Thiếu Tướng Phu Nhân Là Phúc Thần
Chương 10: Bị chiếm tiện nghi
Có điều tình hình đùi vàng bây giờ không được ổn lắm, nhìn như bất cứ lúc nào cũng có thể chết queo.
Vất vả lắm mới tìm được một cái đùi vàng ở dị thế, Du Cẩn Lật cực kì không hi vọng đùi vàng này chết, nếu không sau này không biết sẽ sống sao đây.
Nếu là trước đây, việc cậu cứu cái đùi vàng này chỉ là chuyện nhỏ.
Nhưng bây giờ cậu đang sử dụng cơ thể của người khác, không có tu vi cộng thêm linh khí nơi đây loãng như không có vậy, nếu cậu muốn cứu người, cũng phải có bột mới gột nên hồ*.
(*): Thành ngữ nói việc muốn làm gì đó phải có những điều kiện cần thiết mới có thể làm được.
"Con có thể chạm vào anh ấy không?" Du Cẩn Lật ngẩng đầu nhìn Kiều Mục Lam hỏi.
"Đương nhiên là được." Kiều Mục Lam cười đáp.
Giang Mặc Thịnh lúc này đang nằm trên giường không nhúc nhích được:.......
Từ lúc hai người vào cửa anh đã tỉnh lại, nhưng vì cơ thể suy yếu nên chỉ có thể nằm trên giường.
Anh nhìn mẹ cùng một thiếu niên nhỏ gầy đi đến, dáng vẻ thiếu niên thật ra cũng không tốt hơn anh chút nào, khuôn mặt nhỏ nhắn vàng như cây nến vì dinh dưỡng không đầy đủ, nhưng trên đó lại có một đôi mắt to sáng ngời thuần khiết như trên một khối đất hoang bỗng nở một đóa hoa cực kì xinh đẹp, làm người ta không nhịn được mà bị hấp dẫn.
Cứ như vậy trong một khoảnh khắc, Giang Mặc Thịnh liền cảm thấy có một bàn tay đang đặt lên cổ tay mình, nhưng kì lạ là không có thấy ghê tởm hay chán ghét.
Giang Mặc Thịnh là một người lạnh nhạt ít nói, cực kì không thích bị người khác đụng chạm, ở chung với người ta cũng phải duy trì khoảng cách từ hai mét trở lên để giữ một khoảng an toàn.
Điều này, tất cả những người biết Giang Mặc Thịnh đều hiểu rõ, Kiều Mục Lam cũng vậy.
Nhưng vì mục đích chính Du Cẩn Lật tới đây là gả cho Giang Mặc Thịnh, giúp Giang Mặc Thịnh lưu lại một người con nối dõi, tuy rằng có khả năng hai người sẽ không tiếp xúc quá nhiều, vấn đề con nối dõi cũng có thể thông qua phương tiện khoa học kĩ thuật tạo ra, nhưng sẵn có cơ hội thì nên cố để hai người ở chung với nhau bồi dưỡng tình cảm, đặc biệt là dưới tình huống Du Cẩn Lật thích Giang Mặc Thịnh.
Vì vậy, Kiều Mục Lam tạm thời làm lơ đặc điểm ghét bị người ta tiếp xúc của con trai.
Nhưng kỳ lạ là vào lúc Du Cẩn Lật đặt tay lên, Kiều Mục Lam cũng không thấy sự chán ghét và tránh né trong mắt của con trai, thật là hiếm lạ.
Mà lúc Du Cẩn Lật đụng vào Giang Mặc Thịnh, nhân cơ hội điều động một lượng linh lực không nhiều lắm bên trong mình để tra xét toàn thân Giang Mặc Thịnh một lần, tìm rõ nguyên nhân xảy ra bệnh.
Đôi mắt của cậu có thể nhìn thấy vận thế trên người người khác, cậu có thể xuyên qua làn sương đen mà biết được Giang Mặc Thịnh đang bị thương, trúng độc, nhưng cụ thể thế nào lại nhìn không tới, chỉ có thể tiến hành tra xét mới được.
Nhưng linh lực của Du Cẩn Lật bây giờ đang thiếu thốn nên đành bó tay bó chân với nhiều chuyện, phải chi mà thế giới này cũng có linh khí giống như trái đất thì tốt rồi, như vậy chắc chắn chỉ cần một giây là có thể trị xong cái đùi vàng này.
Sau khi tra xét rõ ràng tình huống cụ thể của Giang Mặc Thịnh, trên mặt Du Cẩn Lật lộ ra sự nghi hoặc và kinh ngạc.
Trong cơ thể người sau sao lại có một viên "nội đan", có điều viên "nội đan" đầy vết nứt như bị nát luôn rồi, chẳng lẽ cái đùi vàng này cũng là yêu tinh tu luyện thành người giống như cậu?
Nhưng mà cậu cũng không cảm nhận được hơi thở của đồng loại trên người này.
Du Cẩn Lật không nhịn được đặt tầm mắt lên người Giang Mặc Thịnh, nhìn chằm chằm vào đối phương như muốn cẩn thận nghiên cứu, không ngừng đến gần Giang Mặc Thịnh, khoảng cách của hai người ngày càng gần hơn.
Trong cái nhìn của người khác, tư thế của hai người lúc này ái muội cực kỳ.
Giang Mặc Thịnh không hiểu sao bị chiếm tiện nghi:......
[2 tuần trước phải bận ôn thi giữa kì, xin lỗi vì không có chương mới:<]
Vất vả lắm mới tìm được một cái đùi vàng ở dị thế, Du Cẩn Lật cực kì không hi vọng đùi vàng này chết, nếu không sau này không biết sẽ sống sao đây.
Nếu là trước đây, việc cậu cứu cái đùi vàng này chỉ là chuyện nhỏ.
Nhưng bây giờ cậu đang sử dụng cơ thể của người khác, không có tu vi cộng thêm linh khí nơi đây loãng như không có vậy, nếu cậu muốn cứu người, cũng phải có bột mới gột nên hồ*.
(*): Thành ngữ nói việc muốn làm gì đó phải có những điều kiện cần thiết mới có thể làm được.
"Con có thể chạm vào anh ấy không?" Du Cẩn Lật ngẩng đầu nhìn Kiều Mục Lam hỏi.
"Đương nhiên là được." Kiều Mục Lam cười đáp.
Giang Mặc Thịnh lúc này đang nằm trên giường không nhúc nhích được:.......
Từ lúc hai người vào cửa anh đã tỉnh lại, nhưng vì cơ thể suy yếu nên chỉ có thể nằm trên giường.
Anh nhìn mẹ cùng một thiếu niên nhỏ gầy đi đến, dáng vẻ thiếu niên thật ra cũng không tốt hơn anh chút nào, khuôn mặt nhỏ nhắn vàng như cây nến vì dinh dưỡng không đầy đủ, nhưng trên đó lại có một đôi mắt to sáng ngời thuần khiết như trên một khối đất hoang bỗng nở một đóa hoa cực kì xinh đẹp, làm người ta không nhịn được mà bị hấp dẫn.
Cứ như vậy trong một khoảnh khắc, Giang Mặc Thịnh liền cảm thấy có một bàn tay đang đặt lên cổ tay mình, nhưng kì lạ là không có thấy ghê tởm hay chán ghét.
Giang Mặc Thịnh là một người lạnh nhạt ít nói, cực kì không thích bị người khác đụng chạm, ở chung với người ta cũng phải duy trì khoảng cách từ hai mét trở lên để giữ một khoảng an toàn.
Điều này, tất cả những người biết Giang Mặc Thịnh đều hiểu rõ, Kiều Mục Lam cũng vậy.
Nhưng vì mục đích chính Du Cẩn Lật tới đây là gả cho Giang Mặc Thịnh, giúp Giang Mặc Thịnh lưu lại một người con nối dõi, tuy rằng có khả năng hai người sẽ không tiếp xúc quá nhiều, vấn đề con nối dõi cũng có thể thông qua phương tiện khoa học kĩ thuật tạo ra, nhưng sẵn có cơ hội thì nên cố để hai người ở chung với nhau bồi dưỡng tình cảm, đặc biệt là dưới tình huống Du Cẩn Lật thích Giang Mặc Thịnh.
Vì vậy, Kiều Mục Lam tạm thời làm lơ đặc điểm ghét bị người ta tiếp xúc của con trai.
Nhưng kỳ lạ là vào lúc Du Cẩn Lật đặt tay lên, Kiều Mục Lam cũng không thấy sự chán ghét và tránh né trong mắt của con trai, thật là hiếm lạ.
Mà lúc Du Cẩn Lật đụng vào Giang Mặc Thịnh, nhân cơ hội điều động một lượng linh lực không nhiều lắm bên trong mình để tra xét toàn thân Giang Mặc Thịnh một lần, tìm rõ nguyên nhân xảy ra bệnh.
Đôi mắt của cậu có thể nhìn thấy vận thế trên người người khác, cậu có thể xuyên qua làn sương đen mà biết được Giang Mặc Thịnh đang bị thương, trúng độc, nhưng cụ thể thế nào lại nhìn không tới, chỉ có thể tiến hành tra xét mới được.
Nhưng linh lực của Du Cẩn Lật bây giờ đang thiếu thốn nên đành bó tay bó chân với nhiều chuyện, phải chi mà thế giới này cũng có linh khí giống như trái đất thì tốt rồi, như vậy chắc chắn chỉ cần một giây là có thể trị xong cái đùi vàng này.
Sau khi tra xét rõ ràng tình huống cụ thể của Giang Mặc Thịnh, trên mặt Du Cẩn Lật lộ ra sự nghi hoặc và kinh ngạc.
Trong cơ thể người sau sao lại có một viên "nội đan", có điều viên "nội đan" đầy vết nứt như bị nát luôn rồi, chẳng lẽ cái đùi vàng này cũng là yêu tinh tu luyện thành người giống như cậu?
Nhưng mà cậu cũng không cảm nhận được hơi thở của đồng loại trên người này.
Du Cẩn Lật không nhịn được đặt tầm mắt lên người Giang Mặc Thịnh, nhìn chằm chằm vào đối phương như muốn cẩn thận nghiên cứu, không ngừng đến gần Giang Mặc Thịnh, khoảng cách của hai người ngày càng gần hơn.
Trong cái nhìn của người khác, tư thế của hai người lúc này ái muội cực kỳ.
Giang Mặc Thịnh không hiểu sao bị chiếm tiện nghi:......
[2 tuần trước phải bận ôn thi giữa kì, xin lỗi vì không có chương mới:<]
Bình luận truyện