Thiếu Soái Lạnh Lùng: Sủng Bà Xã Lên Đến Tận Trời

Chương 45: 45: Lưu Vân




Ngụy Niên để điện thoại mở loa ngoài, tay của cậu đút cháo cho A Thành khẽ trả lời lại anh:
"Được, bây giờ em sẽ làm ngay!"
Sau đó, Ngụy Niên tắt máy, cậu vừa đút cháo cho A Thành vừa hỏi cậu ấy:
"Tiểu Thành Thành, cậu có biết đẩy hot seach xấu xuống, nâng hot search mới lên không? Trong khi cậu đẩy và nâng hot search, tôi sẽ mở máy tính điều tra xem ai đã làm chuyện này!"
A Thành nhìn cậu tự tin trả lời:
"Cậu hỏi đúng người rồi đấy, chuyện này tôi có thể giúp!"
Ngụy Niên vừa đút cháo cho A Thành xong, cậu ấy lập tức với tay lấy điện thoại đẩy hot search xấu xuống rất nhanh chóng đã bay ra khỏi hot search, còn hot seach tốt cậu ấy đẩy lên đầu tiên.

Ngay lúc cậu ấy vừa đẩy hot search xấu, Ngụy Niên cuối cùng đã tra ra được ai đã làm, cậu ấy nhanh chóng gọi điện cho anh:

"Anh hai, em điều tra được người hại chị dâu là Tô Mẫn, cô ta là trợ lý đặc biệt của Lam Giai Ninh, cô ta không bao giờ để lộ mặt nên rất ít ai biết cô ta là trợ lý của Lam Giai Ninh!"
"Được, em làm tốt lắm, anh sẽ tự cí cách giải quyết!"
"Hành bảo bối, sao rồi? Ổn chứ?"
Duật Hành giật mình khi nghe lời cô nói, anh đưa tay lên ôm lấy cô vào lòng, đôi vai anh bắt đầu rung lên, Nhược Hy khẽ vỗ vào lưng anh, dựa vào vai anh nói nhỏ:
"Được rồi, không sao rồi! Những tin đồn như thế đối với em không là gì cả, ngược lại là anh, cũng may là bức ảnh được làm mờ, không là anh cũng bị em làm liên lụy rồi!"
Duật Hành khẽ buông cô ra, đưa tay lên búng nhẹ vào trán cô, trách mắng:
"Em ngốc quá! Bức ảnh cho dù không được làm mờ thì cũng đâu ảnh hưởng gì đến anh, anh là Cố thiếu soái, ai dám bàn luận về anh! Còn em, em đang trên con đường nổi tiếng, nếu bị dính phải những chuyện như thế này, em sẽ bị mọi người tẩy chay, sẽ phải chịu đả kích rất lớn!"
Nhược Hy khẽ gật đầu ngoan ngoãn nghe lời anh.

Thức ăn cũng được đem vào, anh nhanh chóng gắp thức ăn cho cô rồi nói:
"Dạo này anh thấy em hơi ốm, em phải ăn nhiều vào! Bây giờ em không phải ăn cho một mình em mà còn ăn cho tiểu bảo bối của chúng ta khỏe mạnh nữa!"
"Hành bảo bối tốt với em thật!"
Duật Hành mỉm cười, khẽ mắng thầm cô là ngốc.

Sau khi ăn xong, Duật Hành lái xe đưa Nhược Hy về biệt thự, trên đường đi cô đã ngủ thiếp đi rồi, vừa đến cổng biệt thự, anh đưa chìa khóa cho tài xế lái xe vào trong hầm, Duật Hành khẽ ôm Nhược Hy đi lên phòng, mặc kệ cho vết thương sắp hở ra.

Đặt nhẹ cô xuống giường, anh khẽ vuốt tóc cô rồi nói nhỏ:

"Hy Nhi, ngủ ngon nhé!"
Nói xong, anh tự mình qua phòng sách bên cạnh, mở hộp tủ trong phòng sách lấy ra hộp cứu thương, Duật Hành nhanh chóng đắp thuốc lên vết thương rồi băng bó lại, sau đó, anh trở lại phòng lấy đồ ngủ đi vào phòng tắm.

Một lúc sau, anh bước lên giường giơ tay ra ôm lấy cô rồi cả hai cùng ngủ đến sáng.
Sáng hôm sau, Nhược Hy dậy trước anh để trang điểm, chọn quần áo để mặc, chuẩn bị ra sân bay đón người bạn thân tên là Lưu Vân của cô về nước.

Duật Hành vừa thức dậy, thấy cô đang sửa soạn, anh khẽ bước xuống giường đi đến ôm lấy eo cô, dựa đầu lên vai cô, giọng ngái ngủ:
"Hy Nhi, mới sáng sớm em chuẩn bị đi đâu vậy?"
Bị anh ôm bất ngờ nhưng cô không hề giật mình, Nhược Hy quay lại khẽ chạm vào gương mặt ngái ngủ của anh, mỉm cười trả lời với anh:
"Em ra sân bay đón người bạn thân Lưu Vân của em về nước!"
Nghe cái tên Lưu Vân có chút quen, Duật Hành khẽ buông cô ra rồi ngồi xuống giường hỏi:
"Lưu Vân, có phải cô ấy du học bên Mỹ không?"

Nhược Hy đánh son xong, quay lại nhìn anh ngạc nhiên hỏi:
"Đúng vậy? Sao thế?"
Duật Hành thấy cô đứng lên, nhanh chóng đưa tay kéo cô ngồi xuống giường, anh khẽ sờ trán rồi nói:
"Lưu Vân là cô gái mà anh cả thích, nhưng mà không biết anh ấy đã tỏ tình với cô ấy chưa!"
Nhược Hy nghe xong bất ngờ, nhanh chóng nói với anh:
"Thật vậy sao? Vậy chuyện này em có thể giúp anh cả rồi!"
Nói xong, cô khẽ nhìn đồng hồ thì đã sắp đến giờ, Nhược Hy nhanh chóng cần túi xách rồi đứng lên chào tạm biệt anh:
"Được rồi, em đi đây! Trưa nay chắc không đi ăn cùng với Hành bảo bối được rồi!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện