Thiếu Phu Nhân Vô Lại
Chương 510: Tới tới lui lui, lăn qua lăn lại! 【8】
Trương Hủ thấy Vương Kim Quý tựa vào trong ngực Tịch Giản Cận, vội vàng đi lên trước hỏi: "Cô ấy làm sao?"
Trương Hủ vừa nói, vừa muốn vươn tay, từ trong ngực Tịch Giản Cận đem Vương Kim Quý nhận lấy, Vương Kim Quý lại không nhúc nhích, như cũ tựa cằm vào trong ngực Tịch Giản Cận, vẫn không quên đưa cho Bạc Sủng Nhi một cái ánh mắt, rất có tư thái chiến thắng.
Bạc Sủng Nhi thản nhiên, nhìn mưa đã tạnh, xoay người, liền phương hướng nhà Trương Hủ đi tới, gọn gàng dứt khoát đem Tịch Giản Cận cùng Vương Kim Quý ngăn cách ở phía sau.
Tịch Giản Cận như cũ ôm Vương Kim Quý, đi theo phía sau Bạc Sủng Nhi, vừa đi, vừa hướng về phía Trương Hủ một bên nói: "Trời mưa to, xe đậu ở chỗ này rồi, để mưa tạnh, cậu theo tôi cùng nhau đem xe lái về, cô ấy lúc trở lại, không cẩn thận ngã, bị trật cổ chân, cậu tìm một chút thuốc trị thương, trước tiên tôi đem cô ấy đưa về nhà, kiểm tra một chút cổ chân của cô ấy có thương tổn đến xương hay không, nếu không thì phiền toái!"
Bạc Sủng Nhi nện bước rất nhanh, bùn đất rất trơn, không cẩn thận, cô liền té ngã trên mặt đất.
Cả đời này cô chưa bao giờ chật vật như vậy.
Vừa đau,vừa dính đầy bùn.
Cô nhíu nhíu mày, nghe được Tịch Giản Cận cùng Trương Hủ ở phía sau vội vàng gọi một tiếng: "Bạc Cẩm! " "Chị dâu!"
Sau đó, cô liền bị Trương Hủ đở lên, lơ đãng ngẩng đầu, thì thấy Vương Kim Quý như cũ tựa vào trong ngực Tịch Giản Cận.
Cô gọn gàng dứt khoát chuyển đầu, đẩy Trương Hủ ra, tiếp tục hướng về phía trước đi.
Coi như là như vậy, lưng của cô vẫn thẳng tắp như cũ, thủy chung chưa từng quay đầu lại, không một chút chú ý tới ánh mắt quan tâm của Tịch Giản Cận.
Bạc Sủng Nhi nện bước, càng đi càng nhanh, lại một lần nữa suýt ngã xuống.
"Sủng Nhi! " thanh âm trầm thấp từ phía sau truyền đến, thoáng cái đập vào đáy lòng của cô, thân thể Bạc Sủng Nhi run rẩy, cô nghe được rõ ràng, anh gọi là Sủng Nhi!
Đổi lại là lúc trước, không biết cô cao hứng bao sao, nhưng là bây giờ, cô cảm thấy cực kỳ châm chọc.
Bạc Sủng Nhi không quay đầu lại, miễn cưỡng ổn định thân thể, cởi bỏ giày cao gót giá trị vài chục vạn, hung hăng ném về phía phía sau!
Trương Hủ vừa nói, vừa muốn vươn tay, từ trong ngực Tịch Giản Cận đem Vương Kim Quý nhận lấy, Vương Kim Quý lại không nhúc nhích, như cũ tựa cằm vào trong ngực Tịch Giản Cận, vẫn không quên đưa cho Bạc Sủng Nhi một cái ánh mắt, rất có tư thái chiến thắng.
Bạc Sủng Nhi thản nhiên, nhìn mưa đã tạnh, xoay người, liền phương hướng nhà Trương Hủ đi tới, gọn gàng dứt khoát đem Tịch Giản Cận cùng Vương Kim Quý ngăn cách ở phía sau.
Tịch Giản Cận như cũ ôm Vương Kim Quý, đi theo phía sau Bạc Sủng Nhi, vừa đi, vừa hướng về phía Trương Hủ một bên nói: "Trời mưa to, xe đậu ở chỗ này rồi, để mưa tạnh, cậu theo tôi cùng nhau đem xe lái về, cô ấy lúc trở lại, không cẩn thận ngã, bị trật cổ chân, cậu tìm một chút thuốc trị thương, trước tiên tôi đem cô ấy đưa về nhà, kiểm tra một chút cổ chân của cô ấy có thương tổn đến xương hay không, nếu không thì phiền toái!"
Bạc Sủng Nhi nện bước rất nhanh, bùn đất rất trơn, không cẩn thận, cô liền té ngã trên mặt đất.
Cả đời này cô chưa bao giờ chật vật như vậy.
Vừa đau,vừa dính đầy bùn.
Cô nhíu nhíu mày, nghe được Tịch Giản Cận cùng Trương Hủ ở phía sau vội vàng gọi một tiếng: "Bạc Cẩm! " "Chị dâu!"
Sau đó, cô liền bị Trương Hủ đở lên, lơ đãng ngẩng đầu, thì thấy Vương Kim Quý như cũ tựa vào trong ngực Tịch Giản Cận.
Cô gọn gàng dứt khoát chuyển đầu, đẩy Trương Hủ ra, tiếp tục hướng về phía trước đi.
Coi như là như vậy, lưng của cô vẫn thẳng tắp như cũ, thủy chung chưa từng quay đầu lại, không một chút chú ý tới ánh mắt quan tâm của Tịch Giản Cận.
Bạc Sủng Nhi nện bước, càng đi càng nhanh, lại một lần nữa suýt ngã xuống.
"Sủng Nhi! " thanh âm trầm thấp từ phía sau truyền đến, thoáng cái đập vào đáy lòng của cô, thân thể Bạc Sủng Nhi run rẩy, cô nghe được rõ ràng, anh gọi là Sủng Nhi!
Đổi lại là lúc trước, không biết cô cao hứng bao sao, nhưng là bây giờ, cô cảm thấy cực kỳ châm chọc.
Bạc Sủng Nhi không quay đầu lại, miễn cưỡng ổn định thân thể, cởi bỏ giày cao gót giá trị vài chục vạn, hung hăng ném về phía phía sau!
Bình luận truyện