Chương 9: 9: Ngượng Ngùng
Cố Tuyết Anh nhìn anh chăm chú, cô ấy nở nụ cười tươi rồi bảo:
"Anh hai à, em và mẹ đã tự tay xuống bếp làm một bàn thức ăn để chờ anh và chị dâu về kìa!"
Nói xong, Tuyết Anh đi lại nắm lấy tay cô, dẫn cô đi vào trong vừa đi vừa nói với cô:
"Chị dâu, anh hai em nổi tiếng là cực kì lạnh lùng, làm thế nào mà anh ấy lại chịu khuất phục trước mặt chị vậy?"
Nhược Hy đang do dự không biết phải trả lời sao thì từ xa xuất hiện một giọng nói quen thuộc:
"Hai người đang nói gì về anh đấy?"
Cả hai đều giật mình vì anh xuất hiện từ đằng sau từ lúc nào, Ngụy Trạch phía sau đi đến cũng lên tiếng:
"Được rồi, đông đủ cả rồi, chúng ta cùng nhập tiệc thôi!"
Mặc dù đã làm quen hết với mọi người trong gia đình nhưng cô vẫn cảm thấy ngượng ngùng khi ngồi ăn cùng bàn với họ, Cố gia là đại gia tộc lớn nhất thành phố C, ngoài thế giới gia tộc này đứng thứ sáu trong tất cả các đại gia tộc quốc tế.
Duật Hành kéo ghế cho cô rồi bảo cô:
"Em ngồi cạnh anh sẽ đỡ ngượng ngùng hơn đấy!"
Cố phu nhân thấy anh biết quan tâm đến cô, bà cũng yên tâm, bà nhanh chóng gắp thức ăn vào chén cho cô đến nỗi thức ăn cao như núi, bà mỉm cười nhìn cô nói:
"Nhược Hy, con gầy quá! Ăn nhiều chút đi con!"
Cô cười gượng nhìn bà rồi khẽ liếc nhìn anh cầu cứu, Duật Hành hiểu ám hiệu của cô liền nói với bà:
"Mẹ à, nhiều như thế sao cô ấy ăn hết được! Hơn nữa, cô ấy là người của công chúng, ăn nhiều quá sẽ mất hình tượng!"
Nhược Hy nhìn anh cảm kích, khẽ nhìn qua Cố Ngụy Niên đang ngồi ăn rất tao nhã, cô hít một hơi thật sâu rồi lên tiếng nói:
"Cố Ngụy Niên, cảm ơn cậu vì chuyện lúc trưa, nhờ cậu mà tôi mới được làm ca sĩ chính trong MV lần này!"
Ngụy Niên với tay lấy khăn giấy lau miệng, rồi nhìn cô mỉm cười, cậu ấy hoạt bát trả lời cô:
"Chuyện nên làm mà, với lại chị là chị dâu em, giúp chị là chuyện đương nhiên rồi!"
Nhìn cô nói chuyện vui vẻ với Ngụy Niên, anh đưa chân qua khẽ cọ vào chân cô, cô vì bị anh cọ như thế có chút nhột nên giật chân lại khiến cho cái bàn ăn rung lên khá mạnh, xấu hổ Nhược Hy ngượng ngùng cúi đầu xuống xin lỗi mọi người, sau đó liếc xéo anh.
Duâth Hành ngồi đó ngang nhiên uống trà, vẻ mặt anh như không có chuyện gì xảy ra.
Ăn tối với gia đình anh xong, Cố lão gia đột nhiên đề nghị:
Bây giờ cũng đã trễ rồi, Ngụy Trạch, Duật Hành, Nhược Hy, Ngụy Niên, bốn đứa ở đây đi, sáng mai rồi về!"
Cố phu nhân cũng tiếp lời:
"Phải đó, mẹ đã cho người dọn xong phòng rồi, vợ chồng Duật Hành lên tầng một ngủ đi, hai phòng dưới đất cứ để cho Ngụy Trạch và Ngụy Niên!"
Duật Hành cũng đang định nói chào tạm biệt mọi người rồi đưa cô về biệt thự riêng, nhưng anh thấy trời cũng đã tối nên cúi người nói nhỏ với cô:
"Hay tối nay chúng ta ở lại đây một đêm đi, sáng mai anh đưa em đến công ty!"
"Hả? Như vậy có bất tiện không?"
Duật Hành lắc đầu bảo không sao, anh ra sức thuyết phục mãi cô mới đồng ý ở lại đây một đêm.
Duật Hành nắm lấy tay của Nhược Hy đi lên phòng, vừa mở cửa phòng ra, cô ngạc nhiên khi thấy cái giường trong phòng cực lớn, lại còn là hãng cao cấp của hoàng gia nữa.
Cô lại gần tủ quần áo thử mở bên trong xem có gì, thì ngạc nhiên nhìn thấy bên trong toàn là đồ hàng hiệu.
Anh đi lại gần cô với tay lấy chiếc khăn tắm rồi bảo cô:
"Cũng mệt cả ngày rồi, bây giờ em tắm trước hay là anh tắm trước!"
Nhược Hy vươn vai rồi tùy tiện chọn lấy một bộ váy rồi nói:
"Hay để em tắm trước cho!"
"Ừm, vậy em tắm đi! Anh gọi điện thoại đã!"
Đợi cô vừa bước vào phòng tắm, anh đã nhanh chóng gọi điện thoại cho A Thành:
"A Thành, Hàng Nhất có khai ra được gì không?"
A Thành phía đầu dây bên kia tay cầm chặt lấy dây trói, lắc đầu bảo anh:
"Hắn ta không chịu khai ra sự thật, giờ tính sao đây sếp!"
Bàn tay của anh nắm chặt lại, anh ra lệnh cho A Thành:
"Được rồi, tạm thời cậu cứ nhốt hắn ở phòng tra khảo đặc biệt đi, sáng mai đích thân tôi sẽ đến tra khảo hắn!"
"Vâng, em sẽ làm ngay!"
Vừa cúp máy xong, cô cũng từ phòng tắm bước ra.
Nhược Hy quay ra đằng sau thấy cô mặc bộ váy màu hồng trông rất xinh khiến anh không thể rời mắt, cô quơ tay trước mặt anh rồi nói:
"Duật Hành, anh mau đi tắm đi, tắm muộn sẽ không tốt đâu!"
Nghe giọng cô, anh mới giật mình cầm lấy khăn tắm rồi quần áo bước vào phòng tắm.
Sau khi tắm xong, anh bước ra ngoài thì thấy cô vợ nhỏ của mình đã ngủ rồi do quá mệt.
Dù gì thì giường cũng lớn, anh thở dài rồi khẽ bước lên giường ngủ cùng cô, nhẹ nhàng nói phía sau cô:
"Nhược Hy, em ngủ chưa?"
Thấy cô không lên tiếng, nhân lúc cô ngủ anh khẽ nhích lại gần hôn nhẹ lên trán cô rồi mỉm cười hạnh phúc.
Bất ngờ, cô xoay người lại ôm lấy anh, nói mớ:
"- Ưm\~ đùi gà a\~ngươi đừng hòng chạy thoát!"
Nghe cô nhắc đến đùi gà, Duật Hành cũng thật hết cách với cô luôn, đến mơ cũng có thể mơ thấy đồ ăn.
Cô ngủ say tựa như là thiên thần khiến anh không nhịn được mà ôm cô ngủ một mạch đến sáng.
Sáng hôm sau, anh dậy trước cô, sợ sẽ đánh thức cô dậy nên đã âm thầm đi xuống lầu dặn dò người hầu mang thức ăn lên cho cô.
"Anh cả, chào buổi sáng!"
Ngụy Trạch đang ngồi sắp xếp lại tài liệu chuẩn bị cho chuyến bay về Mỹ để kịp dự định cho cuộc họp ngày mai thì nghe thấy tiếng anh gọi, anh ấy khẽ đặt kính xuống rồi nhìn anh trả lời:
"Tưởng em lấy vợ là quên luôn người anh cả này rồi!"
"Đâu có! Em bây giờ có vợ rồi, anh cũng nên tìm một người rồi yêu đương đi, anh cũng đâu còn trẻ nữa, gần 30 tuổi rồi cơ mà!"
Ngụy Trạch trầm ngâm một hồi lâu rồi mới nói với anh:
"Bên Mỹ anh có để ý một cô gái tên là Lưu Vân, chỉ là anh sợ cô ấy sẽ không thích người đàn ông cổ hủ như anh đâu!"
Nhược Hy đặt tên lên vai anh, mỉm cười rồi nói:
"Nếu anh thích cô ấy thì cứ mạnh dạn mà đi tỏ tình người ta đi, để lâu là người ta bị người khác cướp đi mất đấy!"
"Ừm, về bên đó anh sẽ tỏ tình với cô ấy!"
Tuyết Anh hôm nay cũng phải bay sang Mỹ cho kịp lần nhập học vào hai ngày tới ở trường đại học Harvard nên mới sáng sớm cô ấy đã đi rồi, cô ấy nhờ Mặc phu nhân nhắn lại với mọi người giữ gìn sức khỏe, đợi cô ấy trở về.
Cô ngủ trong phòng cũng đã gần 7 giờ rồi, Nhược Hy khẽ mở mắt tỉnh dây, với tay lấy điện thoại xem giờ thì thấy chỉ mới 7 giờ, cô thở dài rồi đi lại tủ quần áo lấy bộ váy màu xanh đai tới đầu gối, rồi bước vào phòng tắm thay đồ, vệ sinh cá nhân.
Sau khi xong xuôi, chỉnh chu lại cách ăn mặc, cô mở cửa phòng rồi bước xuống lầu, người hầu bên dưới đang định mang thức ăn lên phòng cho cô nhưng cô đã dậy rồi, họ cũng nhau lên tiếng:
"Chào nhị thiếu phu nhân!"
"Em dậy rồi à? Sao không ngủ thêm đi?"
Nghe tiếng anh từ phía sau, cô quay lại mỉm cười trả lời lại anh:
"Dậy sớm là thói quen của em rồi!"
"Vậy được, chúng ta vào ăn sáng với cả nhà thôi nào!"
Cô gật đầu rồi cùng anh bước vào phòng ăn.
Ăn sáng xong, cô và anh chào tạm biệt mọi người rồi Duật Hành lái xe đưa cô đến công ty.
Trên đường đến công ty, cô nhận được cuộc điện thoại, nhìn thấy số máy lạ, cô tò mò nhấc máy lên nghe thử:
"Tiểu Hy Hy, con và cha gặp nhau nói chuyện một chút đi!".
Bình luận truyện