Thiếu Tướng Đại Nhân, Sủng Nhẹ Một Chút!
Chương 237: Thiên tài dưỡng thành
Ở trong lòng Úy Kỳ cùng Mặc Hàm Linh, con của bọn họ không được phép chơi những thứ ấu trĩ như thế. Cho nên căn bản là chưa từng cho Măc Quân Dư chơi bất cứ món đồ chơi gì mà đáng lẽ thiếu nhi nên được chơi.
Bọn họ không cho Mặc Quân Dư chơi đồ chơi, cũng không có chơi cùng cậu bé, càng không mang cậu bé cùng đi ra ngoài. Bảo mẫu ngại dẫn Mặc Quân quá phiền. Mỗi lần sau khi người lớn đi ra khỏi cửa, liền đóng cửa mở TV lên cho Mặc Quân Dư tự xem, rồi đi làm công việc của mùnh.
Mặc Quân Dư từ ba tuổi thì đã bắt đầu xem TV, rất sớm đã nhận biết được rất nhiều chữ, đã biết được rất nhiều thứ.
Bảo mẫu căn bản mặc kệ kia là chương trình gì. Thỉnh thoảng khi tâm tình tốt còn chịu chuyển mấy kênh thiếu nhì cho cậu bé xem. Còn thời điểm tâm tình không tốt hoàn toàn mặc kê cậu bé. Cho nên Mặc Quân Dư từ nhỏ đã xem qua rất nhiều phim tài liệu không học, bom tấn điện ảnh, tin tức về kinh tế tài chính......
Ở trong đầu của Mặc Quân Dư bất tri bất giác đã học được rất nhiều thứ. Cho dù là lúc đó không hiểu được như sau khi lớn lên dần dần đã hiểu.
Hàn Mộ Vi lật sách ra một chút, có chút chột dạ, trên mặt đeefu toàn là chữ, Tiểu Dư thật sự có thể đọc hiểu sao?
Mặc Quân Dư tựa hồ biết cô đàn suy nghĩ cái gì, cười một chút, "《 Tam Quốc Diễn Nghĩa 》 sao? Vừa đúng lúc em muốn đọc đó!"
Hàn Mộ Vi có chút ngạc nhiên, "Tiểu Dư đọc được sa?"
Với tuổi tác hiện tại của Mặc Quân Dư, hẳn là chỉ cỡ đang đi học cấp hai cho dù là biết chữ cũng chỉ biết được vài chữ. Huống hồ chi năm Tiểu Dư 5 tuổi đã bị bọn buôn người bắt cóc đi, bọn buôn người không thể nào mà tốt bụng như thế đi dạy cho cậu bé học chữ, cũng không thể nào cho cậu bé đi học được......
Sau đó lại ở bên cạnh của Phó Tỉnh Hạo, tuy rằng Phó Tienh Hạo cũng có ý định muốn cho Mặc Quân Dư đi học. Nhưng đúng lúc đó thì bà ngoại lại bị bệnh, trong nhà thiếu tiền, làm sao có thể lo đến việc này được đây?
Có điều, vốn dĩ thành tích của Phó Tỉnh Hạp rất tốt, trong nhà cũng vẫn luôn có để sách. Thỉnh thoảng Mặc Quân Dư cũng hay lấy sách ra để xem, không biết được chữ nào sẽ hỏi qua Phó Tỉnh Hạo một chút.
Cho nên, tuy là chỉ có bảy tuổi, thế nhưng đa số các chữ Mặc Quân Dư đều có thể đọc hiểu được.
Hàn Mộ Vi nhìn thấy có chút ngạc nhiên, nhưng mà cùng lắm chie là có hơi ngạc nhiên một chút thôi. Bởi vì cô cũng từng có trải qua như thế. Hàn Tử Tư sĩ diện, thư phòng trong nhà đều toàn là sách, Hàn Mộ Vũ khi còn nhỏ thích mời một đám bạn học nhỏ đế Hàn gia chơi. Nhưng mà những đứa nhỏ kia đều không hề có hứng thứ với thư phòn kia.
Hàn Mộ Vi thì lại thường xuyên hay đến cái thư phòng này, một mình mà đọc rất nhiều sách.
Ở thời điểm đó cô cùng Mặc Quân Dư đều giống nhau, cũng đồng dạng nhận biết được rất nhiều chữ, đọc những sách như vậy không thành vẫn đề. Đây cũng là sau khi cô đi học lại có thể đọc được nhiều sách, nên khi đi thi đã đạt được một trăm điểm.
Có điều sau đó bởi vì liên quan đến Hàn Mộ Vũ, cô vẫn luôn không đem điều đó thể hiện ra ngoài nữa.
Hàn Tử Tư nếu như biết cô còn nhỏ mà lại hiểu biết đến như vậy, thành tích cũng rất tốt, nói không chừng là sẽ đối xử tốt với cô hơn một chút. Nhưng mà cũng không nhất định là thế, bởi vì Hàn Tử Tư thật ra con gái của mình bắt đầu từ lúc mới đi học thành tích đã không tồi rồi. Chỉ là vẫn luôn làm lơ để rớt thôi. Có lẽ ở trong suy nghĩ của ông t, ông ta hy vọng Hàn Mộ Vi giống như lời của bọn người Lưu Băng Tinh nói chính là một đứa ngốc, mà không phải là một người ưu tú như là Vệ Như Yên.
Bản thân mình trước kia chíng là như thế, cho nên sau kgi Hàn Mộ Vi biết Mặc Quân Dư đọc được, chỉ là kinh ngạc một chút, liền cười nói: "Vậy Tiểu Dư ngồi ở đây đọc sách đi, chị đi làm vài tập. Được một lát nếu có việc gì thì gọi chị, biết không tiểu Dư?"
Mặc Quân Dư ngoan ngoãn gật gật đầu, vùi đầu vào bắt đầu đọc sách.
Làm bạn với nhau như vậy thật an tĩnh thoải mái, Hàn Mộ Vi chuyên chú mà bắt tay vào làm bài tập. Một lát sau, hệ thống thống báo ở trong lòn đột nhiên lại vang lên: Mặc Quân Dư đối với người tăng lên 10 điểm hảo cảm giá trị!
Hàn Mộ Vi kinh ngạc mà ngẩng đầu, nhìn Mặc Quân Dư đang nghiêm túc mà đọc sách, cô dã làm chuyện gì khiến cho cậu nhóc này vui vẻ sao?
Bọn họ không cho Mặc Quân Dư chơi đồ chơi, cũng không có chơi cùng cậu bé, càng không mang cậu bé cùng đi ra ngoài. Bảo mẫu ngại dẫn Mặc Quân quá phiền. Mỗi lần sau khi người lớn đi ra khỏi cửa, liền đóng cửa mở TV lên cho Mặc Quân Dư tự xem, rồi đi làm công việc của mùnh.
Mặc Quân Dư từ ba tuổi thì đã bắt đầu xem TV, rất sớm đã nhận biết được rất nhiều chữ, đã biết được rất nhiều thứ.
Bảo mẫu căn bản mặc kệ kia là chương trình gì. Thỉnh thoảng khi tâm tình tốt còn chịu chuyển mấy kênh thiếu nhì cho cậu bé xem. Còn thời điểm tâm tình không tốt hoàn toàn mặc kê cậu bé. Cho nên Mặc Quân Dư từ nhỏ đã xem qua rất nhiều phim tài liệu không học, bom tấn điện ảnh, tin tức về kinh tế tài chính......
Ở trong đầu của Mặc Quân Dư bất tri bất giác đã học được rất nhiều thứ. Cho dù là lúc đó không hiểu được như sau khi lớn lên dần dần đã hiểu.
Hàn Mộ Vi lật sách ra một chút, có chút chột dạ, trên mặt đeefu toàn là chữ, Tiểu Dư thật sự có thể đọc hiểu sao?
Mặc Quân Dư tựa hồ biết cô đàn suy nghĩ cái gì, cười một chút, "《 Tam Quốc Diễn Nghĩa 》 sao? Vừa đúng lúc em muốn đọc đó!"
Hàn Mộ Vi có chút ngạc nhiên, "Tiểu Dư đọc được sa?"
Với tuổi tác hiện tại của Mặc Quân Dư, hẳn là chỉ cỡ đang đi học cấp hai cho dù là biết chữ cũng chỉ biết được vài chữ. Huống hồ chi năm Tiểu Dư 5 tuổi đã bị bọn buôn người bắt cóc đi, bọn buôn người không thể nào mà tốt bụng như thế đi dạy cho cậu bé học chữ, cũng không thể nào cho cậu bé đi học được......
Sau đó lại ở bên cạnh của Phó Tỉnh Hạo, tuy rằng Phó Tienh Hạo cũng có ý định muốn cho Mặc Quân Dư đi học. Nhưng đúng lúc đó thì bà ngoại lại bị bệnh, trong nhà thiếu tiền, làm sao có thể lo đến việc này được đây?
Có điều, vốn dĩ thành tích của Phó Tỉnh Hạp rất tốt, trong nhà cũng vẫn luôn có để sách. Thỉnh thoảng Mặc Quân Dư cũng hay lấy sách ra để xem, không biết được chữ nào sẽ hỏi qua Phó Tỉnh Hạo một chút.
Cho nên, tuy là chỉ có bảy tuổi, thế nhưng đa số các chữ Mặc Quân Dư đều có thể đọc hiểu được.
Hàn Mộ Vi nhìn thấy có chút ngạc nhiên, nhưng mà cùng lắm chie là có hơi ngạc nhiên một chút thôi. Bởi vì cô cũng từng có trải qua như thế. Hàn Tử Tư sĩ diện, thư phòng trong nhà đều toàn là sách, Hàn Mộ Vũ khi còn nhỏ thích mời một đám bạn học nhỏ đế Hàn gia chơi. Nhưng mà những đứa nhỏ kia đều không hề có hứng thứ với thư phòn kia.
Hàn Mộ Vi thì lại thường xuyên hay đến cái thư phòng này, một mình mà đọc rất nhiều sách.
Ở thời điểm đó cô cùng Mặc Quân Dư đều giống nhau, cũng đồng dạng nhận biết được rất nhiều chữ, đọc những sách như vậy không thành vẫn đề. Đây cũng là sau khi cô đi học lại có thể đọc được nhiều sách, nên khi đi thi đã đạt được một trăm điểm.
Có điều sau đó bởi vì liên quan đến Hàn Mộ Vũ, cô vẫn luôn không đem điều đó thể hiện ra ngoài nữa.
Hàn Tử Tư nếu như biết cô còn nhỏ mà lại hiểu biết đến như vậy, thành tích cũng rất tốt, nói không chừng là sẽ đối xử tốt với cô hơn một chút. Nhưng mà cũng không nhất định là thế, bởi vì Hàn Tử Tư thật ra con gái của mình bắt đầu từ lúc mới đi học thành tích đã không tồi rồi. Chỉ là vẫn luôn làm lơ để rớt thôi. Có lẽ ở trong suy nghĩ của ông t, ông ta hy vọng Hàn Mộ Vi giống như lời của bọn người Lưu Băng Tinh nói chính là một đứa ngốc, mà không phải là một người ưu tú như là Vệ Như Yên.
Bản thân mình trước kia chíng là như thế, cho nên sau kgi Hàn Mộ Vi biết Mặc Quân Dư đọc được, chỉ là kinh ngạc một chút, liền cười nói: "Vậy Tiểu Dư ngồi ở đây đọc sách đi, chị đi làm vài tập. Được một lát nếu có việc gì thì gọi chị, biết không tiểu Dư?"
Mặc Quân Dư ngoan ngoãn gật gật đầu, vùi đầu vào bắt đầu đọc sách.
Làm bạn với nhau như vậy thật an tĩnh thoải mái, Hàn Mộ Vi chuyên chú mà bắt tay vào làm bài tập. Một lát sau, hệ thống thống báo ở trong lòn đột nhiên lại vang lên: Mặc Quân Dư đối với người tăng lên 10 điểm hảo cảm giá trị!
Hàn Mộ Vi kinh ngạc mà ngẩng đầu, nhìn Mặc Quân Dư đang nghiêm túc mà đọc sách, cô dã làm chuyện gì khiến cho cậu nhóc này vui vẻ sao?
Bình luận truyện