Thiếu Phu Nhân Vô Lại
Chương 25: Em muốn tôi phụ trách làm sao? (5)
Dứt lời, liền quay người rời đi.
Bạc Sủng Nhi nhìn lấy bóng lưng anh, đột nhiên nhíu mày, hô: "Dừng lại!"
Cô trời sinh khí thế, Tịch Giản Cận cũng không yếu, lại ngại được trong nhà dạy phải tôn trọng người khác, nên thật sự dừng lại, quay đầu, nhìn cô, chờ cô nói chuyện.
Tịch Giản Cận đã thành thói quen, nói chuyện với người khác, đều sẽ nhìn vào người kia, biểu thị chính mình đang nghe, rất tôn trọng.
Bạc Sủng Nhi đối với ánh mắt của anh, có một chút hoảng hốt, kỳ thật cô không muốn yếu thế, tuy nhiên lại vẫn không tự chủ được mềm nhũn.
Bảy năm, ròng rã bảy năm, cô một mực tìm anh, chờ anh, thẳng đến hiện tại, cô mới biết được, thì ra anh vào bộ đội, hồ sơ bị quốc gia bảo mật, trở thành tin mật của nước nhà, khó trách cô tìm không được nửa điểm tin tức của anh!
Cô so với ai khác đều sợ một lần nữa mất đi anh!
"Tịch Giản Cận...... Anh có trách em năm đó ở trước mặt nhiều người như vậy đã vứt mặt mũi của anh hay không? Anh có trách em vì anh chuẩn bị bữa tiệc sinh nhật kinh ngạc như vậy lại chia tay anh không? Tịch Giản Cận...... Em biết rõ em quá mức tùy hứng, tổn thương anh, khẳng định anh hận em, trách em...... Thế nhưng...... Nêu như không phải là anh làm chuyện kia, em sẽ không như thế......"
Anh là hội chủ tịch sinh viên, tất cả mọi người coi anh là làm bạch mã vương tử, anh lại vì chức trách của mình, để tất cả học sinh nói cho cô một câu "Sinh nhật vui vẻ", sau cùng anh mới xuất hiện, đưa cho cô một hộp quà tinh xảo, lại bị cô ném lên mặt đất, trở tay đánh tan thế giới giữa họ!
Chắc là vì cái này, anh mới tức giận đi!
Qua bảy năm, Tiểu Tịch của cô, trong lòng vẫn còn giận!
Tịch Giản Cận nghe được lời như vậy, cũng chỉ cười nhạt, cười cực kỳ thản nhiên, nhìn Bạc Sủng Nhi, lắc đầu: "Không...... Những chuyện kia đều đã đi qua, nhắc lại cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì, huống chi, anh không hận em, giống như là anh đã không yêu em."
Ánh mắt Bạc Sủng Nhi lóe lên, chỉ nhìn Tịch Giản Cận cúi đầu với cô, rồi không chút lưu tình rời đi.
Anh từ đầu đến cuối đều không có bời vì lời của cô, có nửa phần buông lỏng.
Giống như là, cô đối với anh mà nói, chỉ là một người xa lạ.
Bạc Sủng Nhi nhìn lấy bóng lưng anh, đột nhiên nhíu mày, hô: "Dừng lại!"
Cô trời sinh khí thế, Tịch Giản Cận cũng không yếu, lại ngại được trong nhà dạy phải tôn trọng người khác, nên thật sự dừng lại, quay đầu, nhìn cô, chờ cô nói chuyện.
Tịch Giản Cận đã thành thói quen, nói chuyện với người khác, đều sẽ nhìn vào người kia, biểu thị chính mình đang nghe, rất tôn trọng.
Bạc Sủng Nhi đối với ánh mắt của anh, có một chút hoảng hốt, kỳ thật cô không muốn yếu thế, tuy nhiên lại vẫn không tự chủ được mềm nhũn.
Bảy năm, ròng rã bảy năm, cô một mực tìm anh, chờ anh, thẳng đến hiện tại, cô mới biết được, thì ra anh vào bộ đội, hồ sơ bị quốc gia bảo mật, trở thành tin mật của nước nhà, khó trách cô tìm không được nửa điểm tin tức của anh!
Cô so với ai khác đều sợ một lần nữa mất đi anh!
"Tịch Giản Cận...... Anh có trách em năm đó ở trước mặt nhiều người như vậy đã vứt mặt mũi của anh hay không? Anh có trách em vì anh chuẩn bị bữa tiệc sinh nhật kinh ngạc như vậy lại chia tay anh không? Tịch Giản Cận...... Em biết rõ em quá mức tùy hứng, tổn thương anh, khẳng định anh hận em, trách em...... Thế nhưng...... Nêu như không phải là anh làm chuyện kia, em sẽ không như thế......"
Anh là hội chủ tịch sinh viên, tất cả mọi người coi anh là làm bạch mã vương tử, anh lại vì chức trách của mình, để tất cả học sinh nói cho cô một câu "Sinh nhật vui vẻ", sau cùng anh mới xuất hiện, đưa cho cô một hộp quà tinh xảo, lại bị cô ném lên mặt đất, trở tay đánh tan thế giới giữa họ!
Chắc là vì cái này, anh mới tức giận đi!
Qua bảy năm, Tiểu Tịch của cô, trong lòng vẫn còn giận!
Tịch Giản Cận nghe được lời như vậy, cũng chỉ cười nhạt, cười cực kỳ thản nhiên, nhìn Bạc Sủng Nhi, lắc đầu: "Không...... Những chuyện kia đều đã đi qua, nhắc lại cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì, huống chi, anh không hận em, giống như là anh đã không yêu em."
Ánh mắt Bạc Sủng Nhi lóe lên, chỉ nhìn Tịch Giản Cận cúi đầu với cô, rồi không chút lưu tình rời đi.
Anh từ đầu đến cuối đều không có bời vì lời của cô, có nửa phần buông lỏng.
Giống như là, cô đối với anh mà nói, chỉ là một người xa lạ.
Bình luận truyện