Thịnh Sủng Chi Hạ

Chương 84: Oan gia ngõ hẹp



Mai phủ có một sự kiện lớn vào tháng bảy: lễ cập kê của Mai Thiến.

Sinh nhật là ngày giỗ mẹ đẻ nên Mai Thiến chưa từng ăn mừng, chỉ đi chùa Liên Hương thắp nhang bái Phật. Lần này lão tổ tông quyết không chiều theo ý đứa cháu. Khi thấy khuôn mặt khó xử lẫn hổ thẹn của Mai Thiến, Đỗ lão thái thái rất đau lòng và không nỡ làm nàng ấy buồn. Bà đề nghị, “Chúng ta sẽ ghé chùa Liên Hương trước đó một ngày, hôm sinh nhật con thì ở nhà mở tiệc cho vui.” Lão tổ tông khuyên nhủ thêm, “A Du, mẫu thân con mà có linh thì đương nhiên hạnh phúc khi biết con hiếu thảo thế này. Nhưng lễ cập kê là chuyện trọng đại, mẫu thân con sẽ xót lắm.”

Lão thái thái đã nói thế thì Mai Thiến cũng không phản đối nữa, nàng ấy miễn cưỡng đồng ý.

Bình tỷ nhi hào hứng tán thành khi nghe được ra ngoài chơi. Mai Như chẳng ham nhưng nàng bị Kiều thị lôi đi cùng. Mai Tương sống cùng đao kiếm làm Kiều thị lo lắng, bà đến chùa cầu bình an hằng tháng. Chưa kể Nguyệt tỷ nhi đã hơn một tuổi song bệnh tật liên miên, đại phu khám thì chỉ nói do sinh không đủ tháng. Nguyệt tỷ nhi lại đổ bệnh vào vài ngày trước, bé còn quá nhỏ nên chả thể tẩm bổ hay cho uống nhiều thuốc. Kiều thị hết cách mới tính đưa bé đi gặp pháp sư Tịnh Minh để được ông chúc phúc.

Chùa Liên Hương cũng nhộn nhịp suốt mấy ngày nay.

Từ mùa đông năm ngoái đến mùa hè năm nay, triều Ngụy liên tục thắng hai trận chiến. Tuy chiến thắng nhưng vô số người thương vong, vì vậy pháp sư Tịnh Minh tổ chức giảng kinh để siêu độ chúng sinh và nhân tiện mời người lương thiện bố thí tích công đức. Chính thế mà mấy ngày nay trong chùa toàn thiện nam tín nữ[1].

Người hầu nhanh nhẹn dọn sạch phòng nghỉ, người Mai phủ đang nghỉ ngơi thì phát hiện người Mạnh phủ ở ngay cách vách. Mạnh An đến cùng lão thái thái và một người thuộc nhị phòng Mạnh phủ. Tiểu Kiều thị bắt Mạnh Uẩn Lan ở nhà rèn luyện kỹ năng nên nàng ấy không đi theo.

Đỗ thị biết tin thì phấn khởi mời họ qua phòng.

Người bên nhị phòng Mạnh phủ trông khá lạ mắt, Đỗ thị thầm đánh giá hắn khi Mạnh lão thái thái giới thiệu, “Đây là cháu trai thứ ba của ta, Vũ ca nhi. Nó vừa về kinh.” Mạnh Vũ là con thứ hai của lão gia nhị phòng. Tương tự Mạnh Tự với Mạnh Chính, hắn ra ngoài chinh chiến quanh năm suốt tháng. Vợ cả của Mạnh Tự là Hà thị đồng hành cùng ông, đôi vợ chồng tự tay nuôi nấng Mạnh Vũ. Dạo này lão thái thái nhớ cháu nên Mạnh Vũ mới về.

Mạnh Vũ nhỏ hơn Mạnh An khoảng một, hai tuổi. Hắn sở hữu làn da ngăm đen, dáng người cao ráo và săn chắc. Xét tuổi thì hắn là ca ca của đám Mai Như, thế là ba tỷ muội Mai phủ có thêm một biểu ca.

Mạnh Vũ chưa hề gặp các muội muội Mai phủ, hắn vội vàng tiến lên chào hỏi theo thứ tự. Lúc thấy mặt Mai Thiến lần đầu, hắn ngơ ngác cùng cực. Mai Thiến có nhan sắc nghiêng thành, cụm từ chim sa cá lặn hay hoa nhường nguyệt thẹn cũng không đủ để mô tả nàng ấy. Nụ cười nhã nhặn của nữ tử giống đóa hoa đẹp nhất cành đang lặng lẽ hé nụ. Mạnh Vũ quen sống tại nơi biên cương hoang dã, hắn có bao giờ thấy một cô nương đẹp như tiên trên trời vậy đâu? Hắn nhất thời lóng ngóng và đứng đực mặt tại chỗ.

Mai Thiến đỏ mặt khi chàng trai cứ nhìn mình chằm chằm, nàng ấy nhỏ nhẹ kêu, “Vũ biểu ca.”

Giọng nàng ấy tựa dòng nước, Mạnh Vũ còn mải si mê ngắm thiếu nữ thì Mai Thiến đã xấu hổ quay mặt đi. Mạnh An đứng cạnh thấy vậy bèn chau mày, hắn lên tiếng nhắc nhở, “Tam đệ.”

Giờ Mạnh vũ mới chớp mắt và ý thức được mình bất lịch sự, hắn hấp tấp cúi đầu rồi quay sang chào Mai Như.

Lần này hắn tuyệt đối chả dám nhìn, chỉ ngoan ngoãn đứng yên với mặt đỏ tai hồng.

Mọi người trò chuyện một lát thì Mai Thiến xin phép đi dâng hương cho mẹ ruột. Hôm nay có nhiều trưởng bối đến chùa Liên Hương, hai bà lão để Mạnh An với Mạnh Vũ bầu bạn bên các tỷ muội. Mọi người vừa tới điện Quan Âm thì trùng hợp bắt gặp Phó Tranh và Chu Tố Khanh đi từ trong ra.

Mạnh Vũ không quen biết Phó Tranh, những người khác lại biết nên họ kinh ngạc khi thấy hai người kia. Mạnh An dẫn đầu thi lễ.

Phó Tranh lạnh lùng liếc Mạnh An, khuôn mặt hắn vô cảm lúc gật đầu đáp trả. Hắn hờ hững nhìn Mai Thiến lẫn Mai Bình ở phía sau – hai người ngạc nhiên thấy rõ – rồi lại hờ hững dời mắt.

Chu Tố Khanh cũng nhìn thoáng qua đằng sau, người mình muốn gặp vắng mặt nên nàng ta tò mò hỏi, “Sao không thấy Như muội muội?”

Mai Thiến mỉm cười, “Tam muội muội không đi chung với chúng ta mà theo đại bá mẫu đến mặt sau chùa, nơi pháp sư Tịnh Minh ở.” Nàng ấy vừa nói vừa âm thầm quan sát Phó Tranh; hắn thờ ơ nhìn xung quanh, không thèm quan tâm mọi người. Ánh mắt Mai Thiến quay về với Chu Tố Khanh, nàng ấy nhẹ nhàng cười.

Thiếu nữ cười khiến Mạnh Vũ nhịn chẳng được mà lén lút ngắm.

Mạnh An đứng chắn giữa họ, Mạnh Vũ ngắm giai nhân thì tất nhiên ánh mắt phải đi ngang hắn. Mạnh An cau mày rồi khẽ tằng hắng, hắn giới thiệu, “Tam đệ, đây là Yến Vương điện hạ.”

Mạnh Vũ hoàn hồn và gấp gáp chào Phó Tranh.

Phó Tranh lạnh nhạt bảo Mạnh An, “Thám hoa lang không cần khách khí.”

Sau khi tạm biệt người Mai phủ, Chu Tố Khanh và Phó Tranh tới điện thờ khác. Chu Tố Khanh đột nhiên đề nghị, “Thận Trai ca ca, chúng ta ghé xem phía sau chùa nhé?” Nàng ta ân cần giải thích, “Chúng ta thỉnh thoảng mới đến đây nên nhân tiện gặp pháp sư Tịnh Minh luôn, không phải người cũng có chuyện cần tìm ông ấy sao?”

Phó Tranh cúi đầu, cặp mắt đen như mực nặng nề nhìn nàng ta giây lát. Hắn không nhiều lời, chỉ mím môi gật đầu, “Ừm.”

Nội tâm Chu Tố Khanh vui sướng tột độ khi nghe hắn đồng ý. Bữa nay nàng ta tới chùa Liên Hương nhằm mục đích gặp người Mai phủ, nhất là Mai Như. Đây chắc là kiểu tâm lý nếu chiếm được thì muốn khoe khoang với đối thủ – con gái là vậy đấy.

Phó Tranh cụp mắt nhìn Chu Tố Khanh rồi dửng dưng nhìn sang chỗ khác.

Mai Như thật sự đi cùng Kiều thị đến chỗ pháp sư Tịnh Minh, nguyên nhân chủ yếu là vì Nguyệt tỷ nhi. Bên ngoài đông người, Kiều thị vẫn không yên tâm dù có nhũ mẫu ôm lẫn nha hoàn mụ mụ trông coi, bà dặn Mai Như ở cạnh trông bé.

Mai Như chưa từng chăm sóc Nguyệt tỷ nhi hay bất kỳ đứa bé nào, hơn nữa nàng hơi sợ trẻ con.

Nguyệt tỷ nhi mặc xiêm y thêu hoa, đầu cột hai búi tóc nhỏ, và miệng phun bong bóng về phía Mai Như ở đối diện. Bé đã hơn một tuổi nên đang học nói, ngoại trừ cha mẹ thì bé nói rành rọt nhất khi gọi Mai Như là cô cô; chắc vì từ này dễ phát âm. Kiều thị hâm mộ lắm, bà thường mắng Nguyệt tỷ nhi vô lương tâm y hệt Mai Tương lẫn Mai Như.

“Cô…cô…” Nguyệt tỷ nhi gọi nàng, bàn tay múp míp chỉ mấy con cá nhỏ trong vườn của Tịnh Minh để ra hiệu cho Mai Như bắt chúng.

Mai Như gõ đầu bé.

Nguyệt tỷ nhi mếu máo, đôi mắt hoa đào ầng ậng nước như sắp khóc tới nơi.

Bé Nguyệt tỷ nhi bướng bỉnh mà khóc thì chả ai dỗ được, mọi người cũng sợ bé gào khóc rồi tự làm mình bị thương.

Mai Như cuống quít sai nha hoàn bẻ cành cây gần đấy, nàng cầm lấy rồi ngồi xổm xuống và nghịch cá dưới ao để mua vui cho Nguyệt tỷ nhi. Cô bé hứng chí cười giòn giã, bé nịnh bợ gọi cô cô miết. Mai Như thật lòng muốn gõ đầu con quỷ nhỏ này.

Hai cô cháu đang nghịch cá thì bất chợt có tiếng chào cất lên đằng sau, “Như muội muội.” Mai Như nhíu mày, nàng quay lại để thấy–

Oan gia Chu Tố Khanh.

Trên hết, ngoài nha hoàn cùng gã sai vặt thì đứng cạnh nàng ta chẳng phải là Phó Tranh sao?

Khuôn mặt lãnh đạm của hắn hướng về nàng, ánh mắt hai người giao nhau từ xa. Sau đấy, người đàn ông lạnh lùng dời mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện