Thiếu Tướng Phu Nhân Là Phúc Thần

Chương 87: Đối thủ một mất một cùng tranh đoạt



Edit : Kim Ngọc

Thời gian buổi sáng , Kiều Mục Lam cùng Giang Mặc Thịnh đều ở lại trong túc xá để cho Du Cẩn Lật thích nghi với hoàn cảnh mới .

Thẳng tới giữa trưa lúc học sinh bắt đầu tan học , Kiều Mục Lam cùng Giang Mặc Thịnh không thể không rời đi ký túc xá của Du Cẩn Lật . Du Cẩn Lật lôi kéo tay Giang Mặc Thịnh, vô cùng không nỡ nói: "Không phải A Thịnh nói là ở lại sao ?”

Sau khi cảm giác mới lạ đối với hoàn cảnh biến mất , Du Cẩn Lật cảm thấy chỉ còn sót lại sự bất an.

Cậu chưa từng trải qua cảm giác bất an như vậy , bởi lúc còn trênTrái Đất , bên cạnh đều có sư phụ và sư huynh , có hai người làm bạn, Du Cẩn Lật chưa bao giờ cảm thấy cô đơn bất an .

Đột nhiên đến thế giới này , ngày đầu tiên gặp được Giang Mặc Thịnh, nỗi bất an trong lòng chưa dâng lên đã bị đàn áp xuống .


Có thể nói, đây là lần đầu tiên cậu xa người thân , lại ở trong một hoàn cảnh xa lạ , sự bất an đã bị chôn vùi bấy lâu rốt cục cũng chậm rãi ngoi lên.

"Tiểu Lật Tử ngoan , anh đi xử lý thủ tục nhập chức một chút , sau đó chúng ta liền cùng ở trong trường , Tiểu Lật Tử muốn gặp tôi , bất cứ lúc nào cũng có thể." Giang Mặc Thịnh an ủi Du Cẩn Lật.

Nếu như không phải nội quy nhà trường nghiêm ngặt , mà hắn liền là một gã quân nhân, hắn tất nhiên sẽ đem tiểu tử tiếp đến hắn ký túc xá đi cư trú, mà không phải bỏ mặc hắn ở đây cùng những nam nhân khác ở cùng một chỗ.

"Có thật không?"Du Cẩn Lật kinh hỉ hỏi.

A Thịnh thật sự cùng cậu ở lại trong trường , thật sự là quá tốt, sau này mỗi ngày đều có thể nhìn thấy A Thịnh rồi.

"Đương nhiên, chờ chút nữa chúng ta sẽ gặp lại nhau ngay ."Giang Mặc Thịnh cười cam kết.


Du Cẩn Lật cuối cùng cũng an tâm rồi , bởi Giang Mặc Thịnh đã hứa hẹn với cậu điều gì thì chưa từng nuốt lời nên A Thịnh nói buổi chiều có thể thấy, vậy bọn họ nhất định sẽ gặp lại .

"Uhm , vậy tạm biệt A Thịnh, tạm biệt mẹ ."Du Cẩn Lật cao hứng quơ tay nhỏ với hai người nói lời tạm biệt .

" Con ở trong trường nhớ quan tâm chăm sóc cho Tiểu Lật Tử cẩn thận, đứa nhỏ trước chưa đi học , cũng chưa có tiếp xúc qua nhiều người như vậy, mẹ lo lắng Tiểu Lật Tử không hòa nhập được ."Kiều Mục Lam khẽ nhíu mày, lo lắng nói.

Loại lo lắng này kỳ thực bà vẫn luôn có, nhưng ở trước mặt Du Cẩn Lật, bà sẽ không có biểu hiện ra, nhưng hiện tại chỉ có hai người bà cùng Giang Mặc Thịnh, toàn bộ lo lắng liền dâng trào lên .

Cũng may mà con bà đã xin đến trường quân đội đệ nhất công tác , Tiểu Lật Tử sẽ không phải ở đây một mình ,nếu không bà cũng không thể yên lòng được .


" Vâng ." Giang Mặc Thịnh gật đầu đáp.

Giờ phút này bên trong phòng hiệu trưởng .

"Hiệu trưởng, Giang thiếu tướng thật sự nguyện ý đến ngành cơ giáp làm giáo viên chỉ dạy sao ?" Một âm thanh kinh hỉ mang theo kích động run rẩy nói rằng.

