Thiếu Tướng! Vợ Ngài Có Thai Rồi!
Chương 89: Quá Ngốc
Nhìn Liên Kỳ Quang mặt không biểu cảm ngồi dựa vào sô pha chơi game, Liên Tiêu Thù vài lần muốn nói lại thôi.
Bản thân rất không thích hợp, sáng nay lúc vừa tỉnh lại Liên Tiêu Thù liền phát hiện. Mười mấy năm qua, cảm giác đau đớn mà cô bé vốn đã tập thành thói quen thế nhưng đột nhiên biến mất, chỉ còn lại thoải mái thư thái.
Loại cảm giác này làm Liên Tiêu Thù kinh hoảng, nghi hoặc, không biết làm sao. Nhưng nhiều nhất vẫn là sợ hãi, sợ mình đã chết đi, mà hết thảy chỉ là một giấc mơ.
Liên Tiêu Thù thử bước xuống đất, đạp đạp, nhảy lên, lúc làm những động tác đau đớn thì cơ thể cũng không bị cơn đau đớn khó chịu cắn nuốt như xưa.
Liên Tiêu Thù chỉ cảm thấy trong lòng ngực có thực nhiều cây búa nhỏ đang gõ ‘Bùm! Bùm!’ không ngừng. Niềm vui sướng tột đột ập tới, vây quanh lấy cô bé.
Chính là, chờ kích động nhất thời tản đi, Liên Tiêu Thù lại bắt đầu nghi hoặc, vì cái gì lại như vậy?
Lúc mơ mơ màng màng, Liên Tiêu Thù đột nhiên nghĩ tới, ngày hôm qua hình như mình có một giấc mơ, mơ thấy anh hai đi tới phòng, uy mình uống một thứ kỳ quái, sau đó mình cảm thấy thực thoải mái, nhưng tiếp nữa thì lại rất đau…
Sắc mặt cô bé thoáng chốc trắng bệch.
Cảm giác đau đớn kia cơ hồ không thể nói nên lời, giống như có người dùng dao nhỏ từng chút từng chút lóc thịt bên trong cơ thể, vừa cắt xong thì phần đó lại tái tạo, đau đến mức Liên Tiêu Thù chỉ muốn chết đi. Chính là, ngay lúc định từ bỏ, một âm thanh vang lên, nói mình phải cố chống đỡ.
Mà âm thanh kia chính là…
Anh hai! !
Ánh mắt Liên Tiêu Thù đột nhiên trợn to, đôi tay nhỏ bé bụm chặt miệng, dấu đi tiếng hét chói tai sắp phát ra.
Là anh hai! Người đó là anh hai! ! !
Bế tắc được khai mở, kí ức bắt đầu trùng trùng điệp điệp hiện lên trong đầu. Hết thảy mọi thứ hôm qua chậm rãi trở nên rõ ràng trước mắt.
‘Chuyện hôm nay, quên.’
‘Tóm lại, quên hết toàn bộ đi.’
Kí ức dừng lại ở đây, Liên Tiêu Thù bụm miệng, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trong mắt chậm rãi hiện ra kinh ngạc cùng không thể tin.
Lúc này, Liên Tiêu thù lại nghĩ tới hai lần mình phát bệnh Liên Kỳ Quang đều làm gì đó trên cơ thể mình, lần nào anh hai cũng làm đau đớn của mình biến mất, thậm chí là trong một khoảng thời gian ngắn không cần phải chịu đựng thống khổ vì bệnh tật tra tấn.
Là anh hai.
Chính là, anh hai rốt cuộc đã làm gì…
“Kỳ Quang, em thật sự muốn đi Bất Lạc tinh sao?” Liên Dục Thành từ phòng bếp bước ra, phía sau là Long Ảnh trầm mặc bưng chén dĩa.
“Ân.” Thản nhiên đáp.
“Bất Lạc tinh là đạo phòng tuyến đầu tiên của Lam tinh, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp tập kích, nguy hiểm chồng chất, khó lắm mới có kì nghỉ, chạy tới đó làm gì?” Liên Dục Thành có chút bất mãn.
