Chương 117
Chương 117
Giản Anh hiểu rõ tính cách của bé Năm nhà mình, nghe cô nói thế thì cũng không tức giận, anh ấy giống với Giản Thành, dù là lúc nào thì cũng ôn hoà mà không mất đi sự tao nhã, lúc này anh ấy cười nheo mắt với Giản Linh: “Nếu anh là chó săn thì em là gì.”
“Gâu! Em cắn chết anh cho rồi.”
Giản Linh hung dữ cắn không khí, hàm răng trắng tinh chạm vào nhau phát ra âm thanh lanh lảnh kèn kẹt.
Giản Anh bất đắc dĩ lắc đầu nhìn Âu Tuấn.
Mặt Âu Tuấn không đổi sắc, vẫn ôm Giản Linh với tư thế nhổ củ cải như lúc nãy, cảnh tượng vô cùng buồn cười.
Giản Anh nhịn không được mỉm cười: “Âu Tuấn, thật là làm khó cho cậu rồi.”
Âu Tuấn liếc anh ta một cái, vẻ mặt cũng không có gì là bực mình: “Nhờ anh ban tặng.”
Hình như đúng là cánh tay đang giữ một củ cà rốt trắng tinh vậy.
Giản Linh tiếp tục vùng vẫy, quay đầu nói với Âu Tuấn: “Âu Tuấn, anh buông tôi ra! Tôi thật mất mặt, một nơi đông người như thế này, anh buông tôi ra!”
Khoé môi Âu Tuấn nở nụ cười như ẩn như hiện: “Có thể buông ra nhưng cô không được động đậy.”
“Không động đậy là rùa, Giản Linh quay đầu nhìn anh: “Này không phải, rốt cuộc là anh về phe ai vậy, không phải là chúng ta cùng chung mối thù với Giản Ba ư?”
Đám người của bộ đặc thù ở bên cạnh hòa giải: “Ơ hay! Đội trưởng Giản đều là người một nhà đừng so đo như vậy mà…”
Giản Linh: “…”
Lòng lạnh quá, nuôi một bầy sói mắt trắng.
Một đám người đùa vui ồn ào đi vào Yến Cửu Lâu, Giản Anh gọi các loại món ăn cao cấp, xem như là xin lỗi bé Năm và Âu Tuấn.
Họ vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.
“Nghe nói anh cậu về rồi phải không?”
Giản Anh hỏi.
Âu Tuấn gật đầu.
Giản Anh: “Đã gặp bé Năm nhà anh chưa?”
Vẻ mặt của Giản Anh đột nhiên có chút căng thẳng.
Âu Tuấn hỏi: “Anh căng thẳng cái gì?”
Giản Anh nghĩ một chút: “Anh cũng không biết, hình như từ nhỏ mỗi khi thấy ông cụ Âu và Âu Dật là anh lại có chút sợ hãi, hai người này nghiêm túc quá, bé Năm nhà anh không chột dạ chứ?”
Nói rồi, Giản Anh liếc nhìn Giản Linh đang ngồi đó vô cùng đắc chí ăn một đĩa thịt thỏ khô xào ớt cay.
Âu Tuấn theo ánh mắt của Giản Anh nhìn sang, hờ hững nói với Giản Anh: “Chột dạ? Cô ấy có thể sợ ai chứ? Gặp ông cụ nhà tôi cô ấy cũng có thể chọc cho ông cụ cười.”
Nói rồi, Âu Tuấn lập tức nhìn Giản Anh, ánh mắt rất là… khinh thường.
Giản Anh: “…”
Cái dáng vẻ ghét bỏ “Anh kém xa bé Năm”
của cậu, thật sự tưởng tôi nhìn không ra ư?
Một bữa ăn vui vẻ ăn xong.
Âu Tuấn rất phục tính cách của Giản Linh, lúc trước ở trước cổng còn có dáng vẻ ước gì có thể cắn chết Giản Anh.
Bình luận truyện