Đây một lão nhân với mái đầu hói , đang đứng trước mặt Tiêu Quốc Thái, trên mặt còn mang vẻ mừng như điên. Phải biết, năm đó lúc Giang Mặc Thịnh tốt nghiệp, viện trưởng học viện cơ giáp liền muốn mời cậu ta đến giảng dạy cho bọn học sinh một chút.

Tuy rằng Giang Mặc Thịnh tốt nghiệp ngành dị năng giả, nhưng đối với việc chế tạo cơ giáp cũng là số một số hai, năm đó người tốt nghiệp đứng nhất ngành cơ giáp cũng không sánh bằng cậu ta .

Đáng tiếc, dù họ có gọi mời thế nào , đối phương đều không có thời gian lại đây chỉ dạy .
Hơn nữa không chỉ có học viện cơ giáp bọn họ , học viện dị năng giả cũng nghĩ hết biện pháp muốn mời đối phương đến đáng tiếc kết quả đều giống nhau .

Cũng chính bởi vì Giang Mặc Thịnh, học viện dị năng giả cùng học viện cơ giáp từ đó về sau dường như trở thành đối thủ một mất một còn, đều ngứa mất lẫn nhau , mọi chuyện đều muốn so kè với nhau .

Bây giờ nghe Giang Mặc Thịnh muốn tới học viện học viện cơ giáo làm giáo viên chỉ dạy , viện trưởng học viện cơ giáp cảm thấy chính mình như nhận được một đĩa bánh từ trên trời rơi xuống, quá kích động!

Đúng lúc này, cửa phòng làm việc của hiệu trưởng bị một người thô lỗ mở ra, một lão nhân khác có mái tóc hơi trắng nhanh chóng chạy vào, mở miệng lại hỏi: "Hiệu trưởng, tôi nghe nói tiểu tử Giang Mặc Thịnh kia muốn tới trường học của chúng ta công tác, có đúng không?"
Chu Thụy Minh vừa nghe đến tin tức này, liền lập tức dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới, e sợ chỉ chậm một bước,  sẽ bị người khác nhanh chân đến trước.

Nhưng mà ông không nghĩ tới chính là, mình vẫn đã tới chậm một bước, đặc biệt là nhìn thấy đối thủ một mất một còn Thẩm Nhất An cũng đang ở đây , ông có một dự cảm không lành.

"Đương nhiên là thật sự, bất quá cậu ta sẽ trở thành giáo viên chỉ dạy của học viện cơ giáp chúng tôi ."Thẩm Nhất An nhìn đối thủ một mất một còn của mình, đắc ý nói.

Trong học viện dị năng giả học sinh đều là dị năng giả, mà học viện cơ giáp học sinh dị năng giả rất ít, phần lớn thể chất tương đối tốt hơn người bình thường một chút , chính bởi vì như vậy, học viện cơ giáp bọn học bị học viện dị năng giáp nhỉnh hơn một đầu .
Hiện tại Giang Mặc Thịnh nguyện ý đến học viện cơ giáp bọn họ công tác, đây tuyệt vời khoảnh khắc tuyệt vời nhất , một sự kiện lớn Thẩm Nhất An áp đẩo được Chu Minh Thụy, phi thường đáng giá ăn mừng!

"Cậu ta là học sinh tốt nghiệp tạo học viện dị năng giả , nếu đến công tác , cũng là đến học viện chúng tôi."Chu Thụy Minh bất mãn phản bác.

"Nhưng trò ấy lại chọn học viện cơ giáp chúng tôi a ."Thẩm Nhất An nhìn thấy Chu Thụy Minh với vẻ mặt mặt tức giận , tâm trạng sảng khoái cực kỳ.

"Ông !"Chu Thụy Minh bị kia vẻ mặt khiêu khích đầy hả hê của Thẩm Nhất An làm tức giận không thở nổi , đành quay qua nhìn về phía hiệu trưởng người đưa ra quyết định cuối cùng , nói rằng: "Hiệu trưởng, ngài cũng biết, tầm quan trọng của học viện dị năng giả chúng tôi như thế nào , bản thân Giang Mặc Thịnh cũng tốt nghiệp tại học viện chúng tôi , lần này trở về công tác , lẽ ra nên đến học viện chúng tôi mới đúng .”
"Ông đừng mơ tưởng , ý định muốn tới học viện cơ giáp chúng tôi công tác , là Giang thiếu tướng tự mình quyết định." Thẩm Nhất An cố ý kí🇨Ꮒ ŧᏂí🇨Ꮒ Chu Thụy Minh.

