Thiếu Phu Nhân Vô Lại

Chương 842: Tiểu Tịch cầu hôn với Bạc Sủng Nhi! (9)



Kỳ thật anh cũng không phải là hoàn toàn trách cô.

Biết rõ cô là cô gái như vậy, anh lại không cách nào khắc chế được mà muốn cùng cô, đây mới là lỗi của anh!

Rõ ràng hiện tại buồn bực lấy cô, chọc tức cô, lại còn không cách nào kiềm chế tim của mình, toàn bộ vì cô run rẩy.

Thậm chí nhìn cô tận mắt bán Hàn Như Y đi, anh đều không thể khống chế lòng của mình.

Bạc Sủng Nhi phát hiện Tịch Giản Cận nửa ngày đều không có mở miệng nói chuyện, cô liền quay đầu nhìn Tịch Giản Cận một chút, phát hiện nét mặt của người đàn ông nhìn mình giãy dụa cùng lẫn lộn, đáy lòng của cô trầm xuống, trên mặt cũng có một chút đạm mạc, nửa ngày, mới lên tiếng: "Em đi ra ngoài trước......"

Lập tức cũng không đợi Tịch Giản Cận có phản ứng, Bạc Sủng Nhi liền đứng lên, đi ra ngoài cửa.

Ra cửa, vẫn chưa đi đến boong tàu, liền nghe ở đó truyền đến từng trận tiếng hoan hô, mọi người giống như là chơi rất sung sướng, chờ đến khi cô vừa xuất hiện, Tần Thánh liền thấy được cô, lập tức vẫy vẫy tay với cô, Bạc Sủng Nhi đi qua, Tần Thánh liền đưa cho cô một chén rượu, nói ra: "Mọi người đang chơi trò chơi giết người, em muốn có muốn muốn chơi chung hay không?"

Bạc Sủng Nhi mím môi cười, đã biến thành tiểu công chúa cao ngạo xinh đẹp từ trước đến nay, cánh môi hồng nhuận phơn phớt mở ra, không chút do dự nói: "Được!"

Tăng thêm Bạc Sủng Nhi, mọi người lại bắt đầu lại chơi từ đầu, chỉ là vận khí Bạc Sủng Nhi không hề tốt gì, chơi vài bàn, đều thua, uống vài chén rượu, tửu cô vốn không tốt, dứt khoát liền không chơi, đứng ở một bên boong tàu, nghe sóng biển, gió biển thổi.

Tịch Giản Cận qua tắm rửa một cái, đổi một thân quần áo sạch sẽ, lúc đi ra, liền thấy Bạc Sủng Nhi một người đứng ở nơi đó, anh trầm mặc một hồi, vẫn là cất bước đi tới bên cạnh cô.

Bạc Sủng Nhi rất quen thuộc tiếng bước chân của anh, cô không quay đầu lại, chỉ là ngón tay vô thanh vô tức siết chặt ly nước trái cây trong tay.

Tịch Giản Cận đứng ở bên cạnh cô, không có lên tiếng, chỉ là theo tầm mắt cô, nhìn lấy phong cảnh biển đêm.

Một bên người chơi quên cả trời đất, một bên chơi, một bên có người kêu la một ít lời, nghe qua để cho người ta không biết nên khóc hay cười!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện