Thiếu Phu Bất Lương

Chương 8: Ai hôn ai



Mặc kệ Vị Thiếu Dương nghĩ như thế nào, dù sao Hách Liên Dung đã sớm tức đến chết.

Trở lại Thính Vũ Hiên, Hách Liên Dung cắn ngón tay lo lắng nghĩ ra phương án tốt nhất. Không cần nghĩ cũng biết, Vị Thiếu Dương chắc chắc cố ý gây khó dễ cho nàng, cho nên đến trước hắn một lúc mai phục tại đó, chờ hắn xuất hiện, nhảy bổ vào người hắn!

Không được! Không được! Vị Thiếu Dương hẳn đề phòng đến chiêu thức đấy của nàng, nên chờ muộn một chút, đợi lúc hắn lơi lỏng cảnh giác mới có thể thành công.

Đúng vậy, chính là như vậy! Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, phải mau thoát khỏi cái tên biến thái kia.

Ngay tại lúc nàng đang tự cổ vũ chính mình, Bích Liễu đã trở lại.

Đại lão phu nhân, Ngô thị kêu nàng đi đương nhiên bởi vì muốn biết một ít thói quen sống hằng ngày của Hách Liên Dung, để nàng quay về hỏi nhị thiếu phu nhân không ăn cái gì, cần những thứ gì, thích chất liệu vải vóc nào hay dùng loại phấn trang điểm gì. Nhìn xem cuộc sống về sau dù muốn hay không đều bị an bài đặc biệt.

Đại tẩu của nàng hóa ra lại quan tâm ân cần như vậy sao? Mặc dù có chút không ngờ tới, Hách Liên Dung vẫn đem thói quen của mình nói cho Bích Liễu. Nàng trời sinh không có đòi hỏi gì đặc biệt, đối với ăn mặc cũng không có yêu cầu gì đặc biệt, chỉ là ăn uống có chút kiêng kị: không ăn nội tạng động vật và hương cần.

“Vân Hạ thường ăn hương cần sao? Ở Tây Việt cũng có nhưng cũng chỉ coi như một lọai rau xanh bình thường.” Có điều nàng không thích vị cay và đắng của nó.

Bích Liễu cười nói: “ Vân Hạ cũng hay ăn , nhưng Thiếu phu nhân cũng không phải lo lắng, bữa ăn ban ngày đều do các viện tự chuẩn bị, chỉ có cơm chiều là cùng ăn ở đại sảnh, món ăn cũng có rất nhiều.”

Hách Liên Dung ngẩn người : “Cơm chiều mỗi ngày đều phải cùng nhau dùng bữa sao?” Nàng còn muốn về sau không phải để ý tới thế sự , có một cuộc sống gia đình an nhàn qua ngày.

Bích Liễu gật đầu: “Nếu không muốn dùng bữa thì phải thông báo trước một tiếng, có điều, không có nguyên do gì quan trọng, không đi tóm lại không được hay cho lắm.”

“Được…. Tam thiếu gia của các ngươi. Hắn…” Ngón tay Hách Liên Dung nắm chặt vào nhau, không biết có nên hỏi hắn có phải kẻ biến thái không.

Bích Liễu cười nói: “Hóa ra thiếu phu nhân cũng biết. Nô tỳ ban đầu còn thấy kỳ quái đại lão phu nhân sao lại hỏi riêng thói quen sống của thiếu phu nhân. Đi mới biết được hóa ra là Tam thiếu gia phái người tới dặn dò. Nói thiếu phu nhân mới tới Vân Hạ, khó tránh khỏi sẽ có chút không quen.”

“Hả?” Hách Liên Dung sửng sốt không dám tin: “Hắn?”

Bích Liễu ngạc nhiên nói: “Thiếu phu nhân không phải vừa muốn nói tới việc này hay sao?”

“Không, không phải…ta …cảm giác như đại lão phu nhân dường như không thích Tam thiếu gia lắm.” Hách Liên Dung vội vàng nghĩ một cái lý do đánh trống lảng.

Trong nháy mắt, sắc mặt Bích Liễu hơi trầm xuống rồi sau đó mới nhẹ nhàng cười: “Thiếu phu nhân buổi sáng còn chưa dùng cơm. Nô tỳ đi chuẩn bị chút đồ mang đến.”

Nàng không muốn nói, xem ra bên trong có nội tình.Vốn Hách Liên Dung vô tình hỏi như vậy, cũng không quá để ý đến đáp án, ngược lại đối với việc Vị Thiếu Dương đặc biệt dặn dò chiếu cố tới thói quen của nàng khiến mình cũng có chút kinh ngạc. Xem ra hắn quả nhiên là bị đa nhân cách, lại còn rất nghiêm trọng.

Qua một lúc, Bích Liễu mang đến một chút điểm tâm thanh nhã: “ Buổi trưa thiếu phu nhân muốn ăn món gì? Nô tỳ sẽ bảo nhà bếp đi làm.”

“Ừm…Cái gì cũng được.” Hách Liên Dung dùng qua loa chút đồ ăn, nhớ tới ước hẹn trước đó, để chính mình một người đi ra ngoài mới được, thuận tiện nói: “ Ở đây chúng ta có thói quen ngủ trưa không? Ta muốn ngủ trưa một chút.”

Bích Liễu cười nói: “Tại Thính Vũ Hiên này Thiếu phu nhân chính là chủ tử, muốn làm cái gì đều được.”

Hách Liên Dung lúc này mới thả lỏng tâm tư : “Ta muốn nghỉ ngơi một lát, đừng đến làm phiền ta.”

Bích Liễu nghĩ Hách Liên Dung mới nhắc tới việc muốn ngủ, nói không chừng người Tây Việt chính là thích ngủ, cho lên liền vâng dạ, đợi nàng ăn xong lúc sau gọi tới lục y nha hoàn thu dọn bát đũa, rồi cùng lục y nha hoàn rời khỏi phòng.

Hách Liên Dung trong lòng đầy phân vân, bứt rứt, vừa hy vọng ngay lập tức gặp Vị Thiếu Dương giải quyết sự việc, lại sợ hắn đang bày ra cái âm mưu nào đó. Mãi mới đến giờ Mùi hai khắc, Hách Liên Dung lén lút đi đến trước cửa nghe ngóng hồi lâu, không thấy có động tĩnh gì mới cẩn thận mở cửa phòng, trong viện cũng không một bóng người, đại khái đều nghĩ nàng đang ngủ trưa, cho nên bọn nha hoàn cũng thừa dịp nghỉ ngơi nhàn hạ.

Hách Liên Dung rón rén đi ra Thính Vũ Hiên, lại để ý xem hoa viên có người khác hay không, tựa như nàng đang “hồng hạnh xuất tường”, trong lòng buồn bực đến cực điểm. Xác nhận một vòng, chờ nàng đi đến gần giả sơn, Vị Thiếu Dương đã chờ ở đó , bắt chéo hai tay quay lưng về phía nàng, nhìn thân hình cao lớn, cân đối làm trong mắt Hách Liên Dung có chút thấy đáng tiếc, nàng còn nhớ đến một câu, chính là : “Khanh bản giai nhân nề hà biến thái.” (giai nhân xinh đẹp không quan tâm tới việc biến thái, tức là người đẹp thì biến thái một chút cũng không sao ==)

Hách Liên Dung đứng nấp ở một bên núi giả, Vị Thiếu Dương cũng không phát hiện ra nàng, trong đầu nàng ôn lại một lần hành động đánh bất ngờ, lại đợi một lúc, thấy Vị Thiếu Dương bắt đầu vô thức thong thả bước đi, Hách Liên Dung đột nhiên chạy ra hét lớn một tiếng: “Vị Thiếu Dương!”

Vị Thiếu Dương phản xạ có điều kiện vừa quay đầu lại,trong mắt lộ rõ sự kinh ngạc, Hách Liên Dung đã phi người bay đến, ôm chặt cổ hắn, hai mắt nhắm chặt, dùng miệng tìm kiếm đôi môi hắn.

Hách Liên Dung cũng không biết không nên dùng lực mạnh như vậy, Vị Thiếu Dương hô nhỏ một tiếng đã bị nàng ôm ngã xuống đất, giãy dụa như có lẽ bị tình huống này dọa sợ. Hách Liên Dung ngồi trên người hắn, dùng sức cắn cắn bờ môi hắn. Tình cảnh này khiến nàng có chút thỏa mãn.

Vị Thiếu Dương à Vị Thiếu Dương, ngươi cũng có ngày hôm nay!

Thế nhưng chỉ thất thần trong nháy mắt, hắn xoay người một cái đã đem Hách Liên Dung áp chế dưới thân mình, rồi nhảy dựng lên cách khá xa, thần sắc trên mặt không còn có thể dùng từ “ Khiếp sợ” để hình dung, nói hắn như sắp chết cũng không khác biệt nhiều lắm.

“Tẩu…Vì sao lại….” Hắn lắp bắp cả ngày mãi không xong một câu.

Hách Liên Dung giống như một nữ lưu manh khoanh chân ngồi dưới đất, lấy tay lau môi một chút: “Ta hôn ngươi rồi đó.”

Khuôn mặt Vị Thiếu Dương “bùm” một cái đỏ hồng lên, qua một lúc, nghiêng đi khuôn mắt co quắp vạn phần nói: “Nhị tẩu, nơi này là Vân Hạ, không thể như Tây Việt, tẩu và ta còn có danh phận, không thể, không thể…Chuyện hôm nay chỉ là một chút hiểu lầm, về sau nhất thiết không thể phát sinh lại, nếu không….Sẽ tổn hại đến danh dự của nhị tẩu.”

Vị Thiếu Dương nói mấy câu thôi mà vô cùng gian nan khiến Hách Liên Dung cũng thấy hoài nghi

Là con người đa nhân cách khác, buổi sáng còn phô ra khuôn mặt tươi cười, lúc này mới trôi qua hai canh giờ, tự nhiên lại hiểu được luân thường đạo lý? Có điều nhìn bộ dạng nói chuyện của hắn cũng không phải là giả. Hách Liên Dung vẫn muốn làm rõ chuyện này, từ từ đứng dậy: “Mặc kệ ngươi nói cái gì, dù sao ta cũng hôn ngươi rồi, chúng ta ân oán đoạn tuyệt, đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, ngươi nói được phải làm được.”

Dứt lời nàng vội áp chế cảm giác quái dị trong lòng, mặc kệ vẻ mặt như đang không hiểu chuyện gì của Vị Thiếu Dương, nàng chột dạ lui lại. Đúng lúc này, từ một bên hòn giả sơn khác vang lên một tiếng lười biếng: “ Này, Liên Dung, làm chuyện xấu xong đã vội muốn bỏ đi sao?”

Một tiếng “Liên Dung” kia vang lên khiến da đầu nàng phát run. Dáng người cao ngất từ hòn giả sơn kia đi ra, Hách Liên Dung thấy rõ dung mạo của hắn, giống như gặp quỷ, sợ hãi kêu lên một tiếng, ngã ngồi trên mặt đất: “Ngươi, ngươi…Ngươi ngươi ngươi…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện