Thịnh Đường
Chương 2
Editor: Khúc Nam
Beta: Thanh Du
*****
Người đó thở dài: “Kiến Thành, với giao tình giữa hai ta mà đến giờ ngươi vẫn gọi ta là Vương gia như người xa lạ vậy sao?”
Lý Kiến Thành nghe vậy bật cười, lúc này mới nói: “Đại ca.”
Thì ra ngày Lý Kiến Thành còn ở Hà Đông, từng tình cờ quen biết một nhân sĩ Đột Quyết. Lúc đó Lý Kiến Thành lấy danh nghĩa của Lý Uyên bí mật chiêu mộ nhân sĩ, thấy người nọ bề ngoài không giống người Trung thổ, liền có ý kết giao với gã. Qua lại hơn một tháng, Lý Kiến Thành thấy người này tính tình hào sảng chính trực, là một nhân vật anh hùng, bèn thường xuyên qua lại, gọi nhau bằng anh em.
Tới khi người Đột Quyết đó phải đi, gã mới tiết lộ cho Lý Kiến Thành một sự thật: hóa ra gã chính là Vương gia Đột Quyết, em trai đương kim Thủy Tất Khả Hãn, tên gọi Đốt Bật. Gã rất yêu thích văn hóa Trung thổ nên mới thường tới đây thăm thú.
Lý Kiến Thành nghĩ sau này mình tất phải qua lại với gã, nên cũng nói ra thân phận thật của mình. Khi đó anh mới là thế tử của Đường quốc công, đương nhiên không phải là thân phận lớn lao gì trong mắt Đốt Bật, nhưng gã lại có ấn tượng rất sâu đậm với Lý Kiến Thành.
Chỉ là bẵng đi mấy năm, không ngờ thiên hạ đã nổi cơn mưa gió, hôm nay Đường quốc công Thái Nguyên khởi sự, nháy mắt đã đứng đầu một đội quân dũng mãnh như hổ. Lý Kiến Thành là thế tử của Đường quốc công, đương nhiên đã trở thành đại nhân vật. Còn gã tay nắm trọng binh, thèm khát Trung Nguyên đã lâu, không tránh khỏi một ngày binh đao tương kiến. Không phải Đốt Bật chưa từng nghĩ tới việc sẽ hội ngộ trên chiến trường, nhưng gã vẫn không thể ngờ Lý Kiến Thành sẽ đơn thương độc mã xuất hiện trước mặt mình.
Mà Lý Kiến Thành đứng trước mắt gã lúc này dường như không thay đổi gì so với năm đó. Giữa chiến trường quân doanh, dẫu là sứ giả nhưng anh vẫn khoác một manh áo vải trắng vẽ hoa văn nước chảy, tư thái ung dung, phong lưu uyển chuyển, thoạt nhìn giống như một vị công tử phú quý an nhàn. Đôi mắt thường mang ý cười, dù có ý chân thành, dù có nét phong lưu, nhưng vẫn luôn xa xôi như cách một làn vải thưa.
Thái độ của cậu ấy với mọi người đều là như vậy, hay chỉ với mình mới thế? Đốt Bật thầm nghĩ, có lẽ bởi hai người là địch nên Kiến Thành không thể hoàn toàn thật lòng đối đãi mình được.
Vì vậy gã đứng im một lát rồi xoay người đi đến bên cửa sổ, nhìn về phía xa, hỏi: “Không biết Kiến Thành từ xa tới đây là muốn nhờ ta giúp việc gì?”
“Chắc đại ca đã biết Kiến Thành đến đây để làm gì rồi,” Lý Kiến Thành lại gần gã, mỉm cười nói thẳng: “Thật không dám đấu, điều Kiến Thành thỉnh cầu… Chính là xin đại ca không tấn công Thái Nguyên của ta.”
Đốt Bật nghe vậy thì hơi nhíu mày, liền đó mỉm cười: “Kiến Thành, dù ta có lòng muốn giúp ngươi thì việc này cũng không phải do một mình ta quyết định.”
“Vừa nãy ta đã dâng thư của Đường quốc công cho Khả Hãn, Đường quốc công hứa rằng nếu Đột Quyết đồng ý ngồi yên xem tranh chấp ở Trung thổ, vấn đề tiền bạc và lương thực chắc chắn Đường quốc công sẽ cung cấp tận tình. Thủy Tất Khả Hãn nghe ta khuyên nhủ đã hơi phân vân, nhưng nếu chỉ dựa vào lời từ phía ta, e rằng Khả Hãn khó mà đưa ra quyết định ngay được. Mọi sự đều đủ, chỉ thiếu một trận ‘gió đông’.” Nói tới đây, anh bỗng quay sang nhìn Đốt Bật: “Đại ca chính là em trai của Khả Hãn, tay lại nắm trọng binh, dĩ nhiên là người Khả Hãn tin tưởng, nếu đại ca chịu thổi trận gió đông ấy vào Khả Hãn thì việc ắt sẽ thành.”
Đốt Bật nhìn anh, không hề phản bác, chỉ cười nói: “Kiến Thành, ngươi dựa vào đâu mà cho rằng ta sẽ đồng ý?”
“Dựa vào đâu ư? Nếu chuyện này thành công, Khả Hãn và quốc công đều có được thứ mình muốn, chỉ lợi mà không hại.” Lý Kiến Thành cười nói: “Với trí tuệ của Khả Hãn và đại ca, chắc chắn đã nhìn thấu việc này từ lâu rồi.”
Đốt Bật vẫn lẳng lặng nhìn anh, cất giọng chậm rãi: “Thế nhưng Kiến Thành à, đại ca tin ta, còn ta lấy gì để tin ngươi đây?”
Lý Kiến Thành mỉm cười, hỏi ngược lại: “Kiến Thành là người thế nào đại ca còn chưa rõ sao?”
Đốt Bật nghe vậy thì lặng thinh, gã nhìn anh thật lâu rồi mới rời mắt trông ra cửa sổ. Lý Kiến Thành cũng không thúc giục, anh chuyển mắt nhìn theo gã về hướng thành Thái Nguyên. Đêm đã về khuya, đèn đuốc từ ngàn vạn hộ dân trong thành đã không còn rực rỡ như trước, chỉ còn ánh lửa trên tường thành vẫn sáng rực trong gió.
Lúc này, anh mới nghe Đốt Bật bên cạnh lên tiếng: “Kiến Thành, ta tin ngươi sẽ không lừa ta.”
Lý Kiến Thành nghe vậy lập tức hiểu ý, bèn xoay người về phía gã, chắp tay nói: “Kiến Thành đa tạ đại ca trước.”
Đốt Bật cũng quay sang nhìn người đối diện, trên mặt đã không còn ý cười, chỉ chậm rãi nói: “Kiến Thành, hôm nay ngươi nợ ta một ân tình, không biết ngày sau sẽ lấy gì để báo đáp?”
Lý Kiến Thành ngẩn người chốc lát mới bật cười trả lời:
“Chỉ cần đại ca muốn, chỉ cần Kiến Thành có thể cho,” Anh dừng lại một chút, sau đó nói một câu chậm rãi mà rành mạch: “Kiến Thành… nhất định không từ chối.”
Đốt Bật nghe vậy cũng ngẩn người, yên lặng nhìn anh. Một lúc sau, gã bỗng nở nụ cười, tay vỗ nhẹ lên vai Lý Kiến Thành, nói: “Kiến Thành quả là người thẳng thắn, vậy thì uống với ta một trận sảng khoái có được không?”
Lý Kiến Thành liền chắp tay, đáp: “Đại ca đã mời, Kiến Thành đương nhiên phải bồi tiếp!”
*****
Nghe nói Lý Kiến Thành bị giữ lại trong quân doanh Đột Quyết, lòng Lý Thế Dân nóng như lửa đốt, ngày đêm đứng ngồi không yên, hận không thể lập tức nhảy lên ngựa xông đến đòi người về.
Lưu Văn Tĩnh xưa nay vẫn luôn thân thiết với Lý Thế Dân, thấy thế bèn khuyên giải: “Xin nhị công tử cứ yên tâm chờ ở đây, chớ nóng vội làm gì. Bằng tài trí của thế tử điện hạ, chắc chắn người sẽ không để bản thân rơi vào cảnh nguy nan đâu.”
Lý Thế Dân thở dài: “Sao Đột Quyết lại phải giam giữ một sứ giả làm gì? Nếu thân phận anh ấy bại lộ, chỉ e có đi mà không có về!”
“Lời này của nhị công tử e là lo lắng thái quá rồi.” Lưu Văn Tĩnh ôn tồn nói, “Nếu Đột Quyết đã biết sự thật thì đã phái sứ giả tới uy hiếp để ra điều kiện với ta. Nhưng đã qua mấy ngày mà vẫn không thấy bóng dáng sứ giả, chứng tỏ việc này vẫn chưa bại lộ. Có lẽ Khả Hãn Đột Quyết còn đang do dự, chưa thể đưa ra quyết định nên mới giữ thế tử điện hạ lại đó.”
Trong lòng Lý Thế Dân biết y nói đúng, nhưng không hiểu sao vẫn không thể bình tĩnh. Hơn một tháng nay, hắn đã quen mỗi ngày đều cùng ra cùng vào với đại ca. Dù trong sự dịu dàng của người đó luôn mang theo xa cách, nhưng ít ra vẫn ở bên cạnh mình thì hắn còn yên tâm. Giờ đây anh ấy đột ngột đi xa mấy ngày, an nguy không rõ, chẳng biết vì sao lòng hắn như bị khoét mất một miếng, trống trải vô cùng.
Cứ thế nôn nóng mấy ngày liền, đến một hôm chợt nghe người ta nói thế tử đã trở về. Lý Thế Dân vội vàng thay quần áo rồi chạy tới đại đường.
Hắn vừa tới cửa đã nghe tiếng Lý Uyên cười nói: “Kiến Thành một mình dấn thân vào hang hùm, khiến Thủy Tất Khả Hãn đồng ý kết liên minh, có thể coi là công lớn! Từ nay sau lưng đã không còn tai họa, chúng ta yên tâm xuôi nam được rồi!”
Liền đó lại nghe Lý Kiến Thành nói: “Nếu không có phụ thân và Thế Dân ở hậu phương dùng kế giả hư giả thực kiềm chế nhân mã Đột Quyết, chỉ bằng ba tấc lưỡi của Kiến Thành thì làm được gì chứ? Dù Thủy Tất Khả Hãn đã đồng ý việc này nhưng vẫn phải thường xuyên đề phòng y bất ngờ lật lọng. Con nghĩ hiện giờ với Đột Quyết chúng ta cần phải mềm mỏng nhẫn nhịn, không tiếc lương tiền, đợi ngày sau chiếm được Quan Trung rồi sẽ xử lý sau.”
Đang nói dở chuyện, Lý Thế Dân đã bước vào trong phòng, trước cung kính hành lễ với Lý Uyên, sau đó lập tức quay sang Lý Kiến Thành. Thấy sắc mặt và cử chỉ của anh vẫn như thường, rõ ràng là bình yên vô sự, hắn không dấu nổi vẻ vui mừng: “Thế Dân nghe nói đại ca đã lập công trở về, chúc mừng đại ca!”
Lý Kiến Thành thoáng nhìn hắn một cái, bình thản cười nói: “Làm phiền Thế Dân quan tâm.”
Lý Thế Dân còn muốn nói tiếp nhưng Lý Uyên đã lên tiếng trước: “Thế Dân, vi phụ cũng đang định gọi con tới đây bàn bạc, vừa hay con đã tới rồi, trước mau ngồi đi đã.”
Lý Thế Dân vâng dạ ngồi xuống bên cạnh Lý Kiến Thành, người đó giờ đang bưng một tách trà, hạ mắt lặng thinh nhìn cái tách, hàng mi dài rủ xuống, giữa làn hơi nước còn mơ hồ thấy được. Dừng chốc lát, anh thổi khẽ một cái, chờ hơi nước tan đi vài phần mới lấy tay áo che miệng, nhấp một ngụm nhỏ.
Mỗi động tác dù là nhỏ nhất đều vô cùng tao nhã, bình tĩnh ung dung. Không biết vì sao, trong chớp mắt đầu Lý Thế Dân đã nghĩ ngay đến một câu: “Tĩnh nhược xử nữ”.
Lý Thế Dân cứ ngơ ngẩn nhìn anh, mãi tới khi nghe tiếng Lý Uyên mới giật mình lấy lại bình tĩnh.
“Hôm nay vi phụ nghe nói Quận thừa Tây Hà là Cao Đức Nho đã bóng gió chỉ trích việc chúng ta khởi binh, thậm chí hôm nay còn ngang nhiên chống đối đại quân của ta.” Lý Uyên liếc mắt nhìn hai người con trai, lặng im một lúc mới tiếp: “Nếu lưu mối đại họa ở quận Tây Hà, hậu phương Thái Nguyên sẽ không thể ổn định. Lần này ta định phái hai con dẫn quân bình định Tây Hà, không biết ý các con thế nào?”
Lý Kiến Thành Lý Thế Dân hai người bấy giờ đứng dậy, chắp tay nói: “Nguyện dẫn quân thay phụ thân diệt trừ mối đại họa đó!”
Thật ra trong lòng Lý Uyên hiểu rõ hai đứa con này ngày sau chắc chắn sẽ trở thành đại tướng trong quân, hơn nữa thế tử Lý Kiến Thành rồi sẽ thành thái tử. Lần này phái hai người xuất chiến, gây dựng quân công, tương lai sẽ có uy tín vững chắc trong đại quân, đến khi ông chiếm được giang sơn thì có thể yên tâm phó thác.
*Xin lỗi nhưng bấn quá cho mình chen ngang. Bác Uyên đúng là cha hiền mẫu mực mà, cái gì cũng lo cho con nghĩ cho con hết, đối với con vừa có yêu thương vừa có kì vọng. Khổ thế mà có thằng cứ nghĩ TÀI nó to lắm không ai thay được nên cha mới lợi dụng nó đánh thiên hạ xong phế bỏ như vứt một món đồ cũ:v Xin lỗi chứ nó mà không mang họ Lý thì đến già cũng chưa được cầm đại quân đâu, cầm quân đánh trận giỏi cỡ nào mà không có nguyên cái hậu phương mạnh tiếp tế đằng sau thì cũng chẳng vây nổi Lạc Dương mấy tháng trời đâu, ở đấy mà huênh hoang thiên hạ Đại Đường do một tay ta đánh về =))*
Nhưng ông cũng không nói ra tính toán này của mình, chỉ bảo hai người ngồi xuống, khẽ cười nói: “Vậy là tốt rồi. Trước kia hai con cũng từng ra chiến trường, nhưng lần này không có ta đi cùng nữa, chắc chắn sẽ không giống trước. Vi phụ phái hai con cùng đi là hy vọng hai anh em giúp đỡ lẫn nhau, đoàn kết chống địch, một trận bắt sống được giặc, coi như tích thêm kinh nghiệm để đối mặt với các trận chiến sau này.”
Huynh đệ hai người ngồi dưới gật đầu vâng dạ, sau đó cáo từ, trở về chuẩn bị cho việc xuất quân.
Quận Tây Hà chỉ cách đó hơn trăm dặm, đi hai ngày là đã tới nơi.
Hạ trại ở ngoại ô, Lý Kiến Thành đứng trong doanh trướng, trầm ngâm nhìn sa bàn trước mắt.
Đúng lúc đó, Lý Thế Dân vén cửa doanh trướng bước vào, nói: “Đại ca, nhân mã quân ta đều đã thu xếp ổn thỏa.”
Lý Kiến Thành gật đầu, nói: “Ban lệnh xuống dưới: không ai được phép quấy nhiễu dân chúng xung quanh. Trước trận không được, sau trận vào thành cũng không được. Kẻ nào kháng lệnh thì chém không tha.”
Khi nói chuyện, Lý Kiến Thành vẫn chăm chú nhìn sa bàn, ánh mắt không hề lay động nửa phân.
Lý Kiến Thành trầm tư một lát rồi tiếp: “Đây có thể coi là lần đầu quân ta xuất chinh, kỷ luật trong quân vô cùng quan trọng. Nếu làm tổn hại đến dân chúng thì sao còn dám nhận danh xưng ‘Nghĩa quân’ nữa.”
Hai lần ra lệnh nhưng đều không thấy tiếng đáp lại, Lý Kiến Thành đứng yên một lát mới ngẩng đầu, nhìn Lý Thế Dân hỏi: “Sao còn chưa đi?”
“Vâng, Thế Dân đi ngay.” Vừa nghe anh hỏi, Lý Thế Dân lập tức tỉnh lại, chuẩn bị rời đi. Nhưng vừa xoay người, hắn bỗng siết chặt chuôi kiếm bên hông rồi bất ngờ quay đầu nhìn lại.
“Còn có chuyện gì?” Lý Kiến Thành nhìn hắn, ánh mắt như cười như không, lại thâm trầm như mặt hồ sâu ngàn thước.
Lý Thế Dân chần chừ một lát, cuối cùng cũng chịu nói: “Đại ca, có phải Thế Dân đã làm sai chuyện gì, khiến đại ca nổi giận?” Ban đầu khi biết mình được xuất chinh cùng đại ca, hắn đã phấn khởi rất lâu, không ngờ suốt quãng đường đi Lý Kiến Thành vẫn luôn duy trì khoảng cách rõ rệt với mình, ngay cả nụ cười ôn hòa mang theo xa cách như khi còn trong phủ cũng chưa từng thấy.
Thật ra hắn đã cảm nhận được sự thay đổi của Lý Kiến Thành từ lâu. Hắn nhớ rõ bản thân mình ngay từ nhỏ đã thích quấn lấy đại ca, đại ca dạy hắn đọc sách viết chữ, cưỡi ngựa bắn tên, cho đến tận khi hắn trường thành. Trước ngày hai người tách ra đi về hai nơi Hà Đông và Tấn Dương, đại ca vẫn luôn là người hắn dựa dẫm và mong mỏi.
Nhưng lần này Lý Kiến Thành trở về đã bộc lộ rõ sự xa cách với hắn, dù anh vẫn luôn ôn nhu như ngọc nhưng vui buồn không còn hiện lên nét mặt, từng động tác cử chỉ đều thêm vài phần thanh lãnh, khiến người khác không dám lại gần.
Chuyện này khiến Lý Thế Dân cảm thấy vô cùng lung túng, do dự hồi lâu, cuối cùng quyết định đem thắc mắc trong lòng nói ra.
Lý Kiến Thành nghe vậy thì ngẩn người, rồi anh cười khẽ, lắc đầu thản nhiên phủ định: “Sao Thế Dân lại nói vậy?”
Mặc dù vẫn là nụ cười quen thuộc đó, lại giống như xa cách ngàn dặm.
Lý Thế Dân bắt đầu hối hận vì vừa rồi đã lỡ lời, định mở miệng nói thêm gì đó, nhưng thứ tình cảm mờ ám trong lòng hắn sao có thể nói ra khỏi miệng cho được. Cuối cùng đành thở dài một tiếng, rời khỏi doanh trướng.
Sau khi Lý Thế Dân đi khỏi, Lý Kiến Thành mới rời mắt khỏi sa bàn. Loáng thoáng nghe tiếng ra lệnh của Lý Thế Dân từ ngoài vọng vào, anh chợt cáu giận vung ống tay áo, hất đổ sa bàn thành một đống cát vụn.
*****
Ngày kế, hai quân đối trận dưới thành.
Quận Tây Hà đất hẹp dân thưa, Quận thừa Cao Đức Nho dù đã công khai chống lại Lý Uyên, nhưng mấy ngàn nhân mã trong thành đương nhiên chẳng thể đối chọi với đại quân Lý thị.
Lý Thế Dân chủ trương tốc chiến tốc thắng, một người một ngựa xông lên trước trận, đấu võ mồm vài câu với tướng lĩnh quân địch rồi bắt đầu giao chiến. Lý Kiến Thành thống lĩnh trung quân đứng cách đó không xa, thấy rõ mũi thương Lý Thế Dân liên tục vẽ ra những dải lụa hồng, mấy mươi hiệp qua đi, tướng địch đã bị mũi thương đâm rơi khỏi ngựa.
Chưa giao chiến đã mất chủ tướng, quân địch thấy tình thế không ổn liền lập tức khua chiêng thu binh. Lý Kiến Thành thấy thế, bèn ra lệnh toàn quân đánh tới cổng thành.
Trong khoảng khắc đó, vó ngựa như nước, tiếng trống vang trời.
“Đại ca, sao huynh lại tự mình xuất chinh? Nơi này có ta là được rồi!” Lý Thế Dân thấy Lý Kiến Thành thúc ngựa xông lên trước trận thì vội tới gần.
“Thế Dân đừng ngăn ta,” Lý Kiến Thành vung kiếm chém ngã binh sĩ trước mặt, miệng nói: “Nếu chúng ta không làm gương cho binh sĩ thì còn gọi gì là chủ soái?” Dứt lời thúc ngựa vượt qua Lý Thế Dân, xông lên phía trước.
Lý Thế Dân sững người trong giây lát rồi vội vàng đuổi theo. Trong lúc chém giết, hắn luôn cố ý đứng thật gần Lý Kiến Thành, che chở cho anh.
Một trận chiến qua đi, tổn thất hơn trăm người nhưng lại giết được hơn hai ngàn quân địch, có thể nói là toàn thắng. Đêm xuống, mọi người uống rượu chúc mừng trong doanh trướng, Lý Kiến Thành nâng cốc kính rượu tướng sĩ từ trên xuống dưới, nói: “Hôm nay dù là mở cờ thắng trận, nhưng mục tiêu cuối cùng của chúng ta là bắt được tên giặc Cao Đức Nho. Rượu này không ai được uống quá ba ly, đợi ngày sau phá thành trì ta nhất định sẽ mở tiệc thật lớn, thỉnh các vị không say không về!” Dứt lời bèn ngửa đầu, một hơi nốc cạn rượu trong ly.
Lý Thế Dân và tướng lãnh dưới quyền uống liền ba chén, nhưng cũng chẳng còn tâm tình trò chuyện gì, liền đứng dậy rời tiệc. Hắn nhìn quanh quất, phát hiện Lý Kiến Thành không biết đã bỏ đi từ lúc nào, bởi vậy khi về phòng liền cố ý dừng lại trước cửa phòng anh.
Trong phòng thấp thoáng ánh đèn, bóng sáng khe khẽ lay động theo những đợt gió đêm. Đại ca thường thích ở một mình, có lẽ hiện giờ đang ngồi một mình bên bàn đọc sách.
Nghĩ vậy, Lý Thế Dân than thầm một tiếng, định rời đi.
Nhưng đúng vào lúc đó, hắn bỗng nghe một tiếng “choang” vang lên từ trong phòng, hình như có thứ đồ gì vừa vỡ.
“Đại ca!” Không kịp suy nghĩ thêm, hắn lập tức đẩy cửa xông vào.
Sau đó Lý Thế Dân liền trông thấy Lý Kiến Thành đang co người ôm ngực ngã dưới đất, ngay gần ống tay áo của anh là một chiếc bình sứ đã vỡ ra thành trăm mảnh nhỏ.
Mấy viên thuốc lăn lăn dưới sàn, có một viên chậm rãi lăn tới gần Lý Thế Dân rồi dừng lại ngay trước mũi chân hắn.
———————————————————
Trích Đại Đường sáng nghiệp khởi cư chú của Ôn Đại Nhã (1 quan sống vào thời Sơ Đường – được cho là người theo phe Lý Thế Dân) – Tài liệu tham khảo để fan Kiến Thành có căn cứ bật lại đứa nào dám nói Lý Thế Dân có công lớn nhất trong khởi binh Thái Nguyên:v
Beta: Thanh Du
*****
Người đó thở dài: “Kiến Thành, với giao tình giữa hai ta mà đến giờ ngươi vẫn gọi ta là Vương gia như người xa lạ vậy sao?”
Lý Kiến Thành nghe vậy bật cười, lúc này mới nói: “Đại ca.”
Thì ra ngày Lý Kiến Thành còn ở Hà Đông, từng tình cờ quen biết một nhân sĩ Đột Quyết. Lúc đó Lý Kiến Thành lấy danh nghĩa của Lý Uyên bí mật chiêu mộ nhân sĩ, thấy người nọ bề ngoài không giống người Trung thổ, liền có ý kết giao với gã. Qua lại hơn một tháng, Lý Kiến Thành thấy người này tính tình hào sảng chính trực, là một nhân vật anh hùng, bèn thường xuyên qua lại, gọi nhau bằng anh em.
Tới khi người Đột Quyết đó phải đi, gã mới tiết lộ cho Lý Kiến Thành một sự thật: hóa ra gã chính là Vương gia Đột Quyết, em trai đương kim Thủy Tất Khả Hãn, tên gọi Đốt Bật. Gã rất yêu thích văn hóa Trung thổ nên mới thường tới đây thăm thú.
Lý Kiến Thành nghĩ sau này mình tất phải qua lại với gã, nên cũng nói ra thân phận thật của mình. Khi đó anh mới là thế tử của Đường quốc công, đương nhiên không phải là thân phận lớn lao gì trong mắt Đốt Bật, nhưng gã lại có ấn tượng rất sâu đậm với Lý Kiến Thành.
Chỉ là bẵng đi mấy năm, không ngờ thiên hạ đã nổi cơn mưa gió, hôm nay Đường quốc công Thái Nguyên khởi sự, nháy mắt đã đứng đầu một đội quân dũng mãnh như hổ. Lý Kiến Thành là thế tử của Đường quốc công, đương nhiên đã trở thành đại nhân vật. Còn gã tay nắm trọng binh, thèm khát Trung Nguyên đã lâu, không tránh khỏi một ngày binh đao tương kiến. Không phải Đốt Bật chưa từng nghĩ tới việc sẽ hội ngộ trên chiến trường, nhưng gã vẫn không thể ngờ Lý Kiến Thành sẽ đơn thương độc mã xuất hiện trước mặt mình.
Mà Lý Kiến Thành đứng trước mắt gã lúc này dường như không thay đổi gì so với năm đó. Giữa chiến trường quân doanh, dẫu là sứ giả nhưng anh vẫn khoác một manh áo vải trắng vẽ hoa văn nước chảy, tư thái ung dung, phong lưu uyển chuyển, thoạt nhìn giống như một vị công tử phú quý an nhàn. Đôi mắt thường mang ý cười, dù có ý chân thành, dù có nét phong lưu, nhưng vẫn luôn xa xôi như cách một làn vải thưa.
Thái độ của cậu ấy với mọi người đều là như vậy, hay chỉ với mình mới thế? Đốt Bật thầm nghĩ, có lẽ bởi hai người là địch nên Kiến Thành không thể hoàn toàn thật lòng đối đãi mình được.
Vì vậy gã đứng im một lát rồi xoay người đi đến bên cửa sổ, nhìn về phía xa, hỏi: “Không biết Kiến Thành từ xa tới đây là muốn nhờ ta giúp việc gì?”
“Chắc đại ca đã biết Kiến Thành đến đây để làm gì rồi,” Lý Kiến Thành lại gần gã, mỉm cười nói thẳng: “Thật không dám đấu, điều Kiến Thành thỉnh cầu… Chính là xin đại ca không tấn công Thái Nguyên của ta.”
Đốt Bật nghe vậy thì hơi nhíu mày, liền đó mỉm cười: “Kiến Thành, dù ta có lòng muốn giúp ngươi thì việc này cũng không phải do một mình ta quyết định.”
“Vừa nãy ta đã dâng thư của Đường quốc công cho Khả Hãn, Đường quốc công hứa rằng nếu Đột Quyết đồng ý ngồi yên xem tranh chấp ở Trung thổ, vấn đề tiền bạc và lương thực chắc chắn Đường quốc công sẽ cung cấp tận tình. Thủy Tất Khả Hãn nghe ta khuyên nhủ đã hơi phân vân, nhưng nếu chỉ dựa vào lời từ phía ta, e rằng Khả Hãn khó mà đưa ra quyết định ngay được. Mọi sự đều đủ, chỉ thiếu một trận ‘gió đông’.” Nói tới đây, anh bỗng quay sang nhìn Đốt Bật: “Đại ca chính là em trai của Khả Hãn, tay lại nắm trọng binh, dĩ nhiên là người Khả Hãn tin tưởng, nếu đại ca chịu thổi trận gió đông ấy vào Khả Hãn thì việc ắt sẽ thành.”
Đốt Bật nhìn anh, không hề phản bác, chỉ cười nói: “Kiến Thành, ngươi dựa vào đâu mà cho rằng ta sẽ đồng ý?”
“Dựa vào đâu ư? Nếu chuyện này thành công, Khả Hãn và quốc công đều có được thứ mình muốn, chỉ lợi mà không hại.” Lý Kiến Thành cười nói: “Với trí tuệ của Khả Hãn và đại ca, chắc chắn đã nhìn thấu việc này từ lâu rồi.”
Đốt Bật vẫn lẳng lặng nhìn anh, cất giọng chậm rãi: “Thế nhưng Kiến Thành à, đại ca tin ta, còn ta lấy gì để tin ngươi đây?”
Lý Kiến Thành mỉm cười, hỏi ngược lại: “Kiến Thành là người thế nào đại ca còn chưa rõ sao?”
Đốt Bật nghe vậy thì lặng thinh, gã nhìn anh thật lâu rồi mới rời mắt trông ra cửa sổ. Lý Kiến Thành cũng không thúc giục, anh chuyển mắt nhìn theo gã về hướng thành Thái Nguyên. Đêm đã về khuya, đèn đuốc từ ngàn vạn hộ dân trong thành đã không còn rực rỡ như trước, chỉ còn ánh lửa trên tường thành vẫn sáng rực trong gió.
Lúc này, anh mới nghe Đốt Bật bên cạnh lên tiếng: “Kiến Thành, ta tin ngươi sẽ không lừa ta.”
Lý Kiến Thành nghe vậy lập tức hiểu ý, bèn xoay người về phía gã, chắp tay nói: “Kiến Thành đa tạ đại ca trước.”
Đốt Bật cũng quay sang nhìn người đối diện, trên mặt đã không còn ý cười, chỉ chậm rãi nói: “Kiến Thành, hôm nay ngươi nợ ta một ân tình, không biết ngày sau sẽ lấy gì để báo đáp?”
Lý Kiến Thành ngẩn người chốc lát mới bật cười trả lời:
“Chỉ cần đại ca muốn, chỉ cần Kiến Thành có thể cho,” Anh dừng lại một chút, sau đó nói một câu chậm rãi mà rành mạch: “Kiến Thành… nhất định không từ chối.”
Đốt Bật nghe vậy cũng ngẩn người, yên lặng nhìn anh. Một lúc sau, gã bỗng nở nụ cười, tay vỗ nhẹ lên vai Lý Kiến Thành, nói: “Kiến Thành quả là người thẳng thắn, vậy thì uống với ta một trận sảng khoái có được không?”
Lý Kiến Thành liền chắp tay, đáp: “Đại ca đã mời, Kiến Thành đương nhiên phải bồi tiếp!”
*****
Nghe nói Lý Kiến Thành bị giữ lại trong quân doanh Đột Quyết, lòng Lý Thế Dân nóng như lửa đốt, ngày đêm đứng ngồi không yên, hận không thể lập tức nhảy lên ngựa xông đến đòi người về.
Lưu Văn Tĩnh xưa nay vẫn luôn thân thiết với Lý Thế Dân, thấy thế bèn khuyên giải: “Xin nhị công tử cứ yên tâm chờ ở đây, chớ nóng vội làm gì. Bằng tài trí của thế tử điện hạ, chắc chắn người sẽ không để bản thân rơi vào cảnh nguy nan đâu.”
Lý Thế Dân thở dài: “Sao Đột Quyết lại phải giam giữ một sứ giả làm gì? Nếu thân phận anh ấy bại lộ, chỉ e có đi mà không có về!”
“Lời này của nhị công tử e là lo lắng thái quá rồi.” Lưu Văn Tĩnh ôn tồn nói, “Nếu Đột Quyết đã biết sự thật thì đã phái sứ giả tới uy hiếp để ra điều kiện với ta. Nhưng đã qua mấy ngày mà vẫn không thấy bóng dáng sứ giả, chứng tỏ việc này vẫn chưa bại lộ. Có lẽ Khả Hãn Đột Quyết còn đang do dự, chưa thể đưa ra quyết định nên mới giữ thế tử điện hạ lại đó.”
Trong lòng Lý Thế Dân biết y nói đúng, nhưng không hiểu sao vẫn không thể bình tĩnh. Hơn một tháng nay, hắn đã quen mỗi ngày đều cùng ra cùng vào với đại ca. Dù trong sự dịu dàng của người đó luôn mang theo xa cách, nhưng ít ra vẫn ở bên cạnh mình thì hắn còn yên tâm. Giờ đây anh ấy đột ngột đi xa mấy ngày, an nguy không rõ, chẳng biết vì sao lòng hắn như bị khoét mất một miếng, trống trải vô cùng.
Cứ thế nôn nóng mấy ngày liền, đến một hôm chợt nghe người ta nói thế tử đã trở về. Lý Thế Dân vội vàng thay quần áo rồi chạy tới đại đường.
Hắn vừa tới cửa đã nghe tiếng Lý Uyên cười nói: “Kiến Thành một mình dấn thân vào hang hùm, khiến Thủy Tất Khả Hãn đồng ý kết liên minh, có thể coi là công lớn! Từ nay sau lưng đã không còn tai họa, chúng ta yên tâm xuôi nam được rồi!”
Liền đó lại nghe Lý Kiến Thành nói: “Nếu không có phụ thân và Thế Dân ở hậu phương dùng kế giả hư giả thực kiềm chế nhân mã Đột Quyết, chỉ bằng ba tấc lưỡi của Kiến Thành thì làm được gì chứ? Dù Thủy Tất Khả Hãn đã đồng ý việc này nhưng vẫn phải thường xuyên đề phòng y bất ngờ lật lọng. Con nghĩ hiện giờ với Đột Quyết chúng ta cần phải mềm mỏng nhẫn nhịn, không tiếc lương tiền, đợi ngày sau chiếm được Quan Trung rồi sẽ xử lý sau.”
Đang nói dở chuyện, Lý Thế Dân đã bước vào trong phòng, trước cung kính hành lễ với Lý Uyên, sau đó lập tức quay sang Lý Kiến Thành. Thấy sắc mặt và cử chỉ của anh vẫn như thường, rõ ràng là bình yên vô sự, hắn không dấu nổi vẻ vui mừng: “Thế Dân nghe nói đại ca đã lập công trở về, chúc mừng đại ca!”
Lý Kiến Thành thoáng nhìn hắn một cái, bình thản cười nói: “Làm phiền Thế Dân quan tâm.”
Lý Thế Dân còn muốn nói tiếp nhưng Lý Uyên đã lên tiếng trước: “Thế Dân, vi phụ cũng đang định gọi con tới đây bàn bạc, vừa hay con đã tới rồi, trước mau ngồi đi đã.”
Lý Thế Dân vâng dạ ngồi xuống bên cạnh Lý Kiến Thành, người đó giờ đang bưng một tách trà, hạ mắt lặng thinh nhìn cái tách, hàng mi dài rủ xuống, giữa làn hơi nước còn mơ hồ thấy được. Dừng chốc lát, anh thổi khẽ một cái, chờ hơi nước tan đi vài phần mới lấy tay áo che miệng, nhấp một ngụm nhỏ.
Mỗi động tác dù là nhỏ nhất đều vô cùng tao nhã, bình tĩnh ung dung. Không biết vì sao, trong chớp mắt đầu Lý Thế Dân đã nghĩ ngay đến một câu: “Tĩnh nhược xử nữ”.
Lý Thế Dân cứ ngơ ngẩn nhìn anh, mãi tới khi nghe tiếng Lý Uyên mới giật mình lấy lại bình tĩnh.
“Hôm nay vi phụ nghe nói Quận thừa Tây Hà là Cao Đức Nho đã bóng gió chỉ trích việc chúng ta khởi binh, thậm chí hôm nay còn ngang nhiên chống đối đại quân của ta.” Lý Uyên liếc mắt nhìn hai người con trai, lặng im một lúc mới tiếp: “Nếu lưu mối đại họa ở quận Tây Hà, hậu phương Thái Nguyên sẽ không thể ổn định. Lần này ta định phái hai con dẫn quân bình định Tây Hà, không biết ý các con thế nào?”
Lý Kiến Thành Lý Thế Dân hai người bấy giờ đứng dậy, chắp tay nói: “Nguyện dẫn quân thay phụ thân diệt trừ mối đại họa đó!”
Thật ra trong lòng Lý Uyên hiểu rõ hai đứa con này ngày sau chắc chắn sẽ trở thành đại tướng trong quân, hơn nữa thế tử Lý Kiến Thành rồi sẽ thành thái tử. Lần này phái hai người xuất chiến, gây dựng quân công, tương lai sẽ có uy tín vững chắc trong đại quân, đến khi ông chiếm được giang sơn thì có thể yên tâm phó thác.
*Xin lỗi nhưng bấn quá cho mình chen ngang. Bác Uyên đúng là cha hiền mẫu mực mà, cái gì cũng lo cho con nghĩ cho con hết, đối với con vừa có yêu thương vừa có kì vọng. Khổ thế mà có thằng cứ nghĩ TÀI nó to lắm không ai thay được nên cha mới lợi dụng nó đánh thiên hạ xong phế bỏ như vứt một món đồ cũ:v Xin lỗi chứ nó mà không mang họ Lý thì đến già cũng chưa được cầm đại quân đâu, cầm quân đánh trận giỏi cỡ nào mà không có nguyên cái hậu phương mạnh tiếp tế đằng sau thì cũng chẳng vây nổi Lạc Dương mấy tháng trời đâu, ở đấy mà huênh hoang thiên hạ Đại Đường do một tay ta đánh về =))*
Nhưng ông cũng không nói ra tính toán này của mình, chỉ bảo hai người ngồi xuống, khẽ cười nói: “Vậy là tốt rồi. Trước kia hai con cũng từng ra chiến trường, nhưng lần này không có ta đi cùng nữa, chắc chắn sẽ không giống trước. Vi phụ phái hai con cùng đi là hy vọng hai anh em giúp đỡ lẫn nhau, đoàn kết chống địch, một trận bắt sống được giặc, coi như tích thêm kinh nghiệm để đối mặt với các trận chiến sau này.”
Huynh đệ hai người ngồi dưới gật đầu vâng dạ, sau đó cáo từ, trở về chuẩn bị cho việc xuất quân.
Quận Tây Hà chỉ cách đó hơn trăm dặm, đi hai ngày là đã tới nơi.
Hạ trại ở ngoại ô, Lý Kiến Thành đứng trong doanh trướng, trầm ngâm nhìn sa bàn trước mắt.
Đúng lúc đó, Lý Thế Dân vén cửa doanh trướng bước vào, nói: “Đại ca, nhân mã quân ta đều đã thu xếp ổn thỏa.”
Lý Kiến Thành gật đầu, nói: “Ban lệnh xuống dưới: không ai được phép quấy nhiễu dân chúng xung quanh. Trước trận không được, sau trận vào thành cũng không được. Kẻ nào kháng lệnh thì chém không tha.”
Khi nói chuyện, Lý Kiến Thành vẫn chăm chú nhìn sa bàn, ánh mắt không hề lay động nửa phân.
Lý Kiến Thành trầm tư một lát rồi tiếp: “Đây có thể coi là lần đầu quân ta xuất chinh, kỷ luật trong quân vô cùng quan trọng. Nếu làm tổn hại đến dân chúng thì sao còn dám nhận danh xưng ‘Nghĩa quân’ nữa.”
Hai lần ra lệnh nhưng đều không thấy tiếng đáp lại, Lý Kiến Thành đứng yên một lát mới ngẩng đầu, nhìn Lý Thế Dân hỏi: “Sao còn chưa đi?”
“Vâng, Thế Dân đi ngay.” Vừa nghe anh hỏi, Lý Thế Dân lập tức tỉnh lại, chuẩn bị rời đi. Nhưng vừa xoay người, hắn bỗng siết chặt chuôi kiếm bên hông rồi bất ngờ quay đầu nhìn lại.
“Còn có chuyện gì?” Lý Kiến Thành nhìn hắn, ánh mắt như cười như không, lại thâm trầm như mặt hồ sâu ngàn thước.
Lý Thế Dân chần chừ một lát, cuối cùng cũng chịu nói: “Đại ca, có phải Thế Dân đã làm sai chuyện gì, khiến đại ca nổi giận?” Ban đầu khi biết mình được xuất chinh cùng đại ca, hắn đã phấn khởi rất lâu, không ngờ suốt quãng đường đi Lý Kiến Thành vẫn luôn duy trì khoảng cách rõ rệt với mình, ngay cả nụ cười ôn hòa mang theo xa cách như khi còn trong phủ cũng chưa từng thấy.
Thật ra hắn đã cảm nhận được sự thay đổi của Lý Kiến Thành từ lâu. Hắn nhớ rõ bản thân mình ngay từ nhỏ đã thích quấn lấy đại ca, đại ca dạy hắn đọc sách viết chữ, cưỡi ngựa bắn tên, cho đến tận khi hắn trường thành. Trước ngày hai người tách ra đi về hai nơi Hà Đông và Tấn Dương, đại ca vẫn luôn là người hắn dựa dẫm và mong mỏi.
Nhưng lần này Lý Kiến Thành trở về đã bộc lộ rõ sự xa cách với hắn, dù anh vẫn luôn ôn nhu như ngọc nhưng vui buồn không còn hiện lên nét mặt, từng động tác cử chỉ đều thêm vài phần thanh lãnh, khiến người khác không dám lại gần.
Chuyện này khiến Lý Thế Dân cảm thấy vô cùng lung túng, do dự hồi lâu, cuối cùng quyết định đem thắc mắc trong lòng nói ra.
Lý Kiến Thành nghe vậy thì ngẩn người, rồi anh cười khẽ, lắc đầu thản nhiên phủ định: “Sao Thế Dân lại nói vậy?”
Mặc dù vẫn là nụ cười quen thuộc đó, lại giống như xa cách ngàn dặm.
Lý Thế Dân bắt đầu hối hận vì vừa rồi đã lỡ lời, định mở miệng nói thêm gì đó, nhưng thứ tình cảm mờ ám trong lòng hắn sao có thể nói ra khỏi miệng cho được. Cuối cùng đành thở dài một tiếng, rời khỏi doanh trướng.
Sau khi Lý Thế Dân đi khỏi, Lý Kiến Thành mới rời mắt khỏi sa bàn. Loáng thoáng nghe tiếng ra lệnh của Lý Thế Dân từ ngoài vọng vào, anh chợt cáu giận vung ống tay áo, hất đổ sa bàn thành một đống cát vụn.
*****
Ngày kế, hai quân đối trận dưới thành.
Quận Tây Hà đất hẹp dân thưa, Quận thừa Cao Đức Nho dù đã công khai chống lại Lý Uyên, nhưng mấy ngàn nhân mã trong thành đương nhiên chẳng thể đối chọi với đại quân Lý thị.
Lý Thế Dân chủ trương tốc chiến tốc thắng, một người một ngựa xông lên trước trận, đấu võ mồm vài câu với tướng lĩnh quân địch rồi bắt đầu giao chiến. Lý Kiến Thành thống lĩnh trung quân đứng cách đó không xa, thấy rõ mũi thương Lý Thế Dân liên tục vẽ ra những dải lụa hồng, mấy mươi hiệp qua đi, tướng địch đã bị mũi thương đâm rơi khỏi ngựa.
Chưa giao chiến đã mất chủ tướng, quân địch thấy tình thế không ổn liền lập tức khua chiêng thu binh. Lý Kiến Thành thấy thế, bèn ra lệnh toàn quân đánh tới cổng thành.
Trong khoảng khắc đó, vó ngựa như nước, tiếng trống vang trời.
“Đại ca, sao huynh lại tự mình xuất chinh? Nơi này có ta là được rồi!” Lý Thế Dân thấy Lý Kiến Thành thúc ngựa xông lên trước trận thì vội tới gần.
“Thế Dân đừng ngăn ta,” Lý Kiến Thành vung kiếm chém ngã binh sĩ trước mặt, miệng nói: “Nếu chúng ta không làm gương cho binh sĩ thì còn gọi gì là chủ soái?” Dứt lời thúc ngựa vượt qua Lý Thế Dân, xông lên phía trước.
Lý Thế Dân sững người trong giây lát rồi vội vàng đuổi theo. Trong lúc chém giết, hắn luôn cố ý đứng thật gần Lý Kiến Thành, che chở cho anh.
Một trận chiến qua đi, tổn thất hơn trăm người nhưng lại giết được hơn hai ngàn quân địch, có thể nói là toàn thắng. Đêm xuống, mọi người uống rượu chúc mừng trong doanh trướng, Lý Kiến Thành nâng cốc kính rượu tướng sĩ từ trên xuống dưới, nói: “Hôm nay dù là mở cờ thắng trận, nhưng mục tiêu cuối cùng của chúng ta là bắt được tên giặc Cao Đức Nho. Rượu này không ai được uống quá ba ly, đợi ngày sau phá thành trì ta nhất định sẽ mở tiệc thật lớn, thỉnh các vị không say không về!” Dứt lời bèn ngửa đầu, một hơi nốc cạn rượu trong ly.
Lý Thế Dân và tướng lãnh dưới quyền uống liền ba chén, nhưng cũng chẳng còn tâm tình trò chuyện gì, liền đứng dậy rời tiệc. Hắn nhìn quanh quất, phát hiện Lý Kiến Thành không biết đã bỏ đi từ lúc nào, bởi vậy khi về phòng liền cố ý dừng lại trước cửa phòng anh.
Trong phòng thấp thoáng ánh đèn, bóng sáng khe khẽ lay động theo những đợt gió đêm. Đại ca thường thích ở một mình, có lẽ hiện giờ đang ngồi một mình bên bàn đọc sách.
Nghĩ vậy, Lý Thế Dân than thầm một tiếng, định rời đi.
Nhưng đúng vào lúc đó, hắn bỗng nghe một tiếng “choang” vang lên từ trong phòng, hình như có thứ đồ gì vừa vỡ.
“Đại ca!” Không kịp suy nghĩ thêm, hắn lập tức đẩy cửa xông vào.
Sau đó Lý Thế Dân liền trông thấy Lý Kiến Thành đang co người ôm ngực ngã dưới đất, ngay gần ống tay áo của anh là một chiếc bình sứ đã vỡ ra thành trăm mảnh nhỏ.
Mấy viên thuốc lăn lăn dưới sàn, có một viên chậm rãi lăn tới gần Lý Thế Dân rồi dừng lại ngay trước mũi chân hắn.
———————————————————
Trích Đại Đường sáng nghiệp khởi cư chú của Ôn Đại Nhã (1 quan sống vào thời Sơ Đường – được cho là người theo phe Lý Thế Dân) – Tài liệu tham khảo để fan Kiến Thành có căn cứ bật lại đứa nào dám nói Lý Thế Dân có công lớn nhất trong khởi binh Thái Nguyên:v
Bình luận truyện