong xe, Hiểu Huỳnh nghe rõ ràng giọng Đình Hạo nói qua điệnthoại của Bách Thảo.

Sư phụ Khúc Hướng Nam cũng tham gia cuộc thi đó, hơn nữalại..."

"… Thua Khúc sư phụ ngay từ vòng đầu!"

Dùng hết sức bình sinh, Hiểu Huỳnh cố nói thật to để gió mangtiếng nói của cô truyền đến tai từng trại viên đang ngồi trong thung lũng này.Cô chỉ hận ngoại ngữ của mình không tốt, nếu không cô sẽ nói lại một lượt bằngcả tiếngAnh, tiếng Pháp, tiếng Nhật, tiếng Iran.

"Năm xưa, Kim Nhất Sơn đại sư tự phụ cho rằng trình độTaekwondo của mình đứng đầu thiên hạ, cho rằng chức vô địch đương nhiên thuộcvề mình, kết quả ngay trong vòng thứ nhất đã bị thua, không còn mặt mũi nào nênmới hận sư phụ của Bách Thảo nên bây giờ mỗi lần có cơ hội lại công kích Khúcsư phụ, tôi nói đúng chứ?"

Hoàn toàn không để ý tiếng thét điên cuồng của Kim Mẫn Châu vàkhuôn mặt trương to vì tức giận của Kim Nhất Sơn, Hiểu Huỳnh cười ha hả tiếptục:

"Bách Thảo tuân thủ tinh thần Taekwondo, kìm chế nhẫn nhịn,rõ ràng biết nguyên nhân Kim Nhất Sơn đại sư chưa quên hận cũ với Khúc sư phụnên cũng không hề nói ra, nhưng tôi không kiên nhẫn được như vậy, chân tướng sựviệc thế nào, mọi người bây giờ đều hiểu cả chứ!"

Không khí im lặng như chết.

Không chỉ tuyển thủ các nước ngồi im phăng phắc.

Ngay đến các đệ từ của Ngạn Dương cũng nhìn nhau, không dám nóigì. Mai Linh là người đầu tiên từ đáy lòng khâm phục Hiểu Huỳnh. Trời ơi, thậtlà to gan lớn mật, cứ theo cách nói của Hiểu Huỳnh, thì ra Kim Nhất Sơn đại sưdo bụng dạ hẹp hòi mới công kích Khúc sư phụ, Khúc sư phụ bị người ta cố tìnhbôi nhọ...

Sơ Nguyên càu mày.

Sắc mặt Nhược Bạch trầm ngâm, liếc nhìn Hiểu Huỳnh.

Đột nhiên, như một cảnh phim câm.

Tất cả các đệ tử của Xương Hải võ quán có mặt đứng đầu là MânThắng Hạ,. tổng cộng khoảng ba chục người, sắc mật lầm lỳ đằng đằng sát khí tựđộng đứng thành hàng ngay ngắn đằng sau Kim Nhất Sơn. Khí thế uy hiếp đó khiếncác đệ tử Ngạn Dương kinh ngạc. Một cách vô thức, đột nhiên họ cũng vươn thẳngngười, ưỡn ngực, hùng dũng đứng thành hàng.

"Thế... thế nào, muốn đánh nhau hay sao?" Nhận ra tìnhhình chuyển biến theo hướng xấu, Hiểu Huỳnh kéo tay Bách Thảo, trấn tĩnh nói:"Sợ... sợ rồi phải không?".

"Đúng vậy, mười bảy năm trước, trong Cup Teakwondo thế giớiđó, trong vòng đầu ta đã thua Khúc Hướng Nam!" Bước lên một bước, mặt KimNhất Sơn tím lịm như táo chín mục, giọng nói như tiếng chuông đồng, hầm hầmnhìn các đệ tử Ngạn Dương, nói dằn từng tiếng: "Tôi, Kim Nhất Sơn, một đờikhâm phục kẻ mạnh, nếu đường đường chính chính bị đánh bại, tôi hoàn toàn khâmphục!".

Thất bại trong cuộc thi đó là thất bại khó chịu nhất trong cuộcđời Kim Nhất Sơn.

Từ trước đến nay, Xưong Hải võ quán đề cao tínhkhiêm nhường trungdũng, không khuyến khích các đệ tửtham gia bất kỳ cuộc đấu nào mang tính cạnhtranh. Mà trận đấu tranh Cup vô địch năm đó, do mấy năm trước thành tích củađội tuyển quốc gia Hàn Quốc luôn rất lý tưởng để nâng cao khí thế luyện tậpTeakwondo trong nước, các tôngsư của đại viện quốc gia đặc biệt mời Phong Háchtông sư cử đệ tử đại diện Hàn Quốc tham gia thi đấu.

Xương Hải võ quán cử Kim Nhất Sơn thực lực chỉ sau Vân Nhạc tôngsư.

Kim Nhất Sơn đến giờ vần nhớ…

Không khí hừng hực sôi sục trong nước hồi đó!

Xương Hải võ quán trước nay vốn tượng trưng cho trình độ Teakwondođỉnh cao của Hàn Quốc, lần đầu tiên cử đệ tử tham gia tranh Cup thế giới, hầuhết báo chí, truyền thanh, truyền hình đều đưa tin binh luận. Khi tuyển thủ đạidiện ra sân bay sang Nhật dự thi, người tiễn đưa đông như kiến, phóng viên đitheo đưa tin đến hai chục người, hôm diễn ra trận đấu, thậm chí đài truyền hìnhtrung ương trong nước đã mua bản quyền phát sóng trực tiếp.

Tuy nhiên ông tại thua.

Nhưng bất ngờ hơn nữa là lại thua Khúc Hướng Nam một tuyển thủ hầunhư còn chưa được biết tên.

Bị loại ngay vòng đầu.

Thất bại của ông khiến Xương Hải võ quán phải gánh chịu những trậnbão chưa từng có của búa rìu dư luận!

Niềm hy vọng vụt biến thành mây khói, thành nỗi thất vọng chưatừng có của công chúng lập tức trút lên đầu Xương Hải võ quán, những lời chỉtrích nặng nề rằng, Xương Hải lừa gạt cộng chúng, gian lận thứ hạng, từ lâu đãchỉ còn là bộ khung, hoàn toàn không đủ tiêu chuẩn đẳng cấp Teakwondo hạngnhất!

Thời kỳ khó khăn đó kéo dài mấy năm.

Mãi về sau, để xóa bỏ tiếng xấu, Xương Hải liên tiếp cử đệ tử thamgia những cuộc thi đấu quốc tế, lần lượt mang về cho Hàn Quốc nhiều giải vô địchthế giới, do đó mới củng cố lại uy tín và địa vị của mình trong nước.

Sự việc Khúc Hướng Nam vi phạm quy chế sử dụng chất kích thích,mặc dù đã bị tra ra, nhưng người đời vốn cũng mau quên, tuy nhiên nó để lại vếttích không thể phai mờ ở chính Xương Hải võ quán, lần đầu tiên tham gia trậnđấu lớn quy mô quốc tế, ghi một kỷ lục nhục nhã, bị loại ngay từ vòng đầu, taytrắng trở về.

Sư phụ và các sư đệ chưa bao giờ chỉ trích ông, Xương Hải võ quáncũng không có ai nhắc đến trận đấu năm đó nữa.

Nhưng ông suốt đời không quên.

Thất bại đó như một mũi dao mãi mãi xuyên thấu lòng ông!

"Nhưng thua bởi kẻ hèn nhát như Khúc Hướng Nam, là điều nhụcnhã!" Hai mắt trợn ngược, ánh mắt Kim Nhất Sơn hung dữ đến mức khiến HiểuHuỳnh run sợ. "Còn cô, dám dùng những lời sống sượng hủy hoại danh dự củaKim Nhất Sơn tôi! Cô là người của võ quán nào! Võ quán của cô, sư phụ của cônhất thiết phải trả giá cho phát ngôn vô lối đó!"

Như bị một trái núi nặng ầm ầm áp lại, sức uy hiếp và uy lực tỏara khiến sắc mặt Hiểu Huỳnh trắng nhợt, môi run run, cô nỗ lực trấn tĩnh muốntỏ ra bình tĩnh muốn nói câu gây cười, nhưng trong lúc sợ hãi không nghĩ đượccâu gì, hai tay run run bấu chặt cánh tay Bách Thảo.

"Đó chỉ là một phỏng đoán."

Mím chặt môi, Bách Thảo đẩy Hiếu Huỳnh ra sau, nhìn trả Kim NhấtSơn, không chút sợ hãi.

"Cũng giống như tôi cùng đang phỏng đoán, Kim Nhất Sơn đạisư, có thật do đại sư từng thua sư phụ tôi nên mới hết lần này đến lần khácnhắc đến chuyện cũ trước mặt mọi người. Nếu không, đại sư có thể chí cần trầnthuật sự việc mà không nhất thiết phải điểm tên đương sự, lại còn dùng những từngữ khó nghe như vậy. Bảo vệ danh dự của ngườikhác cũng không cản trở việctruyền giảng tinh thần Teakwondo của đại sư!

Tuy nhiên, đó chỉ là phỏng đoán của tôi, những phỏngđoán đó sẽ làmtổn thương danh dự của đại sư, cho nên mặc dù tôi biết chuyện cũ giữa đại sư vàKhúc sư phụ, tôi cũng không dùng câu chuyện đó để chất vấn đại sư!"

Hít một hơi thật sâu, Bách Thảo nắm chặt tay, kìm chế nói:

"Cũng như vậy, sư phụ tôi, rốt cuộc là do xảy ra chuyện gìmới xuất hiện kết quả điều tra như thế, đại sư không thể chỉ căn cứ vào kếtluận nào đó đã có thể biết chân tướng sự việc! Tôi tin sư phụ tôi, sư phụ làmột người chân chính, một người tràn đầy tinh thần Teakwondo, ông tuyệt đốikhông phải là người dùng thủ đoạn lừa gạt để giành chiến thắng như đại sư đãnói! Cho nên... xin ông hãy thu lại những lời đã nói, và từ nay về sau xin ôngkhông nên làm tổn thương danh dự sư phụ tôi nữa!"

Trong làn gió mát hiếm hoi của thung lũng, Bách Thảo thi lễ với KimNhất Sơn.

Cảnh tượng đóng khung rất lâu.

Núi xanh, mây biếc, võ phục trắng muốt toàn sân, baonhiêu con mắtnín thở nhìn Kim Nhất Sơn mặt đỏ tía tai vàcô gái tóc ngắn cúi gập người chàoông.

"Ha! Ha! Ha!"

Kim Nhất Sơn ngửa đầu cười khanh khách, tiếng cười chấn động mặtđất thung lũng rồi nụ cười vụt tắt, nộ khí bừng bừng ông nói từng chữ:

"Khúc Hưởng Nam là nỗi nhục của giới Teakwondo, ông ta códanh dự gì! Đối với loại người như Khúc Hướng Nam, tôi nhất định phải để cho cảthế giới biết ông ta là kẻ vô liêm sỉ xấu xa!"

Ánh nắng mùa hạ như thiêu đốt đến nhức mắt.

Những tia phản chiếu chập chờn lấp lóanh hắt lên người Bách Thảo,chói chang đến mức khiến người ta không mở được mắt, chỉ có thể nhìn thấy cáilưng cứng đanh của cô, từ từ, châm chậm vươn thẳng.

"Vậy thì..."

Trong ánh nắng phản chiếu chói chang.

Giọng Bách Thảo cũng cứng lạnh như lưng cô:

"Xin ông chấp nhận lời thách đấu của tôi. Do ông hạ nhục sưphụ tôi, tôi nhất thiết quyết đấu với ông!"

Những ngọn cỏ xanh dập dờn trong gió.

Ngoài tiếng gió, trong thung lũng không có bất kỳ âm thanh nàokhác.

"Cô không đủ tư cách."

Thiếu niên có nước da đen sì Mân Thắng Hạo ngẩng đầu, từ sau lưngKim Nhất Sơn nhìn về phía cô gái tóc ngắn,giọng lạnh lùng:

"Chỉ có cao thú Teakwondo cấp đại sư mới có tư cách giao đấuvới Nhất Sơn đại sư. Nếu Kim đại sư giao đấu với cô gái mười bảy tuổi là cô sẽmất thể diện của đại sư. Xin cô, trước khi đạt nhất cấp thất đoạn đai đen khôngnên nói ra những lời thất lễ như vậy."

"Ông đã từng nghĩ chưa, nếu thực lực ông quả rất mạnh."Như không nghe thấy lời Mân Thắng Hạo, trong đáy mắt Bách Thảo lộ một tia khílạnh đến xương túy, cô nhìn như dồn ép Kim Nhất Sơn.

"... Sao lại thua Khúc sư phụ của tôi, cho dù sư phụ quả códùng chất kích thích như ông nói! Hoặc là, ông vốn không phải là đối thủ của sưphụ tôi!", Bách Thảo nói chậm, tùng lời như ngưng đọng, "cho nên dẫutôi thay mặt sư phụ thách đấu, ông cũng không dám chấp nhận!"

"Thích Bách Thảo!"

Kim Mẫn Châu nãy giờ vẫn bị Mân Thắng Hạo giữ chặt, càng tức giậnlồng lộn, không thể nhẫn nhịn, gầm lên bằng tiếng Hán, âm thanh chấn động cảthung lũng.

"Được! Tôi thay mặt cha nhận thách đấu của cô!"

Cuối cùng cũng vùng được ra khỏi tay Mân Thắng Hạo, Kim Mẫn Châulao đến trước mặt Bách Thảo, hét:

"Nếu cô thua tôi! Thích Bách Thảo! Tôi yêu cầu cô quỳ xuốngxin lỗi cha tôi! Hơn nữa, từ nay phải từ bỏ Teakwondo!"

"Được!"

Bách Thảo hít một hơi, hoàn toàn không để ý HiểuHuỳnh cuống quýtnói nhỏ: "Đừng, đừng mà!".

"Còn nếu cô thua tôi, Kim Nhất Sơn đại sư nhất thiết phải xinlỗi sư phụ tôi và vĩnh viễn không được hạ nhục danh dự sư phụ nữa!"

Kim Nhất Sơn nghe dịch lại, lông mày dựng đứng.

"Được!" Không dám nhìn sắc mặt cha, Kim Mẫn Châu lạihét: "Vậy thì bắt đầu đi!". Nói xong, cô ta lập tức đứng thế thủ. MânThắng Hạo lại bước lên một bước, đứng giữa Kim Mân Châu và Thích Bách Thảo cũngtrong tư thế chuẩn bị xuất chiến.

Anh ta nhìn Bách Thảo, ánh mắt dừng lại vài giây trên khuôn mặtkiên định của cô, lại nhìn Kim Mẫn Châu, nghiêm giọng nói bằng tiếng Hàn:

"Quyết đấu vì ân oán cá nhân, hơn nữa kết quả thi đấu cònmang tính cá cược, điều này có hợp với tinh thần Taekwondo không?"

Kim Mần Châu hừ một tiếng ngoái đầu, hùng hổ:

"Là cô ta tự yêu cầu! Hơn nữa tự nguyện cá cược, hai bên đềutình nguyện!"

"Bách Thảo!"

Lúc đó, giọng Sơ Nguyên bên cạnh vang lên, cổ lúc này đã cứng đờ,Bách Thảo từ từ ngẩng lên nhìn vào đôi mắt ôn hòa tĩnh lặng như đại dương củaanh, mắt cô đột nhiên đỏ hoe, môi mím chặt.

Nhìn Bách Thảo, Sơ Nguyên thầm nén thở dài.

