Thiếu Nữ Toàn Phong 4: Tình Yêu Đích Thực
Chương 25
Nghe thấy giọng cô, vai Nhược Bạch cơ hồ cứng lại, mặt trắng bệch, anh nặng nề từ từ mở mắt. Nhìn thấy cô bên giường, ánh mắt anh thảng thốt, lặng lẽ nhìn cô, sau đó, trong tích tắc hình như nhớ đến điều gì, mắt chợt mở to, nhìn cô:
"Sao em lại ở đây!"
"...Em...", hơi hốt hoảng vì biểu hiện của anh, Bách Thảo ngây người, miệng lắp bắp, "Nhược... Nhược Bạch sư huynh, huynh bị ốm, em đưa huynh đến bệnh viện..."
"Bây giờ là mấy giờ?"
Hoàn toàn không nghe cô nói, anh gắng gượng ngồi dậy, tái mặt hỏi cô. Khi nhìn thấy đồng hồ trên tường đã chỉ 1 giờ 2 phút, anh tức giận, xẵng giọng nói:
"Còn không mau đi đi, sắp thi đấu đến nơi rồi."
"Người bệnh trong lòng quá lo nghĩ thì thuốc an thần cũng vô hiệu", bác sĩ người Nhật đi vào phòng cấp cứu, không hài lòng, yêu cầu Nhược Bạch nằm xuống, "Bệnh tình của mình, anh còn không rõ sao? Nhất định phải nằm tĩnh dưỡng, tinh thần cũng không được xáo động mạnh. còn nữa, tại sao uống nhiều thuốc giảm ho như thế? Cho dù ho nặng cũng không được dùng thuốc giảm ho quá liều, sẽ có hại cho cơ thể, sau này không được tùy tiện như vậy!"
Dùng thuốc giảm ho quá liều?
Nghe mấy câu đó, Bách Thảo sững người, bỗng hiểu ra! Tại sao Nhược Bạch sư huynh đang ho dữ dội như vậy đột nhiên không thấy ho nữa. Đó không phải do bệnh anh có chuyển biến, mà là để cô yên tâm, anh đã uống quá liều thuốc giảm ho sao?!
Chỉ trích Nhược Bạch một hồi, nhắc nhở anh chú ý tĩnh dưỡng, cuối cùng bác sĩ cũng dời khỏi phòng cấp cứu. Khó khăn khống chế cơn ho, Nhược Bạch trợn mắt nhìn Bách Thảo đang đứng ngây, mặc dù rất bực nhưng do quá mệt nên anh chỉ có thể nói ngắt quãng:
"...Mau... mau về thi đấu!"
Lùi một bước, Bách Thảo lắc đầu nói:
"Em không đi!"
Như không nghe thấy lời cô, tay Nhược Bạch run run lấy trong người một tờ tiền Nhật đưa cho cô: "Gọi taxi mà về... mua hai cái bánh mì... một hộp sữa, mau về đi... bây giờ vẫn kịp...".
Cô bần thần lắc đầu, vẫn nói:
"Em không đi."
Im lặng nhìn cô, thần sắc anh càng lạnh, ánh mắt như cầu xin, anh nói: ''Nếu còn coi tôi là sư huynh. Hãy nghe tôi... bây giờ lập tức quay về... đánh tốt trận chung kết chiều nay..."
"...Huynh là sư huynh của em, em nghe lời huynh...", lắc đầu, nước mắt tràn ra, Bách Thảo khóc, "Nhưng em không thể đi, em ở lại đây với huynh. huynh bị ốm em không thể bỏ mặc huynh ở đây một mình...''
"Đây là bệnh viện!", Nhược Bạch tức giận, ngực phập phồng,trán lấm tấm mồ hôi, "...Cô không phải là bác sĩ, không phải là y tá! Ở lại đây cũng chẳng làm được gì..!"
"Em có thể!", Bách thảo luống cuống, "Bây giờ huynh đang khó chịu, em có thể đi gọi bác sĩ! Khi truyền dịch nhất định phải có người ở bên, em đã thấy..."
"Tôi không dễ chết như vậy!"
Ngực lại tức, cơn ho dồn lên, Nhược Bạch hất tay cô định đưa ra đỡ anh, khó nhọc nói: "Bách Thảo, cô bình tĩnh lại đi. Chúng ta đến Nhật là để thi đấu, cô phải biết phân biệt nặng nhẹ..."
"Phân biệt nặng nhẹ?", nước mắt lại ứa ra, Bách Thảo buông bã nói, "Lẽ nào một trận đấu Taekwondo quan trọng hơn sức khỏe của huynh? Vì trận đấu này, huynh sợ em lo lắng nên dù đang ốm vẫn nửa đêm đi ra ngoài! Vì trận đấu này, trong người khó chịu huynh cũng không chịu nó với em! Vâng, em biết, thi đấu rất quan trọng, nhưng thi đấu chẳng qua cũng chỉ là trận đấu, lẽ nào nó quan trọng như vậy sao?"
"Cô...!"
"Em không về đâu!", sụt sịt, mắt đỏ hoe, Bách Thảo bướng bỉnh nói, "Em phải ở đây với huynh! Dù huynh mắng, dù huynh giận! Em cũng nhất định ở lại, trông huynh truyền xong, đợi huynh đỡ!"
Cơn ho trong ngực mỗi lúc càng kịch liệt, môi Nhược Bạch đẽ trăng như tuyết. Nhìn đôi mắt đỏ hoe và cái cổ ương bướng gân lên có vẻ kiên quyết đến cùng của cô, anh trầm tư mấy giây, rồi rút kim truyền trên tay, lảo đảo đứng lên, xuống giường, giọng khản đặc nói:
"Được, tôi đưa em về."
"Sư huynh!"
Bách Thảo kinh hãi xông ra.
"Thi đấu buổi chiều, thực ra tôi cũng không yên tâm..." hất tay cô định đỡ anh, Nhược Bạch khó nhọc đi về phía cửa phòng, mặt càng trắng bệch, người lảo đảo, trán toát mồ hôi hột, "...Tôi cùng về với cô, như vậy cô không phải xa tôi, mà tôi có thể gợi ý chỉ đạo cô thi đấu...".
"...Ý em không phải thế!"
Nước mắt lại lăn dài trên má, cô giữ chặt lấy anh!
Y tá nghe tin thì kinh hoảng thấy sắc chạy vội đến, hốt hoảng giúp Bách Thảo dìu anh trở lại giường. Qua một trận giằng co, cơ thể Nhược Bạch đã mệt sắp ngất, cả người lả đi. Nhưng mặc dù thế, nhìn vẻ trầm tĩnh đáng sợ của anh, cô hiểu, cho dù bị ấn trân giường, một lát sau anh sẽ lại đứng lên ra đi.
"Được, em đi..."
Bị ép không còn đường lui, hít một hơi, Bách Thảo lấy cùi tay lau nước mắt, giọng run run:
"Huynh đừng động đậy, em nghe lời huynh. Huynh nằm nghỉ cho tốt, bây giờ em sẽ đi! Nhược Bạch sư huynh, huynh chờ em, em sẽ rất nhanh, rất nhanh quay về!"
Đăm đăm nhìn cô, Nhược Bạch khó nhọc nó:
"Mang giải quân quân về."
"Được, em nhất định đoạt giải quán quân!", cô cắn môi nói dứt khoát.
"...Cẩn thận với Kim Mẫn Châu."
"Vâng."
Lưu luyến nhìn anh mấy lần nữa, trước khi quay người đi, hai mắt đỏ hoe, giọng run run cô nói:
"Em đi đây. Nhược Bạch sư huynh, huynh chờ em, em sẽ về rất nhanh."
Bàn tay lạnh ngắt kéo cô lại.
"Hãy gọi taxi... nhớ mua gì ăn..."
Trên giường bệnh, Nhược Bạch ho khẽ, nhét tờ giấy bạc vào tay cô. Nhìn chiếc áo bảo vệ màu đỏ ướt mồ hôi còn chưa kịp cởi trên người cô, nhìn khuôn mặt tội nghiệp đẫm nước mắt như con mèo hoa của cô, anh gắng gượng cầm chiếc khăn mặt ở đầu giường, lau mặt và tóc cho cô.
Đến khi nhìn thấy cô chỉnh tề gọn gàng.
Mắt dừng trên chiếc kẹp tóc dâu tây đỏ ối lóng lánh trên đầu cô, giọng Nhược Bạch nhẹ như hơi thở:
"...Xin lỗi, thi đấu đành để mình em nỗ lực."
***
Trong nhà thi đấu sáng rực đèn.
Mặc dù buổi chiều là trận bán kết và chung kết, nhưng do thần tượng Taekwondo của toàn dân bị đánh bại buổi sáng nên số lượng khán giả trên khán đài giảm đi không ít. Cũng bởi không có tuyển thủ Nhật Bản tham gia tranh giải quán quân nên tâm trạng khán giả Nhật Bản cũng trở nên nhẹ nhàng và thoải mái hơn nhiều.
Tiêu điểm chú ý của cuốc đấu dành cho nữ được tập trung vào hai người, một là tuyển thủ người Trung Quốc - Thích Bạch Thảo đã đánh bại Katou ở trận đấu buổi sáng, hai là tiểu tướng người Hàn Quốc - Kim Mẫn Châu có phong cách thi đấu đặc biệt cao ngạo quyết liệt khiến người xem chững kiến một lần là không thể quên.
Tại quán internet trong nước.
"Khán giả Nhật có lẽ mong cho Bách Thảo...", ngồi trước màn hình vi tính, thấy các tuyển thủ đã lần lượt vào sân, Mai Linh hào hứng nói, "Nếu Bách Thảo có thể vào được chung kết, Katou bại trong tay Bách Thảo cũng có cơ hội tham gia trận đấu tranh huy chương đồng. Như thế khán giả Nhật cũng sẽ cổ vũ cho Bách Thảo, như vậy chẳng phải là Bách Thảo thi đấu trên sân nhà hay sao?"
"Sao em lại ở đây!"
"...Em...", hơi hốt hoảng vì biểu hiện của anh, Bách Thảo ngây người, miệng lắp bắp, "Nhược... Nhược Bạch sư huynh, huynh bị ốm, em đưa huynh đến bệnh viện..."
"Bây giờ là mấy giờ?"
Hoàn toàn không nghe cô nói, anh gắng gượng ngồi dậy, tái mặt hỏi cô. Khi nhìn thấy đồng hồ trên tường đã chỉ 1 giờ 2 phút, anh tức giận, xẵng giọng nói:
"Còn không mau đi đi, sắp thi đấu đến nơi rồi."
"Người bệnh trong lòng quá lo nghĩ thì thuốc an thần cũng vô hiệu", bác sĩ người Nhật đi vào phòng cấp cứu, không hài lòng, yêu cầu Nhược Bạch nằm xuống, "Bệnh tình của mình, anh còn không rõ sao? Nhất định phải nằm tĩnh dưỡng, tinh thần cũng không được xáo động mạnh. còn nữa, tại sao uống nhiều thuốc giảm ho như thế? Cho dù ho nặng cũng không được dùng thuốc giảm ho quá liều, sẽ có hại cho cơ thể, sau này không được tùy tiện như vậy!"
Dùng thuốc giảm ho quá liều?
Nghe mấy câu đó, Bách Thảo sững người, bỗng hiểu ra! Tại sao Nhược Bạch sư huynh đang ho dữ dội như vậy đột nhiên không thấy ho nữa. Đó không phải do bệnh anh có chuyển biến, mà là để cô yên tâm, anh đã uống quá liều thuốc giảm ho sao?!
Chỉ trích Nhược Bạch một hồi, nhắc nhở anh chú ý tĩnh dưỡng, cuối cùng bác sĩ cũng dời khỏi phòng cấp cứu. Khó khăn khống chế cơn ho, Nhược Bạch trợn mắt nhìn Bách Thảo đang đứng ngây, mặc dù rất bực nhưng do quá mệt nên anh chỉ có thể nói ngắt quãng:
"...Mau... mau về thi đấu!"
Lùi một bước, Bách Thảo lắc đầu nói:
"Em không đi!"
Như không nghe thấy lời cô, tay Nhược Bạch run run lấy trong người một tờ tiền Nhật đưa cho cô: "Gọi taxi mà về... mua hai cái bánh mì... một hộp sữa, mau về đi... bây giờ vẫn kịp...".
Cô bần thần lắc đầu, vẫn nói:
"Em không đi."
Im lặng nhìn cô, thần sắc anh càng lạnh, ánh mắt như cầu xin, anh nói: ''Nếu còn coi tôi là sư huynh. Hãy nghe tôi... bây giờ lập tức quay về... đánh tốt trận chung kết chiều nay..."
"...Huynh là sư huynh của em, em nghe lời huynh...", lắc đầu, nước mắt tràn ra, Bách Thảo khóc, "Nhưng em không thể đi, em ở lại đây với huynh. huynh bị ốm em không thể bỏ mặc huynh ở đây một mình...''
"Đây là bệnh viện!", Nhược Bạch tức giận, ngực phập phồng,trán lấm tấm mồ hôi, "...Cô không phải là bác sĩ, không phải là y tá! Ở lại đây cũng chẳng làm được gì..!"
"Em có thể!", Bách thảo luống cuống, "Bây giờ huynh đang khó chịu, em có thể đi gọi bác sĩ! Khi truyền dịch nhất định phải có người ở bên, em đã thấy..."
"Tôi không dễ chết như vậy!"
Ngực lại tức, cơn ho dồn lên, Nhược Bạch hất tay cô định đưa ra đỡ anh, khó nhọc nói: "Bách Thảo, cô bình tĩnh lại đi. Chúng ta đến Nhật là để thi đấu, cô phải biết phân biệt nặng nhẹ..."
"Phân biệt nặng nhẹ?", nước mắt lại ứa ra, Bách Thảo buông bã nói, "Lẽ nào một trận đấu Taekwondo quan trọng hơn sức khỏe của huynh? Vì trận đấu này, huynh sợ em lo lắng nên dù đang ốm vẫn nửa đêm đi ra ngoài! Vì trận đấu này, trong người khó chịu huynh cũng không chịu nó với em! Vâng, em biết, thi đấu rất quan trọng, nhưng thi đấu chẳng qua cũng chỉ là trận đấu, lẽ nào nó quan trọng như vậy sao?"
"Cô...!"
"Em không về đâu!", sụt sịt, mắt đỏ hoe, Bách Thảo bướng bỉnh nói, "Em phải ở đây với huynh! Dù huynh mắng, dù huynh giận! Em cũng nhất định ở lại, trông huynh truyền xong, đợi huynh đỡ!"
Cơn ho trong ngực mỗi lúc càng kịch liệt, môi Nhược Bạch đẽ trăng như tuyết. Nhìn đôi mắt đỏ hoe và cái cổ ương bướng gân lên có vẻ kiên quyết đến cùng của cô, anh trầm tư mấy giây, rồi rút kim truyền trên tay, lảo đảo đứng lên, xuống giường, giọng khản đặc nói:
"Được, tôi đưa em về."
"Sư huynh!"
Bách Thảo kinh hãi xông ra.
"Thi đấu buổi chiều, thực ra tôi cũng không yên tâm..." hất tay cô định đỡ anh, Nhược Bạch khó nhọc đi về phía cửa phòng, mặt càng trắng bệch, người lảo đảo, trán toát mồ hôi hột, "...Tôi cùng về với cô, như vậy cô không phải xa tôi, mà tôi có thể gợi ý chỉ đạo cô thi đấu...".
"...Ý em không phải thế!"
Nước mắt lại lăn dài trên má, cô giữ chặt lấy anh!
Y tá nghe tin thì kinh hoảng thấy sắc chạy vội đến, hốt hoảng giúp Bách Thảo dìu anh trở lại giường. Qua một trận giằng co, cơ thể Nhược Bạch đã mệt sắp ngất, cả người lả đi. Nhưng mặc dù thế, nhìn vẻ trầm tĩnh đáng sợ của anh, cô hiểu, cho dù bị ấn trân giường, một lát sau anh sẽ lại đứng lên ra đi.
"Được, em đi..."
Bị ép không còn đường lui, hít một hơi, Bách Thảo lấy cùi tay lau nước mắt, giọng run run:
"Huynh đừng động đậy, em nghe lời huynh. Huynh nằm nghỉ cho tốt, bây giờ em sẽ đi! Nhược Bạch sư huynh, huynh chờ em, em sẽ rất nhanh, rất nhanh quay về!"
Đăm đăm nhìn cô, Nhược Bạch khó nhọc nó:
"Mang giải quân quân về."
"Được, em nhất định đoạt giải quán quân!", cô cắn môi nói dứt khoát.
"...Cẩn thận với Kim Mẫn Châu."
"Vâng."
Lưu luyến nhìn anh mấy lần nữa, trước khi quay người đi, hai mắt đỏ hoe, giọng run run cô nói:
"Em đi đây. Nhược Bạch sư huynh, huynh chờ em, em sẽ về rất nhanh."
Bàn tay lạnh ngắt kéo cô lại.
"Hãy gọi taxi... nhớ mua gì ăn..."
Trên giường bệnh, Nhược Bạch ho khẽ, nhét tờ giấy bạc vào tay cô. Nhìn chiếc áo bảo vệ màu đỏ ướt mồ hôi còn chưa kịp cởi trên người cô, nhìn khuôn mặt tội nghiệp đẫm nước mắt như con mèo hoa của cô, anh gắng gượng cầm chiếc khăn mặt ở đầu giường, lau mặt và tóc cho cô.
Đến khi nhìn thấy cô chỉnh tề gọn gàng.
Mắt dừng trên chiếc kẹp tóc dâu tây đỏ ối lóng lánh trên đầu cô, giọng Nhược Bạch nhẹ như hơi thở:
"...Xin lỗi, thi đấu đành để mình em nỗ lực."
***
Trong nhà thi đấu sáng rực đèn.
Mặc dù buổi chiều là trận bán kết và chung kết, nhưng do thần tượng Taekwondo của toàn dân bị đánh bại buổi sáng nên số lượng khán giả trên khán đài giảm đi không ít. Cũng bởi không có tuyển thủ Nhật Bản tham gia tranh giải quán quân nên tâm trạng khán giả Nhật Bản cũng trở nên nhẹ nhàng và thoải mái hơn nhiều.
Tiêu điểm chú ý của cuốc đấu dành cho nữ được tập trung vào hai người, một là tuyển thủ người Trung Quốc - Thích Bạch Thảo đã đánh bại Katou ở trận đấu buổi sáng, hai là tiểu tướng người Hàn Quốc - Kim Mẫn Châu có phong cách thi đấu đặc biệt cao ngạo quyết liệt khiến người xem chững kiến một lần là không thể quên.
Tại quán internet trong nước.
"Khán giả Nhật có lẽ mong cho Bách Thảo...", ngồi trước màn hình vi tính, thấy các tuyển thủ đã lần lượt vào sân, Mai Linh hào hứng nói, "Nếu Bách Thảo có thể vào được chung kết, Katou bại trong tay Bách Thảo cũng có cơ hội tham gia trận đấu tranh huy chương đồng. Như thế khán giả Nhật cũng sẽ cổ vũ cho Bách Thảo, như vậy chẳng phải là Bách Thảo thi đấu trên sân nhà hay sao?"
Bình luận truyện