Thiếu Soái Lạnh Lùng: Sủng Bà Xã Lên Đến Tận Trời

Chương 29: 29: Không Kì Thị Người Đồng Tính




Nhược Hy ngạc nhiên, cặp mắt hưng phấn của cô nhìn anh rồi hỏi lại:
"Cái gì? Ngụy Niên cậu ấy thích A Thành sao?"
Duật Hành gật đầu, sau đó cô lại tiếp lời:
"Vậy là chuyện tốt rồi, em cũng không kì thị đồng tính yêu nhau! Hơn nữa, Ngụy Niên cũng là em trai em mà, nên cậu ấy yêu ai cũng là chuyện tốt thôi!"
Anh khẽ đưa tay lên xoa đầu cô, được một lúc thì anh nhận được điện thoại của A Thành, anh đưa tay lên bảo cô im lặng rồi bắt đầu nhấc máy:
"Sếp, anh bảo Ngụy Niên mua đồ ăn sáng cho em à!"
Duật Hành ngạc nhiên nhìn đồng hồ, tính theo thời gian thì Ngụy Niên chỉ mới đi được 30 phút, anh nghĩ thầm sao cậu có thể đi nhanh như thế được, không phải là sợ A Thành đói đấy chứ.

Suy nghĩ được một lúc, anh lên tiếng nói với A Thành:
"Ừm, thấy cậu dạo này hay bỏ bữa sáng nên tôi nhờ nó mua cho cậu! Ngụy Niên còn ở đó không?"
A Thành nhìn Ngụy Niên đang đứng đối diện nhìn chằm chằm cậu ấy, khiến cho A Thành có chút ngượng liền nhanh chóng trả lời anh:
"Cậu ấy vẫn còn ở đây, có chuyện gì sao sếp?"
"Chuyển máy cho nó đi, tôi có chuyện muốn nói với nó!"
A Thành nhanh chóng đưa máy cho Ngụy Niên nghe, phía đầu dây bên kia, Duật Hành hít một hơi thật sâu rồi mắng cậu:

"Em mau nhanh chóng trở lại bệnh viện cho anh, anh và Nhược Hy sắp đói chết rồi này, em còn ở đó tâm tình nữa!"
"Em quên mất, đợi em nha, em về bệnh viện ngay!"
Nói xong, Ngụy Niên nhanh chóng cúp máy, trả máy lại cho A Thành rồi nháy mắt chào tạm biệt cậu:
"Được rồi, Tiểu Thành Thành, tôi về trước đây! Lần sau tôi sẽ lại đến thăm cậu!"
A Thành cười gượng chào tạm biệt Ngụy Niên, cậu ấy cũng lấy làm lạ vì hành động của Ngụy Niên hôm nay nhưng cũng không nghĩ ngợi gì nhiều mà trực tiếp ăn sáng luôn.

Ngụy Niên chạy vào bệnh viện với vẻ mặt hớn hở, vui tươi.

Vừa mở cửa phòng ra, cậu nhanh chóng đưa bún ốc cho cô, đưa cháo trắng và bánh quẩy cho anh, Nhược Hy và Duật Hành khẽ liếc mắt nhìn nhau rồi cả hai cùng nhau lên tiếng hỏi cậu:
"Gặp người mình thích mà vui đến như vậy sao?"
Ngụy Niên nhìn hai người mỉm cười, cậu hớn hở nói:
"Tất nhiên rồi, cậu ấy vẫn đẹp trai như hôm qua vậy!"
Cốc! Cốc! Cốc!
Ngụy Niên nghe tiếng gõ cửa liền nhanh chóng chạy ra mở cửa thì ngạc nhiên nhìn thấy A Thành, cậu vui mừng hỏi:

"Sao cậu lại tới đây vậy? Nhớ tôi sao?"
A Thành lấy trong túi ra tấm thẻ mà lúc nãy anh đưa cho Ngụy Niên, đưa cho cậu rồi nói:
"Cậu bị thần kinh hả? Ai nhớ cậu chứ? Tôi đến đây là để trả đồ, sẵn tiện đến đây thăm chị dâu luôn!"
Nói rồi, A Thành bước vào trong phòng, lo lắng hỏi Nhược Hy:
"Chị không sao chứ? Tối qua, chị làm em sợ lắm đấy!"
"Không sao, tôi đỡ nhiều rồi, cảm ơn cậu đã quan tâm!"
Duật Hành gương mặt đen lại, nhìn hai người nói chuyện vui vẻ rồi khẽ liếc nhìn Ngụy Niên ý bảo cậu dẫn A Thành đi ra ngoài, Ngụy Niên hiểu ý ngay liền lên tiếng:
"Tiểu Thành Thành, đừng làm phiền chị dâu nữa, chúng ta ra ngoài đi dạo!"
A Thành lên tiếng từ chối thẳng thừng Ngụy Niên ngay:
"Không cần đâu, tôi quay về trụ sở ngay! Còn nữa đừng gọi tôi là Tiểu Thành Thành!"
Ngụy Niên tỏ vẻ mặt đáng thương, đi đến cầm tay của A Thành rồi nói:
"Sao vậy? Tiểu Thành Thành nghe dễ thương mà!"
Nghe Ngụy Niên gọi như vậy làm cho A Thành cảm thấy nổi da gà, cậu ấy gạt tay Ngụy Niên ra rồi nói:
"Thôi vậy, muốn gọi sao thì tùy cậu! Tôi về trụ sở đây!"
Duật Hành có ý muốn giúp Ngụy Niên liền lên tiếng nói:
"Ngụy Niên, em đưa A Thành quay về trụ sở đi, đảm bảo an toàn cho cậu ấy!"
A Thành khó xử quay lại nhìn anh trả lời:
"Không cần đâu sếp! ".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện