Thiếu Tướng! Vợ Ngài Có Thai Rồi!

Chương 85: Kỳ Nghỉ



“Giải thích.” Yên lặng đứng trong bóng đêm, Liên Kỳ Quang mặt không biểu tình nhìn bóng người màu đen trước mặt, cây súng trong tay lóe sáng ngân quang.

“T-36, Hạ Hầu thiếu tướng đúng là rộng rãi.” Cũng không vì cây súng trong tay Liên Kỳ Quang mà sợ hãi, Long Ảnh bỏ đi lớp ngụy trang, con ngươi trầm mặc trong trẻo lại lạnh lùng hiện giờ bị huyết tinh cùng thô bạo thay thế.

“Đối phó với một đầu lĩnh không tặc, quả thực là dùng dao mổ trâu giết gà.”

“…”

“Tôi không có ác ý.” Đối diện với Liên Kỳ Quang thật lâu, Long Ảnh dấu đi thô bạo trong mắt, trầm mặc cúi đầu.

“Tôi không tin.”

“Kẻ đáng giết ta đã giết, người đáng chết đã chết, thù của tôi cũng đã báo, Mặc Long đã chết trong vụ nổ của trận phản loạn kia, hiện giờ còn sống chính là Long Ảnh.”

“Nếu là trước kia, tôi còn có tâm tư muốn gầy dựng lại thế lực, chính là…” Long Ảnh dừng một chút, ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nhìn về phía Liên Kỳ Quang.

“Tôi thực thỏa mãn với cuộc sống bình an hiện giờ, tôi thật lòng thích anh trai cậu, tôi muốn một gia đình.”

“Liên Dục Thành là một người chán ghét chiến tranh, tình nguyện làm người bình thường, sống một cuộc sống bình thường, nếu biết thân phận của anh, tôi dám cam đoan, Liên Dục Thành sẽ làm thịt anh.” T-36 xoay một vòng trong tay, cất vào không gian, Liên Kỳ Quang đút tay vào túi tiền, thản nhiên mở miệng.

“Nhưng Mặc Long đã chết rồi, hiện giờ còn sống chính là Long Ảnh, không phải sao.”

“…” Mặt than nhìn ánh mắt thản nhiên của Long ảnh, Liên Kỳ Quang thực lâu không nói gì.

Thật lâu sau.

“Xem ra anh nghĩ tôi sẽ giúp anh che dấu.”

“Không phải che dấu, mà là quên đi.”

“Tùy anh.” Liên Kỳ Quang xoay người rời đi, giọng điệu lạnh nhạt: “Nếu có một ngày anh vi phạm những lời đã nói hôm nay, tôi sẽ tự tay chém rụng đầu anh.”

“Nhất định.” Long Ảnh kinh ngạc nói, biểu tình chậm rãi kiên định.

“Liên Dục Thành thế nào tôi không biết, nhưng nếu Thiệu Huyền lừa tôi, tôi nhất định làm thịt anh ta.”

“…” Long Ảnh.

(Học viện)

“Oa! Nghỉ rồi!”

“Này! Có sắp xếp gì chưa? Cùng đi thám hiểm Bố Đát tinh được không?”

“Tốt! !”

“Tính tôi luôn! Cùng đi!”



Vô luận ở nơi nào, kỳ nghỉ của học viện vĩnh viễn là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của đám học trò.

Liên Kỳ Quang cũng không nhiều đồ đạc, tùy tiện thu dọn mấy bộ quần áo cùng máy tính bỏ vào không gian, liền ra khỏi phòng.

Trong phòng khách, Mễ Tiểu Bảo cùng Phong Thanh Dương thấy Liên Kỳ Quang đi ra, âm thanh thoáng cái im bặt, ánh mắt tập trung về phía cậu.

Đối với bộ dáng gượng gạo của hai người, Liên Kỳ Quang làm như không thấy, tùy tay đóng cửa đi ra khỏi ký túc xá.

“Khô Mộc!” Mắt thấy Liên Kỳ Quang sắp rời đi, Mễ Tiểu Bảo đột nhiên mở miệng.

Liên Kỳ Quang dừng lại, hơi nghiêng đầu, vẻ mặt bình thản: “Có việc?”

“Cái kia, ngày nghỉ cậu sắp xếp gì chưa?” Mễ Tiểu Bảo có chút mất tự nhiên vò vò góc áo, ấp a ấp úng mở miệng hỏi.

“…”

“Ách! Mình không có ý gì khác, chỉ là nếu cậu không có dự định gì, thì có thể…”

“Không cần.” Mặt than đánh gãy lời Mễ Tiểu Bảo.

“A?” Mễ Tiểu Bảo sửng sốt, sắc mặt chậm rãi ảm đạm.

Nhìn Mễ Tiểu Bảo cúi đầu, Liên Kỳ Quang trầm mặc một lát, lại nói: “Tôi muốn tới tìm bạn đời của mình.”

Liên Kỳ Quang dứt lời, cũng không để ý phản ứng của hai người, nhấc chân rời đi. Theo tiếng đóng cửa, Liên Kỳ Quang biến mất trong tầm mắt hai người.

Bạn đời? Nga! Hóa ra là vậy, dù sao…

Không đúng! Bạn đời! ! ? ?

Mễ Tiểu Bảo đột nhiên ngẩng đầu, cùng Phong Thanh Dương hai mặt nhìn nhau, từ trên mặt đối phương nhìn ra một mảnh kinh ngạc cùng không thể tin.

‘Vợ, người của anh ba ngày sau sẽ tới, ngoan ngoãn chờ.’

‘Đã biết.’ Trả lời tin của Hạ Hầu Thiệu Huyền, Liên Kỳ Quang tắt quang não, ngẩng đầu nhìn con đường nhốn nháo, xoay người đi tới một bên, ngồi xuống ở ven đường.

Đủ loại ánh mắt của đám người lui tới phóng tới, tai Liên Kỳ Quang giống như không nghe thấy, đầu óc trống rỗng, mặt than nhìn chằm chằm mặt đất ngẩn người.

‘Xì!’ Theo một trận bụi đất bay lên, cơn gió ập tới, một chiếc phi hành khí xa hoa khí phách đáp xuống ngay trước mặt Liên Kỳ Quang.

“Chào! Tiểu Quang ~~” Âm thanh ngọt mị từ trên đỉnh đầu vang vọng, Liên Kỳ Quang ngẩng đầu, liếc mắt liền nhìn thấy gương mặt tươi cười sáng lạn của Quan Trạch đang tựa bên cửa sổ quơ quơ móng với mình.

Hôm nay là bắt đầu kỳ nghỉ, cổng học viện không còn vắng lặng như thường ngày, xe huyền phù đậu khắp nơi, người máy gia dụng, học trò không ngừng tới lui, vui cười đùa giỡn.

Hiện giờ đột nhiên xuất hiện một chiếc phi hành khí rõ ràng không phải người khu ba có khả năng sở hữu, nhất thời hấp dẫn đủ loại ánh mắt, thấp giọng thì thào bàn luận.

“Tiểu Quang, ngồi ở đây làm gì?” Tựa hồ không phát hiện bản thân đã trở thành tiêu điểm, Quan Trạch cười tủm tỉm nhìn Liên Kỳ Quang.

“Chờ Liên Dục Thành tới đón.”

“Tiểu Quang, Liên Dục Thành là anh trai nhóc, không thể gọi thẳng họ lẫn tên như vậy.” Quan Trạch lắc lắc ngón tay, xoay người mở cửa phi hành khí.

“…” Liên Kỳ Quang.

“Còn thất thần làm gì, mau lên nà.” Quan Trạch hất cằm, nói.

Liên Kỳ Quang đứng dậy, mặt than tiến tới trước phi hành khí, thả người nhảy lên. Trong ánh mắt kinh ngạc của đám người, phi hành khí xoay một vòng, hùng dũng oai vệ bay vụt đi, biến mất trong mắt mọi người.

