Thịnh Đường Vô Yêu
Chương 14: Ném Bao Nhiêu Tảng Đá?
Mặc kệ thi thể này hay tình trạng bi thảm bên trong rừng Quỷ Khốc nói lên điều gì, bọn họ cũng phải tra xét thật kỹ.
Mà những người dân trong thôn kia chính là con đường dẫn tới kết luận.
Không cần tên đầu trọc nói ra, Lư Dịch Chi cũng sẽ tra hỏi đám điêu dân kia. Lúc cởi bao tay ra, anh ta như hỏi bâng quơ Cố Duệ một câu: “Trong nhà chỉ còn một mình cô?”
Cố Duệ: “Không biết.”
Câu trả lời này làm cho bốn người Thanh Vũ tưởng rằng cô gái này cố tình không chịu trả lời. Nhưng sau đó bọn họ chợt nhớ ra, lúc trước cô gái này là một người bị thiểu năng, nên cho dù bây giờ đã thông minh hơn nhưng…
“Thái y Vương Phác từng nói, tuy rằng bệnh ngu si có thể dùng thuốc và châm cứu để chữa trị nhưng vì liên quan đến não bộ nên nhất định phải cẩn thận. Do đó, hiệu quả trị liệu của mỗi người sẽ không giống nhau. Nhưng trong ghi chép, có không ít người từng chịu phải một cú sốc lớn, điều này vô tình làm tan cục máu bầm trong não hoặc là hóa giải khúc mắc trong lòng họ, khiến người bệnh khỏi hẳn. Nhưng, người đó có khả năng sẽ mất trí nhớ hoặc một phần ký ức… Xem ra Vương cô nương cũng như thế…”
“Ấy chà, đúng là buồn ngủ mà gặp chiếu manh mà!”
Vốn dĩ Cố Duệ rất kiêng kị đám nhân viên công vụ của triều đình, nhưng trong nháy mắt, cô lại cảm thấy bọn họ dễ thương vô cùng.
Nhưng mà cô vẫn giả ngu và nhìn về phía tên đầu trọc.
“Lại giả vờ!”
Ông ta cười lạnh trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Ai mà biết chứ. Lúc được chúng ta cứu, cô ta đã bị quỷ nữ dọa đến hôn mê. Lúc tỉnh lại thì cô ta đã như vậy rồi...”
“Đúng là trong họa có phúc.” Lư Dịch Chi nhàn nhạt nói.
“Đúng vậy, vốn đã xấu như con khỉ rồi, nếu còn bị ngu nữa thì… Như vậy quá thảm rồi…”
“Bị ngu cái đầu nhà ông ấy!”
Cố Duệ buồn bực đứng bên cạnh. Cô đang xinh đẹp như hoa tự nhiên lại “đầu thai” vào con nhóc này. Thật đúng là không chấp nhận nổi mà! Thế giới có thay đổi cũng chẳng sao cả. Dù sao ở thế giới kia cô cũng không còn người thân nào, cũng không có ai làm cô phải vướng bận cả. Có thể nói… dù có cô hay không cũng không sao cả!
Tinh thần Cố Duệ uể oải khiến tên đầu trọc tưởng bản thân ông ta đã nói quá đà. Đối diện với ánh mắt không đồng tình của Lý Đại Hùng, tên đầu trọc tức muốn chết. “Mẹ nó, không biết là do thằng ranh nào không biết giữ mồm giữ miệng trước, bây giờ còn trách ta hả?”
Bởi vì Cố Duệ im lặng không nói, cho nên một người chỉ thường nói chuyện với phạm nhân hoặc người chết như Lư Dịch Chi đương nhiên sẽ không mở miệng bắt chuyện với tên đầu trọc. Vì vậy, đám người nào đó quay trở lại thôn với bầu không khí trầm mặc…
Theo lý thì khi Đại lý tự phá án, ba người Cố Duệ không được phép dự thính, nhưng…
“Vương cô nương.” Lư Dịch Chi gọi Cố Duệ.
Cố Duệ ngước mắt lên nhìn anh ta.
“Cô là người sống sót duy nhất, lại có quan hệ với thôn này nên mời cô đi cùng với chúng tôi…”
Cố Duệ nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của tên đầu trọc. Cô cũng không từ chối. Dù sao cô cũng muốn biết Vương Tiểu Nha chết ra sao.
Năm người Lư Dịch Chi đi trước. Tên đầu trọc cùng Lý Đại Hùng ở phía sau xử lí thi thể. Còn Cố Duệ thì đứng ở bên cạnh. Bỗng nhiên cô lên tiếng: “Ta vẫn chưa rõ tại sao cơ thể này lại không có bóng.”
Thật ra, tên đầu trọc vẫn luôn nghĩ đến vấn đề này, nhưng vì có mặt đám người Lư Dịch Chi nên mới không nói ra miệng…
“Phía dưới còn có cái gì kỳ lạ nữa không?”
“Không có. Có thể vớt được thì đều được vớt lên… Còn lại đều không có vấn đề gì, mấy tảng đá kia cũng không có gì kỳ quái…”
Giọng nói của Cố Duệ thấp xuống. Lúc này, sắc mặt cô mới hơi tái đi.
“Nhưng mà, lá gan của cô cũng lớn đó! So với tên oắt con vô dụng Lý Đại Hùng kia còn có ích hơn nhiều. Lúc hắn ta mới nhập môn, ta mới sai đi trực ở linh đường một đêm mà hắn ta đã sợ tới mức ướt cả quần.”
Bị sư phụ kể mấy chuyện xấu hổ như vậy ra ngoài, mặt Lý Đại Hùng hồng lên. Hắn vừa thẹn vừa tức nói: “Sư phụ! Lúc đó con mới hai mươi tuổi thôi! Hơn nữa không phải con khỉ có gan lớn đâu! Người xem kìa, tay cô ta vẫn còn run đó!”
“Hả?”
Nãy giờ tên đầu trọc chỉ chú ý đến thi thể, lúc này ông ta mới phát hiện ra hai tay Cố Duệ đang giấu trong tay áo. Mà tay áo của cô hơi run run…
Mặt cô tái nhợt… Không phải chỉ vì cô suy yếu mà còn vì sợ hãi.
Đúng là sợ hãi rồi!
“Nếu đã sợ, sao cô không nói ra hả?” Tên đầu trọc kinh ngạc, và có chút không được tự nhiên. Dù sao đối phương cũng là con gái, nếu thật sự sợ quỷ thì ông ta cũng sẽ không cưỡng ép… Chẳng qua là, ngay từ đầu ông ta đã không đối xử với cô như với một người bình thường rồi.
“Liên quan tới sự sống chết của bản thân, cho dù sợ cũng phải làm… Không có gì quan trọng hơn mạng sống của mình cả.”
Cô không nhìn hai thầy trò kia. Ánh mắt cô nhìn lên bầu trời xám xịt.
Trời mưa.
…
Giằng co? Điêu dân?
Sau khi Lư Dịch Chi lấy quan ấn của Đại lý tự ra, đồng thời một người tùy tùng của anh ta rút hoành đao ra chém gãy một cái cây lớn trước sân của người phụ nữ kia… Cả thế giới liền trở nên hài hòa.
Trong sự hài hòa ấy, Lư Dịch Chi đứng ở trước ngưỡng cửa, nhìn xuống hai mươi mấy thôn dân đang đứng trong sân. Bên cạnh anh ta là ba người Cố Duệ. Và anh ta cũng nhận ra thôn dân thỉnh thoảng sẽ dùng ánh mắt hung ác trừng Cố Duệ…
Anh ta thong thả ung dung thả tay áo xuống, bên cạnh có một ông lão mặt mũi khá hiền lành dâng trà lên…
Thanh Vũ ngăn ông ta lại. Hắn ta sợ trong trà có độc.
Nhưng Lư Dịch Chi không thèm để ý, tiếp lấy ly trà và nhìn thoáng qua ông lão có mái tóc bạc phơ kia.
“Chú ba Vương?”
“Thảo dân, Vương Như Tiến, không dám nhận xưng hô như vậy của đại nhân.”
“Cái này chẳng là gì cả, triều ta xưa nay đều tôn trọng người lớn tuổi… trừ một ít kẻ già mà không nên nết.”
Câu này không thể nói là không nặng lời.
Vương Như Tiến cũng là một con cáo già, làm sao mà ông ta không hiểu sát ý trong lời nói kia được. Cho nên sắc mặt thay đổi, ông ta nói: “Thảo dân… thảo dân oan uổng mà… Không biết ý đại nhân là…”
“Không biết có ý gì mà đã kêu oan uổng, chẳng lẽ có tật giật mình?”
Lư Dịch Chi nhẹ nhàng nói bâng quơ nhưng khí thế lại oai nghiêm, không cho phép bất cứ kẻ nào khinh nhờn.
“Cái, cái, cái này…”
Cho dù có điêu như thế nào nhưng gặp phải thành phần tinh ông của Đại Đường như Lư Dịch Chi cũng phải chịu thiệt thòi. Mới hai ba câu đã bị ép đến mặt đỏ tía tai. Nhìn thấy trưởng thôn bị chèn ép đến không nói được một lời, đám thôn dân bên dưới cũng không dám hó hé gì nữa. Bọn họ chỉ là những kẻ cậy mạnh bắt nạt kẻ yếu. Hai mươi mấy người còn không đánh lại một mình Thanh Vũ, huống chi đối phương còn có tận bốn người tinh ông thuộc Đại lý tự.
Sống dựa vào thiên triều Đại Đường, phản kháng lại chính là phạm tội tạo phản. Có ai dám manh động?
Không ai dám cả!
Cho nên, một đám người cúi đầu, nơm nớp lo sợ.
“Quá đỉnh!”
Cố Duệ không thể không thừa nhận rằng khí thế của Lư Dịch Chi rất uy nghiêm!
Nhưng mà…
“Đại nhân, chúng tôi đều là những người nông dân thành thật, ngài muốn điều tra gì ở chúng tôi chứ… Có phải là do cái đồ lăng loàn kia nói lung tung gì không...”
Người mở miệng nói không phải ai khác, chính là người phụ nữ hung hăng kia. Bây giờ nhìn thấy bà ta, Lý Đại Hùng vẫn còn cảm thấy hơi sờ sợ. Hắn ta còn cẩn thận xem xét xem bà ta có mang theo cây chổi nào hay không.
“Đồ lăng loàn? Đúng là khó nghe!”
Lư Dịch Chi nhíu mày. Anh ta xuất thân trong một gia đình quý tộc nên cực kỳ không thích nghe những từ ngữ thô tục như vậy.
Nhưng mà…
“Đại nhân, những người này có âm mưu muốn hãm hại tôi, ép tôi phải nhảy sông. Nhưng may mà tôi phúc lớn mạng lớn nên mới không chết. Sau đó, dù biết rừng Quỷ Khốc nguy hiểm đến cỡ nào nhưng bọn họ vẫn ép tôi lên kiệu hoa để đi qua đó… Như thế không khác gì mưu sát lần hai cả… Tôi mong đại nhân có thể nghiêm trị những kẻ loạn dân gây tổn hại đến kỷ cương pháp luật, bỏ ngoài tai lời vừa nói này.”
Âm thanh vang lên trong trẻo mà có lực. Trong lúc mọi người ngạc nhiên, Cố Duệ lại nói tiếp: “Đúng rồi, dựa theo pháp luật của triều ta, tội cố ý giết người, nhất là cố ý giết người lần thứ hai, phải bị xử trảm!”
Lý Đại Hùng trợn mắt há mồm, còn tên đầu trọc thì bình tĩnh nhìn Cố Duệ.
Bốn người Thanh Vũ cực kỳ kinh ngạc. Không ai ngờ rằng một con nhóc yếu ớt, keo kiệt thoáng một cái đã rắn rỏi và hùng hổ như vậy.
Không phải cô ta bị mất trí nhớ sao? Sao lại nhớ rõ chuyện những người này đã hại cô ta…
“Chẳng lẽ là cố ý trả thù?”
Bốn người Thanh Vũ nghĩ thầm như vậy. Nhưng không ngờ vị Lư đại nhân ông minh thần vũ (1) của bọn họ lại nói rằng: “Đã có khổ chủ (2) báo án nên bản quan sẽ thụ lý vụ án này. Còn có những người của thôn Lý gia bị chết thảm kia… Cho nên hôm nay bản quan nhất định phải tra án.”
Lời này làm người trong thôn sợ hãi.
“Vương Tiểu Nha, mày nói hươu nói vượn gì đó!”
“Đúng là ăn nói bậy bạ, bọn tao hại mày bao giờ hả?”
“Vương Tiểu Nha!”
Một đám người tức giận mắng chửi, thậm chí có người muốn xông lên đánh Cố Duệ.
Nhưng Cố Duệ lại không hề cảm thấy sợ hãi chút nào. Cô cười lạnh nói: “Ta bị mấy người ép nhảy sông, cái này không sai chứ?”
A…
“Nhảy sông nhưng không chết. Sau đó bị mấy người ép lên kiệu hoa. Cái này cũng không sai, phải không?”
“Sau khi bị ép lên kiệu hoa, ta suýt chút nữa bị lột da, bị chết oan giống như bốn người ở thôn Lý gia kia. Cái này cũng không sai, đúng không?”
“Và các người đã sớm biết rằng một khi đã bước vào rừng Quỷ Khốc rồi thì chỉ có đường chết. Điều này cũng không hề sai, đúng không?”
Bốn câu hỏi lần lượt được hỏi ra.
Không thôn dân nào có thể trả lời.
“Ai dám nói ta sai thì bước ra đây. Chúng ta cùng thề độc rằng: Người nào nói dối, đi ra ngoài sẽ bị sét đánh, đi ngoài thì quên mang giấy, con cái và người thân sẽ bị chết oan, và từ đây về sau sẽ phải sống trong sự cô độc.”
Lời thề này… đúng là quá “độc” mà!
Chớp mắt, đám điêu dân trở nên yên tĩnh hẳn.
Người phụ nữ hung hãn kia, bây giờ, đã có chút khiếp đảm và mất tự nhiên.
Tại thế giới khó lường và có sự tồn tại của quỷ thần này, có mấy ai dám bất kính với trời đất, với quỷ thần? Một khi bọn họ đã thề độc thì phải chấp nhận trả một cái giá rất đắt.
Đặc biệt là những kẻ trong lòng có “tật” kia…
“Không đúng, mày không phải là Vương Tiểu Nha. Vương Tiểu Nha là một con ngốc! Mày là quỷ nữ! Mày chắc chắn là quỷ nữ kia! Đại nhân, cô ta chính là quỷ nữ, ngài tuyệt đối đừng tin lời cô ta!”
Chú ba Vương vẫn luôn yên lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng.
Gian xảo!
Lý Đại Hùng oán hận trừng mắt nhìn ông lão kia. Hắn thầm mắng ông ta quá xảo quyệt. Ông ta nói như vậy chẳng những có thể phủ nhận toàn bộ lời nói của Cố Duệ mà còn có thể mượn tay quan phủ để xử lý cô…
Tất cả thôn dân lập tức giận dữ…
Đã đến lúc Đại lý tự chúng ta ra tay rồi…
Bốn người Thanh Vũ vừa nghĩ như vậy thì đột nhiên Cố Duệ, người đang lâm vào tình thế xấu, lại tiến lên phía trước. Ánh mắt cô sắc bén và lạnh lùng. Thân thể gầy yếu dường như đang ẩn chứa một cỗ sát khí to lớn. Cô tiến tới trước mặt mọi người, giọng khàn đặc nói: “Đúng vậy… Chính là ta… Ở trong hồ kia lạnh lắm… Còn có nhiều tảng đá lớn đè lên người… Ta còn không tìm được da mặt của mình… Các người có biết ta rất muốn các người xuống dưới làm bạn với ta hay không…”
Có người nhìn kỹ một chút thì thấy phía dưới tay áo của Vương Tiểu Nha lộ ra một đoạn xương tay.
Á!
Lúc này, đã có vài người phụ nữ sợ đến khóc thành tiếng. Ngay cả đàn ông cũng xanh cả mặt, hai chân nhũn ra rồi quỳ trên đất.
“Vương Tinh, đừng trách bọn ta. Không phải bọn ta hại cô đâu. Người hại cô là người khác, không phải bọn ta đâu!”
Tách!
Cố Duệ búng tay một cái: “Xong! Đại nhân cứ tiếp tục thẩm án. Nhớ trả thù lao cho ta nhé!”
Lư Dịch Chi gật đầu.
Lúc này đám người mới sực tỉnh.
***
(1) Ông minh thần vũ: sáng suốt và oai phong.
(2) Khổ chủ: người bị hại.
Mà những người dân trong thôn kia chính là con đường dẫn tới kết luận.
Không cần tên đầu trọc nói ra, Lư Dịch Chi cũng sẽ tra hỏi đám điêu dân kia. Lúc cởi bao tay ra, anh ta như hỏi bâng quơ Cố Duệ một câu: “Trong nhà chỉ còn một mình cô?”
Cố Duệ: “Không biết.”
Câu trả lời này làm cho bốn người Thanh Vũ tưởng rằng cô gái này cố tình không chịu trả lời. Nhưng sau đó bọn họ chợt nhớ ra, lúc trước cô gái này là một người bị thiểu năng, nên cho dù bây giờ đã thông minh hơn nhưng…
“Thái y Vương Phác từng nói, tuy rằng bệnh ngu si có thể dùng thuốc và châm cứu để chữa trị nhưng vì liên quan đến não bộ nên nhất định phải cẩn thận. Do đó, hiệu quả trị liệu của mỗi người sẽ không giống nhau. Nhưng trong ghi chép, có không ít người từng chịu phải một cú sốc lớn, điều này vô tình làm tan cục máu bầm trong não hoặc là hóa giải khúc mắc trong lòng họ, khiến người bệnh khỏi hẳn. Nhưng, người đó có khả năng sẽ mất trí nhớ hoặc một phần ký ức… Xem ra Vương cô nương cũng như thế…”
“Ấy chà, đúng là buồn ngủ mà gặp chiếu manh mà!”
Vốn dĩ Cố Duệ rất kiêng kị đám nhân viên công vụ của triều đình, nhưng trong nháy mắt, cô lại cảm thấy bọn họ dễ thương vô cùng.
Nhưng mà cô vẫn giả ngu và nhìn về phía tên đầu trọc.
“Lại giả vờ!”
Ông ta cười lạnh trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Ai mà biết chứ. Lúc được chúng ta cứu, cô ta đã bị quỷ nữ dọa đến hôn mê. Lúc tỉnh lại thì cô ta đã như vậy rồi...”
“Đúng là trong họa có phúc.” Lư Dịch Chi nhàn nhạt nói.
“Đúng vậy, vốn đã xấu như con khỉ rồi, nếu còn bị ngu nữa thì… Như vậy quá thảm rồi…”
“Bị ngu cái đầu nhà ông ấy!”
Cố Duệ buồn bực đứng bên cạnh. Cô đang xinh đẹp như hoa tự nhiên lại “đầu thai” vào con nhóc này. Thật đúng là không chấp nhận nổi mà! Thế giới có thay đổi cũng chẳng sao cả. Dù sao ở thế giới kia cô cũng không còn người thân nào, cũng không có ai làm cô phải vướng bận cả. Có thể nói… dù có cô hay không cũng không sao cả!
Tinh thần Cố Duệ uể oải khiến tên đầu trọc tưởng bản thân ông ta đã nói quá đà. Đối diện với ánh mắt không đồng tình của Lý Đại Hùng, tên đầu trọc tức muốn chết. “Mẹ nó, không biết là do thằng ranh nào không biết giữ mồm giữ miệng trước, bây giờ còn trách ta hả?”
Bởi vì Cố Duệ im lặng không nói, cho nên một người chỉ thường nói chuyện với phạm nhân hoặc người chết như Lư Dịch Chi đương nhiên sẽ không mở miệng bắt chuyện với tên đầu trọc. Vì vậy, đám người nào đó quay trở lại thôn với bầu không khí trầm mặc…
Theo lý thì khi Đại lý tự phá án, ba người Cố Duệ không được phép dự thính, nhưng…
“Vương cô nương.” Lư Dịch Chi gọi Cố Duệ.
Cố Duệ ngước mắt lên nhìn anh ta.
“Cô là người sống sót duy nhất, lại có quan hệ với thôn này nên mời cô đi cùng với chúng tôi…”
Cố Duệ nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của tên đầu trọc. Cô cũng không từ chối. Dù sao cô cũng muốn biết Vương Tiểu Nha chết ra sao.
Năm người Lư Dịch Chi đi trước. Tên đầu trọc cùng Lý Đại Hùng ở phía sau xử lí thi thể. Còn Cố Duệ thì đứng ở bên cạnh. Bỗng nhiên cô lên tiếng: “Ta vẫn chưa rõ tại sao cơ thể này lại không có bóng.”
Thật ra, tên đầu trọc vẫn luôn nghĩ đến vấn đề này, nhưng vì có mặt đám người Lư Dịch Chi nên mới không nói ra miệng…
“Phía dưới còn có cái gì kỳ lạ nữa không?”
“Không có. Có thể vớt được thì đều được vớt lên… Còn lại đều không có vấn đề gì, mấy tảng đá kia cũng không có gì kỳ quái…”
Giọng nói của Cố Duệ thấp xuống. Lúc này, sắc mặt cô mới hơi tái đi.
“Nhưng mà, lá gan của cô cũng lớn đó! So với tên oắt con vô dụng Lý Đại Hùng kia còn có ích hơn nhiều. Lúc hắn ta mới nhập môn, ta mới sai đi trực ở linh đường một đêm mà hắn ta đã sợ tới mức ướt cả quần.”
Bị sư phụ kể mấy chuyện xấu hổ như vậy ra ngoài, mặt Lý Đại Hùng hồng lên. Hắn vừa thẹn vừa tức nói: “Sư phụ! Lúc đó con mới hai mươi tuổi thôi! Hơn nữa không phải con khỉ có gan lớn đâu! Người xem kìa, tay cô ta vẫn còn run đó!”
“Hả?”
Nãy giờ tên đầu trọc chỉ chú ý đến thi thể, lúc này ông ta mới phát hiện ra hai tay Cố Duệ đang giấu trong tay áo. Mà tay áo của cô hơi run run…
Mặt cô tái nhợt… Không phải chỉ vì cô suy yếu mà còn vì sợ hãi.
Đúng là sợ hãi rồi!
“Nếu đã sợ, sao cô không nói ra hả?” Tên đầu trọc kinh ngạc, và có chút không được tự nhiên. Dù sao đối phương cũng là con gái, nếu thật sự sợ quỷ thì ông ta cũng sẽ không cưỡng ép… Chẳng qua là, ngay từ đầu ông ta đã không đối xử với cô như với một người bình thường rồi.
“Liên quan tới sự sống chết của bản thân, cho dù sợ cũng phải làm… Không có gì quan trọng hơn mạng sống của mình cả.”
Cô không nhìn hai thầy trò kia. Ánh mắt cô nhìn lên bầu trời xám xịt.
Trời mưa.
…
Giằng co? Điêu dân?
Sau khi Lư Dịch Chi lấy quan ấn của Đại lý tự ra, đồng thời một người tùy tùng của anh ta rút hoành đao ra chém gãy một cái cây lớn trước sân của người phụ nữ kia… Cả thế giới liền trở nên hài hòa.
Trong sự hài hòa ấy, Lư Dịch Chi đứng ở trước ngưỡng cửa, nhìn xuống hai mươi mấy thôn dân đang đứng trong sân. Bên cạnh anh ta là ba người Cố Duệ. Và anh ta cũng nhận ra thôn dân thỉnh thoảng sẽ dùng ánh mắt hung ác trừng Cố Duệ…
Anh ta thong thả ung dung thả tay áo xuống, bên cạnh có một ông lão mặt mũi khá hiền lành dâng trà lên…
Thanh Vũ ngăn ông ta lại. Hắn ta sợ trong trà có độc.
Nhưng Lư Dịch Chi không thèm để ý, tiếp lấy ly trà và nhìn thoáng qua ông lão có mái tóc bạc phơ kia.
“Chú ba Vương?”
“Thảo dân, Vương Như Tiến, không dám nhận xưng hô như vậy của đại nhân.”
“Cái này chẳng là gì cả, triều ta xưa nay đều tôn trọng người lớn tuổi… trừ một ít kẻ già mà không nên nết.”
Câu này không thể nói là không nặng lời.
Vương Như Tiến cũng là một con cáo già, làm sao mà ông ta không hiểu sát ý trong lời nói kia được. Cho nên sắc mặt thay đổi, ông ta nói: “Thảo dân… thảo dân oan uổng mà… Không biết ý đại nhân là…”
“Không biết có ý gì mà đã kêu oan uổng, chẳng lẽ có tật giật mình?”
Lư Dịch Chi nhẹ nhàng nói bâng quơ nhưng khí thế lại oai nghiêm, không cho phép bất cứ kẻ nào khinh nhờn.
“Cái, cái, cái này…”
Cho dù có điêu như thế nào nhưng gặp phải thành phần tinh ông của Đại Đường như Lư Dịch Chi cũng phải chịu thiệt thòi. Mới hai ba câu đã bị ép đến mặt đỏ tía tai. Nhìn thấy trưởng thôn bị chèn ép đến không nói được một lời, đám thôn dân bên dưới cũng không dám hó hé gì nữa. Bọn họ chỉ là những kẻ cậy mạnh bắt nạt kẻ yếu. Hai mươi mấy người còn không đánh lại một mình Thanh Vũ, huống chi đối phương còn có tận bốn người tinh ông thuộc Đại lý tự.
Sống dựa vào thiên triều Đại Đường, phản kháng lại chính là phạm tội tạo phản. Có ai dám manh động?
Không ai dám cả!
Cho nên, một đám người cúi đầu, nơm nớp lo sợ.
“Quá đỉnh!”
Cố Duệ không thể không thừa nhận rằng khí thế của Lư Dịch Chi rất uy nghiêm!
Nhưng mà…
“Đại nhân, chúng tôi đều là những người nông dân thành thật, ngài muốn điều tra gì ở chúng tôi chứ… Có phải là do cái đồ lăng loàn kia nói lung tung gì không...”
Người mở miệng nói không phải ai khác, chính là người phụ nữ hung hăng kia. Bây giờ nhìn thấy bà ta, Lý Đại Hùng vẫn còn cảm thấy hơi sờ sợ. Hắn ta còn cẩn thận xem xét xem bà ta có mang theo cây chổi nào hay không.
“Đồ lăng loàn? Đúng là khó nghe!”
Lư Dịch Chi nhíu mày. Anh ta xuất thân trong một gia đình quý tộc nên cực kỳ không thích nghe những từ ngữ thô tục như vậy.
Nhưng mà…
“Đại nhân, những người này có âm mưu muốn hãm hại tôi, ép tôi phải nhảy sông. Nhưng may mà tôi phúc lớn mạng lớn nên mới không chết. Sau đó, dù biết rừng Quỷ Khốc nguy hiểm đến cỡ nào nhưng bọn họ vẫn ép tôi lên kiệu hoa để đi qua đó… Như thế không khác gì mưu sát lần hai cả… Tôi mong đại nhân có thể nghiêm trị những kẻ loạn dân gây tổn hại đến kỷ cương pháp luật, bỏ ngoài tai lời vừa nói này.”
Âm thanh vang lên trong trẻo mà có lực. Trong lúc mọi người ngạc nhiên, Cố Duệ lại nói tiếp: “Đúng rồi, dựa theo pháp luật của triều ta, tội cố ý giết người, nhất là cố ý giết người lần thứ hai, phải bị xử trảm!”
Lý Đại Hùng trợn mắt há mồm, còn tên đầu trọc thì bình tĩnh nhìn Cố Duệ.
Bốn người Thanh Vũ cực kỳ kinh ngạc. Không ai ngờ rằng một con nhóc yếu ớt, keo kiệt thoáng một cái đã rắn rỏi và hùng hổ như vậy.
Không phải cô ta bị mất trí nhớ sao? Sao lại nhớ rõ chuyện những người này đã hại cô ta…
“Chẳng lẽ là cố ý trả thù?”
Bốn người Thanh Vũ nghĩ thầm như vậy. Nhưng không ngờ vị Lư đại nhân ông minh thần vũ (1) của bọn họ lại nói rằng: “Đã có khổ chủ (2) báo án nên bản quan sẽ thụ lý vụ án này. Còn có những người của thôn Lý gia bị chết thảm kia… Cho nên hôm nay bản quan nhất định phải tra án.”
Lời này làm người trong thôn sợ hãi.
“Vương Tiểu Nha, mày nói hươu nói vượn gì đó!”
“Đúng là ăn nói bậy bạ, bọn tao hại mày bao giờ hả?”
“Vương Tiểu Nha!”
Một đám người tức giận mắng chửi, thậm chí có người muốn xông lên đánh Cố Duệ.
Nhưng Cố Duệ lại không hề cảm thấy sợ hãi chút nào. Cô cười lạnh nói: “Ta bị mấy người ép nhảy sông, cái này không sai chứ?”
A…
“Nhảy sông nhưng không chết. Sau đó bị mấy người ép lên kiệu hoa. Cái này cũng không sai, phải không?”
“Sau khi bị ép lên kiệu hoa, ta suýt chút nữa bị lột da, bị chết oan giống như bốn người ở thôn Lý gia kia. Cái này cũng không sai, đúng không?”
“Và các người đã sớm biết rằng một khi đã bước vào rừng Quỷ Khốc rồi thì chỉ có đường chết. Điều này cũng không hề sai, đúng không?”
Bốn câu hỏi lần lượt được hỏi ra.
Không thôn dân nào có thể trả lời.
“Ai dám nói ta sai thì bước ra đây. Chúng ta cùng thề độc rằng: Người nào nói dối, đi ra ngoài sẽ bị sét đánh, đi ngoài thì quên mang giấy, con cái và người thân sẽ bị chết oan, và từ đây về sau sẽ phải sống trong sự cô độc.”
Lời thề này… đúng là quá “độc” mà!
Chớp mắt, đám điêu dân trở nên yên tĩnh hẳn.
Người phụ nữ hung hãn kia, bây giờ, đã có chút khiếp đảm và mất tự nhiên.
Tại thế giới khó lường và có sự tồn tại của quỷ thần này, có mấy ai dám bất kính với trời đất, với quỷ thần? Một khi bọn họ đã thề độc thì phải chấp nhận trả một cái giá rất đắt.
Đặc biệt là những kẻ trong lòng có “tật” kia…
“Không đúng, mày không phải là Vương Tiểu Nha. Vương Tiểu Nha là một con ngốc! Mày là quỷ nữ! Mày chắc chắn là quỷ nữ kia! Đại nhân, cô ta chính là quỷ nữ, ngài tuyệt đối đừng tin lời cô ta!”
Chú ba Vương vẫn luôn yên lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng.
Gian xảo!
Lý Đại Hùng oán hận trừng mắt nhìn ông lão kia. Hắn thầm mắng ông ta quá xảo quyệt. Ông ta nói như vậy chẳng những có thể phủ nhận toàn bộ lời nói của Cố Duệ mà còn có thể mượn tay quan phủ để xử lý cô…
Tất cả thôn dân lập tức giận dữ…
Đã đến lúc Đại lý tự chúng ta ra tay rồi…
Bốn người Thanh Vũ vừa nghĩ như vậy thì đột nhiên Cố Duệ, người đang lâm vào tình thế xấu, lại tiến lên phía trước. Ánh mắt cô sắc bén và lạnh lùng. Thân thể gầy yếu dường như đang ẩn chứa một cỗ sát khí to lớn. Cô tiến tới trước mặt mọi người, giọng khàn đặc nói: “Đúng vậy… Chính là ta… Ở trong hồ kia lạnh lắm… Còn có nhiều tảng đá lớn đè lên người… Ta còn không tìm được da mặt của mình… Các người có biết ta rất muốn các người xuống dưới làm bạn với ta hay không…”
Có người nhìn kỹ một chút thì thấy phía dưới tay áo của Vương Tiểu Nha lộ ra một đoạn xương tay.
Á!
Lúc này, đã có vài người phụ nữ sợ đến khóc thành tiếng. Ngay cả đàn ông cũng xanh cả mặt, hai chân nhũn ra rồi quỳ trên đất.
“Vương Tinh, đừng trách bọn ta. Không phải bọn ta hại cô đâu. Người hại cô là người khác, không phải bọn ta đâu!”
Tách!
Cố Duệ búng tay một cái: “Xong! Đại nhân cứ tiếp tục thẩm án. Nhớ trả thù lao cho ta nhé!”
Lư Dịch Chi gật đầu.
Lúc này đám người mới sực tỉnh.
***
(1) Ông minh thần vũ: sáng suốt và oai phong.
(2) Khổ chủ: người bị hại.
Bình luận truyện