"Cuộc thách đấu này, chiều nay đội Ngạn Dương chúng tôi sẽnêu yêu cầu thách đấu với đội Xương Hải võ quán!" Trong thung lũng, đứngcạnh Bách Thảo, Sơ Nguyên nghiêm túc nói với Mân Thắng Hạo.

Mặt Kim Nhất Sơn đại sư lúc này đỏ bừng, hầm hàm phủi tay bỏ đi.Buổi học buổi sáng kết thúc sớm hơm hôm trước một chút. Chưa đến giờ ăn trưa,các đệ từ đội Ngạn Dương đã trở về tụ tập trên sân khu ký túc, chuẩn bị chocuộc thách đấu buổi chiều với Xương Hải.

Không khí trong phòng vô cùng bức bối.

Mọi người không biết nên nói gì, ngay Hiểu Huỳnh cũng mặt mày lầmlỳ, không nói câu nào, lặng lẽ nhìn Bách Thảo ngồi trong góc phòng không nóikhông rằng, lòng thấp thỏm, không yên. Mặc dù cô tin tưởng Bách Thảo, trước đâyBách Thảo đã đánh thắng Kim Mẫn Châu, nhưng…

Trình độ của cô ta hình như mạnh gấp bội so với ba năm trước.

Dường như hoàn toàn có thể sánh với Đình Nghi, về sức mạnh và khíthế thậm chí có vẻ còn mạnh hơn cả Đình Nghi!

Bách Thảo liệu có…

Nghĩ tới cảnh trên sàn đấu tối qua, Kim Mẫn Châu quyết liệt tungmột loạt chín cú song phi, Nguyễn Tú Mai bị đáđủ mười tám phát, bay khỏi võđài, mặt đầy máu, gãy hai cái răng, sáng nay vẫn còn nằm bẹp trên giường, lòngHiểu Huỳnh như thắt lại.

Hơn nữa...

Đó chưa phải điều đáng sợ nhất!

Cô tin rằng, cho dù Bách Thảo thua Kim Mẫn Châu, chắc chắn cũngkhông thảm hại như Nguyễn Tú Mai.

Điều đáng sợ nhất là...

Nếu thua Kim Mẫn Châu, Bách Thảo sẽ phải quỳ xin lỗi Kim NhấtSơn., lại còn buộc phải từ bỏ Teakwondo! Cô không dám hình dung ra cảnh BáchThảo quỳ trước Kim Nhất Sơn. Không! Theo hiểu biết của cô về Bách Thảo, cho dùphải chết Bách Thảo cũng không chịu quỳ trước ông ta. Nhưng… nhưng Bách Thảo đãnhận lời không thể không giữ lời, vậy thì đến lúc đó sẽ thế nào? Trời ơi cô lođến chết mất.

Còn nửa...

Từ bỏ Taekwondo…

Chỉ vì một chuyện đã qua hơn mười bảy năm trước, Bách Thảo phải từbỏ Teakwondo ?!

Mặc dù biết tình cảm của Bách Thảo đối với sư phụ, nhưng làm nhưvậy, liệu có quá manh động, không tính đến hậu quả hay không. Hiểu Huỳnh khôngbiết bao nhiêu lần nói thầm trong lòng, thỉnh thoảng liếc trộm Bách Thảo vẫnlặng lẽ ngồi một góc! Bỗng nhiên, cô rùng mình.

Trong phòng có một luồng khí lạnh khác đang ép đến.

Nguồn khí lạnh xuất phát từ một góc khác, cách xa chỗ Bách Thảongồi...

Hiểu Huỳnh lạnh người nhìn về phía đó.

Quả nhiên là Nhược Bạch sư huynh.

Nhược Bạch sư huynh ngồi xếp bằng, nhắm mắt, tức giận đến mứckhông muốn nhìn Bách Thảo nữa. Nhược Bạch sư huynh lần này nổi giận thật rồi,sắc mặt trắng bạch, môi cũng trắng nhợt, giống như... giống như... một bông senđóng băng.

"Cuộc thách đấu tập thể gồm năm trận cả thảy, mỗi bên cử ranăm người tham chiến." Chính vào lúc Hiểu

Huỳnh đột nhiên cho rằng sao mình có thể nghĩ ra hình ảnh so sánhđầy nghệ thuật như vậy thì ánh mắt Sơ Nguyên lướt qua mặt các đệ tử trongphòng. "Chiều nay, nếu không có ý kiến gì khác, đội hình tham chiến củachúng ta gồm có..."

"Thân Ba."

"Có!", Thân Ba đẩy cái kính trên sống mũi, trịnh trọngđáp

"Diệc Phong!

"Có!"

Diệc Phong đang định ngáp, vội ngồi thẳng ngay ngắn.

Lâm Phong, Mai Linh và mấy đệ tử bên cạnh có phần ngạc nhiên, nhìnSơ Nguyên, lại nhìn Nhược Bạch, nếu người đầu tiên lựa chọn là Thân Ba còn miễncưỡng có thể, nhưng người thứ hai lại là Diệc Phong chứ vẫn không phải là NhượcBạch thì quả thực có phần kỳ lạ.

“…”

Lưỡng lự một lát ánh mắt Sơ Nguyên dừng lại trên người Bách Thảo.Thần sắc Nhược Bạch vẫn lạnh tanh, môi hơi tái, lặng lẽ cúi đầu, hình như khônghề hứng thú với chuyện lựa chọn đội hình thi đấu. Sơ Nguyên nhìn Khấu Chấn vàThạch Tông ngồi chếch bên phải Nhược Bạch, quyết định nói:

"Khấu Chấn."

Khấu Chấn kinh ngạc, nhìn Nhược Bạch một cách không thể tin đượcrồi mới vui mừng trả lời:

"Có!"

"Về các đệ tử nữ." Như không để ý đến vẻ mặt ngơ ngáccủa các đệ tử, Sơ Nguyên tiếp tục tuyên bố: "Lâm Phong".

"Có!", Lâm Phong ngồi ngay ngắn trả lời.

Từ góc phòng, Bách Thảo ngẩng đầu, trong mắt có tia sáng u uẩn,nhìn thẳng Sơ Nguyên!

"Bách Thảo."

Giọng Sơ Nguyên tinh khiết như có hơi thuốc sát trùng. "Em sẽgiao chiến với Kim Mẫn Châu."

Xong rồi!

Hiểu Huỳnh chỉ muốn ngửa cổ lên trời khóc than! Sao lại như thế,cô vẫn hy vọng Sơ Nguyên sư huynh vào phút chót vì tình nghĩa, ngăn cản khôngcho Bách Thảo giao đấu với Kim Mẫn Châu! Sơ Nguyên sư huynh là người anh minhtrượng nghĩa như vậy, sao có thể để mặc Bách Thảo tùy tiện làm theo ý mình!

"Có!"

Câu trả lời của Bách Thảo nhỏ hơn nhưng lại nặng hơn mọi lời đáptrước đó của các đệ tử.

"Không được!"

Một giọng khác vang lên!

Hiểu Huỳnh mừng rỡ quay đầu, tốt quá, cuối cùng đã có người ngăncản Bách Thảo! Theo tiếng nói nhìn ra, HiểuHuỳnh ngây người, người nói ra câuđó lại là Quang Nhã vốn trầm lặng đến mức như bị mọi người lãng quên!

"Kim Mẫn Châu sẽ do tôi ứng chiến!" Đứng thẳng người,sắc mặt tái nhợt, Quang Nhã nói.

Mọi người sửng sốt.

Sơ Nguyên nhìn Quang Nhã như lần đầu gặp, thần thái Nhược Bạch hơixao động. Bách Thảo không dám tin vào tai mình, cô ngẩng đầu, ngây người nhìnQuang Nhã, nặng nhọc cất tiếng:

"Tại sao?!"

Quang Nhã mím chặt môi, nói giọng cứng cỏi:

"Khúc Hướng Nam là cha tôi, người giao đấu với Kim Mẫn Châuphải là tôi!"

"Quang Nhã..."

Đây là lần đầu tiên Bách Thảo nghe thấy Quang Nhã gọi sư phụ là"cha". Đột nhiên có gì trào lên trong mắt, cay cay, ẩm ướt, người hơirun, cô đứng dậy đi lại phía Quang Nhã, xúc động muốn chạm vào người cô nhưnglại không dám.

"Cảm ơn cậu, Quang Nhã..."

Cô không biết nói gì, nếu sư phụ có ở đây, nếu sưphụ tận tai nghethấy Quang Nhã gọi mình là cha... BáchThảo xúc động vừa muốn khóc vừa muốncười, luống cuống lặp lại; "Cảm ơn, cảm ơn cậu Quang Nhã... Nhưnghãy cử đểmình ứng chiến với Kim Mẫn Châu, cậu yên tâm,mình nhất định sẽ…"

"Ông ấy là cha tôi! Cậu chỉ là đệ tử của ông ấy!" Ngắtlời cô, Quang Nhã lạnh lùng: "Cô có tư cách gì thay mặt ông ấy giaođấu!"

Bách Thảo ngây người.

"Ồ, Khúc Quang Nhã! Sao cô nói thể! Bách Thảo có lòngtốt!", Hiểu Huỳnh thấy chướng mắt, xen vào.

"Tôi không phải họ Khúc, tôi họ Thẩm", Quang Nhã lạnhlùng nhìn Bách Thảo, "Do quan hệ huyết thống thể thay đổi, nhưng tôi theohọ mẹ tôi thấy nhục khi mang họ Khúc!".

“…”

Bách Thảo sửng sốt nhìn Quang Nhã, nỗi xúc động vui mừng vừa rồilại lắng xuống. Nhưng không sao, Quang Nhã đã thừa nhận cha mình, hơn nữa cònmuốn chiến đấu vì cha đã là đã là tốt lắm rồi.

Hít một hơi dài, Bách Thảo cố nở nụ cưỡi với Quang Nhã.

"Cậu có ý chiến đấu vì danh dự của sư phụ, sư phụ biết nhấtđịnh rất vui nhưng lần này cứ để mình được không?"

"Không được!", giọng Quang Nhã lạnh lùng kiên quyết.

"…"Bách Thảo lại ngây người. "... Nhưng cậukhôngđánh nổi Kim Mẫn Châu thì sao?" Bách thảo luống cuống, "Trận đấunày rất quan trọng! Tuyệt đối không được thua!".

"Vì sao không được thua!"

"Chỉ có chiến thắng Kim Mẫn Châu, mới có thể buộc Kim NhấtSơn xin lỗi, mới có thể buộc ông ta không được làm tổn thương danh dự sư phụ,nếu không..."

"Ha ha ha ha!" Quang Nhã đột nhiên cười khanh khách,người nghiêng ngả, cười đến chảy nước mắt. "Ha ha ha! Danh dự của KhúcHướng Nam! Buộc Kim Nhất Sơn xin lỗi! Ha ha ha!"

Tiếng cười như điên đại.

Mọi người nghe thấy phát hoảng.

"Thích Bách thảo! Cô dựa vào đâu mà yêu cầu Kim Nhất Sơn xinlỗi!" Nước mắt vẫn đọng nơi khóe mắt, Quang Nhã nổi giận bừng bừng, caogiọng.

"Danh dự của Khúc Hướng Nam! Ông ấy làm gì có danh dự! ThíchBách Thảo, cô đúng là ngu xuẩn! Thần kinh! Điên! Khốn nạn! Cô cho rằng mìnhgiỏi lắm sao! Cô tưởng cô đang giúp đỡ khúc Hướng Nam sao?!"

"Nếu không phải cô ngu xuẩn khơi ra chuyện này, muốn bảo vệcái gọi là danh dự của Khúc Hướng Nam, có thể mọi người chỉ ngẫu nhiên nghethấy, hoàn toàn không nhớ ba chữ Khúc Hướng Nam, còn bây giờ thì hay rồi, bachữ này ai cũng nhớ rất rõ! Ai cùng nhớ Khúc Hướng Namlà kẻ vô liêm sỉ dùngchất kích thích để giành chiến thắng, hại chết người thân!"

Nước mắt Quang Nhã trào ra, căm phẫn từng bước ép sát Bách Thảo.

"Cô là kẻ ngu xuẩn không hiểu gì hết! Kẻ thần kinh! Được! Côtưởng sư phụ của mình, Khúc Hướng Nam, là kẻ đầu đội trời chân đạp đất, làngười chính trực trong sạch hay sao! Nói cho cô biết! Khi sáu tuổi, tôi đã tậntai nghe thấy ông ấy nói trước bài vị mẹ tôi, chính mồm ông ấy thừa nhận mìnhsử dụng chất kích thích! Thừa nhận đã hại chết mẹ tôi!"

"Câm mồm!", Bách Thảo phẫn nộ.

Mặc dù Quang Nhã là con gái của sư phụ nhưng cũng không được phépnói sư phụ như vậy! Sư phụ là người thế nào cô hiểu rõ nhất.

"Ha ha ha ha!" Nhìn thái độ Bách Thảo, Quang Nhã lạicười điên dại, tiếng cười còn đáng sợ hơn những lần trước, các đệ tử cảm giácnhư bị kim châm vào người. "Cô chưa tin phải không? Được, tôi sẽ cho côxem, sư phụ mà cô tin tưởng là người thế nào! Cho cô xem ông ấy có đáng để mìnhquỳ trước mặt Kim Nhất Sơn hay không, có đáng vì ông ây mà từ bỏ Taekwondo haykhông!"

"Mai Linh, cho mượn di động một lát"

Lau mạnh những dòng nước mắt tuôn ra như suối, QuangNhã nhìn chằmchằm Bách Thảo, giằng chiếc di động từ tay Mai Linh đang ngơ ngác không hiểuchuyện gì, hấp tấp ấn phím.

"Trịnh sư bá, con là Quang Nhã, phiền sư bá gọi Khúc HướngNam nghe điện thoại."

Trong phòng không một âm thanh.

"Khúc Hướng Nam, tôi muốn chính miệng ông nói với Bách Thảo,năm xưa ông có dùng chất kích thích không! Xin ông nói rõ để cô ấy hiểu!"Tay nắm di dộng, mặt đầy nước mắt, Quang Nhã hùng hổ ấn điện thoại vào tai BáchThảo, cười khẩy nói: "Tôi đã chịu đựng suốt mười mấy năm, cô không thểngay cả nghe cũng không có can đảm để nghe chứ!".

Hiếu Huỳnh lo lắng nhìn Bách Thảo.

Chỉ thấy Bách Thảo mặt tái nhợt, sau khi nói một câu "sưphụ", người lập tức như bị đóng băng. Dần dần cơ thể Bách Thảo mỗi lúccàng đông cứng, sắc mặt càng tái nhợt, lưng dần dần run run, lưa hổ dài như mộtthế kỷ, Bách Thảo ngơ ngẩn nhìn Quang Nhã, lại hình như ánh mắt xuyên qua Quang Nhã, hướng về một nơi xa xăm, hoang vắng.

Tất cả đều không có âm thanh…

Cô không nghe thấy…

Cô nghe không hiểu...

Trong màn sương mờ ảo, cả thế giới hoàn toàn khác hẳn…

"Bách Thảo!"

Thấy Bách Thảo như mất hồn, người cứng đờ lầm lũi ra khỏi phòng,bước chân vừa loạng choạng, vừa gần như muốn chạy, mặt suýt va phải khung cửa,Hiểu Huỳnh không ngồi yên được nữa, bật dậy chạy theo.

"Cứ để mặc cô ấy!"

Nhược Bạch lạnh lùng lên tiếng.

"Cô ấy cần yên tĩnh suy nghĩ"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện