Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
Chương 573: Tác dụng phụ đó của thuốc
Hạ Huyền Thy gật đầu, rồi lại lập tức lắc đầu, tựa hồ như có gì đó bất lực: "Ban ngày anh ấy không sao, nhưng cứ tới buổi tối, tôi cảm giác như thể anh ấy đã trở thành một người khác mà tôi không quen biết."
"Cô có thể nói cụ thể hơn được không? Tôi dường như có chút không hiểu ý của cô." Nhiên Hoàng Minh lau mồ hôi lạnh.
Hạ Huyền Thy thực sự dường như không biết phải bắt đầu nói từ đầu, lắp bắp nói tiếp: “Thì chính là, vào khoảng thời gian trước trong một đêm nọ, anh ấy thức dậy vào lúc nửa đêm và đột nhiên hỏi tôi, tôi là ai? Anh ấy là ai? Sau khi hỏi xong anh ấy lại ngủ thiếp đi, hôm sau trở lại bình thường hơn nữa còn không nhớ gì chuyện này nữa, lúc đầu tôi nghĩ là anh ấy nằm mơ, do mộng du nên tôi cũng không để tâm, kết quả là mấy ngày nay ban ngày anh ấy vẫn ổn. Nhưng vì phải làm thêm giờ nên cứ sau mười hai giờ đêm, anh ấy như bị bệnh mất trí nhớ vậy, không nhớ mình. là ai, tại sao lại phải ở đây làm những việc này, anh ấy thậm chí còn không nhớ căn hộ của mình đâu."
"Cô đang nói cái gì vậy? Còn có chuyện như vậy sao?" Nhiên Hoàng Minh sửng sốt.
Hạ Huyền Thy không khỏi buồn bã: "Hôm qua tôi cùng anh ấy đến bệnh viện kiểm tra. Bác sĩ nói cơ thể và não bộ của anh ấy không có vấn đề gì. Sau đó bác sĩ lại đề nghị tôi đưa anh ấy đến gặp bác sĩ tâm lý, bác sĩ tâm lý nói rằng có thể anh ấy đã phải chịu đựng tổn thương gì đó về mặt tâm lý. Nên đã mắc chứng mất trí nhớ có chọn lọc ngắt quãng hoặc tâm thần phân liệt. Bác sĩ nói rằng ông ấy chỉ đang suy đoán, sau đó tiến hành các bài kiểm tra và đánh giá tâm lý khác nhau. Khi có kết quả, bác sĩ cũng nói rằng Hải Đăng không sao, anh ấy không có bệnh tâm lý, điều này khiến tôi rất thắc mắc, rõ ràng Hải Đăng rất bình thường, nếu không có vấn đề gì, làm sao có thể xảy ra tình trạng mà anh ấy không nhớ tôi, cũng không nhớ cả bản thân mình chứ. Tôi tìm mãi không ra nguyên nhân, vì vậy tôi chỉ có thể đặt hy vọng của mình vào anh thôi."
“Cậu ấy luôn quên rằng cô và cả chính mình là ai sao?” Nhiên Hoàng Minh nhướng mày hỏi.
Hạ Huyền Thy lắc đầu, sau đó nói: "Lần đầu tiên, sau khi anh ấy hỏi, tôi đã giới thiệu anh ấy, anh ấy đã nhớ rõ mình là ai, và tôi là gì của anh ấy, những người khác tôi không giới thiệu, dường như anh ấy đều không biết. Tôi không biết, nhưng những thói quen hành vi tiếp theo của anh ấy hoàn toàn là một người đàn ông khác khiến tôi cảm thấy vô cùng xa lạ. Anh cũng biết đấy, Hải Đăng không biết đi xe máy. Tuy nhiên, sau một buổi đêm quá mười hai giờ rồi, anh ấy lại chạy đi đua xe với những người dân tổ, còn đánh nhau một trận nữa, trở về nhà mà thương tích đầy người, nhưng lại ngủ quên ở ngoài cửa vì anh ấy không nhớ mật mã vào nhà. Sau khi tỉnh dậy, anh ấy quên sạch những gì mình đã làm tối qua. Nếu không phải là mấy tên côn đồ đến đòi tiền, tôi thực sự không biết đêm đó anh ấy đột nhiên biến mất là đã đi đua xe rồi thua tiền”
“Chẳng lẽ đây là tác dụng phụ của loại thuốc giải độc này?” Nghe xong lời kể của Hạ Huyền Thy, Nhiên Hoàng Minh đột nhiên nghĩ đến.
Hạ Huyền Thy cụp mắt xuống, buồn bã than thở: "Chính Đồng Kỳ Anh đã hại Hải Đăng ra nông nỗi như ngày hôm nay. Tuy nhiên, sau khi Hải Đăng thay đổi, anh ấy suốt ngày dính lấy tôi. Tôi nói một thì không dám nói hại, có lúc anh ấy còn làm nũng như một đứa trẻ vậy.”
“Đừng trách móc Đồng Kỳ Anh nữa, Đồng Kỳ Anh hiện tại cũng gặp phải tình trạng này” Nhiên Hoàng Minh lãnh đạm nói.
Hạ Huyền Thy giật mình sững sờ, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Nhiên Hoàng Minh hỏi: "Cô ấy không phải mất trí nhớ rồi sao?"
“Lúc đầu tôi cũng nghĩ rằng cô ấy bị mất trí nhớ, nhưng sau khi nghe cô nói về tác dụng phụ thuốc trị bệnh của Hải Đăng, tôi nghĩ tình trạng hiện tại của họ còn nghiêm trọng hơn cả chứng mất trí nhớ!” Nhiên Hoàng Minh nhíu mày, dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: “Tình trạng của Hải Đăng hiện nay không thể nào chữa khỏi. Chỉ có thể vất vả cho cô rồi, buổi tối cậu ấy trở thành con người khác, cô hãy chăm sóc cho cậu ấy."
“Thật sự không còn cách nào khác sao?” Hạ Huyền Thy tuyệt vọng nhìn Nhiên Hoàng Minh.
Nhiên Hoàng Minh thở dài, não nề đáp lại: “Tôi chỉ có thể nói tạm thời không còn cách nào khác”
“Vậy Đồng Kỳ Anh thì sao?” Hạ Huyền Thy lại nói tiếp
Nhiên Hoàng Minh nhìn Hạ Huyền Thy một cái, thờ ơ hỏi lại: “Cô hỏi Đồng Kỳ Anh làm gì?”
“Thuốc là do cô ta đưa, nhất định cô ta sẽ có cách chữa khỏi cho Hải Đăng!” Hạ Huyền Thy chắc chắn quả quyết.
Nhiên Hoàng Minh đáp lại: "Cô ấy còn không thể tự bảo vệ mình. Cô vẫn mong cô ấy có cách trị bệnh cho Hải Đăng sao? Cô đúng là suy nghĩ trên trời mà"
"Vậy thì tôi phải làm sao? Chẳng lẽ anh muốn tôi thử yêu hai Hải Đăng hoàn toàn khác nhau hay sao? Tôi sẽ phát điên mất!" Hạ Huyền Thy lập tức ôm đầu tuyệt vọng.
Điều cô ta thích và yêu thương sâu đậm là Bùi Hải Đăng, người bạn thanh mai trúc mã từ thuở nhỏ với cô ta, toát lên vẻ nam tính, độc lập, sắc sảo và khôn ngoan, chứ không phải là một Bùi Hải Đăng sẽ trở nên rất xa lạ sau mười hai giờ đêm.
“Cô chịu đựng một chút đi! Nếu có thể tìm ra biện pháp giải quyết, tôi sẽ lập tức nói cho cô biết” Nhiên Hoàng Minh an ủi.
Hạ Huyền Thy buộc phải thỏa hiệp.
Sau khi tạm biệt Hạ Huyền Thy, Nhiên Hoàng Minh quay trở lại phòng thí nghiệm của mình, trợ lý cũng đưa cho anh ta bản báo cáo so sánh DNA của Đồng Kỳ Anh.
Báo cáo là do Nhiên Hoàng Minh đề nghị Phó Quân Tiêu thực hiện.
- -------------------
"Cô có thể nói cụ thể hơn được không? Tôi dường như có chút không hiểu ý của cô." Nhiên Hoàng Minh lau mồ hôi lạnh.
Hạ Huyền Thy thực sự dường như không biết phải bắt đầu nói từ đầu, lắp bắp nói tiếp: “Thì chính là, vào khoảng thời gian trước trong một đêm nọ, anh ấy thức dậy vào lúc nửa đêm và đột nhiên hỏi tôi, tôi là ai? Anh ấy là ai? Sau khi hỏi xong anh ấy lại ngủ thiếp đi, hôm sau trở lại bình thường hơn nữa còn không nhớ gì chuyện này nữa, lúc đầu tôi nghĩ là anh ấy nằm mơ, do mộng du nên tôi cũng không để tâm, kết quả là mấy ngày nay ban ngày anh ấy vẫn ổn. Nhưng vì phải làm thêm giờ nên cứ sau mười hai giờ đêm, anh ấy như bị bệnh mất trí nhớ vậy, không nhớ mình. là ai, tại sao lại phải ở đây làm những việc này, anh ấy thậm chí còn không nhớ căn hộ của mình đâu."
"Cô đang nói cái gì vậy? Còn có chuyện như vậy sao?" Nhiên Hoàng Minh sửng sốt.
Hạ Huyền Thy không khỏi buồn bã: "Hôm qua tôi cùng anh ấy đến bệnh viện kiểm tra. Bác sĩ nói cơ thể và não bộ của anh ấy không có vấn đề gì. Sau đó bác sĩ lại đề nghị tôi đưa anh ấy đến gặp bác sĩ tâm lý, bác sĩ tâm lý nói rằng có thể anh ấy đã phải chịu đựng tổn thương gì đó về mặt tâm lý. Nên đã mắc chứng mất trí nhớ có chọn lọc ngắt quãng hoặc tâm thần phân liệt. Bác sĩ nói rằng ông ấy chỉ đang suy đoán, sau đó tiến hành các bài kiểm tra và đánh giá tâm lý khác nhau. Khi có kết quả, bác sĩ cũng nói rằng Hải Đăng không sao, anh ấy không có bệnh tâm lý, điều này khiến tôi rất thắc mắc, rõ ràng Hải Đăng rất bình thường, nếu không có vấn đề gì, làm sao có thể xảy ra tình trạng mà anh ấy không nhớ tôi, cũng không nhớ cả bản thân mình chứ. Tôi tìm mãi không ra nguyên nhân, vì vậy tôi chỉ có thể đặt hy vọng của mình vào anh thôi."
“Cậu ấy luôn quên rằng cô và cả chính mình là ai sao?” Nhiên Hoàng Minh nhướng mày hỏi.
Hạ Huyền Thy lắc đầu, sau đó nói: "Lần đầu tiên, sau khi anh ấy hỏi, tôi đã giới thiệu anh ấy, anh ấy đã nhớ rõ mình là ai, và tôi là gì của anh ấy, những người khác tôi không giới thiệu, dường như anh ấy đều không biết. Tôi không biết, nhưng những thói quen hành vi tiếp theo của anh ấy hoàn toàn là một người đàn ông khác khiến tôi cảm thấy vô cùng xa lạ. Anh cũng biết đấy, Hải Đăng không biết đi xe máy. Tuy nhiên, sau một buổi đêm quá mười hai giờ rồi, anh ấy lại chạy đi đua xe với những người dân tổ, còn đánh nhau một trận nữa, trở về nhà mà thương tích đầy người, nhưng lại ngủ quên ở ngoài cửa vì anh ấy không nhớ mật mã vào nhà. Sau khi tỉnh dậy, anh ấy quên sạch những gì mình đã làm tối qua. Nếu không phải là mấy tên côn đồ đến đòi tiền, tôi thực sự không biết đêm đó anh ấy đột nhiên biến mất là đã đi đua xe rồi thua tiền”
“Chẳng lẽ đây là tác dụng phụ của loại thuốc giải độc này?” Nghe xong lời kể của Hạ Huyền Thy, Nhiên Hoàng Minh đột nhiên nghĩ đến.
Hạ Huyền Thy cụp mắt xuống, buồn bã than thở: "Chính Đồng Kỳ Anh đã hại Hải Đăng ra nông nỗi như ngày hôm nay. Tuy nhiên, sau khi Hải Đăng thay đổi, anh ấy suốt ngày dính lấy tôi. Tôi nói một thì không dám nói hại, có lúc anh ấy còn làm nũng như một đứa trẻ vậy.”
“Đừng trách móc Đồng Kỳ Anh nữa, Đồng Kỳ Anh hiện tại cũng gặp phải tình trạng này” Nhiên Hoàng Minh lãnh đạm nói.
Hạ Huyền Thy giật mình sững sờ, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Nhiên Hoàng Minh hỏi: "Cô ấy không phải mất trí nhớ rồi sao?"
“Lúc đầu tôi cũng nghĩ rằng cô ấy bị mất trí nhớ, nhưng sau khi nghe cô nói về tác dụng phụ thuốc trị bệnh của Hải Đăng, tôi nghĩ tình trạng hiện tại của họ còn nghiêm trọng hơn cả chứng mất trí nhớ!” Nhiên Hoàng Minh nhíu mày, dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: “Tình trạng của Hải Đăng hiện nay không thể nào chữa khỏi. Chỉ có thể vất vả cho cô rồi, buổi tối cậu ấy trở thành con người khác, cô hãy chăm sóc cho cậu ấy."
“Thật sự không còn cách nào khác sao?” Hạ Huyền Thy tuyệt vọng nhìn Nhiên Hoàng Minh.
Nhiên Hoàng Minh thở dài, não nề đáp lại: “Tôi chỉ có thể nói tạm thời không còn cách nào khác”
“Vậy Đồng Kỳ Anh thì sao?” Hạ Huyền Thy lại nói tiếp
Nhiên Hoàng Minh nhìn Hạ Huyền Thy một cái, thờ ơ hỏi lại: “Cô hỏi Đồng Kỳ Anh làm gì?”
“Thuốc là do cô ta đưa, nhất định cô ta sẽ có cách chữa khỏi cho Hải Đăng!” Hạ Huyền Thy chắc chắn quả quyết.
Nhiên Hoàng Minh đáp lại: "Cô ấy còn không thể tự bảo vệ mình. Cô vẫn mong cô ấy có cách trị bệnh cho Hải Đăng sao? Cô đúng là suy nghĩ trên trời mà"
"Vậy thì tôi phải làm sao? Chẳng lẽ anh muốn tôi thử yêu hai Hải Đăng hoàn toàn khác nhau hay sao? Tôi sẽ phát điên mất!" Hạ Huyền Thy lập tức ôm đầu tuyệt vọng.
Điều cô ta thích và yêu thương sâu đậm là Bùi Hải Đăng, người bạn thanh mai trúc mã từ thuở nhỏ với cô ta, toát lên vẻ nam tính, độc lập, sắc sảo và khôn ngoan, chứ không phải là một Bùi Hải Đăng sẽ trở nên rất xa lạ sau mười hai giờ đêm.
“Cô chịu đựng một chút đi! Nếu có thể tìm ra biện pháp giải quyết, tôi sẽ lập tức nói cho cô biết” Nhiên Hoàng Minh an ủi.
Hạ Huyền Thy buộc phải thỏa hiệp.
Sau khi tạm biệt Hạ Huyền Thy, Nhiên Hoàng Minh quay trở lại phòng thí nghiệm của mình, trợ lý cũng đưa cho anh ta bản báo cáo so sánh DNA của Đồng Kỳ Anh.
Báo cáo là do Nhiên Hoàng Minh đề nghị Phó Quân Tiêu thực hiện.
- -------------------
Bình luận truyện