“Tôi muốn tới xem Thiệu Huyền.” ‘Đô’ một tiếng, nhân vật trong game lại chết, Liên Kỳ Quang nhíu nhíu mày, trong mắt có chút khó chịu.
Động tác Liên Dục Thành khựng lại một chút, mày nhíu chặt: “Em xác định?”
“Ân?” Bình tĩnh nhét máy tính đã bị bẻ thành hai mảnh xuống dưới gối, đứng dậy đi tới bàn ăn ngồi xuống.
“Em xác định muốn cùng Hạ Hầu thiếu tướng bên nhau cả đời sao?”
“Ân! Cả đời ở cùng một chỗ.” Gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, mặt không biểu cảm gật gật đầu.
“Tiêu Tiêu! Lại ăn cơm.” Liên Dục Thành gọi Liên Tiêu Thù vẫn im lặng nãy giờ, tùy tay đưa một cái chén cho Long Ảnh ở bên cạnh, giống như đã sớm quen với sự tồn tại của người nào đó ở bên cạnh.
Động tác tự nhiên như vậy, hiển nhiên đổi lấy nụ cười hạnh phúc của Long Ảnh.
Liên Tiêu Thù ma ma chít chít nhích tới, ngồi xuống bên cạnh Liên Dục Thành, ánh mắt nhìn Liên Kỳ Quang có chút sợ hãi.
Chính là từ đầu đến cuối Liên Kỳ Quang chỉ chuyên chú với thịt trong chén, ngay cả một ánh mắt cũng không cho cô bé.
“Thế hai đứa định khi nào tính chuyện?” Liên Dục Thành mở miệng.
“Chuyện gì?”
“Em còn nhỏ, hôn lễ không vội nhưng thủ tục không thể thiếu.” Thấy bộ dáng không để ý của Liên Kỳ Quang, Liên Dục Thành nhíu mi.
“Không có pháp luật ràng buộc, hiện giờ Hạ Hầu Thiệu Huyền tốt với em, chính là hai năm, năm năm, mười năm thì sao? Có thể cam đoan vẫn tốt với em như giờ sao?”
“…” Động tác của Liên Kỳ Quang hơi khựng lại.
“Hôn sự của hai đứa do trưởng bối định ra, nếu hai đứa đều có ý muốn cùng nhau cả đời thì mau mau làm thủ tục đi.”
“Ân.” Trầm mặc hồi lâu, Liên Kỳ Quang gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Tôi sẽ nói với Thiệu Huyền.”
“Em không thể cẩn trọng được chút à!” Liên Dục Thành chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Tôi sẽ tốt với em cả đời.” Long Ảnh nhìn chằm chằm Liên Dục Thành, trịnh trọng cam đoan.
“Câm miệng!” Liên Dục Thành quát khẽ, hung hăng trừng Long Ảnh, bất quá không dấu được vệt đỏ sẫm bên tai.
“Có khách tới thăm, thân phận không thể xác định, có thể phán định là người xa lạ.” Âm thanh lập trình cứng ngắc từ ngoài cửa vang lên, Liên Kỳ Quang ngẩng đầu, con ngươi đen hơi lóe sáng, người tới rồi sao?
Liên Dục Thành hiển nhiên cũng đoán được, nhìn về phía Liên Kỳ Quang: “Em ra mở cửa đi.”
Liên Kỳ Quang buông đũa, đứng dậy bước ra cửa.
Theo cửa mở ra, một giọng nói ôn hòa vang lên.
“Xin chào! Tôi là…”
Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều trầm mặc.
Thật lâu sau.
“Cậu! Cậu! Sao lại là cậu! !” Viên Linh kích động nhảy lùi về sau hai mét, vẻ mặt kinh hãi, ngón tay chỉ về phía Liên Kỳ Quang run run.
“…” Liên Kỳ Quang.
“Tôi…” Nhìn gương mặt lạnh nhạt của Liên Kỳ Quang, nửa ngày sau Viên Linh mới lấy lại giọng nói của mình, cứng ngắc gật đầu, âm thanh chất phác như khúc gỗ.
“Tôi, hình như tôi tìm lầm nhà, đúng rồi…”
‘Ầm!’ Cửa không chút lưu tình đóng sầm lại, suýt chút nữa đập vào mặt Viên Linh.
Liên Kỳ Quang đóng cửa, xoay người, lãnh tĩnh đi tới bàn cơm.
“Làm sao vậy? Không phải à?” Thấy sau lưng Liên Kỳ Quang chẳng có ai, Liên Dục Thành liền mở miệng hỏi.
“Bán thuốc dạo.” Liên Kỳ Quang ngồi xuống, mặt than đáp. Không phải người mình đang chờ đợi, ánh mắt Liên Kỳ Quang lộ rõ không vui.
“…” Liên Dục Thành.
Viên Linh suýt chút nữa bị đập dập mũi, cứng ngắc ngốc ngốc xoay người, theo đường cũ trở về.
A? Không đúng!
Viên Linh đột nhiên khựng lại, mắt trừng to, sau đó cúi đầu nhìn quang não, từng chút từng chút, cẩn thận cân nhắc.
Chính là chỗ này mà! ! ? ?
Liên Kỳ Quang gắp một đũa thịt, nhưng không đợi cậu bỏ vào miệng thì âm thanh lập trình cứng ngắc chọc người ta chán ghét lại vang lên.
“Để anh ra xem…” Liên Dục Thành buông đũa nói, chính là không chờ anh đứng dậy, Liên Kỳ Quang đã bật người bước ra ngoài, trong tay xách theo Thiên Minh đang lóe hàn quang.
Cửa lại được mở ra, chính là còn không chờ Viên Linh mở miệng, một thanh đao dài đã thẳng tắp chỉa thẳng vào cổ họng mình không tới năm cm.
“…” Viên Linh.
“Đừng xúc động.” Viên Linh lắp bắp nói, cứng đờ người lùi về sau hai bước, rời xa khỏi thứ vũ khí nguy hiểm cùng Liên Kỳ Quang một thân sát khí.
“Tôi chỉ muốn hỏi, chỗ này có phải có một người tên là Liên Kỳ Quang không?”
“…” Liên Kỳ Quang.
“Cậu biết Liên Kỳ Quang à?”
“…” Liên Kỳ Quang.
“Ách!” Viên Linh cười gượng: “Cái kia, cậu, cậu nhất định là bạn của Liên Kỳ Quang đi? Ha hả! Thực trùng hợp, tôi cũng vậy.”
“Anh không phải bằng hữu của tôi.”
“Cậu có thể để tôi gặp Liên Kỳ Quang một chút không? Tôi… không đúng! ? Cậu vừa mới nói gì?” Phục hồi lại tinh thần, Viên Linh há to miệng.
Sẽ không phải giống như mình nghĩ đi? Sẽ không! Sẽ không! Mình sao lại xúi quẩy như vậy chứ? Ha hả… ách…
“Tôi là Liên Kỳ Quang.” Mặt than nói.
Năm chữ bình thản lại hệt như một đạo sấm sét giữa trời quang bổ thẳng vào đầu Viên Linh, làm hồn phách anh bị đánh tan, cả người choáng váng.
“Anh là người Thiệu Huyền phái tới đón tôi?” Tới giờ này rồi còn nghĩ không thông thì đúng là ngu xuẩn quá cỡ. Liên Kỳ Quang thu hồi Thiên Minh bỏ vào không gian, lạnh lùng nhìn Viên Linh.
“Chào… chào chị dâu.” Viên Linh trống rỗng, ngốc ngốc chào.
“…” Liên Kỳ Quang.
“Thiệu Huyền hết người để dùng rồi sao? Phái tới một người ngốc như vậy.” Câu nói của Liên Kỳ Quang hệt như một cây búa tạ nện thẳng xuống, đập Viên Linh hóa về nguyên hình, chỉ còn kém vứt vào nồi nấu lại mà thôi.
Trong phòng khách, Viên Linh cúi đầu, co rụt người, lén lút nhìn trộm Liên Kỳ Quang.
Liên Kỳ Quang ngồi trên sô pha, mặt không biểu cảm nhìn màn hình giả lập của quang não.
“Vợ à, người tới chưa?” Hạ Hầu Thiệu Huyền nhìn vợ mình, khó nén được ý cười cùng thỏa mãn.
Viên Linh vừa khéo nhìn thấy hình ảnh này, đả kích quá lớn nên ánh mắt mình xuất hiện ảo giác sao? Cái người mỉm cười thực ôn nhu cưng chìu này chính là thiếu tướng đại nhân lãnh khốc vô tình, sát phạt quyết đoán của mình sao! ?
“Ân.” Nhàn nhạt gật gật đầu.
“Sao thế? Không hài lòng?” Nhìn ra vợ yêu đang bực bội, Hạ Hầu Thiệu Huyền nhíu mày.
“Quá ngốc.”
“…” Viên Linh.
“Cả đội có mỗi cậu ta rãnh rỗi nhất, bỏ qua được thì cứ bỏ qua đi vợ.”
‘Boss! Đừng vì dỗ dành vợ vui vẻ mà khai đao với anh em chứ! Tôi rãnh chỗ nào! ! Đám chết tiệt kia chỉ biết áp bức tôi! Cả đội còn ai bận hơn tôi nữa chứ! !’ Viên Linh cuồng bạo trong lòng.
“Không cần!”
“Vợ à, không phải bọn họ quá ngốc, mà là vợ quá thông minh. Đổi người khác tới, chỉ sợ càng ngốc hơn nữa.” Muốn nắm giữ ai đó thì phải nhắm vào điểm yếu của đối phương, Hạ Hầu Thiệu Huyền tự nhiên biết nên làm thế nào dỗ vợ mình vui vẻ.
Nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền, Liên Kỳ Quang trầm mặc, bất quá không vui trong mắt vẫn tản đi không ít.
“Tôi từng đánh nhau với anh ta, anh không sợ anh ta trả đũa à?” Liên Kỳ Quang nghiêng đầu, ngốc ngốc hỏi.
‘Chị dâu! Tha cho tôi đi a! Tôi nào dám a a! ! ! !’ Viên Linh khóc ròng.
“Hử?” Hạ Hầu Thiệu Huyền nhíu mày, sắc mặt trầm xuống: “Đã xảy ra chuyện gì.”
“Ngày đó…” Không thèm nhìn tới Viên Linh đang quơ quào cầu xin tha thứ, Liên Kỳ Quang lãnh tỉnh kể lại toàn bộ chuyện ngày đó, cũng vì thế mà cậu mới bị thương, trong trận tập kích sau đó mới không thể tự bảo vệ mình, suýt chút nữa đã mất mạng.
Càng nói thì mặt Hạ Hầu Thiệu Huyền lại càng đen, Viên Linh cũng trợn tròn mắt, thật không ngờ chuyện lại xoay chuyển tới vậy.
“Kỳ thật nếu lần đó không bị thương, tôi hoàn toàn có thể tự bảo vệ mình, cũng không đến mức suýt chết.” Liên Kỳ Quang nghiêm túc nhấn mạnh.
“…” Hạ Hầu Thiệu Huyền trầm mặc không nói, chỉ là gương mặt đen xì cùng ánh mắt đè nén cuồng bạo rõ ràng đang biểu lộ gió thổi mưa rền trước giông bão.
“Bo… Boss.” Viên Linh dè dặt tiến tới, cố nói: “Tôi, tôi có thể xin khoan hồng không?”
“…” Hạ Hầu Thiệu Huyền.
“…” Viên Linh.
“Viên Linh.” Hạ Hầu Thiệu Huyền mở miệng, âm thanh đè nén thô bạo ẩn ẩn sắp bùng nổ: “Chuyện này chờ về Bất Lạc tinh chúng ta sẽ bàn lại.”
“Boss! ! ! Cầu xin tha thứ a! ! !”
“Thiệu Huyền! Cho anh ta đặc huấn một mình đi.”
“…” Viên Linh.
“Tìm người tới quần ẩu!”
“…” Viên Linh.
“Anh tự chỉ đạo!”
“Không không không! ! ! ! ! !”
Bản thân rất không thích hợp, sáng nay lúc vừa tỉnh lại Liên Tiêu Thù liền phát hiện. Mười mấy năm qua, cảm giác đau đớn mà cô bé vốn đã tập thành thói quen thế nhưng đột nhiên biến mất, chỉ còn lại thoải mái thư thái.
Loại cảm giác này làm Liên Tiêu Thù kinh hoảng, nghi hoặc, không biết làm sao. Nhưng nhiều nhất vẫn là sợ hãi, sợ mình đã chết đi, mà hết thảy chỉ là một giấc mơ.
Liên Tiêu Thù thử bước xuống đất, đạp đạp, nhảy lên, lúc làm những động tác đau đớn thì cơ thể cũng không bị cơn đau đớn khó chịu cắn nuốt như xưa.
Liên Tiêu Thù chỉ cảm thấy trong lòng ngực có thực nhiều cây búa nhỏ đang gõ ‘Bùm! Bùm!’ không ngừng. Niềm vui sướng tột đột ập tới, vây quanh lấy cô bé.
Chính là, chờ kích động nhất thời tản đi, Liên Tiêu Thù lại bắt đầu nghi hoặc, vì cái gì lại như vậy?
Lúc mơ mơ màng màng, Liên Tiêu Thù đột nhiên nghĩ tới, ngày hôm qua hình như mình có một giấc mơ, mơ thấy anh hai đi tới phòng, uy mình uống một thứ kỳ quái, sau đó mình cảm thấy thực thoải mái, nhưng tiếp nữa thì lại rất đau…
Sắc mặt cô bé thoáng chốc trắng bệch.
Cảm giác đau đớn kia cơ hồ không thể nói nên lời, giống như có người dùng dao nhỏ từng chút từng chút lóc thịt bên trong cơ thể, vừa cắt xong thì phần đó lại tái tạo, đau đến mức Liên Tiêu Thù chỉ muốn chết đi. Chính là, ngay lúc định từ bỏ, một âm thanh vang lên, nói mình phải cố chống đỡ.
Mà âm thanh kia chính là…
Anh hai! !
Ánh mắt Liên Tiêu Thù đột nhiên trợn to, đôi tay nhỏ bé bụm chặt miệng, dấu đi tiếng hét chói tai sắp phát ra.
Là anh hai! Người đó là anh hai! ! !
Bế tắc được khai mở, kí ức bắt đầu trùng trùng điệp điệp hiện lên trong đầu. Hết thảy mọi thứ hôm qua chậm rãi trở nên rõ ràng trước mắt.
‘Chuyện hôm nay, quên.’
‘Tóm lại, quên hết toàn bộ đi.’
Kí ức dừng lại ở đây, Liên Tiêu Thù bụm miệng, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trong mắt chậm rãi hiện ra kinh ngạc cùng không thể tin.
Lúc này, Liên Tiêu thù lại nghĩ tới hai lần mình phát bệnh Liên Kỳ Quang đều làm gì đó trên cơ thể mình, lần nào anh hai cũng làm đau đớn của mình biến mất, thậm chí là trong một khoảng thời gian ngắn không cần phải chịu đựng thống khổ vì bệnh tật tra tấn.
Là anh hai.
Chính là, anh hai rốt cuộc đã làm gì…
“Kỳ Quang, em thật sự muốn đi Bất Lạc tinh sao?” Liên Dục Thành từ phòng bếp bước ra, phía sau là Long Ảnh trầm mặc bưng chén dĩa.
“Ân.” Thản nhiên đáp.
“Bất Lạc tinh là đạo phòng tuyến đầu tiên của Lam tinh, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp tập kích, nguy hiểm chồng chất, khó lắm mới có kì nghỉ, chạy tới đó làm gì?” Liên Dục Thành có chút bất mãn.
“Tôi muốn tới xem Thiệu Huyền.” ‘Đô’ một tiếng, nhân vật trong game lại chết, Liên Kỳ Quang nhíu nhíu mày, trong mắt có chút khó chịu.
Động tác Liên Dục Thành khựng lại một chút, mày nhíu chặt: “Em xác định?”
“Ân?” Bình tĩnh nhét máy tính đã bị bẻ thành hai mảnh xuống dưới gối, đứng dậy đi tới bàn ăn ngồi xuống.
“Em xác định muốn cùng Hạ Hầu thiếu tướng bên nhau cả đời sao?”
“Ân! Cả đời ở cùng một chỗ.” Gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, mặt không biểu cảm gật gật đầu.
“Tiêu Tiêu! Lại ăn cơm.” Liên Dục Thành gọi Liên Tiêu Thù vẫn im lặng nãy giờ, tùy tay đưa một cái chén cho Long Ảnh ở bên cạnh, giống như đã sớm quen với sự tồn tại của người nào đó ở bên cạnh.
Động tác tự nhiên như vậy, hiển nhiên đổi lấy nụ cười hạnh phúc của Long Ảnh.
Liên Tiêu Thù ma ma chít chít nhích tới, ngồi xuống bên cạnh Liên Dục Thành, ánh mắt nhìn Liên Kỳ Quang có chút sợ hãi.
Chính là từ đầu đến cuối Liên Kỳ Quang chỉ chuyên chú với thịt trong chén, ngay cả một ánh mắt cũng không cho cô bé.
“Thế hai đứa định khi nào tính chuyện?” Liên Dục Thành mở miệng.
“Chuyện gì?”
“Em còn nhỏ, hôn lễ không vội nhưng thủ tục không thể thiếu.” Thấy bộ dáng không để ý của Liên Kỳ Quang, Liên Dục Thành nhíu mi.
“Không có pháp luật ràng buộc, hiện giờ Hạ Hầu Thiệu Huyền tốt với em, chính là hai năm, năm năm, mười năm thì sao? Có thể cam đoan vẫn tốt với em như giờ sao?”
“…” Động tác của Liên Kỳ Quang hơi khựng lại.
“Hôn sự của hai đứa do trưởng bối định ra, nếu hai đứa đều có ý muốn cùng nhau cả đời thì mau mau làm thủ tục đi.”
“Ân.” Trầm mặc hồi lâu, Liên Kỳ Quang gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Tôi sẽ nói với Thiệu Huyền.”
“Em không thể cẩn trọng được chút à!” Liên Dục Thành chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Tôi sẽ tốt với em cả đời.” Long Ảnh nhìn chằm chằm Liên Dục Thành, trịnh trọng cam đoan.
“Câm miệng!” Liên Dục Thành quát khẽ, hung hăng trừng Long Ảnh, bất quá không dấu được vệt đỏ sẫm bên tai.
“Có khách tới thăm, thân phận không thể xác định, có thể phán định là người xa lạ.” Âm thanh lập trình cứng ngắc từ ngoài cửa vang lên, Liên Kỳ Quang ngẩng đầu, con ngươi đen hơi lóe sáng, người tới rồi sao?
Liên Dục Thành hiển nhiên cũng đoán được, nhìn về phía Liên Kỳ Quang: “Em ra mở cửa đi.”
Liên Kỳ Quang buông đũa, đứng dậy bước ra cửa.
Theo cửa mở ra, một giọng nói ôn hòa vang lên.
“Xin chào! Tôi là…”
Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều trầm mặc.
Thật lâu sau.
“Cậu! Cậu! Sao lại là cậu! !” Viên Linh kích động nhảy lùi về sau hai mét, vẻ mặt kinh hãi, ngón tay chỉ về phía Liên Kỳ Quang run run.
“…” Liên Kỳ Quang.
“Tôi…” Nhìn gương mặt lạnh nhạt của Liên Kỳ Quang, nửa ngày sau Viên Linh mới lấy lại giọng nói của mình, cứng ngắc gật đầu, âm thanh chất phác như khúc gỗ.
“Tôi, hình như tôi tìm lầm nhà, đúng rồi…”
‘Ầm!’ Cửa không chút lưu tình đóng sầm lại, suýt chút nữa đập vào mặt Viên Linh.
Liên Kỳ Quang đóng cửa, xoay người, lãnh tĩnh đi tới bàn cơm.
“Làm sao vậy? Không phải à?” Thấy sau lưng Liên Kỳ Quang chẳng có ai, Liên Dục Thành liền mở miệng hỏi.
“Bán thuốc dạo.” Liên Kỳ Quang ngồi xuống, mặt than đáp. Không phải người mình đang chờ đợi, ánh mắt Liên Kỳ Quang lộ rõ không vui.
“…” Liên Dục Thành.
Viên Linh suýt chút nữa bị đập dập mũi, cứng ngắc ngốc ngốc xoay người, theo đường cũ trở về.
A? Không đúng!
Viên Linh đột nhiên khựng lại, mắt trừng to, sau đó cúi đầu nhìn quang não, từng chút từng chút, cẩn thận cân nhắc.
Chính là chỗ này mà! ! ? ?
Liên Kỳ Quang gắp một đũa thịt, nhưng không đợi cậu bỏ vào miệng thì âm thanh lập trình cứng ngắc chọc người ta chán ghét lại vang lên.
“Để anh ra xem…” Liên Dục Thành buông đũa nói, chính là không chờ anh đứng dậy, Liên Kỳ Quang đã bật người bước ra ngoài, trong tay xách theo Thiên Minh đang lóe hàn quang.
Cửa lại được mở ra, chính là còn không chờ Viên Linh mở miệng, một thanh đao dài đã thẳng tắp chỉa thẳng vào cổ họng mình không tới năm cm.
“…” Viên Linh.
“Đừng xúc động.” Viên Linh lắp bắp nói, cứng đờ người lùi về sau hai bước, rời xa khỏi thứ vũ khí nguy hiểm cùng Liên Kỳ Quang một thân sát khí.
“Tôi chỉ muốn hỏi, chỗ này có phải có một người tên là Liên Kỳ Quang không?”
“…” Liên Kỳ Quang.
“Cậu biết Liên Kỳ Quang à?”
“…” Liên Kỳ Quang.
“Ách!” Viên Linh cười gượng: “Cái kia, cậu, cậu nhất định là bạn của Liên Kỳ Quang đi? Ha hả! Thực trùng hợp, tôi cũng vậy.”
“Anh không phải bằng hữu của tôi.”
“Cậu có thể để tôi gặp Liên Kỳ Quang một chút không? Tôi… không đúng! ? Cậu vừa mới nói gì?” Phục hồi lại tinh thần, Viên Linh há to miệng.
Sẽ không phải giống như mình nghĩ đi? Sẽ không! Sẽ không! Mình sao lại xúi quẩy như vậy chứ? Ha hả… ách…
“Tôi là Liên Kỳ Quang.” Mặt than nói.
Năm chữ bình thản lại hệt như một đạo sấm sét giữa trời quang bổ thẳng vào đầu Viên Linh, làm hồn phách anh bị đánh tan, cả người choáng váng.
“Anh là người Thiệu Huyền phái tới đón tôi?” Tới giờ này rồi còn nghĩ không thông thì đúng là ngu xuẩn quá cỡ. Liên Kỳ Quang thu hồi Thiên Minh bỏ vào không gian, lạnh lùng nhìn Viên Linh.
“Chào… chào chị dâu.” Viên Linh trống rỗng, ngốc ngốc chào.
“…” Liên Kỳ Quang.
“Thiệu Huyền hết người để dùng rồi sao? Phái tới một người ngốc như vậy.” Câu nói của Liên Kỳ Quang hệt như một cây búa tạ nện thẳng xuống, đập Viên Linh hóa về nguyên hình, chỉ còn kém vứt vào nồi nấu lại mà thôi.
Trong phòng khách, Viên Linh cúi đầu, co rụt người, lén lút nhìn trộm Liên Kỳ Quang.
Liên Kỳ Quang ngồi trên sô pha, mặt không biểu cảm nhìn màn hình giả lập của quang não.
“Vợ à, người tới chưa?” Hạ Hầu Thiệu Huyền nhìn vợ mình, khó nén được ý cười cùng thỏa mãn.
Viên Linh vừa khéo nhìn thấy hình ảnh này, đả kích quá lớn nên ánh mắt mình xuất hiện ảo giác sao? Cái người mỉm cười thực ôn nhu cưng chìu này chính là thiếu tướng đại nhân lãnh khốc vô tình, sát phạt quyết đoán của mình sao! ?
“Ân.” Nhàn nhạt gật gật đầu.
“Sao thế? Không hài lòng?” Nhìn ra vợ yêu đang bực bội, Hạ Hầu Thiệu Huyền nhíu mày.
“Quá ngốc.”
“…” Viên Linh.
“Cả đội có mỗi cậu ta rãnh rỗi nhất, bỏ qua được thì cứ bỏ qua đi vợ.”
‘Boss! Đừng vì dỗ dành vợ vui vẻ mà khai đao với anh em chứ! Tôi rãnh chỗ nào! ! Đám chết tiệt kia chỉ biết áp bức tôi! Cả đội còn ai bận hơn tôi nữa chứ! !’ Viên Linh cuồng bạo trong lòng.
“Không cần!”
“Vợ à, không phải bọn họ quá ngốc, mà là vợ quá thông minh. Đổi người khác tới, chỉ sợ càng ngốc hơn nữa.” Muốn nắm giữ ai đó thì phải nhắm vào điểm yếu của đối phương, Hạ Hầu Thiệu Huyền tự nhiên biết nên làm thế nào dỗ vợ mình vui vẻ.
Nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền, Liên Kỳ Quang trầm mặc, bất quá không vui trong mắt vẫn tản đi không ít.
“Tôi từng đánh nhau với anh ta, anh không sợ anh ta trả đũa à?” Liên Kỳ Quang nghiêng đầu, ngốc ngốc hỏi.
‘Chị dâu! Tha cho tôi đi a! Tôi nào dám a a! ! ! !’ Viên Linh khóc ròng.
“Hử?” Hạ Hầu Thiệu Huyền nhíu mày, sắc mặt trầm xuống: “Đã xảy ra chuyện gì.”
“Ngày đó…” Không thèm nhìn tới Viên Linh đang quơ quào cầu xin tha thứ, Liên Kỳ Quang lãnh tỉnh kể lại toàn bộ chuyện ngày đó, cũng vì thế mà cậu mới bị thương, trong trận tập kích sau đó mới không thể tự bảo vệ mình, suýt chút nữa đã mất mạng.
Càng nói thì mặt Hạ Hầu Thiệu Huyền lại càng đen, Viên Linh cũng trợn tròn mắt, thật không ngờ chuyện lại xoay chuyển tới vậy.
“Kỳ thật nếu lần đó không bị thương, tôi hoàn toàn có thể tự bảo vệ mình, cũng không đến mức suýt chết.” Liên Kỳ Quang nghiêm túc nhấn mạnh.
“…” Hạ Hầu Thiệu Huyền trầm mặc không nói, chỉ là gương mặt đen xì cùng ánh mắt đè nén cuồng bạo rõ ràng đang biểu lộ gió thổi mưa rền trước giông bão.
“Bo… Boss.” Viên Linh dè dặt tiến tới, cố nói: “Tôi, tôi có thể xin khoan hồng không?”
“…” Hạ Hầu Thiệu Huyền.
“…” Viên Linh.
“Viên Linh.” Hạ Hầu Thiệu Huyền mở miệng, âm thanh đè nén thô bạo ẩn ẩn sắp bùng nổ: “Chuyện này chờ về Bất Lạc tinh chúng ta sẽ bàn lại.”
“Boss! ! ! Cầu xin tha thứ a! ! !”
“Thiệu Huyền! Cho anh ta đặc huấn một mình đi.”
“…” Viên Linh.
“Tìm người tới quần ẩu!”
“…” Viên Linh.
“Anh tự chỉ đạo!”
“Không không không! ! ! ! ! !”
Bình luận truyện