Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
Chương 179: Đàn ông đều có dã tâm
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phó Quân Tiêu đã ghi lại hình ảnh của cả
Đồng Kỳ Anh và cầu vồng trên trời vào điện thoại.
Tình yêu mà anh dành cho cô, anh quyết định
vĩnh viễn chôn giấu vào nơi tận cùng của trái tim.
Nếu đã không có cách nào ở bên cô, thế thì
anh sẽ âm thầm theo dõi cô cho tới khi bạc đầu
giai lão.
Một cơn gió thổi tới làm tóc mái của Đồng Kỳ
Anh rối tung.
Thời gian cũng sắp tới rồi, cô cũng nên trở về
văn phòng làm việc thôi.
Đồng Kỳ Anh quay người, khi phát hiện bức
tường sau lưng có thể soi gương, thong thả đi tới,
cô đứng trước bức tường thủy tinh đưa tay lên
sửa lại tóc mái của mình.
Phó Quân Tiêu sững sờ nhìn cô đi về phía
anh, nhìn gương mặt của cô lớn dần bên trong
†ầm mắt của anh. Anh không khống chế được mà
đưa tay lên, hướng về cánh cửa sổ sát đất, rõ
ràng muốn ôm lấy khuôn mặt ấm áp của cô,
nhưng lại chạm vào mảng thủy tinh lạnh lẽo.
Đồng Kỳ Anh hất hất mái tóc buộc đuôi ngựa
của mình, nhìn vào trong gương mỉm cười.
Trong mắt của Phó Quân Tiêu lại giống như
cô đang mỉm cười với anh, nhưng lại không thể
chạm tới.
Mà cùng lúc đó, nhìn vào gương mỉm cười
còn có Lý Tư San.
Phó Quân Bác đã trúng thâu đương nhiên sẽ
phải đối xử tốt với Lý Tư San cô ta.
Thành phố mà bọn họ tới công tác là thiên
đường mua sắm của hội chị em phụ nữ.
Lý Tư San mặc một chiếc váy voan màu hồng,
đứng trước gương của phòng thử đồ quay một
vòng, sau đó đứng trước mặt Phó Quân Bác, mỉm
cười hỏi: “Quân Bác, em có đẹp không? Em nhớ
anh từng nói, anh đã rung động lần đầu tiên với
em là bởi vì em mặc một chiếc váy màu hồng, tết
tóc giống công chúa, thực sự xinh đẹp như công
chúa nhỏ vậy. Thế em bây giờ thế nào? Trong mắt
anh em có còn xinh đẹp như cô công chúa nhỏ
không?”
“Bộ váy này quá dịu dàng, không hợp với em.
Thay bộ khác đi” Phó Quân Bác hờ hững trả lời.
Nụ cười trên gương mặt của Lý Tư San vụt tắt,
cô ta đưa tay cầm lấy một bộ váy khác trong tay
của nhân viên cửa hàng, lại một lần nữa vào
phòng thử đồ.
Phó Quân Bác vẫn luôn đưa mắt tìm kiếm bộ
váy đẹp nhất trong cửa hàng này, chỉ cho đến khi
mắt anh ta đưa tới một bộ váy liền thân màu hồng
khác, anh ta liền nói cho nhân viên của quán số
đo và bảo nhân viên gói lại luôn.
Sau khi Lý Tư San chọn đồ xong, Phó Quân
Bác thanh toán một lượt.
Khi cô ta nhìn thấy chiếc túi Phó Quân Bác
xách, liền hiếu kỳ hỏi: “Quân Bác, túi đó là cái gì
thế?”
“Tôi mua cho Kỳ Anh” Phó Quân Bác nhàn
nhạt nói, xách theo túi mở cửa xe.
Lý Tư San trong lòng hơi lạnh, đem tất cả
những đồ cừa mua bỏ vào cốp xe, buồn bực ngồi
vào ghế lái phụ.
Hôm nay anh cùng cô ta ăn uống dạo phố,
toàn bộ đều do anh thanh toán.
Cho dù là quần áo hay trang sức, Phó Quân
Bác đều mua cho Đồng Kỳ Anh một thứ.
Đồ mà anh ấy chọn cho Đồng Kỳ Anh đều
được anh ấy chọn lựa kỹ càng, đồ mà anh cho là
đẹp nhất.
Còn đồ mà Lý Tư San chọn đều là bản thân cô
ta cho là đẹp, Phó Quân Bác chưa từng đưa ra
bất cứ một lời nhận xét nào.
€ô ta vẫn luôn cho rằng bản thân có được
con người anh, thì việc cướp lại anh cũng không
còn xa nữa.
Bây giờ, cô ta mới nhận ra là bản thân cô ta
quá hão huyền rồi.
Kỳ Anh đó, rốt cuộc có gì tốt chứ?
Tại sao có thể khiến trái tim của Quân Bác
dần dần dựa sát vào Kỳ Anh đó chứ?
Phó Quân Tiêu đã ghi lại hình ảnh của cả
Đồng Kỳ Anh và cầu vồng trên trời vào điện thoại.
Tình yêu mà anh dành cho cô, anh quyết định
vĩnh viễn chôn giấu vào nơi tận cùng của trái tim.
Nếu đã không có cách nào ở bên cô, thế thì
anh sẽ âm thầm theo dõi cô cho tới khi bạc đầu
giai lão.
Một cơn gió thổi tới làm tóc mái của Đồng Kỳ
Anh rối tung.
Thời gian cũng sắp tới rồi, cô cũng nên trở về
văn phòng làm việc thôi.
Đồng Kỳ Anh quay người, khi phát hiện bức
tường sau lưng có thể soi gương, thong thả đi tới,
cô đứng trước bức tường thủy tinh đưa tay lên
sửa lại tóc mái của mình.
Phó Quân Tiêu sững sờ nhìn cô đi về phía
anh, nhìn gương mặt của cô lớn dần bên trong
†ầm mắt của anh. Anh không khống chế được mà
đưa tay lên, hướng về cánh cửa sổ sát đất, rõ
ràng muốn ôm lấy khuôn mặt ấm áp của cô,
nhưng lại chạm vào mảng thủy tinh lạnh lẽo.
Đồng Kỳ Anh hất hất mái tóc buộc đuôi ngựa
của mình, nhìn vào trong gương mỉm cười.
Trong mắt của Phó Quân Tiêu lại giống như
cô đang mỉm cười với anh, nhưng lại không thể
chạm tới.
Mà cùng lúc đó, nhìn vào gương mỉm cười
còn có Lý Tư San.
Phó Quân Bác đã trúng thâu đương nhiên sẽ
phải đối xử tốt với Lý Tư San cô ta.
Thành phố mà bọn họ tới công tác là thiên
đường mua sắm của hội chị em phụ nữ.
Lý Tư San mặc một chiếc váy voan màu hồng,
đứng trước gương của phòng thử đồ quay một
vòng, sau đó đứng trước mặt Phó Quân Bác, mỉm
cười hỏi: “Quân Bác, em có đẹp không? Em nhớ
anh từng nói, anh đã rung động lần đầu tiên với
em là bởi vì em mặc một chiếc váy màu hồng, tết
tóc giống công chúa, thực sự xinh đẹp như công
chúa nhỏ vậy. Thế em bây giờ thế nào? Trong mắt
anh em có còn xinh đẹp như cô công chúa nhỏ
không?”
“Bộ váy này quá dịu dàng, không hợp với em.
Thay bộ khác đi” Phó Quân Bác hờ hững trả lời.
Nụ cười trên gương mặt của Lý Tư San vụt tắt,
cô ta đưa tay cầm lấy một bộ váy khác trong tay
của nhân viên cửa hàng, lại một lần nữa vào
phòng thử đồ.
Phó Quân Bác vẫn luôn đưa mắt tìm kiếm bộ
váy đẹp nhất trong cửa hàng này, chỉ cho đến khi
mắt anh ta đưa tới một bộ váy liền thân màu hồng
khác, anh ta liền nói cho nhân viên của quán số
đo và bảo nhân viên gói lại luôn.
Sau khi Lý Tư San chọn đồ xong, Phó Quân
Bác thanh toán một lượt.
Khi cô ta nhìn thấy chiếc túi Phó Quân Bác
xách, liền hiếu kỳ hỏi: “Quân Bác, túi đó là cái gì
thế?”
“Tôi mua cho Kỳ Anh” Phó Quân Bác nhàn
nhạt nói, xách theo túi mở cửa xe.
Lý Tư San trong lòng hơi lạnh, đem tất cả
những đồ cừa mua bỏ vào cốp xe, buồn bực ngồi
vào ghế lái phụ.
Hôm nay anh cùng cô ta ăn uống dạo phố,
toàn bộ đều do anh thanh toán.
Cho dù là quần áo hay trang sức, Phó Quân
Bác đều mua cho Đồng Kỳ Anh một thứ.
Đồ mà anh ấy chọn cho Đồng Kỳ Anh đều
được anh ấy chọn lựa kỹ càng, đồ mà anh cho là
đẹp nhất.
Còn đồ mà Lý Tư San chọn đều là bản thân cô
ta cho là đẹp, Phó Quân Bác chưa từng đưa ra
bất cứ một lời nhận xét nào.
€ô ta vẫn luôn cho rằng bản thân có được
con người anh, thì việc cướp lại anh cũng không
còn xa nữa.
Bây giờ, cô ta mới nhận ra là bản thân cô ta
quá hão huyền rồi.
Kỳ Anh đó, rốt cuộc có gì tốt chứ?
Tại sao có thể khiến trái tim của Quân Bác
dần dần dựa sát vào Kỳ Anh đó chứ?
Bình luận truyện