Thiếu Phu Nhân Vô Lại
Chương 776: Tiểu Tịch, em mang thai! 【7】
Tần Thích ở trong phòng giải phẫu.
Chưa từng xuất hiện qua.
Tương tự, người tập đoàn Bạc Đế, đáy lòng là có chút kiên định.
Thời gian tiếp tục từng giọt từng giọt xẹt qua, rốt cuộc, cửa phòng giải phẩu bị đẩy ra, Tịch Giản Cận lúc này mới như hồi thần, ngẩng đầu, nhìn về phía người bị đẩy ra.
Cô an tĩnh nằm ở trên giường, sắc mặt trắng bệch, ngay cả màu môi, cũng trở nên trắng như giấy.
"Giải phẫu như thế nào? Tần Thích..."
" Chú Tần Thích, tình huống Sủng Nhi bây giờ thế nào?"
"Cha... Sủng Nhi có khỏe không?"
.........
Tần Thích đi ra, mọi người tập đoàn Bạc Đế vây lại, rối rít hỏi đến, Tần Thích thoạt nhìn rất mệt mỏi, ở trong phòng giải phẫu ngốc lâu như vậy.
Ông vuốt vuốt trán của mình, lúc này mới mím môi môi, hướng về phía người đứng phía trước gật đầu nói: "Giải phẫu rất thành công, nó không có chuyện gì, chẳng qua là ở thời điểm khoan xương, đau ngất đi..."
Đau ngất đi.
Kia rất đau?
lưng Tịch Giản Cận trong nháy mắt cứng ngắc lại.
Giống như tất cả mọi người quanh thân ở trong nháy mắt rút lui, rút lui, toàn thế giới cũng chỉ còn lại có hai người bọn họ rồi.
Khuôn mặt của cô, mang theo kiêu ngạo cao quý, lẳng lặng nằm ở trong mảnh chăn tuyết trắng.
Cô đã đem tủy sống hiến cho Tiểu Bảo, đứa bé kia, đã có hy vọng sống sót rồi...
Mà cô, lại chịu đắng lớn như vậy...
Tịch Giản Cận cho đến khi có người đụng phải chính mình một chút, anh mới hoàn hồn, lảo đảo nện bước, đi tới trước giường bệnh, tay của anh, đặt ở bên giường bệnh, mơ hồ có thể cảm giác được cô yếu ớt hô hấp, tim của anh, lúc này mới dần dần yên tĩnh lại.
Cô tồn tại chân thật.
Đây không phải là cảnh trong mơ, không phải là mộng cảnh...
Tịch Giản Cận chẳng qua là chuyên chú nhìn chằm chằm nằm người ở nơi đó, phảng phất là từ Quỷ Môn quan vòng một vòng trở về, trên trán hiện đầy mồ hôi.
Cảm giác này, thật không tốt.
Anh cực kỳ không thích.
May là, may là, giải phẫu thuận lợi, may là, may là, cô còn ở trên đời này, may là, may là...
Mặc dù đáy lòng là hận cô như vậy, nhưng, nhưng vẫn không cách nào khắc chế vì cô lo lắng.
Mãi cho đến khi người tập đoàn Bạc Đế vây quanh, đem cả người anh chen ra ngoài vòng tròn, anh nhìn giường bệnh mang theo cô, từ từ tiến vào một phòng bệnh, lúc này anh mới toàn thân vô lực tựa vào trên vách tường, từng ngụm từng ngụm bắt đầu thở hào hển.
Chưa từng xuất hiện qua.
Tương tự, người tập đoàn Bạc Đế, đáy lòng là có chút kiên định.
Thời gian tiếp tục từng giọt từng giọt xẹt qua, rốt cuộc, cửa phòng giải phẩu bị đẩy ra, Tịch Giản Cận lúc này mới như hồi thần, ngẩng đầu, nhìn về phía người bị đẩy ra.
Cô an tĩnh nằm ở trên giường, sắc mặt trắng bệch, ngay cả màu môi, cũng trở nên trắng như giấy.
"Giải phẫu như thế nào? Tần Thích..."
" Chú Tần Thích, tình huống Sủng Nhi bây giờ thế nào?"
"Cha... Sủng Nhi có khỏe không?"
.........
Tần Thích đi ra, mọi người tập đoàn Bạc Đế vây lại, rối rít hỏi đến, Tần Thích thoạt nhìn rất mệt mỏi, ở trong phòng giải phẫu ngốc lâu như vậy.
Ông vuốt vuốt trán của mình, lúc này mới mím môi môi, hướng về phía người đứng phía trước gật đầu nói: "Giải phẫu rất thành công, nó không có chuyện gì, chẳng qua là ở thời điểm khoan xương, đau ngất đi..."
Đau ngất đi.
Kia rất đau?
lưng Tịch Giản Cận trong nháy mắt cứng ngắc lại.
Giống như tất cả mọi người quanh thân ở trong nháy mắt rút lui, rút lui, toàn thế giới cũng chỉ còn lại có hai người bọn họ rồi.
Khuôn mặt của cô, mang theo kiêu ngạo cao quý, lẳng lặng nằm ở trong mảnh chăn tuyết trắng.
Cô đã đem tủy sống hiến cho Tiểu Bảo, đứa bé kia, đã có hy vọng sống sót rồi...
Mà cô, lại chịu đắng lớn như vậy...
Tịch Giản Cận cho đến khi có người đụng phải chính mình một chút, anh mới hoàn hồn, lảo đảo nện bước, đi tới trước giường bệnh, tay của anh, đặt ở bên giường bệnh, mơ hồ có thể cảm giác được cô yếu ớt hô hấp, tim của anh, lúc này mới dần dần yên tĩnh lại.
Cô tồn tại chân thật.
Đây không phải là cảnh trong mơ, không phải là mộng cảnh...
Tịch Giản Cận chẳng qua là chuyên chú nhìn chằm chằm nằm người ở nơi đó, phảng phất là từ Quỷ Môn quan vòng một vòng trở về, trên trán hiện đầy mồ hôi.
Cảm giác này, thật không tốt.
Anh cực kỳ không thích.
May là, may là, giải phẫu thuận lợi, may là, may là, cô còn ở trên đời này, may là, may là...
Mặc dù đáy lòng là hận cô như vậy, nhưng, nhưng vẫn không cách nào khắc chế vì cô lo lắng.
Mãi cho đến khi người tập đoàn Bạc Đế vây quanh, đem cả người anh chen ra ngoài vòng tròn, anh nhìn giường bệnh mang theo cô, từ từ tiến vào một phòng bệnh, lúc này anh mới toàn thân vô lực tựa vào trên vách tường, từng ngụm từng ngụm bắt đầu thở hào hển.
Bình luận truyện