Mặc dù nói việc này đúng là Giang Mặc Thịnh chính mình quyết định, nhưng ông cũng lo lắng hiệu trưởng bị thuyết phục, đi tìm Giang Mặc Thịnh nói chuyện làm cho cậu ta thay đổi chủ ý, vậy học viện cơ giáp  chẳng phải sẽ mất đi một cơ hội tốt này sao .

Có Giang Mặc Thịnh tới làm giáo viên chỉ đạo , ông tin tưởng thực lực học viện cơ giáp bọn học sẽ được nâng lên một tầng cao mới , dù như thế nào cũng không thể để cho học viện dị năng giả đem người đoạt đi!

Bản thân Chu Thụy Minh cùng Thẩm Nhất An tính tình táo bạo, tính cách dễ làm người tức giận , lúc thường hai người gặp nhau tựa như hỏa tinh đụng trái đất, hiện tại vì tranh giành cùng một người mà nổi lên xung đột, mâu thuẫn càng lớn hơn, thậm chí thiếu chút nữa không để ý nơi này là phòng hiệu trưởng, trực tiếp đánh nhau.
Cảnh này nếu như bị học sinh hai viện thấy được, tất nhiên sẽ phải trợn tròn hai mắt mà nhìn .

Tiêu Quốc Thái cũng hiểu tình huống hiện tại ( này tui không biết ), Giang Mặc Thịnh nguyện ý đến trường quân đội công tác , ông đương nhiên rất vui vẻ, cũng có thể đoán được một chút tin tức, cũng biết thời gian đối phương đến công tác nhất định sẽ không quá lâu, chờ thân thể của đứa trẻ này triệt để khôi phục , chung quy vẫn là phải về quân bộ.

Nhưng đối với quảng thời gian đó , đối với học sinh trường quân đội bọn họ mà nói cũng vô cùng hữu ích .

Nếu như có thể, ông cũng hi vọng Giang Mặc Thịnh có thể tới học viện dị năng giả công tác , nhưng nghĩ đến sức khỏe của trò ấy , Tiêu Quốc Thái ở trong lòng tiếc hận thở dài một hơi.

Đối với ý định Giang Mặc Thịnh đã nói , tới học viện cơ giáp tiện chăm sóc người thương hơn ( ý này không biết làm sao nên tui bịa tiếp ) , mà lý do này ông tạm thời không thể nói cho những người khác biết .
Thời điểm hai vị viện trưởng trong phòng làm việc của Tiêu Quốc Thái sắp cùng nhau sứt đầu mẻ trán , cửa văn phòng lần thứ hai bị gõ đến.

"Mời vào!"Tiêu Quốc Thái ổn định lại tâm trạng của mình, nói rằng.

Thiếu chút nữa Chu Thụy Minh cùng Thẩm Nhất An đánh nhau , lại  nghe có người gõ cửa , ngay lập tức liền khôi phục hình tượng viện trưởng thận trọng , biến hóa nhanh chóng làm người líu lưỡi.

"Báo cáo hiệu trưởng, giáo viên chỉ đạo môn cách đấu cơ giáp tại học viện Giang Mặc Thịnh trước đến báo danh!"Giang Mặc Thịnh tư thế tiêu chuẩn, âm thanh vang dội nói.

Chu Thụy Minh cùng Thẩm Nhất An nghe vậy, lập tức hai mắt tỏa ánh sáng nhìn về phía Giang Mặc Thịnh, bộ dáng hận không thể ngay lập tức đep người cướp đi tới học viện của mình .

Đặc biệt là Thẩm Nhất An, nghe Giang Mặc Thịnh tự mình đến giới thiệu  , thì càng đắc ý hơn khóe miệng đều sắp kép đến chân trời .
"Không tồi không tồi, Giang thiếu tướng quả nhiên là tuổi trẻ tài cao, có Giang thiếu tướng gia nhập, thực lực học viện cơ giáp chúng tôi tất nhiên sẽ nâng cao một bước."Thẩm Nhất An thoả mãn cười nói.

Chu Thụy Minh bất mãn hừ lạnh một tiếng, Giang Mặc Thịnh đã tới báo cáo như vậy , biết là sẽ không thay đổi được quyết định tới học viện cơ giáp của đối phương được, nhưng ông cảm thấy rất không cam tâm, rõ ràng là học sinh tốt nghiệp tại học viện cơ giáp bọn học .

Nhưng vì cái gì lại đến học viện khác công tác, đặc biệt lại là học viện cơ giáp đối thủ một mất một của bọn họ .

"A Thịnh a, việc con quay lại trường công tác sao lại không nói ta một tiếng , ta sắp xếp con một công việc tốt hơn , dùng năng lực con đi tới học viện quả thực mai một."Chu Thụy Minh ý vị sâu xa nói.
"Ông nói cái gì đó? Đi tới học viện của ông mới mai một nhân tài, học viện cơ giáp chúng tôi thì làm sao? Không có học viện cơ giáp làm hậu thuẫn, ông cho rằng học sinh ông có thể làm được gì ?"Thẩm Nhất An bất mãn thổi râu mép trừng mắt.

Mắt thấy hai người muốn cãi vã tiếp , Tiêu Quốc Thái vội vàng mở miệng hòa hoãn .

"Chu viện trưởng hảo, với tình hình sức khỏe hiện tạo của trò , e rằng rất khó đảm nhiệm được."Giang Mặc Thịnh nói thật

Tuy rằng việc bản thân đến trường quân đội công tác là có mục đích khác, nhưng đã trở thành giáo viên chỉ đạo , anh sẽ nghiêm túc phụ trách chỉ dạy học sinh, tất nhiên sẽ không lấy tương lai học sinh đùa giỡn.

Vừa nghe nói đến tình trạng sức khỏe của Giang Mặc Thịnh, Chu Thụy Minh cũng không khỏi trầm mặc, tuy rằng ông không biết tình huống cụ thể, nhưng thời gian trước việc đối phương có gặp chuyện đến nguy cơ cận kề đến cái chết thì ông biết rõ .
Tuy rằng vẫn không can tâm nhường tiện nghi cho lão già Thẩm Nhất An hưởng, nhưng cũng không có cách nào.

"A Thịnh, sau này rảnh rỗi cũng tới học viện dị năng giả giúp ta dạy dỗ mấy đứa trong học viện , nếu chúng nó có thể bằng nửa năng lực của trò, ta cũng không lo như vậy."Chu Thụy Minh bất đắc dĩ nói.

"Vâng, viện trưởng!" Giang Mặc Thịnh lập tức đáp.

Thời điểm cậu vẫn còn là học sinh của học viện ,Chu Minh Thụy đã là viện trưởng học viện dị năng giả , lúc trước ông đối Giang Mặc Thịnh trợ giúp cũng rất nhiều, nếu như có thể, Giang Mặc Thịnh hãy có qua có lại một chút .

"Thôi thôi, thực sự là tiện nghi cho ông , lão già này."Chu Thụy Minh vẫn không cam tâm trừng Thẩm Nhất An, ông dạy nên học sinh, cuối cùng lại chạy đến nơi ở của đối thủ không đội trời chung, nếu không phải bởi vì sức khỏe  Giang Mặc Thịnh, đối phương sao lại may mắn được như vậy được .
Thẩm Nhất An vừa nhìn vẻ mặt đó của Chu Thụy Minh, liền biết đối phương khẳng định ở trong lòng đang chửi thầm ông, nếu là ngày thường ông sẽ không bỏ qua cho ông ta việc này , nhưng bây giờ nhìn đối phương như cái bánh bao chiều như vậy , trong lòng ông khỏi nói thật vui sướng, vậy đại nhân rộng lượng , không so đo với hắn .

"Vậy sau này những học sinh học viện cơ giáp kia sẽ giao cho trò , không nghe lời cứ việc đánh, không cần khách khí."Thẩm Nhất An cười nói.

Có Giang Mặc Thịnh một thiếu tướng trẻ tuổi nhất Liên Bang chỉ đạo, đám trẻ con kia chắc chắn nghe lời, thực lực có thể tăng lên đi?

"Vâng, Thẩm viện trưởng."Giang Mặc Thịnh đáp.

"Hảo , nếu không còn việc gì , liền đi đi , A Thịnh nhớ rõ biểu chiều đi nhận lớp." Tiêu Quốc Thái dặn dò sau đó đối với mọi người phất tay một cái, đem tất cả đều đuổi ra ngoài.
Giang Mặc Thịnh cùng hiệu trưởng với hai vị viện trưởng gật gật đầu, sau đó ngay lập tức rời đi, chuẩn bị đưa Du Cẩn đi ăn cơm trưa .

------------------------------------------------------------

Hihi ! Tui ngoi lên rồi đây , mấy ngày nay tui không đăng truyện do tui cày bộ Hãn phu thể loại chủng điền mới tìm được , truyện này hay thiệt ☺. Cày một lèo đến giờ mới đăng truyện được , sorry mng nhiều nha 🙏


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện