Thiếu Phu Nhân Vô Lại
Chương 514: Tới tới lui lui, lăn qua lăn lại! 【12】
Cô biết anh không thích cô, mới cứng rắn nuốt những món ăn cô vốn không muốn ăn!
Cô biết anh không thích cô, cho nên khi anh để cho những cô gái đó phụng bồi cô, miễn cưỡng ứng phó.
Cô biết anh không thích cô, cô mới có thể buộc mình có tiếp thu nơi này từng ly từng tý!
Anh còn muốn cô làm như thế nào nữa?
Cả đời, cô cũng không có vì chuyện gì, vì người nào nhân nhượng cái gì, cô đã vì anh, cố gắng nhân nhượng rồi.
Nhưng là, vô luận cô nhân nhượng làm sao, làm thế nào, ở đáy mắt của anh, cô đều là không hiểu chuyện!
Cô muốn ném đôi giày kia đấy, kia thì thế nào?
Chỉ cần cô muốn, cô cũng có thể san bằng thôn trang này!
Đúng, thế gian này vô số cô gái tốt, có tri thức hiểu lễ nghĩa, ôn nhu thiện lương, quan tâm hào phóng, thông minh nhanh nhạy, dễ thương xinh xắn, nhưng là hết lần này tới lần khác cô lại không phải loại người như vậy!
Cô chính là loại người, có thể vì anh, thử tiếp nhận một ít chuyện, nhưng không thể nào biến thành người khác!
Nếu như anh thật sự chịu không được cô như vậy, thế thì, liền kết thúc đi!
Dù sao Bạc Sủng Nhi cô, chính là loại phụ nữ này, làm bậy, trong mắt không có ai, máu lạnh ghê tởm, xấu xa đến tận xương tủy, muốn làm cái gì thì làm cái đó, không cho phép người khác bắt nạt chính mình nửa điểm nửa phần!
Tôi đúng là cái nguwoif ở trong mắt người khác thoạt nhìn rất ích kỷ, rất xấu!
Kia thì thế nào?
Tôi không cần lấy lòng bất luận kẻ nào, bởi vì tôi không cần bất luận kẻ nào trợ giúp, tôi không cần mọi việc đều thuận lợi, bởi vì từ trước đến giờ đều là bọn họ van cầu tôi, tôi không cần cầu khẩn nhiều lần, bởi vì tôi có tư cách kiêu ngạo!
Tôi có điều kiện, tôi muốn như thế nào thì có thể như thế đó!
Chẳng lẽ, tôi có tư cách hưởng thụ những thứ đãi ngộ này, cũng là sai lầm sao?
Bạc Sủng Nhi, rõ ràng đáy mắt viết đau thương, trong lúc bất chợt cô cảm thấy, tâm ý thật nguội lạnh......
Buông tay, vẫn là phải buông tay.
Yêu như vậy, nhưng chạy không khỏi kết cục!
Cô tự nhận cô làm tới đây, đã là tốt nhất.
Nhưng nếu còn không cách nào nhận được anh vừa lòng, cô cần gì ở nơi này kiên trì không ngừng?
Bạc Sủng Nhi nghĩ đi nghĩ lại, liền âm thầm hạ quyết tâm, miệng hiện lên rồi một luồng bất đắc dĩ.
Đột nhiên, cô đem đầu chôn ở trong chăn, đáy lòng tràn đầy tư niệm, cô nhớ Bạc Tình cùng Thất Thất rồi...... Cô muốn trở lại tập đoàn Bạc Đế rồi......
Cô biết anh không thích cô, cho nên khi anh để cho những cô gái đó phụng bồi cô, miễn cưỡng ứng phó.
Cô biết anh không thích cô, cô mới có thể buộc mình có tiếp thu nơi này từng ly từng tý!
Anh còn muốn cô làm như thế nào nữa?
Cả đời, cô cũng không có vì chuyện gì, vì người nào nhân nhượng cái gì, cô đã vì anh, cố gắng nhân nhượng rồi.
Nhưng là, vô luận cô nhân nhượng làm sao, làm thế nào, ở đáy mắt của anh, cô đều là không hiểu chuyện!
Cô muốn ném đôi giày kia đấy, kia thì thế nào?
Chỉ cần cô muốn, cô cũng có thể san bằng thôn trang này!
Đúng, thế gian này vô số cô gái tốt, có tri thức hiểu lễ nghĩa, ôn nhu thiện lương, quan tâm hào phóng, thông minh nhanh nhạy, dễ thương xinh xắn, nhưng là hết lần này tới lần khác cô lại không phải loại người như vậy!
Cô chính là loại người, có thể vì anh, thử tiếp nhận một ít chuyện, nhưng không thể nào biến thành người khác!
Nếu như anh thật sự chịu không được cô như vậy, thế thì, liền kết thúc đi!
Dù sao Bạc Sủng Nhi cô, chính là loại phụ nữ này, làm bậy, trong mắt không có ai, máu lạnh ghê tởm, xấu xa đến tận xương tủy, muốn làm cái gì thì làm cái đó, không cho phép người khác bắt nạt chính mình nửa điểm nửa phần!
Tôi đúng là cái nguwoif ở trong mắt người khác thoạt nhìn rất ích kỷ, rất xấu!
Kia thì thế nào?
Tôi không cần lấy lòng bất luận kẻ nào, bởi vì tôi không cần bất luận kẻ nào trợ giúp, tôi không cần mọi việc đều thuận lợi, bởi vì từ trước đến giờ đều là bọn họ van cầu tôi, tôi không cần cầu khẩn nhiều lần, bởi vì tôi có tư cách kiêu ngạo!
Tôi có điều kiện, tôi muốn như thế nào thì có thể như thế đó!
Chẳng lẽ, tôi có tư cách hưởng thụ những thứ đãi ngộ này, cũng là sai lầm sao?
Bạc Sủng Nhi, rõ ràng đáy mắt viết đau thương, trong lúc bất chợt cô cảm thấy, tâm ý thật nguội lạnh......
Buông tay, vẫn là phải buông tay.
Yêu như vậy, nhưng chạy không khỏi kết cục!
Cô tự nhận cô làm tới đây, đã là tốt nhất.
Nhưng nếu còn không cách nào nhận được anh vừa lòng, cô cần gì ở nơi này kiên trì không ngừng?
Bạc Sủng Nhi nghĩ đi nghĩ lại, liền âm thầm hạ quyết tâm, miệng hiện lên rồi một luồng bất đắc dĩ.
Đột nhiên, cô đem đầu chôn ở trong chăn, đáy lòng tràn đầy tư niệm, cô nhớ Bạc Tình cùng Thất Thất rồi...... Cô muốn trở lại tập đoàn Bạc Đế rồi......
Bình luận truyện