Thiếu Phu Nhân Vô Lại
Chương 51: Bạc tiểu thư, tiêu chuẩn thu phí như thế nào? 【1】
【1】
Tần Thánh hỏi thăm ý tứ Bạc Sủng Nhi, Bạc Sủng Nhi suy nghĩ một chút, nói đem người đưa tới cục cảnh sát đi.
Những người đó nhanh chóng đáp ứng, rời đi, trong vườn hoa, chỉ còn lại hai người Tần Thánh cùng Bạc Sủng Nhi.
“Tại sao muốn đưa tới cục cảnh sát? “ Tần Thánh nhíu lông mày hỏi.
Chỉ cần bọn họ không yêu cầu, cục cảnh sát cũng sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua.
“Là anh ấy muốn... “ Bạc Sủng Nhi không quay đầu lại, thở dài một hơi, âm điệu mang theo vài phần run rẩy ngọt ngào: “Buổi tối hôm qua anh ấy đã cứu em... Khẳng định biết chúng ta sẽ ra tay.”
Tần Thánh không nói gì, tất nhiên biết anh ấy trong miệng cô, chính là người nào.
“Anh nhìn, Tần Thánh, cũng qua nhiều năm như vậy, anh ấy vẫn thé, không thích coi mạng người như cỏ rác... “ âm điệu Bạc Sủng Nhi có chút đau thương, Tần Thánh nghe thấy liền không nhịn được mà khinh bỉ nhìn cô.
Bạc Sủng Nhi mặc kệ Tần Thánh khinh bỉ, không chút do dự mỵ mỵ mà cười, vẻ mặt tự đắc, hướng Tần Thánh ngoắc ngoắc ngón tay.
Tần Thánh chẳng qua là cảm thấy toàn thân nóng rang, hướng chỗ Bạc Sủng Nhi dựa vào, Bạc Sủng Nhi lại vươn tay, chỉ lồng ngực của hắn, kiêu ngạo nói: “Anh nói, Tiểu Tịch anh ấy muốn cái gì, em làm sao lại không nỡ cho?”
“Được rồi... Năm đó em vứt cho anh ta một cái tát như vậy, nói muốn chia tay, anh cũng không tin đáy lòng của anh ta không có bóng ma...”
Tần Thánh bĩu môi, hướng người Bạc Sủng Nhi nhích lại gần, vươn tay, muốn đem Bạc Sủng Nhi ôm lấy.
Bạc Sủng Nhi trợn mắt một cái, Tần Thánh lập tức giơ hai tay lên, bỉ ổi cười một tiếng, vẻ mặt lại có chút nghiêm trọng.
“Sủng Nhi... Phải biết rằng, anh ta không còn là Tịch Giản Cận trước kia nữa rồi, anh sợ em...”
“Sợ em tổn thương sao? “ Bạc Sủng Nhi đạm mạc cười cười, ngón tay thon dài, kẹp một điếu thuốc, thời gian dần qua hút lấy: “Nhưng là... Em phát hiện, đời này không có ai so với Tiểu Tịch của em tốt hơn...”
“Lúc còn nhỏ, em cùng ba ba tranh nhau ngủ cùng mẹ, chẳng bao giờ đoạt được...”
Bạc Tình sao? Người đàn ông kia, cái gì cũng tốt, duy chỉ có sợ mất đi Thất Thất, cho nên mỗi giây đều vững vàng giữ lấy mẹ cô, không chịu buông tay, coi như đối thủ là con gái ruột thịt của mình, cũng không nhượng bộ nửa bước!
Tần Thánh hỏi thăm ý tứ Bạc Sủng Nhi, Bạc Sủng Nhi suy nghĩ một chút, nói đem người đưa tới cục cảnh sát đi.
Những người đó nhanh chóng đáp ứng, rời đi, trong vườn hoa, chỉ còn lại hai người Tần Thánh cùng Bạc Sủng Nhi.
“Tại sao muốn đưa tới cục cảnh sát? “ Tần Thánh nhíu lông mày hỏi.
Chỉ cần bọn họ không yêu cầu, cục cảnh sát cũng sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua.
“Là anh ấy muốn... “ Bạc Sủng Nhi không quay đầu lại, thở dài một hơi, âm điệu mang theo vài phần run rẩy ngọt ngào: “Buổi tối hôm qua anh ấy đã cứu em... Khẳng định biết chúng ta sẽ ra tay.”
Tần Thánh không nói gì, tất nhiên biết anh ấy trong miệng cô, chính là người nào.
“Anh nhìn, Tần Thánh, cũng qua nhiều năm như vậy, anh ấy vẫn thé, không thích coi mạng người như cỏ rác... “ âm điệu Bạc Sủng Nhi có chút đau thương, Tần Thánh nghe thấy liền không nhịn được mà khinh bỉ nhìn cô.
Bạc Sủng Nhi mặc kệ Tần Thánh khinh bỉ, không chút do dự mỵ mỵ mà cười, vẻ mặt tự đắc, hướng Tần Thánh ngoắc ngoắc ngón tay.
Tần Thánh chẳng qua là cảm thấy toàn thân nóng rang, hướng chỗ Bạc Sủng Nhi dựa vào, Bạc Sủng Nhi lại vươn tay, chỉ lồng ngực của hắn, kiêu ngạo nói: “Anh nói, Tiểu Tịch anh ấy muốn cái gì, em làm sao lại không nỡ cho?”
“Được rồi... Năm đó em vứt cho anh ta một cái tát như vậy, nói muốn chia tay, anh cũng không tin đáy lòng của anh ta không có bóng ma...”
Tần Thánh bĩu môi, hướng người Bạc Sủng Nhi nhích lại gần, vươn tay, muốn đem Bạc Sủng Nhi ôm lấy.
Bạc Sủng Nhi trợn mắt một cái, Tần Thánh lập tức giơ hai tay lên, bỉ ổi cười một tiếng, vẻ mặt lại có chút nghiêm trọng.
“Sủng Nhi... Phải biết rằng, anh ta không còn là Tịch Giản Cận trước kia nữa rồi, anh sợ em...”
“Sợ em tổn thương sao? “ Bạc Sủng Nhi đạm mạc cười cười, ngón tay thon dài, kẹp một điếu thuốc, thời gian dần qua hút lấy: “Nhưng là... Em phát hiện, đời này không có ai so với Tiểu Tịch của em tốt hơn...”
“Lúc còn nhỏ, em cùng ba ba tranh nhau ngủ cùng mẹ, chẳng bao giờ đoạt được...”
Bạc Tình sao? Người đàn ông kia, cái gì cũng tốt, duy chỉ có sợ mất đi Thất Thất, cho nên mỗi giây đều vững vàng giữ lấy mẹ cô, không chịu buông tay, coi như đối thủ là con gái ruột thịt của mình, cũng không nhượng bộ nửa bước!
Bình luận truyện