“Phong Thanh Dương, Khô Mộc, cậu ta rốt cuộc là ai?” Nhìn theo hướng phi hành khí biến mất, Mễ Tiểu Bảo ngơ ngác mở miệng.

“Mặc kệ nó! Nếu cậu ta không chê thì vẫn làm bạn, chỉ số thông minh đã không đủ, nghĩ nhiều như vậy làm gì.” Phong Thanh Dương nhún nhún vai, tiến tới ôm chầm lấy bả vai Mễ Tiểu Bảo.

“Thế nào? Ngày nghỉ có ai làm bạn không, không thì đi chung?”

“Ba mình mới cho hai vé tàu, cùng đi đi?”

“Đi a! Đúng là kẻ có tiền!”

“Thôi nha! Đừng có chọc mình!”

“…”



“Anh cậu có việc không tới được, vừa lúc tôi rãnh rỗi nên chủ động chạy tới đón.” Trên phi hành khí, Quan Trạch khui một lon đồ uống, đưa cho Liên Kỳ Quang.

“Ân.” Liên Kỳ Quang nhận đồ uống, ngốc ngốc lên tiếng.

“Nhóc không tò mò vì sao tôi ở khu ba sao?”

“Không.”

“Tôi tốt bụng nói cho nhóc biết vậy.”

“…” Liên Kỳ Quang.

“Diễn viên ‘Tiếu Ngạo Giang Hồ’ đã định rồi, chuẩn bị chụp ảnh, lần này tôi tới để thử y phục diễn.”

“Đông Phương Bất Bại.” Liên Kỳ Quang nhớ ra lần trước gặp, Quan Trạch nói mình tới diễn thử vai này.

“Ân ân ân!” Nói tới mục đích của mình, Quan Trạch liền thực hưng phấn, kích động kể lễ mình phải tranh đoạt với biết bao người, chiến đấu oanh liệt, cuối cùng mới giành được vai diễn.

Nhìn Quan Trạch lải nhải, Liên Kỳ Quang yên lặng uống cạn lon nước trong tay, lẳng lặng xê dịch qua một bên, nhắm mắt, bắt đầu ngủ.

“Tiểu Quang! Tiểu Quang!” Rốt cuộc cũng nói xong chặn đường gian khổ, Quan Trạch ôm chầm lấy cánh tay Liên Kỳ Quang, kích động tới mặt đỏ bừng.

“Tiểu Quang! Nhóc biết không? Bộ đồ kia thật sự rất đẹp, tôi chưa từng thấy qua quần áo đẹp đến vậy! Tưởng tượng đến lúc mặt nó diễn, tôi cảm giác giống như đang nằm mơ vậy, thực hạnh phúc.”

Y phục diễn?

Bị Quan Trạch túm lấy cánh tay lắc lắc, lông mi Liên Kỳ Quang run run, chầm chậm mở mắt.

Là sách cậu đưa cho Liên Dục Thành, trong đó có vẽ tranh minh họa đi?

“Tiểu Quang, lúc tôi quay phim nhóc cũng đi cùng đi, tôi nghĩ nhóc nhất định sẽ thích vai diễn đó.”

“Không cần.” Mặt không biểu cảm rút tay lại, một lần nữa nhắm mắt.

“Tôi muốn tới Bất Lạc tinh thăm Thiệu Huyền.”

“A?” Lần này với phiên Quan Trạch ngây ngẩn.

“Nhóc thối kia đồng ý?”

“Ừm.”

“Quả nhiên vợ là quan trọng nhất a.” Quan Trạch lẩm bẩm nói.

“Nhóc thối này dám dấu mọi người, không được! Tôi phải nói chuyện này cho Vũ Trì, tin tức lớn a.”

Liên Kỳ Quang hé mở ánh mắt thành một cái khe nhỏ, mặt than liếc nhìn Quan Trạch đang lầm bầm lầu bầu, bắt đầu nhắm mắt ngủ.

‘Người ngoại tinh đúng là không bình thường.’ Đây là ý tưởng duy nhất trong đầu Liên Kỳ Quang lúc này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện